Chương 618
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 618: Tư lệnh Tameng.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Lúc nửa đêm, triền núi đâu đâu cũng là thi thể, trông vắng lặng mà khủng khiếp.
Số binh linh lính chính phủ đuổi theo bọn thổ phỉ, cũng chẳng lưu người nào lại dọn dẹp chiến trường.
Thình lình, sau một khổi đá lớn, một cánh tay liền giật giật, chân cũng bắt đầu động đậy, rồi sau đó, đôi mắt của thi thể đó đột nhiên mở ra!
Nếu có người nào hơi nhát gan một chút ở đây, nhìn thấy cảnh này, đang sống ngon lành không khéo lại bị dọa cho chết ngất!
-Đầu đau quá!... a, mình chưa chết!
Người đó đảo đảo con mắt, sau đó lắc lắc đầu, đột nhiên vui sướng vạn phần mà ngồi dậy, tâm trạng vô cùng kích động, có điều, nhìn thấy một thi thể da vàng, tóc đen, thân hình vô cùng quen thuộc khác nằm không xa cách đó, tâm trạng lại không khỏi trở nên bi thương!
-Lão Cát, lão Cát!
Người này gọi liên hồi, lay đẩy, có điều, người đó nằm trên mặt đất lại không chút phản ứng nào, vừa nhìn đã biết là chết đến không thể chết thêm lần nữa, ông ta không khỏi lớn tiếng khóc to lên!
-Lão Cát à, ông chết thảm quá, nhớ chúng ta, cùng đến Châu Phi bảo vệ An tiểu thư và bác sỹ Mã, bây giờ thì hay rồi, An tiểu thư và bác sỹ Mã không biết tung tích ra sao, sinh tử chưa biết thế nào, lão Cát ông lại đi rồi, ông bảo một mình tôi làm biết ăn nói thế nào với Thị trưởng An chứ, biết ăn nói thế nào với vợ và con ông chứ! Lão Cát à, ông chết thê thảm quá ~~!
Hóa ra, người này chính là một trong hai vị cảnh sát vũ trang lúc trước bảo vệ cho An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh, tên là Trần Nguyên Hoành, còn người họ Cát kia, thì tên là Cát Đại Viễn, lúc này đang nằm trên nền đất, hồi hai người còn trẻ đã là bạn học, sau này lại là chiến hữu, đồng sự, trước nay tình huynh đệ sâu đậm, như hình với bóng!
-Khóc cái gì mà khóc, ông đang rủa ai đấy.
Đột nhiên, Cát Đại Viễn ngóc đầu lên, vô cùng tức giận quát lớn, phàn nàn nói:
-Ông khóc thế này, người chết rồi cũng bị ông lèo nhèo cho sống lại!
-A ~, Đại Viễn lão đệ, ông chưa chết à?
Trần Nguyên Hoành không mảy may tức giận, ngược lại lại vô cùng sung sướng mà cười, lau nước mắt, kinh ngạc hỏi.
-Ông còn chưa chết, tôi dựa vào cái gì mà phải chết!
Cát Đại Viễn xoa xoa đầu, cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, lúc này cắn răng nhịn đứng dậy, xem xét bốn phía, hỏi:
-Lão Trần, ông thấy thi thể của An tiểu thư và bác sỹ Mã đâu không?
-Không thấy!
Trần Nguyên Hoành nói:
-Tôi cũng vừa mới tỉnh lại!
-Đi, chúng ta tìm chung quanh xem,tóm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Cát Đại Viễn nói.
-ừ, nếu không, thì thực sự là không có cách gì ăn nói với An thị trưởng!
Trần Nguyên Hoành đương nhiên đồng ý, lại thở dài một hơi, vội vàng đuổi theo!
....
Tìm cả một hồi, ước chừng phải mất nửa tiếng đồng hồ từ dưới núi lên trên núi, gần như đã lật hết thi thể lên, vẫn không thấy hai cô gái An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh đâu.
Trần Nguyên Hoành nói:
-hai cô ấy không biết có phải đã chạy trốn được rồi không nữa!
-Trốn cái đầu! Bọn cướp đông như thế, đừng nói hai cô gái bọn họ, ngay cả hai người đàn ông to khỏe chúng ta, đoán chừng cũng chỉ có nước bị bắt giết thôi!
Cát Đại Viễn tức giận trừng mắt nhìn ông.
-Thế thì gay rồi!
Trần Nguyên Hoành lập tức kêu to lên, nói:
-Hai người bọn họ là mỹ nữ điển hình, lần này nếu rơi vào tay bọn cướp, ôi, thực sự là không dám tưởng tượng, còn không biết sẽ phải chịu sự ngược đãi đến mức nào!
-Đừng nói nữa, đừng nói nữa, phiền chết được!
Cát Đại Viễn cau mày lại, vô cùng sốt ruột phất phất tay, hình như, đầu lại đau thêm!
-Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào chứ?
-Còn biết làm thế nào, đương nhiên là phải nghĩ mọi cách để cứu người rồi!
Trần Nguyên Hoành nói:
-Chúng ta đến đối thủ còn không biết là ai, lại càng không biết hang ổ ở đâu, thì làm sao mà cứu người được chứ!
Cát Đại Viễn nói:
-Cách duy nhất bây giờ, chỉ có xin sự giúp đỡ của bên đại sứ quán, ngoài ra, cũng phải thông báo với An Thị trưởng một tiếng, xem xem ông ấy có cách gì không!
-Được rồi, vậy chúng ta lập tức hành động!
Sau đó, Trần Nguyên Hoành theo thói quen liền sờ vào túi áo, muốn rút điện thoại ra gọi điện, đương nhiên là sờ được một cái túi rỗng tuếch, ông lúc trước đã biến thành “tử thi” rồi, những thứ trên người đương nhiên sớm đã bị bọn cướp tiện tay lục lấy sạch rồi! người khác không mồi cho ông thêm hai phát súng nữa đã là may mắn lắm rồi!
Mặt hàng cao cấp như điện thoại vệ tinh này, bây giờ hiển nhiên còn không biết có trong tay bao nhiêu thằng cướp, nằm trên giường mà nghịch chán chê nữa đâu!
-Lão Cát, điện thoại của ông còn không?
Trần Nguyên Hoành hỏi.
-Đương nhiên đã mất từ lâu rồi, chúng ta bây giờ trên người chẳng có một xu, đến tiền gọi điện còn chẳng có, ôi, việc khó khăn rồi đây!
Cát Đại Viễn than thở nói.
Đúng lúc này, Trần Nguyên Hoành đột nhiên hình như nhớ ra điều gì nói:
-Nghe bác sỹ Mã từng nói, vị bác sỹ truyền kỳ xuất thân từ Phú Liễu chúng ta Diệp Thanh, hình như là đội trưởng đội viện trợ chữa trị của Hoa Hạ phái đến châu Phi, khá thân thiết với bác sỹ Mã và An tiểu thư, không bằng chúng ta đi tìm anh ta giúp đỡ, đội trị liệu nghe nói còn được bố trí rất nhiều chiến sỹ đặc chủng đi theo!
Cát Đại Viễn hai mắt trợn tròn, hỏi:
-Ông biết Diệp Thanh bây giờ ở đâu không?
-Không biết!
Trần Nguyên Hoành lắc lắc đầu, có điều, trầm ngâm một lát sau liền nói:
-Trước khi đến đây tôi cũng xem qua chương trình tin tức, đội chữa bệnh viện trợ ngồi máy bay bay đến sân bay quốc tế Hubbell Roberts, mà vùng phụ cận Hubbell lại là khu bệnh dịch lần này hoành hành trầm trọng nhất, đội bác sỹ Diệp chắc chắn sẽ không đi quá xa đâu, chúng ta có thể sang bên kia hỏi thăm tìm kiếm xem thế nào, một đội lớn như thế, tôi không tin là không có chút dấu vết nào!
Cát Đại Viễn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đây cũng là một cách trong lúc không có cách nào.
Lập tức, hai người nói làm là làm, không có tiền, đảnh phải bíu vào xe, chẳng khác nào quân du kích đường sắt!
Về phần mấy thứ đại loại như cướp bóc, bọn họ thà đi ăn xin, chứ tuyệt đối cũng không làm loại chuyện như thế! Thế không phải là làm mất hết danh dự của cảnh sát vũ trang sao!
... ................ ......
Cùng lúc đó, Bangka, bên trong một khu nhà cấp cao được bảo vệ nghiêm ngặt.
Một người thanh niên mặc bộ quân trang phẳng lì, trông có vẻ tầm hai năm hai sáu tuổi, áp giải hai mỹ nữ người Hoa ở khúc quanh hành lang, hai mỹ nữ này hai tay bị còng chặt, phía sau còn có bốn năm tên binh lính súng vác vai đạn lên nòng sẵn đi theo sau áp giải.
Trên đường đi, lính gác hoặc binh lính tuần tra nhìn thấy người này, đều rất cung kính thi hành quân lễ, hô to :
-Chào Thiếu tướng quân!
-Chào Thiếu tướng quân!
Hóa ra, người này chính là Đông tướng quân một trong hai thế lực quân phiệt lớn mạnh ở Bangka – con nuôi của Tư lệnh Tameng, tên Enguwabi, lần này đến đây, là để kính hiến hai mỹ nhân – tù nhân mới, cho Tư lệnh Tameng bố nuôi của mình!
Hai mỹ nữ này, đều vô cùng trẻ tuổi và xinh đẹp, một người tóc ngắn phong độ, ngũ quan tinh tế, môi hồng quyến rũ, một người buộc tóc đuôi gà, má hồng như vải mới chín, khuôn mặt đẹp như ngọc, chiếc cằm nhọn xinh! Chính là Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc!
Chỉ có điều, hai người con gái lúc này trông có chút thảm hại!
-Chị Tiểu Linh, chốc nữa chúng ta phải làm gì chứ? Con dao giải phẫu của em bị người ta thu mất rồi!
An Tiếu Trúc vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Mã Tiểu Linh.
Hóa ra, sau khi hai người bị đám binh lính da đen vây lại, bọn binh lính đó tuy rằng cũng vô cùng thèm khát mỹ sắc của các cô, nhưng, vừa nghĩ đến Thiếu tướng quân Enguwabi dẫn đầu chiến dịch tiêu diệt lần này thích chơi phụ nữ nhất, bọn họ liền không dám lỗ mãng, thậm chí sờ mó thôi cũng không dám, mà chỉ dám ngoan ngoãn áp giải Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc về cống nạp cho Enguwabi.
Mà Enguwabi lớn bằng này rồi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc hại dân hại nước thế này, tức khắc không kìm nổi muốn vồ lên mà làm thịt hai cô gái này, có điều, nhờ một câu nói kịp thời của một tham mưu bên cạnh hắn, lại vừa hay ngăn được hành vi này.
Tên tham mưu đó nói:
-Thiếu tướng quân, Tư lệnh Tameng bố nuôi ngài cũng cực kỳ thích gái đẹp, đặc biệt lại có sở thích sưu tầm gái đẹp của các quốc gia, hai cô gái này là quốc sắc thiên hương của châu Á, tại sao không hiến cho Tư lệnh Tameng làm ông ấy vui chứ?
Enguwabi liền hết sức tán thành gật đầu, phải biết, con trai nuôi của Tư lệnh Tameng không chỉ có một mình hắn, mà còn có tận mấy người nữa, ai ai cũng như sói như hổ, muốn đối phó với đối phương, cũng rất khó khăn, nếu địa vị của bản thân không giữ được, mất đi thế lực, thì muốn chơi đàn bà gi cũng là điều không thể! Nhưng đổi lại, chỉ cần mình ở Bangka có địa vị nhất đinh, muốn tìm đàn bà kiểu gì mà chẳng được! À, không, muốn tìm hai mỹ nữ như trước mặt thì khó mà tìm được, có điều, chính vì thế, mới có vẻ hiếm lạ, mới càng phải tặng hiến cho cha nuôi!
Cái gì? Mình chơi trước rồi tặng cho cha nuôi sau? Như vậy sao được, tặng quà cho nhân vật thế này, bản thân ăn trước một lượt mà được sao? Hơn nữa, việc thế này hoàn toàn không giấu giếm được, nếu cha nuôi biết được mình cắm sừng lên đầu ông đấy, còn không tức khắc rút súng ra mà bắn bỏ mạng mình ấy chứ?!
Enguwabi cũng là người hết sức quyết đoán, là kiểu người muốn làm đại sự, vừa nghĩ đến đây, ngọn lửa dục vọng ở thân dưới liền tan biến hết, tức khắc hạ lệnh, đem Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc áp giải lên xe chờ xử lý, ai dám động vào một sợi tóc của hai cô, chặt rời tay không tha!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc ban đầu còn định tự sát, thấy tình hình như vậy, cũng tạm thời gác lại kế hoạch này, nói không chừng còn có biến chuyển, có thể thoát khỏi nạn này!
Cứ như vậy, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liền đến được thủ phủ này, về phần con dao giải phẫu ở trong tay, thì không thể giấu được tên tham mưu đó của Enguwabi, ra khỏi nơi đó, con dao liền bị hắn đoạt mất!
Người này tuy cũng là người da đen, nhưng lại khá tinh thông một số công phu khéo léo của Hoa Hạ, Mã Tiểu Linh nghi ngờ, người này có phải đã từng đến Hoa Hạ học qua võ công không? Nếu không, thì chắc đã từng bái một vị võ sư người Hoa Hạ làm thầy.
-Thiếu tướng quân, xin dừng bước, Tư lệnh Tameng đang ở bên trong tiếp khách quý!
Enguwabi vừa đến được cửa đại sảnh, đang định bước vào bên trong, thì có hai gã cảnh vệ ngăn hắn lại, nói.
-Đồ chó, đến ta mà ngươi cũng dám cản à?
Enguwabi tức giận, phóng thẳng một cái tát “ ba ba” vang lên, tên cảnh vệ kia bụm mặt , đương nhiên không dám phản kháng hay thốt ra một câu oán giận, chỉ vô cùng kinh sợ nói:
-Thiếu tướng quân, Tư lệnh Tameng thực sự là đang tiếp khách quý, còn nhắc nhở chúng tôi, bất kỳ người nào cũng không được vào trong!
-Đến bổn tướng quân mà cũng không được sao?
Enguwabi liếc vẹo tên cảnh vệ này một cái, hỏi lại, sau đó thình lình nhảy lên, lại lần giữa giáng một cái tát như trời đánh xuống, gầm lớn:
-Mẹ kiếp mắt mày mù rồi à, mắt chó của mày, ông đây là con nuôi của Tư lệnh đấy! Con nuôi đấy! Mày chỉ là một con tôm con tép mà dám chống đối cả bố mày à?!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 618: Tư lệnh Tameng.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Lúc nửa đêm, triền núi đâu đâu cũng là thi thể, trông vắng lặng mà khủng khiếp.
Số binh linh lính chính phủ đuổi theo bọn thổ phỉ, cũng chẳng lưu người nào lại dọn dẹp chiến trường.
Thình lình, sau một khổi đá lớn, một cánh tay liền giật giật, chân cũng bắt đầu động đậy, rồi sau đó, đôi mắt của thi thể đó đột nhiên mở ra!
Nếu có người nào hơi nhát gan một chút ở đây, nhìn thấy cảnh này, đang sống ngon lành không khéo lại bị dọa cho chết ngất!
-Đầu đau quá!... a, mình chưa chết!
Người đó đảo đảo con mắt, sau đó lắc lắc đầu, đột nhiên vui sướng vạn phần mà ngồi dậy, tâm trạng vô cùng kích động, có điều, nhìn thấy một thi thể da vàng, tóc đen, thân hình vô cùng quen thuộc khác nằm không xa cách đó, tâm trạng lại không khỏi trở nên bi thương!
-Lão Cát, lão Cát!
Người này gọi liên hồi, lay đẩy, có điều, người đó nằm trên mặt đất lại không chút phản ứng nào, vừa nhìn đã biết là chết đến không thể chết thêm lần nữa, ông ta không khỏi lớn tiếng khóc to lên!
-Lão Cát à, ông chết thảm quá, nhớ chúng ta, cùng đến Châu Phi bảo vệ An tiểu thư và bác sỹ Mã, bây giờ thì hay rồi, An tiểu thư và bác sỹ Mã không biết tung tích ra sao, sinh tử chưa biết thế nào, lão Cát ông lại đi rồi, ông bảo một mình tôi làm biết ăn nói thế nào với Thị trưởng An chứ, biết ăn nói thế nào với vợ và con ông chứ! Lão Cát à, ông chết thê thảm quá ~~!
Hóa ra, người này chính là một trong hai vị cảnh sát vũ trang lúc trước bảo vệ cho An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh, tên là Trần Nguyên Hoành, còn người họ Cát kia, thì tên là Cát Đại Viễn, lúc này đang nằm trên nền đất, hồi hai người còn trẻ đã là bạn học, sau này lại là chiến hữu, đồng sự, trước nay tình huynh đệ sâu đậm, như hình với bóng!
-Khóc cái gì mà khóc, ông đang rủa ai đấy.
Đột nhiên, Cát Đại Viễn ngóc đầu lên, vô cùng tức giận quát lớn, phàn nàn nói:
-Ông khóc thế này, người chết rồi cũng bị ông lèo nhèo cho sống lại!
-A ~, Đại Viễn lão đệ, ông chưa chết à?
Trần Nguyên Hoành không mảy may tức giận, ngược lại lại vô cùng sung sướng mà cười, lau nước mắt, kinh ngạc hỏi.
-Ông còn chưa chết, tôi dựa vào cái gì mà phải chết!
Cát Đại Viễn xoa xoa đầu, cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, lúc này cắn răng nhịn đứng dậy, xem xét bốn phía, hỏi:
-Lão Trần, ông thấy thi thể của An tiểu thư và bác sỹ Mã đâu không?
-Không thấy!
Trần Nguyên Hoành nói:
-Tôi cũng vừa mới tỉnh lại!
-Đi, chúng ta tìm chung quanh xem,tóm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Cát Đại Viễn nói.
-ừ, nếu không, thì thực sự là không có cách gì ăn nói với An thị trưởng!
Trần Nguyên Hoành đương nhiên đồng ý, lại thở dài một hơi, vội vàng đuổi theo!
....
Tìm cả một hồi, ước chừng phải mất nửa tiếng đồng hồ từ dưới núi lên trên núi, gần như đã lật hết thi thể lên, vẫn không thấy hai cô gái An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh đâu.
Trần Nguyên Hoành nói:
-hai cô ấy không biết có phải đã chạy trốn được rồi không nữa!
-Trốn cái đầu! Bọn cướp đông như thế, đừng nói hai cô gái bọn họ, ngay cả hai người đàn ông to khỏe chúng ta, đoán chừng cũng chỉ có nước bị bắt giết thôi!
Cát Đại Viễn tức giận trừng mắt nhìn ông.
-Thế thì gay rồi!
Trần Nguyên Hoành lập tức kêu to lên, nói:
-Hai người bọn họ là mỹ nữ điển hình, lần này nếu rơi vào tay bọn cướp, ôi, thực sự là không dám tưởng tượng, còn không biết sẽ phải chịu sự ngược đãi đến mức nào!
-Đừng nói nữa, đừng nói nữa, phiền chết được!
Cát Đại Viễn cau mày lại, vô cùng sốt ruột phất phất tay, hình như, đầu lại đau thêm!
-Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào chứ?
-Còn biết làm thế nào, đương nhiên là phải nghĩ mọi cách để cứu người rồi!
Trần Nguyên Hoành nói:
-Chúng ta đến đối thủ còn không biết là ai, lại càng không biết hang ổ ở đâu, thì làm sao mà cứu người được chứ!
Cát Đại Viễn nói:
-Cách duy nhất bây giờ, chỉ có xin sự giúp đỡ của bên đại sứ quán, ngoài ra, cũng phải thông báo với An Thị trưởng một tiếng, xem xem ông ấy có cách gì không!
-Được rồi, vậy chúng ta lập tức hành động!
Sau đó, Trần Nguyên Hoành theo thói quen liền sờ vào túi áo, muốn rút điện thoại ra gọi điện, đương nhiên là sờ được một cái túi rỗng tuếch, ông lúc trước đã biến thành “tử thi” rồi, những thứ trên người đương nhiên sớm đã bị bọn cướp tiện tay lục lấy sạch rồi! người khác không mồi cho ông thêm hai phát súng nữa đã là may mắn lắm rồi!
Mặt hàng cao cấp như điện thoại vệ tinh này, bây giờ hiển nhiên còn không biết có trong tay bao nhiêu thằng cướp, nằm trên giường mà nghịch chán chê nữa đâu!
-Lão Cát, điện thoại của ông còn không?
Trần Nguyên Hoành hỏi.
-Đương nhiên đã mất từ lâu rồi, chúng ta bây giờ trên người chẳng có một xu, đến tiền gọi điện còn chẳng có, ôi, việc khó khăn rồi đây!
Cát Đại Viễn than thở nói.
Đúng lúc này, Trần Nguyên Hoành đột nhiên hình như nhớ ra điều gì nói:
-Nghe bác sỹ Mã từng nói, vị bác sỹ truyền kỳ xuất thân từ Phú Liễu chúng ta Diệp Thanh, hình như là đội trưởng đội viện trợ chữa trị của Hoa Hạ phái đến châu Phi, khá thân thiết với bác sỹ Mã và An tiểu thư, không bằng chúng ta đi tìm anh ta giúp đỡ, đội trị liệu nghe nói còn được bố trí rất nhiều chiến sỹ đặc chủng đi theo!
Cát Đại Viễn hai mắt trợn tròn, hỏi:
-Ông biết Diệp Thanh bây giờ ở đâu không?
-Không biết!
Trần Nguyên Hoành lắc lắc đầu, có điều, trầm ngâm một lát sau liền nói:
-Trước khi đến đây tôi cũng xem qua chương trình tin tức, đội chữa bệnh viện trợ ngồi máy bay bay đến sân bay quốc tế Hubbell Roberts, mà vùng phụ cận Hubbell lại là khu bệnh dịch lần này hoành hành trầm trọng nhất, đội bác sỹ Diệp chắc chắn sẽ không đi quá xa đâu, chúng ta có thể sang bên kia hỏi thăm tìm kiếm xem thế nào, một đội lớn như thế, tôi không tin là không có chút dấu vết nào!
Cát Đại Viễn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đây cũng là một cách trong lúc không có cách nào.
Lập tức, hai người nói làm là làm, không có tiền, đảnh phải bíu vào xe, chẳng khác nào quân du kích đường sắt!
Về phần mấy thứ đại loại như cướp bóc, bọn họ thà đi ăn xin, chứ tuyệt đối cũng không làm loại chuyện như thế! Thế không phải là làm mất hết danh dự của cảnh sát vũ trang sao!
... ................ ......
Cùng lúc đó, Bangka, bên trong một khu nhà cấp cao được bảo vệ nghiêm ngặt.
Một người thanh niên mặc bộ quân trang phẳng lì, trông có vẻ tầm hai năm hai sáu tuổi, áp giải hai mỹ nữ người Hoa ở khúc quanh hành lang, hai mỹ nữ này hai tay bị còng chặt, phía sau còn có bốn năm tên binh lính súng vác vai đạn lên nòng sẵn đi theo sau áp giải.
Trên đường đi, lính gác hoặc binh lính tuần tra nhìn thấy người này, đều rất cung kính thi hành quân lễ, hô to :
-Chào Thiếu tướng quân!
-Chào Thiếu tướng quân!
Hóa ra, người này chính là Đông tướng quân một trong hai thế lực quân phiệt lớn mạnh ở Bangka – con nuôi của Tư lệnh Tameng, tên Enguwabi, lần này đến đây, là để kính hiến hai mỹ nhân – tù nhân mới, cho Tư lệnh Tameng bố nuôi của mình!
Hai mỹ nữ này, đều vô cùng trẻ tuổi và xinh đẹp, một người tóc ngắn phong độ, ngũ quan tinh tế, môi hồng quyến rũ, một người buộc tóc đuôi gà, má hồng như vải mới chín, khuôn mặt đẹp như ngọc, chiếc cằm nhọn xinh! Chính là Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc!
Chỉ có điều, hai người con gái lúc này trông có chút thảm hại!
-Chị Tiểu Linh, chốc nữa chúng ta phải làm gì chứ? Con dao giải phẫu của em bị người ta thu mất rồi!
An Tiếu Trúc vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Mã Tiểu Linh.
Hóa ra, sau khi hai người bị đám binh lính da đen vây lại, bọn binh lính đó tuy rằng cũng vô cùng thèm khát mỹ sắc của các cô, nhưng, vừa nghĩ đến Thiếu tướng quân Enguwabi dẫn đầu chiến dịch tiêu diệt lần này thích chơi phụ nữ nhất, bọn họ liền không dám lỗ mãng, thậm chí sờ mó thôi cũng không dám, mà chỉ dám ngoan ngoãn áp giải Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc về cống nạp cho Enguwabi.
Mà Enguwabi lớn bằng này rồi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc hại dân hại nước thế này, tức khắc không kìm nổi muốn vồ lên mà làm thịt hai cô gái này, có điều, nhờ một câu nói kịp thời của một tham mưu bên cạnh hắn, lại vừa hay ngăn được hành vi này.
Tên tham mưu đó nói:
-Thiếu tướng quân, Tư lệnh Tameng bố nuôi ngài cũng cực kỳ thích gái đẹp, đặc biệt lại có sở thích sưu tầm gái đẹp của các quốc gia, hai cô gái này là quốc sắc thiên hương của châu Á, tại sao không hiến cho Tư lệnh Tameng làm ông ấy vui chứ?
Enguwabi liền hết sức tán thành gật đầu, phải biết, con trai nuôi của Tư lệnh Tameng không chỉ có một mình hắn, mà còn có tận mấy người nữa, ai ai cũng như sói như hổ, muốn đối phó với đối phương, cũng rất khó khăn, nếu địa vị của bản thân không giữ được, mất đi thế lực, thì muốn chơi đàn bà gi cũng là điều không thể! Nhưng đổi lại, chỉ cần mình ở Bangka có địa vị nhất đinh, muốn tìm đàn bà kiểu gì mà chẳng được! À, không, muốn tìm hai mỹ nữ như trước mặt thì khó mà tìm được, có điều, chính vì thế, mới có vẻ hiếm lạ, mới càng phải tặng hiến cho cha nuôi!
Cái gì? Mình chơi trước rồi tặng cho cha nuôi sau? Như vậy sao được, tặng quà cho nhân vật thế này, bản thân ăn trước một lượt mà được sao? Hơn nữa, việc thế này hoàn toàn không giấu giếm được, nếu cha nuôi biết được mình cắm sừng lên đầu ông đấy, còn không tức khắc rút súng ra mà bắn bỏ mạng mình ấy chứ?!
Enguwabi cũng là người hết sức quyết đoán, là kiểu người muốn làm đại sự, vừa nghĩ đến đây, ngọn lửa dục vọng ở thân dưới liền tan biến hết, tức khắc hạ lệnh, đem Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc áp giải lên xe chờ xử lý, ai dám động vào một sợi tóc của hai cô, chặt rời tay không tha!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc ban đầu còn định tự sát, thấy tình hình như vậy, cũng tạm thời gác lại kế hoạch này, nói không chừng còn có biến chuyển, có thể thoát khỏi nạn này!
Cứ như vậy, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liền đến được thủ phủ này, về phần con dao giải phẫu ở trong tay, thì không thể giấu được tên tham mưu đó của Enguwabi, ra khỏi nơi đó, con dao liền bị hắn đoạt mất!
Người này tuy cũng là người da đen, nhưng lại khá tinh thông một số công phu khéo léo của Hoa Hạ, Mã Tiểu Linh nghi ngờ, người này có phải đã từng đến Hoa Hạ học qua võ công không? Nếu không, thì chắc đã từng bái một vị võ sư người Hoa Hạ làm thầy.
-Thiếu tướng quân, xin dừng bước, Tư lệnh Tameng đang ở bên trong tiếp khách quý!
Enguwabi vừa đến được cửa đại sảnh, đang định bước vào bên trong, thì có hai gã cảnh vệ ngăn hắn lại, nói.
-Đồ chó, đến ta mà ngươi cũng dám cản à?
Enguwabi tức giận, phóng thẳng một cái tát “ ba ba” vang lên, tên cảnh vệ kia bụm mặt , đương nhiên không dám phản kháng hay thốt ra một câu oán giận, chỉ vô cùng kinh sợ nói:
-Thiếu tướng quân, Tư lệnh Tameng thực sự là đang tiếp khách quý, còn nhắc nhở chúng tôi, bất kỳ người nào cũng không được vào trong!
-Đến bổn tướng quân mà cũng không được sao?
Enguwabi liếc vẹo tên cảnh vệ này một cái, hỏi lại, sau đó thình lình nhảy lên, lại lần giữa giáng một cái tát như trời đánh xuống, gầm lớn:
-Mẹ kiếp mắt mày mù rồi à, mắt chó của mày, ông đây là con nuôi của Tư lệnh đấy! Con nuôi đấy! Mày chỉ là một con tôm con tép mà dám chống đối cả bố mày à?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.