Thần Y

Chương 653

Hành Xích Đạo

04/09/2013

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 653: Nóng vội là không được!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

- Chị Tiểu Linh, chị xem!

An Tiếu Trúc kéo kéo góc áo của Mã Tiểu Linh, hơi có chút tủi thân nói, đồng thời, hai con ngươi sáng đẹp lại không ngừng quan sát đánh giá Niếp Tiểu Ẩn!

Cô trước kia chưa từng gặp qua Niếp Tiểu Ẩn, hơn nữa trời đang tối đen, tâm tình nóng nảy, cũng vẫn chưa nhìn thấy Diệp Thanh là “đang túm” Niếp Tiểu Ẩn, chứ không phải đang “dắt” Niếp Tiểu Ẩn, tưởng Diệp Thanh lại trêu trọc thêm cô nàng nào về, liền âm thầm nổi ghen!

Đương nhiên, cũng không tránh khỏi ý so sánh, tuy rằng vẻ đẹp mỹ miều của cô không hề thua kém Niếp Tiểu Ẩn, nhưng cô gái áo hồng này lại thực sự có chút quá ư xinh đẹp, khiến An Tiếu Trúc rất có một loại

“nguy cơ cảm”!

Nhưng Mã Tiểu Linh thì từng gặp qua Niếp Tiểu Ẩn, biết cô là người của Dược thần cốc, cũng đã nhìn thấy Diệp Thanh là “bắt” Niếp Tiểu Ẩn, chứ không phải nắm tay cô ta, lúc này nhìn thấy vẻ mặt chua xót của An Tiếu Trúc, không khỏi có chút buồn cười!

Cùng lúc đó, mấy người khác trong căn cứ cũng kinh ngạc mà nhìn lại, một nữ bác sỹ lắc lắc đầu, thầm nói, cái tên đội trưởng Diệp này cái gì cũng tốt, y thuật cũng cực kỳ cao minh, mà sao đời sống riêng tư lại bậy bạ không chút kiềm chế thế này chứ? Lần trước thì đem hai cô mỹ nữ về, bây giờ không ngờ lại đem thêm một cô nữa về?! Đây mà phải chồng mình, mình không cắt đứt cái tiểu j.j của hắn mới lạ!

Không biết vì sao, Diệp Thanh đột nhiên rùng mình ớn lạnh một cái!

- Diệp Thanh, anh không sao chứ? Sao người của Dược thần cốc cũng đến châu phi?

Mã Tiểu Linh nói, đồng thời liếc Niếp Tiểu Ẩn một cái, cô biết, cô gái áo hồng này tuy trông có vẻ nhỏ xinh, nhưng thực tế công phu lại thuộc hạng nhất, vừa nãy nhất định có đánh nhau qua với Diệp Thanh, mặc dù Diệp Thanh vẫn thắng cô bé này, nhưng không đảm bảo là không bị cô ta đánh lén! Thằng nhãi này, cái gì cũng tốt, chỉ có tội là không hạ thủ được với mỹ nữ, sớm muộn gì cũng chịu thiệt!

An Tiếu Trúc tức khắc tỉnh ngộ, miệng hình chữ “o”, kinh ngạc nói:

- Dược thần cốc? Là cái tổ chức tà ác bị toàn thế giới truy nã đó sao? Cô gái áo hồng này... là, là người trong hội đó?

Lúc này mới chú ý đến, tay Diệp Thanh tựa như kìm sắt hung hăng kẹp chặt lấy tay của cô gái áo hồng này, hình như còn sưng đỏ hết rồi, không khỏi có chút thông cảm với đối phương.

- Anh không sao, vị Niếp Tiểu Ẩn này âm mưu rất lớn đấy!

Diệp Thanh gật gật đầu, nói!

Lúc này, Nhiễm Vân Phi nghe được tin vớ lấy khẩu súng để đầu giường, liền chạy nhanh tới!

- Diệp Thanh, có chuyện gì vậy? Cần giúp đỡ không?

Diệp Thanh lắc đầu nói:

- Chỉ là bắt được một người của Dược thần cốc, cô ta đến đây giết tôi, bị tôi khống chế rồi!

Đồng thời ánh mắt ra hiệu cho Nhiễm Vân Phi, ý bảo tình hình cụ thể không tiện lộ ra bây giờ, Nhiễm Vân Phi hiểu ý. Hơn nữa, Diệp Thanh muốn làm cái gì, muốn bắt ai, lại công nhiên mang về căn cứ, hiển nhiên đã vô cùng nắm chắc rồi, không có khả năng làm gian phạm!



Nhưng những người khác lại không hiểu cho, chẳng hạn trong những người đến vây xem lúc trước, một bác sỹ nam tầm hai bảy hai tám tuổi, đứng cách xa vời vợi, chỉ liếc nhìn Niếp Tiểu Ẩn mấy lần, ấy vậy mà lập tức cảm thấy xót xa, không kìm nổi mà kêu lên:

- Tôi nói nhá Diệp đội trưởng, cậu có phải lầm hay không thế, cô gái áo hồng này xinh đẹp như vậy, thanh thuần như vậy sao có thể là người xấu được chứ?

- Đúng đấy, Diệp đội trưởng, nếu cô gái này là phần tử khủng bố, thì trên thế giới này làm gì còn có ai là người tốt nữa?

Diệp Thanh không khỏi mím mím môi, mấy người đúng là trông mặt mà bắt hình dong! Còn chưa đợi hắn trả lời, đã có một nữ bác sỹ thay hắn ra mặt!

- Tôi nói nhé, mấy người đàn ông các người đúng là quá lố rồi đấy, tám đời chưa gặp qua mỹ nhân chắc!

- Xì, gặp được một tiểu cô nương, tức khắc đã sinh nghi năng lực của đội trưởng Diệp? Mấy người không thấy xấu hổ à?

- Đúng đấy, làm gì có kẻ xấu nào viết hai chữ đó trên mặt đâu!

Nhiễm Vân Phi chẳng buồn quan tâm đến mấy người này, chỉ hỏi Diệp Thanh:

- Cậu tính định xử lý thế nào?

Diệp Thanh suy nghĩ một chút nói:

- Trước mắt cứ khóa vào trong xe, đợi lúc chúng ta về rồi giao cho cơ quan liên quan xử lý cũng được! Mấy người có mang còng tay không?

Nhiễm Vân Phi lắc đầu:

- Chúng tôi cũng chẳng phải là công an, làm gì có còng tay, có điều dây thừng thì có đấy!

Nói xong, liền vẫy

tay, hai cậu chiến sỹ đặc chủng cao to liền chạy đến!

Diệp Thanh liền giao Niếp Tiểu Ẩn ra, lúc sắp buông tay, dùng chân khí không âm không sắc điểm vào các yếu huyệt phụ cận của Niếp Tiểu Ẩn, khiến cô tạm thời không thể vận công được!

Hai cậu chiến sỹ đặc chủng đó còn lâu mới thương hoa tiếc ngọc, tức khắc liền áp giải Niếp Tiểu Ẩn đi, Niếp Tiểu Ẩn bị Diệp Thanh làm cho cả người mềm nhuyễn, không có sức mà động đậy, vừa lo vừa giận, hét lớn:

- Thằng họ Diệp kia, ngươi dám giam giữ ta? Ngươi không sợ sư đệ sư muôi của Dược thần cốc ta đến tận đây giết sạch, san bằng căn cứ của các ngươi sao?!

Nhiễm Vân Phi ngạo nghễ nói:

- Cho dù Dược thần cốc các ngươi có thiên quân vạn mã, đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu! Dẫn đi!

Những người vây xem ngơ ngác nhìn nhau, bàn luận sôi nổi, có điều, sau đó thì tự tản ra, ai làm gì thì đi làm cái nấy!

Mà Diệp Thanh lại gọi Nhiễm Vân Phi lại, đem theo Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, đi về phía chiếc lều của bản thân, đồng thời, liền sai người đi mời mấy người Cát Liên Khôi của Bách niên y gia và giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân Ái, còn có nhà khoa học nữ siêu thiên tài Triệu Tiểu Tinh, định mở một cuộc họp đơn giản, nói rõ tình hình.

Sau khi đợi người đến đủ, Diệp Thanh liền nhỏ giọng kể lại toàn bộ quá trình sự việc từ đầu đến cuối một lượt, đương nhiên, cũng không giấu việc về thần dược trường sinh bất lão và quỷ linh cổ, cái này hiện tại cũng không còn là bí mật gì nữa, mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ!

Lúc trước không nói, vì nó quá mức kinh thế hãi tục, người bình thường cũng không tin, có điều, đối với việc của quỷ linh cổ bậc ba, Diệp Thanh vẫn hạn chế đề cập đến, đặc biệt là việc bản thân có thể khống chế loại vi khuẩn gây bệnh này!

An Tiếu Trúc thoáng có chút xấu hổ, đại khái chắc do bản thân quá hẹp hòi, Mã Tiểu Linh cào cào chiếc mũi của cô, nhỏ tiếng thì thầm vào tai cô:

- Không có vấn đề gì, chỉ cần bản thân em cảm thấy không sao! Về phần thằng nhãi Diệp Thanh, chúng ta chẳng thèm để ý đến hắn, đúng không? Hơn nữa, em đáng yêu thế này, hay ghen thế này, nói không chừng Diệp Thanh lại càng thích đấy?



An Tiếu Trúc lại vui vẻ trở lại, Diệp Thanh tiếp tục cùng Nhiễm Vân Phi, Cát Liên Khôi, giáo sư Hồng, Triệu Tiểu Tinh thương lượng về việc sắp xếp công việc sau này, còn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lại yên lặng ngồi bên cạnh Diệp Thanh, tay nắm tay, người nào người nấy đều cười ngọt ngào, khiến cho người ta ước ao!

Nhiễm Vân Phi thầm nghĩ, cái ông em Diệp Thanh này, những phương diện khác cũng bình thường, riêng bản lĩnh tán gái, quả thật còn lợi hại hơn cả y thuật của hắn! Mình x., không ngờ lại có được cái phúc trái ôm phải ấp này, hai cô gái này lại chung sống hòa thuận, đúng là tình như tỷ muội mà!

Nghĩ lại một cái liền toát cả mồ hôi, ngẫm nói, thằng cha Diệp Thanh này liệu có phải là có dính dáng gì với cái cô Niếp Tiểu Ẩn đó không? Nếu mà có thật, thì mình phải làm thế nào? Rốt cuộc là xử lý theo lẽ công bằng đây, hay là phải thử thăm dò ý kiến của Diệp Thanh trước đây? Dù sao Dược thần cốc nhiều cá như vậy, cá lớn cá nhỏ tạp nham, Niếp Tiểu Ẩn lớn lắm cũng chỉ là một con cá nhỏ, nhỏ nhoi không đáng kể, nói không chừng còn có thể cứu vớt được một chút! Nếu bắt được Dược thần, thì mình nhất định sẽ không có ý nghĩ làm trái pháp luật trong đầu!

Cát Liên Khôi nói:

- Tôi thấy cứ làm theo ý của tiểu Diệp đi, ngày mai có thể dọn dẹp về nước rồi, dù gì chỗ dược liệu chúng ta mang theo cũng sắp hết rồi, trên đường về Hubbell, cứu thêm vài bộ lạc nhỏ nữa, thì cũng chẳng còn là mấy!

Giáo sư Hồng gật đầu tán thành nói:

- Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta đã đạt được rồi! không nói cái khác, chỉ cần nói đến việc Tiểu Diệp giải quyết được nan đề của châu phi thôi, sau khi trở về , mọi người gần như đều được khen ngợi!

Triệu Tiểu Tinh nói:

- Đây đều là nhờ phúc của Diệp Thanh, cháu vừa hay viết xong một bài luận văn, đến lúc đó thêm tên Diệp Thanh của cậu lên, không cậu lại nói tôi cướp công lao của cậu!

Diệp Thanh cười sằng sặc:

- Thế thì thực sự cám ơn chị quá, luận văn của tiến sỹ Triệu, thì nhất định kiếm được nhiều tiền rồi đây!

Mấy người hàn huyên vài câu, rồi tan cuộc, còn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lại không hề đứng dậy.

Hạ mành trại xuống, Diệp Thanh liền cười hì hì mò lại, hai cô gái chỉ cười ngọt ngào, dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn hắn, dường như tràn đầy sự kêu gợi, nhìn đến nỗi Diệp Thanh mắt nóng, tim nóng, toàn thân đều nóng!

Không thể chờ đợi hơn được nữa mà bước lại, chui vào giữa hai cô gái, sau đó một tả một hữu mỗi tay ôm lấy một nàng mỹ nữ, trong lòng liền tính, chén luôn hai nàng trong chiếc lều này? Dù gì, chỉ cần không làm quá to tiếng là được! Lại có có chút kích thích nữa chứ! Ôi, chỉ sợ hai nàng lại không nhịn được mà kêu lớn lên thôi! Không có cách nào khác, súng pháp của anh quả thật là quá lợi hại! ừ, thực sự mà không được, thì lại vào băng tuyết tòa thành làm cái 3.p, hoặc cứ đến thẳng đó mà chiến đầu, dù gì cũng không lo có ai nhìn thấy, lạnh thì anh chẳng sợ, chỉ sạo hai cô em này không chịu nổi!

Nghĩ đến chỗ tuyệt vời, tức khắc liền cười hì hì một cách xấu xa, đến nỗi rung cả vai lên, cực kỳ thô tục! Hai cô thông minh ngời ngời, làm sao không biết hắn đương định giở trò quỷ gì, lập tức, Mã Tiểu Linh liền kinh hãi kêu lên một tiếng, rút mạnh bàn tay lợn của tên Diệp Thanh đương đặt trước đầu vú của cô ra, liền dùng lực thụi vào ngực hắn một cái, An Tiếu Trúc đương nhiên cũng hành động theo Mã Tiểu Linh, quát lên một tiếng kiều diễm, nhảy lên liền dáng một quyền bột về phía cằm của Diệp Thanh!

Lập tức, Diệp Thanh kêu thảm lên một tiếng, lùi về sau rồi ngã ngửa trên mặt đất!

- Anh đi chết đi!

- Anh đi chết đi!

Hai cô gần như đồng thanh nói to lên, đanh đá lườm hắn một cái, sau đó tươi cười rời đi! Cô nhỏ An Tiếu Trúc này lúc sắp dời đi, còn cố ý bóp vào mông Diệp Thanh một cái, khiến cho tên “Tiểu Diệp Thanh” vốn dĩ đã dương buồm căng gió giờ lại càng thêm dâng trào mãnh liệt!

- Này, sao các em lại thế này chứ?

Diệp Thanh da dày thịt béo, lại có y linh huyền khí hộ thể, đương nhiên chẳng hề hấn gì, chỉ có điều thực sự là quá buồn bực, cực kỳ hối hận, thầm nói, sao mình lại đắc ý vênh váo mà quên mất hình tượng thế này, người ta lại chẳng phải là nữ nô, mặc cho mình hái lúc nào thì hái!

Nơi xa xa, mơ hồ truyền lại tiếng thì thầm của An Tiếu Trúc:

- Thằng cha này, lúc đầu còn muốn ngồi nói chuyện tử tế với hắn, nào ngờ hắn lại định giở trò quỷ, cũng không thèm xem xem chỗ này là chỗ nào, nhỡ may bị người ta phát hiện, chúng ta còn có mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ!

Mã Tiểu Linh cười khẽ, ra hiệu An Tiếu Trúc nhỏ tiếng một chút, để người ta mà nghe thấy thì chết dở!

Có điều, các cô có nhỏ tiếng nữa, thì vẫn chẳng thể giấu được Diệp Thanh, hắn lục giác nhạy bén, thằng nhãi này lại càng trở thêm ảo não, thầm nói, hình tượng của anh càng ngày càng kém rồi đây! Xem ra nóng vội không ăn nổi đậu phụ nóng mà, bất kể lúc nào câu này cũng đều rất thiêng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook