Thần Y

Chương 651

Hành Xích Đạo

04/09/2013

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 651: Sự phẫn nộ của Diệp Thanh.(1+2)

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: metruyen

....... .........

Cô gái mặc bộ đồ màu xanh đó liền vô cùng oan ức nói:

-Không phải các sư đệ sư muội không chịu tận lực, mà là dạo này không biết tại sao, có tận mấy điểm cung cấp, những quỷ linh cổ ban đầu đáng lẽ đã trưởng thành giờ đột nhiên biết mất không thấy nữa, cứ như bị người ta trộm mất rồi vậy!

-Không thể nào, không thể nào!

Niếp Tiểu Ẩn lắc đầu lia lịa, trầm ngâm nói:

-Bọn quỷ linh cổ này, còn được mệnh danh là Thôn nguyên quỷ linh cổ, chính là thứ mà cha nuôi đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, lại phải trải qua không biết bao nhiêu năm mới cải tiến nuôi dưỡng thành công, chỉ cần có thể tiến hóa thành kiếp lược giả bậc ba, trong gen sẽ tự động sản sinh robot hạt nano, có thể tránh được tất cả các phương pháp kiểm tra y học, cho dù là những dụng cụ chữa trị cực kỳ tiên tiến trong vũ trụ cũng không thăm dò ra được, sau khi chăm sóc kỹ lưỡng hai ba tuần, trong chớp mắt có thể cướp đi tất cả những cơ quan, sinh mạng căn nguyên của kí chủ, mật mã khống chế của Nanorobots lại ở trong tay Dược thần cốc chúng ta, thì làm sao có thể bị người khác đánh cắp được chứ?

-Nhưng, đây là thật mà! Sư muội không dám lừa tỷ!

Cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy dài màu xanh nước hồ nói.

Niếp Tiểu Ẩn hỏi:

-Có phải chiếc máy thu thập mà ta giao cho các người hỏng rồi không?

-Chắc là không hỏng đâu?

Cô gái mặc chiếc váy mướt màu lục liền tháo một chiếc nhẫn xinh xắn trên tay xuống, đưa cho Niếp Tiểu Ẩn.

Niếp Tiểu Ẩn loay hoay một hồi, bên trên liền tản mát ra một loạt những dòng điện vô cùng độc đáo, tức khắc, lũ kiếp lược giả bậc ba trong chiếc bình ngọc, tựa như nhận được mệnh lệnh, liền biến thành làn khói đen, Niếp Tiểu Ẩn bảo chúng bay ra ngoài chúng liền bay ra ngoài, bảo chúng bay vào trong chúng liền ngoan ngoãn bay vào trong, như có cánh tay sai khiến, cực kỳ nghe lời!

-Sư tỷ, em cho rằng có người đang phá rồi!

Cô gái áo xanh đó nói.

-ồ? Thế ngươi cho là ai?

-sư tỷ, lúc nãy em vừa đi qua một thành phố nhỏ cách đây tầm 30 km, thì đụng phải đội chữa trị viện trợ của Autralia, đội chữa bệnh này mấy lần trước cũng hoạt động trong phạm vi 100 dặm này suốt...

Niếp Tiểu Ẩn bĩu môi, hết sức coi thường nói:

-thế thì đã sao, mấy đội chữa trị đó tuy đáng ghét, có điều lại chẳng có bản lĩnh thực sự, đừng nói là kiếp lược giả bậc ba, quỷ linh cổ đã trưởng thành, e rằng ngay cả đếm mấy loại kiếp lược giả bình thường bậc một, bậc hai, bọn họ còn không đối phó nổi!

Cô gái áo xanh đó nói:

-đúng đấy đúng đây, sư tỷ nói quả có lý, nhưng, em thấy bọn họ mấy hôm trước còn suy sút, uể oải, tinh thần suy sụp, nhưng bây giờ lại vui mừng hớn hở! Sau đó, sư muội liền tự mình đi tìm hiểu, không ngờ lại khiến em nghe được một tin kinh người!

-Tin gì?

Ngay cả Niếp Tiểu Ẩn bình tĩnh là thế cũng phải rướn cổ ra hỏi,



Lục y nữ nói:

-Bọn họ đương hoan hô, nói đã tìm được phương pháp cụ thể đối phó với dịch bệnh lần này rồi!

-Cái gì? Không thể nào, bọn họ mà có bản lĩnh này á?

Niếp Tiểu Ẩn vừa nghe đã cả kinh, có điều lại lắc đầu ngay, tỏ vẻ không tin, ánh mắt hơi chợt lóe, trong lòng lại có dự cảm không hay, liền hỏi:

-Có biết được rốt cuộc là ai giải được?

Lục y nữ tử nói:

-Hình như là một bác sỹ của đội chữa trị Hoa Hạ, tên là Diệp Thanh!

Niếp Tiểu Ẩn lập tức cảm thấy đầu óc ong ong, tai kêu ù ù một lúc, dường như có chút đứng không nổi, người bên cạnh tức khắc phải giữ vững lấy cô, truy hỏi lia lịa:

-Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?

-Sư tỷ, tỷ làm sao thế?

-Sư tỷ, tỷ không sao chứ?

Niếp Tiểu Ẩn hoàn hồn lại, khoát khoát tay, ra hiệu bản thân không sao cả.

Một cô gái khác trông có vẻ như con lai của Trung Quốc và Phương Tây nói:

-Cái tên Diệp Thanh đó là đội trưởng của đội trị liệu Hoa Hạ, nghe nói tuổi rất trẻ, tôi đoán chừng chính là tên lần trước trên chiếc thuyền nalun phá hỏng kế hoạch của bọn mình!

Cô gái người lai này lại chính là người lần trước tham gia bắt cóc các bác sỹ, giống như Niếp Tiểu Ẩn, đối với cái tên Diệp Thanh này cực kỳ mẫn cảm!

-Không ngờ được lại là thằng cha này, sao mà cứ dính với nhau như âm hồn không dời vậy, chúng ta đến đâu, thì hắn liền đến đó!

Niếp Tiểu Ẩn hơi chau mày lại, ý nghĩ trong lòng lại hiện lên trên gương mặt lúc nào cũng đem theo nụ cười thản nhiên, tay nắm lấy chân mình còn không ngừng liếc nhìn đáy váy mình nữa, tóm lại là cái thằng thanh niên tuấn tú nợ đánh đó! Thầm nói, chẳng nhẽ kiếp trước mình có thù oán gì với hắn, sao kiếp này lúc nào cũng chạm mặt nhau thế chứ!

-Sư tỷ, nói không chừng, chính là tên Diệp Thanh này giở trò, đánh cắp quỷ linh cổ trưởng thành của chúng ta!

-Đúng đấy, sư tỷ, chúng ta tập hợp binh lực, xông đến tận nơi mà giết, bắt hết lũ người của đội trị liệu Hoa Hạ đó, đưa đến Dược thần cốc làm cu li!

Niếp Tiểu Ẩn nói:

-Người này rất có bản lĩnh, có điều, nếu luận về y thuật, hắn nhất định không thể so được với cha nuôi của chúng ta, cứ cho là hắn đối phó được với kiếp lược giả bậc hai, nhưng kiếp lược giả bậc ba có Nanorobots khống chế, không phải dễ dàng mà giải được, các người đi thám thính hết cho ta, nhất định phải điều tra cho rõ ràng, rốt cuộc kiếp lược giả bậc ba làm thế nào mà bị mất!

Căn cứ vào lý lẽ, loại vi sinh vật này đáng lẽ càng sinh sôi càng nhiều, làm sao lại ít được chứ?

Những người khác đều dồn dập nhận lệnh mà đi, Niếp Tiểu Ẩn đi vài bước, đột nhiên thân hình nhất túng, tựa như một đám mây hồng, bay về phía chân núi!

.... ..... .... ..... .....

Màn đêm rã rời, giữa trời và đất có vài đám sương trôi nổi.

Bộ lạc mà đội chữa bệnh Hoa Hạ đang ở, sau thôn ước chừng ba bốn trăm mét trong một mảnh rừng nhỏ.

Diệp Thanh không ngừng đi lại, vận chuyển huyền công, thổi từng đợt từng đợt khói đen trong chiếc bình ngọc trong tay ra, tản ra bốn phương tám hướng! những làn khói đen này đương nhiên là vô số những kiếp lược giả bậc ba, chỉ có điều, bã bị Diệp Thanh hoàn toàn khống chế, và mang theo “phản thủy bệnh độc” bản mới nhất, chỉ cần cảm ứng được với những kiếp lược giả bậc ba khác, liền lập tức thông qua loại liên hệ cảm ứng tinh tế này, truyền lại “Phản thủy bệnh độc” mang trên người cho chúng.

-Tiểu Vũ Nhi, vius bản cải tiến này của em rốt cuộc công hiệu như thế nào?

Trong lòng Diệp Thanh có chút thiếu tự tin, kiếp lược giả bậc ba mà hắn thả ra tuy nhiều, nhưng thứ này vỗn dĩ rất nhỏ, châu Phi lớn thế này, chỉ dựa năng lực truyền phát của chỗ kiếp lược giả bậc ba này, thì có thể nói là muối bỏ biển!



Tiểu Vũ Nhi ngạo nghễ nói:

-Cái này anh cứ yên tâm đi, virut bản tăng cường này của em, chỉ cần là kiếp lược giả bậc ba trong phạm vi một nghìn km, đều có bị lây nhiễm hết, hơn nữa, một con truyền mười con, mười con truyền trăm con, có thể trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ châu phi này, đấy cũng không phải là việc không có khả năng!

Diệp Thanh lập tức đại hỉ, mấy loại “ Phản thủy bệnh độc” bản cũ trước mắt, đều chỉ có thể truyền được hai ba mươi km, những nơi hơi xa một chút năm sáu mươi km đã không truyền đi được nữa rồi! tốc độ truyền thì có thể nói là cực kỳ chậm, nhanh nhất cũng chỉ bao trùm được mấy tiểu quốc xung quanh Libera, muốn giải quyết triệt để, còn không biết phải đến lúc nào nữa cơ!

Tiểu Vũ Nhi lơ lửng bên cạnh Diệp Thanh, lúc thì bay sang đông, lúc thì bay sang tây, dương dương tự đắc, thầm nói, cái anh chủ nhân ca ca xấu xa này, sao, vừa đến thời khắc mấu chốt, vẫn là Tiểu Vũ Nhi em đây đáng tin cậy chứ nhỉ? Mấy cô em loài người của anh, làm gì có cái năng lực giúp anh như em giúp chứ!

Diệp Thanh vất vả lắm mới dỗ được cô em này tận sức cho hắn, lúc này đương nhiên không muốn lại chọc cô bé tức giận, có điều bây giờ Tiểu Vũ Nhi thi thoảng hay kháng cự lại mệnh lệnh của hắn, lại kiến hắn cảm thất đáng yêu hơn trước rất nhiều, giống trước kia, nói cái gì cũng nghe, cả cãi lại cũng không biết, quả thật là một sinh mạng trí năng lạnh như băng một cách triệt để! Không chút thú vị không phải sao?

-Ai?!

Diệp Thanh đương chơi đùa với Tiểu Vũ Nhi, đột nhiên vành tai động một vái, thình lình xoay người, quát lớn về phía chỗ không có một bóng người!

Sau đó, chỗ đó liền chầm chậm xuất hiện một hồng ảnh, dáng người không cao, nhưng có chút kéo léo lả lướt, có chút yểu điệu tinh tế, nhẹ nhàng phiêu phiêu đứng trên lá một cây thấp, tựa như bầu trời ban ngày rạng rỡ ánh mặt trời ánh xuân tươi rạng rỡ, cô gái này tựa như tiên nữ xuất trần, nhưng hiện tại lại là nửa đêm canh ba, nên có chút quỷ dị, tựa nhưng một nữ quỷ hổng y, khiến người ta trong lòng lo sợ.

-Là cô!

Diệp Thanh nhận ra người này, kinh ngạc nói.

Tiểu Vũ Nhi không khỏi mím mím môi, thầm nói, cái tên chủ nhân ca ca lăng nhăng này lại trêu trọc thêm một cô bé mĩ miều này về, ôi, tại sao Tiểu Vũ Nhi không có thân thể chứ? Nếu không, chủ nhân ca ca nhất định sẽ say đắm Tiểu Vũ Nhi, chứ không phải chằm chằm ngắm mấy cô em bên ngoài, xem đến nỗi mắt sắp lồi ra rồi kia kìa!

Diệp Thanh quả thực là nhìn không chớp mắt, có điều, lại không phải do sự mĩ miều của Niếp Tiểu Ẩn, mà là cẩn thận quan sát tiểu cô nương mặc váy hồng này, muốn từ sắc mặt của cô mà phỏng đoán một số việc, cùng với mục đích cô tới đây lần này!

Người này, là người của Dược thần cốc! Lần trước đụng mặt ở Ninh Thành, lần này lại cách xa vạn lý trùng dương, không ngờ lại gặp nhau lần nữa ở trong một rừng cây nhỏ sau lưng một bộ lạc hẻo lánh trên mảnh đất châu phi! Nếu nói bệnh dịch lần này ở châu phi không liên quan gì đến cô ta, có đánh chết Diệp Thanh cũng không tin!

Hắn vẫn luôn hoài nghi, có một bàn tay tội ác đứng sau hậu đài thao túng cả sự kiện bệnh dịch lần này, lúc này liền sáng tỏ thông suốt! Lòng vòng cả nửa ngày, vẫn là cái tổ chức khủng bố tà ác mà cả thế giới đang truy nã! Dược thần cốc!

Niếp Tiểu Ẩn thản nhiên cười:

-Là tôi!

sau đó liền nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng của người đó, không khỏi vô cùng kinh ngạc, lúc nãy cô nấp trong một chỗ tối bí mật gần đó, rõ ràng nghe thấy Diệp Thanh nói chuyện cùng với ai đó, sao lại không thấy bóng dáng của đối phương đâu thế này? Chẳng nhẽ nhìn thấy cô xuất hiện cho nên trốn đi rồi?

Đúng rồi, chắc chắn là nấp vào rồi, hơn nữa còn luôn âm thầm nhìn trộm, nếu không bản thân làm sao lại cứ cảm thấy còn có một đôi mắt khác đang chằm chằm nhìn mình chứ? Thứ cảm giác này khiến Niếp Tiểu Ẩn rất không thoải mái, rất không có cảm giác an toàn!

Hoàn toàn không biết, Tiểu Vũ Nhi hiện còn đang lơ lửng trước mặt cô đấy! Chỉ vì Tiểu Vũ Nhi vô hình vô chất, ẩn hiện tùy thích, giống như quỷ hồn, lúc này không để cô nhìn thấy, cô đương nhiên không thể nhìn thấy!

Diệp Thanh cũng mặc kệ cô bé, có điều cũng lo lắng Tiểu Vũ Nhi chẳng may lộ ra chân ngựa, bị cô gái này biết được bí mật của bản thân thì hỏng bét, tức khắc liền tâm niệm truyền âm, bảo Tiểu Vũ Nhi quay về bên trong băng tuyết tòa thành, Tiểu Vũ Nhi mặc dù một vạn lần không muốn, không nỡ rời đi, nhưng vẫn phải lườm lườm hắn một cái, vừa xoay người, liền biến mất tăm.

-Người đó đi rồi?

Cảm giác bị người khác nhìn trộm trên mặt Niếp Tiểu Ẩn biến mất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thốt lên hỏi.

Diệp Thanh lấy làm hoảng sợ, tiểu cô nương này có linh giác quả nhạy bén, sắp theo kịp mình đến nơi rồi! so với cuộc gặp mặt lần trước công lực không biết đã tăng lên bao nhiêu lần rồi mà! Có điều cũng chẳng thèm giải thích với cô ta làm gì, chỉ nghiêm mặt lại, lạnh giọng quát:

-Bệnh dịch ở châu phi lần này là do Dược thần cốc các ngươi thao túng phải không?

Niếp Tiểu Ẩn gật gật đầu, nói:

-Tôi cũng không giấu anh làm gì, đây chẳng qua là một cuộc thử nghiệm của lão nhân gia trong Dược thần cốc mà thôi!

Diệp Thanh phẫn nộ, cười lạnh, quát:

-Cái gì gọi là thử? Cuộc thử nghiệm chó má, mượn người làm ký chủ, hơn nữa còn phát ra mấy ngàn vạn dân, Dược thần cốc các người bạo tay quá đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook