Chương 530: Cứu người
Hành Xích Đạo
04/09/2013
-Ha ha, ngươi cứ mạnh miệng đi. Đến lúc đó tin tức bị lộ ra, giới ca sĩ mới nổi, đường đường là một nữ hoàng không ngờ lại bị người khác hủy hoại nhan sắc. Cô nói xem tin tức loại này có gây nên chấn động không hả.
Hà Minh Hoa cười to nói.
Chu Vi nhìn về phía cô, có chút thương hại, lòng nghĩ: “ người đàn bà này quả thực là không được tỉnh táo. Tôi bị hủy hoại nhan sắc, tất nhiên khó có khả năng ở lại ngành giải trí, loại tin tức xấu này đối với tôi có ảnh hưởng gì đâu. Chẳng lẽ chuyện người khác rảnh rỗi tám chuyện lại quan trọng hơn chính mình bị thương sao.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Chu Vi lại thêm buồn bã. mình thành bộ dạng này, sau này sợ không ai lấy so với các nữ nhân bên cạnh Diệp Thanh càng thua kém.
Hà Minh Hoa cười đắc ý, nụ cười mà ngay đến cả con mèo nghe phải cũng bừng tỉnh, giơ tay lên chỉ cấp dưới nói:
-Gọi điện thoại cho Diệp Thanh, thông báo cho hắn đến chuộc con bé này. Hơn nữa chỉ có thể đến một mình, không được báo cảnh sát, không thì kêu hắn chờ nhặt xác Chu Vi đi.
Lập tức có một gã vệ sĩ mặc đồ đen chụp lấy di động của Chu Vi tìm số của Diệp Thanh lập tức gọi đi.
Rất nhanh, sau khi nói mấy câu, bên kia đầu dây truyền đến tiếng gào thét của Diệp Thanh còn có tiếng kêu lo lắng.
-Để tôi nói chuyện với Chu Vi, chắc chắn cô ấy còn sống bằng không tôi lập tức báo cảnh sát. Vi Vi, Vi Vi, em sao rồi?
Tên vệ sĩ áo đen cầm điện thoại đến bên miệng Chu Vi, Chu Vi mở miệng nhưng nghẹn ngào, nói không ra lời.
-Vi Vi em có ổn không? Bọn họ có tổn thương em không?
Giọng Diệp Thanh vừa lo lắng vừa thân mật
Nước mắt Chu Vi thi nhau chảy xuống, cuốn trôi máu trên mặt, nghẹn ngào, cuối cùng thân mình run rẩy nói:
-Em không sao, anh đi báo cảnh sát đi. Không cần ai đến hết, bọn họ có súng…
Điện thoại ngay lập tức bị tên vệ sĩ áo đen giật lại.
-Ha ha, Diệp Thanh, ngươi nghe rồi chứ? Cô gái của ngươi vẫn còn sống. Dù sao cũng đừng nghe lời cô ta, ngươi không được báo cảnh sát. Một mình ngươi đến đây nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Ngươi hiểu chứ?
Hà Minh Hoa cất điện thoại, cúi người xuống, lại dùng dao lam cào cào trên mặt Chu Vi, cười nói:
-Cô lại suy nghĩ vì cái tên ấy mà. Chính mình bị thương như vậy lại còn nói không có việc gì.
-Hừ
Chu Vi kiên cường vô cùng, cô phun một ngụm nước bọt pha lẫn máu tươi lập tức trúng mặt Hà Minh Hoa.
-Đồ tiện nhân, còn dám làm càn. Ngươi có tin một đao bà sẽ cắt đứt yết hầu của ngươi không?
Hà Minh Hoa vô cùng tức giận, mặt đanh lại, bèn tát Chu Vi một cái, cắn răn đe dọa nói.
-Vậy tùy ngươi, ngươi muốn giết cứ giết.
Chu Vi mất máu quá nhiều, cơ thể vô cùng yếu lại bị tát cho một cái gần như ngất xỉu, nằm bất động trên nền nhà, thầm nghĩ chỉ khi mình chết đi thì Diệp Thanh sẽ không bị khống chế.
Thực ra nhan sắc cô đã bị hủy hoại, sớm đã kích động và tuyệt vọng, lòng rất muốn chết. Người bình thường chịu phải đả kích này có thể chịu đựng nổi? Cho dù có thể chịu đựng thì cũng cần có một thời gian dài để hồi phục.
Tuy nhiên phản ứng có điều kiện cô lại chọn cách làm hợp lýngười bị thương tổn do tai nạn, tạm thời không được cứu thì biện pháp tốt nhất là nằm không bất động, cố gắng thả lỏng, coi như mình đã chết. Bởi vì chỉ cần động đậy một tí thì bị xuất huyết sẽ càng thêm nghiêm trọng, những xương cốt trong cơ thể như xươn sườn sẽ chọc thủng nội tạng hoặc tàn phế.
-Cô…, hừ. nghĩ rất tuyệt đợi ta có thể giết Diệp Thanh rồi lại tiếp tục tra tấn ngươi.
Hà Minh Hoa nghĩ đến nhan sắc thánh thuần của Chu Vi thì vô cùng ghen tị mà la lên.
Kế tiếp Hà Minh Hoa sắp xếp nhân sự, chuẩn bị mai phục, bố trí tình hình, sao có thể dụ giết được giết Diệp Thanh.
-Đến rồi, đến rồi, hắn đi đến cửa rồi.
Một gã mặc âu phục đen chạy vào báo cáo.
Hà Minh Hoa liền mừng rỡ, hất tay nói:
-Xử hắn cho ta, xử lí xong tên đó mỗi người được thưởng ba trăm ngàn, ai bắn chết hắn sẽ được thưởng một triệu.
Cái gọi là trọng thưởng tất có dũng phu. Hà Minh Hoa vừa nói xong mọi người liền cầm súng, hai mắt sáng rực, giống như sói đang đợi cừu. Cầm súng, mỗi người đứng một góc, hướng về phía cửa, sẵn sang đón kẻ địch.
Chỉ cần tiểu tử kia tiến đến lập tức sẽ thành trăm mảnh.
Đúng lúc này thì một tiếng ầm làm cho cửa sổ văn phòng bị vỡ. Cùng lúc đó có một bóng đen chợt tiến vào, tốc độ cực nhanh.
-ầm, ầm, ầm.
Các tên tay chân đều nổ súng, đầu súng được gắn ống hãm thanh, đạn thi nhau bay ra.
Tiếc là tất cả đều thất bại.
Bóng tối không ngừng dù chỉ là một giây, chợt lóe qua bên trái. Quả thực so với báo-con vật linh hoạt nhất trên thế giới còn linh hoạt hơn gấp vạn lần. Toàn thân như được gắn trăm ngàn con mắt, đạn bắn tới đâu, người này đều có thể tránh được.
Quả thực không phải là người.
Cùng lúc đó đôi tay của bóng đen giơ cao, nhẹ nhàng bay qua như sao băng chuyển tiếp. bên tai liên tục những tiếng thét chói tai.
Trong nháy mắt còn có bảy, tám gã cao to ngã xuống đất, không phải đầu trúng châm mà chính là cổ họng bị cắt. Mặc dù cái chết của những người này không mấy thê thảm. Mới nhìn cũng không có mùi máu tanh, bạo lực nhưng lại có thể làm cho người ta thấy nổi cả da gà.
Loại ớn lạnh này như là do tử thần buông xuống
-Dừng tay cho ta, ngươi không dừng tay ta lập tức giết cô tình nhân nhỏ của ngươi
Hà Minh Hoa có chút sợ hãi, liền cầm con dao trong tay rạch lên cổ Chu Vi để uy hiếp Diệp Thanh.
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh truyền đến nổ vang bên tai. Ngay sau đó cô cảm thấy cổ tay tê rần, con dao rơi xuống mặt đất. bóng đen kia nhanh chóng đánh tới hướng cô.
-Ngăn hắn lại cho ta.
Hà Minh Hoa cuối cùng cũng sợ hãi, liên tục lui về phía sau, muốn trốn đi ra cửa. Tuy nhiên, bóng đen kia quá nhanh. “Vù” một cái, so với con báo còn nhanh nhẹn hơn gấp ngàn lần, Hà Minh Hoa chưa kịp để tay lên cửa đã bị đối phương dùng bàn tay to túm tóc, đau đớn tưởng chừng như ngất xỉu. Cùng lúc đó cổ dường như bị kìm sắt bóp chặt, không thể thở nổi.
-Đừng, đừng, đưng mà
Hà Minh Hoa hoảng sợ giãy giụa nhưng đến một tí sức cũng không có, chỉ nghe người đó nói to:
-hạ hết vũ khí cho ta, nếu không thì ông sẽ bóp chết ả ta.
Hà Minh Hoa cười to nói.
Chu Vi nhìn về phía cô, có chút thương hại, lòng nghĩ: “ người đàn bà này quả thực là không được tỉnh táo. Tôi bị hủy hoại nhan sắc, tất nhiên khó có khả năng ở lại ngành giải trí, loại tin tức xấu này đối với tôi có ảnh hưởng gì đâu. Chẳng lẽ chuyện người khác rảnh rỗi tám chuyện lại quan trọng hơn chính mình bị thương sao.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Chu Vi lại thêm buồn bã. mình thành bộ dạng này, sau này sợ không ai lấy so với các nữ nhân bên cạnh Diệp Thanh càng thua kém.
Hà Minh Hoa cười đắc ý, nụ cười mà ngay đến cả con mèo nghe phải cũng bừng tỉnh, giơ tay lên chỉ cấp dưới nói:
-Gọi điện thoại cho Diệp Thanh, thông báo cho hắn đến chuộc con bé này. Hơn nữa chỉ có thể đến một mình, không được báo cảnh sát, không thì kêu hắn chờ nhặt xác Chu Vi đi.
Lập tức có một gã vệ sĩ mặc đồ đen chụp lấy di động của Chu Vi tìm số của Diệp Thanh lập tức gọi đi.
Rất nhanh, sau khi nói mấy câu, bên kia đầu dây truyền đến tiếng gào thét của Diệp Thanh còn có tiếng kêu lo lắng.
-Để tôi nói chuyện với Chu Vi, chắc chắn cô ấy còn sống bằng không tôi lập tức báo cảnh sát. Vi Vi, Vi Vi, em sao rồi?
Tên vệ sĩ áo đen cầm điện thoại đến bên miệng Chu Vi, Chu Vi mở miệng nhưng nghẹn ngào, nói không ra lời.
-Vi Vi em có ổn không? Bọn họ có tổn thương em không?
Giọng Diệp Thanh vừa lo lắng vừa thân mật
Nước mắt Chu Vi thi nhau chảy xuống, cuốn trôi máu trên mặt, nghẹn ngào, cuối cùng thân mình run rẩy nói:
-Em không sao, anh đi báo cảnh sát đi. Không cần ai đến hết, bọn họ có súng…
Điện thoại ngay lập tức bị tên vệ sĩ áo đen giật lại.
-Ha ha, Diệp Thanh, ngươi nghe rồi chứ? Cô gái của ngươi vẫn còn sống. Dù sao cũng đừng nghe lời cô ta, ngươi không được báo cảnh sát. Một mình ngươi đến đây nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Ngươi hiểu chứ?
Hà Minh Hoa cất điện thoại, cúi người xuống, lại dùng dao lam cào cào trên mặt Chu Vi, cười nói:
-Cô lại suy nghĩ vì cái tên ấy mà. Chính mình bị thương như vậy lại còn nói không có việc gì.
-Hừ
Chu Vi kiên cường vô cùng, cô phun một ngụm nước bọt pha lẫn máu tươi lập tức trúng mặt Hà Minh Hoa.
-Đồ tiện nhân, còn dám làm càn. Ngươi có tin một đao bà sẽ cắt đứt yết hầu của ngươi không?
Hà Minh Hoa vô cùng tức giận, mặt đanh lại, bèn tát Chu Vi một cái, cắn răn đe dọa nói.
-Vậy tùy ngươi, ngươi muốn giết cứ giết.
Chu Vi mất máu quá nhiều, cơ thể vô cùng yếu lại bị tát cho một cái gần như ngất xỉu, nằm bất động trên nền nhà, thầm nghĩ chỉ khi mình chết đi thì Diệp Thanh sẽ không bị khống chế.
Thực ra nhan sắc cô đã bị hủy hoại, sớm đã kích động và tuyệt vọng, lòng rất muốn chết. Người bình thường chịu phải đả kích này có thể chịu đựng nổi? Cho dù có thể chịu đựng thì cũng cần có một thời gian dài để hồi phục.
Tuy nhiên phản ứng có điều kiện cô lại chọn cách làm hợp lýngười bị thương tổn do tai nạn, tạm thời không được cứu thì biện pháp tốt nhất là nằm không bất động, cố gắng thả lỏng, coi như mình đã chết. Bởi vì chỉ cần động đậy một tí thì bị xuất huyết sẽ càng thêm nghiêm trọng, những xương cốt trong cơ thể như xươn sườn sẽ chọc thủng nội tạng hoặc tàn phế.
-Cô…, hừ. nghĩ rất tuyệt đợi ta có thể giết Diệp Thanh rồi lại tiếp tục tra tấn ngươi.
Hà Minh Hoa nghĩ đến nhan sắc thánh thuần của Chu Vi thì vô cùng ghen tị mà la lên.
Kế tiếp Hà Minh Hoa sắp xếp nhân sự, chuẩn bị mai phục, bố trí tình hình, sao có thể dụ giết được giết Diệp Thanh.
-Đến rồi, đến rồi, hắn đi đến cửa rồi.
Một gã mặc âu phục đen chạy vào báo cáo.
Hà Minh Hoa liền mừng rỡ, hất tay nói:
-Xử hắn cho ta, xử lí xong tên đó mỗi người được thưởng ba trăm ngàn, ai bắn chết hắn sẽ được thưởng một triệu.
Cái gọi là trọng thưởng tất có dũng phu. Hà Minh Hoa vừa nói xong mọi người liền cầm súng, hai mắt sáng rực, giống như sói đang đợi cừu. Cầm súng, mỗi người đứng một góc, hướng về phía cửa, sẵn sang đón kẻ địch.
Chỉ cần tiểu tử kia tiến đến lập tức sẽ thành trăm mảnh.
Đúng lúc này thì một tiếng ầm làm cho cửa sổ văn phòng bị vỡ. Cùng lúc đó có một bóng đen chợt tiến vào, tốc độ cực nhanh.
-ầm, ầm, ầm.
Các tên tay chân đều nổ súng, đầu súng được gắn ống hãm thanh, đạn thi nhau bay ra.
Tiếc là tất cả đều thất bại.
Bóng tối không ngừng dù chỉ là một giây, chợt lóe qua bên trái. Quả thực so với báo-con vật linh hoạt nhất trên thế giới còn linh hoạt hơn gấp vạn lần. Toàn thân như được gắn trăm ngàn con mắt, đạn bắn tới đâu, người này đều có thể tránh được.
Quả thực không phải là người.
Cùng lúc đó đôi tay của bóng đen giơ cao, nhẹ nhàng bay qua như sao băng chuyển tiếp. bên tai liên tục những tiếng thét chói tai.
Trong nháy mắt còn có bảy, tám gã cao to ngã xuống đất, không phải đầu trúng châm mà chính là cổ họng bị cắt. Mặc dù cái chết của những người này không mấy thê thảm. Mới nhìn cũng không có mùi máu tanh, bạo lực nhưng lại có thể làm cho người ta thấy nổi cả da gà.
Loại ớn lạnh này như là do tử thần buông xuống
-Dừng tay cho ta, ngươi không dừng tay ta lập tức giết cô tình nhân nhỏ của ngươi
Hà Minh Hoa có chút sợ hãi, liền cầm con dao trong tay rạch lên cổ Chu Vi để uy hiếp Diệp Thanh.
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh truyền đến nổ vang bên tai. Ngay sau đó cô cảm thấy cổ tay tê rần, con dao rơi xuống mặt đất. bóng đen kia nhanh chóng đánh tới hướng cô.
-Ngăn hắn lại cho ta.
Hà Minh Hoa cuối cùng cũng sợ hãi, liên tục lui về phía sau, muốn trốn đi ra cửa. Tuy nhiên, bóng đen kia quá nhanh. “Vù” một cái, so với con báo còn nhanh nhẹn hơn gấp ngàn lần, Hà Minh Hoa chưa kịp để tay lên cửa đã bị đối phương dùng bàn tay to túm tóc, đau đớn tưởng chừng như ngất xỉu. Cùng lúc đó cổ dường như bị kìm sắt bóp chặt, không thể thở nổi.
-Đừng, đừng, đưng mà
Hà Minh Hoa hoảng sợ giãy giụa nhưng đến một tí sức cũng không có, chỉ nghe người đó nói to:
-hạ hết vũ khí cho ta, nếu không thì ông sẽ bóp chết ả ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.