Chương 515: Đỉnh lầu luyện bóng, huynh đệ tình sâu
Hành Xích Đạo
04/09/2013
-Cái gì?
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh tức khắc kinh hãi, bật người đứng dậy, xông ra ngoài, cô y tá đến thông báo Tiểu Miêu cũng vô cùng căng thẳng chạy theo phía sau.
Vừa mới đi vào phòng nhập viện, liền đụng đầu phải Hứa Thành Đức.
Người đàn ông xưa nay vẫn lạnh lùng hà khắc, giờ phút này quả thực là vô cùng kích động, sắc mặt đen sạm hơn bình thường phải đên ba lần.
-Thành Đức, đừng lo lắng, em trai cậu đi lại không thuận tiện, không đi xa được đâu, chúng ta từ từ tìm, nhất định sẽ tìm thấy.
Diệp Thanh liền tiến lên trước an ủi, đồng thời dặn dò Tiểu Miêu, đi kiểm tra băng ghi hình ở phòng bảo vệ, xem xem Hứa Thành Vũ có ra khỏi bệnh viện hay không, nếu như vẫn ở bệnh viện, thì tốt quá.
-Dạ, vâng ạ.
Tiểu Miêu lập tức tuân lệnh chạy đi.
Hứa Thành Đức cả giận nói:
-Cái thứ khốn nạn ấy, không tìm nó làm gì nữa, cho nó chết ngoài đường thì thôi!
Mã Tiểu Linh cười nói:
-Anh lại nói lời nóng giận rồi phải không, ai mà không biết, anh quan tâm em trai anh hơn cả bản thân mình chứ.
Diệp Thanh phân công vài người chia nhau tìm kiếm, một số y tá bác sỹ khác đều nhao nhao nói không nhìn thấy, bởi vì, bây giờ là hai giờ sáng, cho dù là trực ban, bác sỹ và y tá cũng không thể đi đi lại lại, như thế sẽ quấy rầy đến bệnh nhân nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Tiểu Miêu gọi điện đến, nói, đoạn băng ghi hình giám sát ở phòng bảo vệ không hề phát hiện Hứa Thành Vũ đi ra ngoài cửa bệnh viện, Hứa Thành Đức không kiềm được tức điên gào lên nói:
-Cái thằng tiểu tử này, rốt cuộc là chạy đi đâu chứ.
Diệp Thanh nhìn quanh bốn phía, loại trừ, nhà vệ sinh, hành lang, thang máy... hình như là đã tìm hết rồi, rốt cuộc là đi đâu đây?
-a, không nhẽ lại chạy lên đỉnh lầu rồi?
Mã Tiểu Linh đột nhiên kêu lên, bởi vì, Diệp Thanh một khi tâm trạng không được tốt, lại chạy lên đó, ngồi trên đỉnh lầu, trèo cao nhìn xa, hít thở không khí trong lành, thưởng thức cảnh đêm phương xa, cô là lấy thói quen của người đàn ông của mình để suy ra người khác mà!
Lần này, lại nhắc được cả mấy người, tức khắc, Hứa Thành Đức liền lo lắng vô cùng, dẫn đầu phóng lên đỉnh lầu với tốc độ chóng mặt quả thực còn vượt qua cả chạy nước rút một trăm mét.
Lên đến đỉnh lầu, vừa mới đến cánh cửa hàng hiên, quả nhiên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một chàng trai tay chống gậy, đương bước đi trong tư thế vô cùng kỳ quái, thỉnh thoảng lại đá một cái.
Vặn lưng một cách khó khăn, dùng chiếc gậy chống đỡ, chiếc đùi chậm dãi xoay tròn, đá đạp lung tung, cực kỳ tập trung, mấy người Diệp Thanh đi lên, cậu ta đều không phát giác ra, vẫn cứ khoa chân múa tay.
Hứa Thành Đức giật mình, Diệp Thanh cùng Mã Tiểu Linh cũng giật mình.
Cậu ta đang đá bóng!
Cho dù là người có thường thức về các hoạt động thể thao kém đến không thể kém hơn như Diệp Thanh cũng có thể nhìn ra đây không phải là đang đá banh thì còn đang làm gì được nữa?
Vừa nãy động tác chân xoay tròn không phải là chuyển bóng sao? Nếu mắt cá chân của cậu ta có thể xoay tròn, mà mượn sự trợ giúp của chiếc gậy làm điểm đỡ, chân phải giơ lên, ra sức đa về phía trước, thì không chính là động tác của thủ môn sao?
Điều đáng tiếc là, chân phải của cậu ta căn bản là không thể động đậy nổi, cực kỳ cứng nhắc.
Diệp Thanh tuy là công phu cái thế, nhưng lại không hề yêu thích những kiểu hoạt động thể thao như đá bóng, có thể nói là một thằng đần về khoản bóng đá, nhưng lúc này cũng không khỏi có vạn phần cảm thán, nếu như những tráng sỹ bóng đá nam của Hoa Hạ, ai ai cũng si mê bậc này, cố chấp bậc này như Hứa Thành Vũ, à, không, chỉ cần được một nửa si mê, cố chấp của Hứa Thành Vũ, thà rằng không còn mạng sống, cũng phải được đá bóng, tinh thần này, không nói những chân sút của những cường quốc của quả bóng tròn như Brazil, Anh quốc, Italy, thì ít nhất ở châu Á cũng là số một.
-Tiểu Vũ.
Ban đầu, Hứa Thành Đức mới lên đến nơi, nhìn thấy bóng dáng của em trai mình, đã muốn xông lên phía trước mà mắng cho một trận tam bành, sao lại không thèm nói với y tá một câu đã tự ý chạy lung tung, khiến cho mọi người lo lắng, đứa bé này, quả thực là quá không hiểu chuyện, nhưng lúc này, lại chậm rãi đi tới, có chút không thốt lên lời, hai mắt đỏ hoe.
Đáng thương Hứa Thành Đức - đại nam nhân, thằng đàn ông bảnh bao lạnh lùng này, trong một ngày mấy lần liền đều thiếu chút nữa thì bị em trai hắn làm cho phát khóc.
-Làm phẫu thuật giải phẫu rồi, em sau này sẽ chẳng bao giờ lại có thể đá bóng nữa anh à, anh có hiểu cho em không?
Hứa Thành Vũ, ngoảnh đầu hỏi một câu, sau đó quay người đi, vẫn không sợ mệt không sợ đau như trước, khoa tay múa chân, Hứa Thành Đức muốn tiến lên trước đỡ, nhưng lại bi cậu tránh né.
-Hiểu, đương nhiên là anh hiểu.
Hứa Thành Đức nức nở nói.
-Không, anh không hiểu.
Hứa Thành Vũ lắc lắc đầu ánh mắt cố chấp, đang luyện tập một kiểu tư thế chân mới.
Hứa Thành Đức nói:
-Anh biết, đây là chí hướng và niềm yêu thích từ nhỏ của em..
Hứa Thành Vũ lập tức cắt ngang, lớn tiếng nói:
-Anh từ trước tới nay chưa bao giờ đá bóng, anh làm sao có thể hiểu được?
Hứa Thành Đức cuối cùng gật gật đầu thừa nhận:
-Đúng anh không hiểu, nhưng, anh chỉ biết, em không cắt, thì sẽ chết, như vậy thì bảo anh làm sao có thể nhẫn tâm? Bảo anh sau này làm sao ăn nói với bố mẹ dưới cửu tuyền chứ?
-Anh không cần phải nói gì cả, số mệnh là của bản thân em, em tự mình lựa chọn.
Hứa Thành Vũ đá mạnh một cái, đau đến nỗi cắn răng lại, nhưng vẫn còn kiên trì, nói:
-Nếu cả đời không thể đá bóng, em sống còn có ý nghĩa gì nữa anh? Anh cứ để em chết đi, em tuyệt đối sẽ không trách anh đâu.
-Mày nói nhảm cái gì đấy?!
Hứa Thành Đức lại nổi giận, có thể không tức giận sao? Nghiêm nghị giáo huấn, nói:
-Em có biết không, có không ít người, điều kiện của bản thân không bằng em, nhưng bọn họ vẫn cứ ngoan cường mà sống, chiến đấu cùng bệnh tật, em chỉ cắt đi một chân thì có làm sao, không thể đá bóng thì có làm sao, chẳng nhẽ sau này em không thể tạo ra được những thành tích gì trên những lĩnh vực khác sao?
-...
Hứa Thành Vũ không hé răng, vẫn cứ dùng chân thực hiện những động tác vận chuyển bóng, xoay bóng.
Hứa Thành Đức nói:
-Em không trách anh, nhưng anh sẽ tự trách bản thân mình, nếu em chết đi, sau này cả đời anh sẽ chịu sự giày vò của lương tâm, em là đứa em trai duy nhất của anh, mà anh lại đứng giương mắt nhìn em chết đi, như vậy thì khiến anh đau đớn bao nhiêu chứ, vỗn dĩ có thể cứu được mà lại không cứu, em bảo anh đây sau này làm sao mà ngủ được, em chết đi thì mọi chuyện đối với em coi như kết thúc, nhưng em có bao giờ nghĩ cho anh không? Nghĩ cho ba mẹ đã mất của chúng ta không?
-...
Hứa Thành Vũ vẫn không hé môi, vẫn cứ dùng chân thực hiện những động tác vận bóng, chuyền bóng, nhưng, đã không dám nhìn thẳng vào Hứa Thành Đức nữa, trong hốc mắt, giống hệt như anh trai cậu, nước mắt ầng ậc, chỉ là đang cố nén.
Hứa Thành Đức thê lương nói:
-13 năm trước, lúc ba má mất đi, em mới sáu tuổi, sáu tuổi thôi đấy, mẹ trước lúc lâm trung, trăn trối, dặn dò đi dặn dò lại, anh bất luận thế nào cũng phải nuôi dưỡng giáo dục em thành người, anh trai của em đây coi em như con trai của chính mình, em có hiểu hay không hả, anh ngậm đắng nuốt cay nuôi em lớn đến từng này, biết bao gian nan, biết bao khó khăn nhọc nhằn, chịu đựng biết bao khổ cực em biết không, bây giờ gặp phải một chút ngăn trở, em đã muốn chết muốn sống, em có xứng với anh không chứ, có xứng với ba mẹ đang ở dưới cửu tuyền không?
Hứa Thành Đức rốt cuộc cũng ngừng lại, khóc lớn thành tiếng:
-Anh ...
Dưới sự kích động, thân hình nhất thời đứng không vững, cậu vốn dĩ lại bị thương rất nghiêm trọng, lại một mình một người đứng trên đỉnh lầu “luyện bóng” lâu như vậy, sớm đã rơi vào tình trạng kiệt sức.
Hứa Thành Đức tức khắc liền ôm lấy cậu, hai anh em khóc nức nở.
-Nghe lời anh, sáng sớm ngày mai làm phẫu thuật, làm xong phẫu thuật thì được rồi, cũng chỉ tốn một chút công sức, em cứ coi như là ngủ một giấc, mơ một giấc mơ, chính anh sẽ tự mình giúp em làm người mổ chình, một chút cũng không đau, nhé!
-Anh....
Hứa Thành Vũ khóc rống lên, gào thét, vừa khóc vừa nói:
-Em biết em sai rồi, anh, em biết em làm anh tức giận, nhưng, nhưng, chỉ cần nghĩ đên sau này sẽ không bao giờ đã bóng được nữa, trong lòng em lại vô cùng khổ sở, thực sự muốn chết quách đi cho rồi.
-Thế sau này anh mua cho em một cái máy tính, em có thể chơi trò chơi, hoặc là mua một bóng đá trên bàn, đặt ở trong nhà, à, không, đặt trong phòng ngủ của em, em muốn chơi lúc nào thì chơi lúc đó.
-Anh, anh nói thật chứ, như thế thì hay quá.
Hứa Thành Vũ lập tức mừng rỡ, lau lau nước mắt, nhưng, ngay sau đó lại ảm đạm:
-Nhưng cái đó rốt cuộc cũng chỉ là trò chơi, lại không thể tự mình ra sân, em đây đang muốn sau này gia nhập đội tuyển quốc gia cơ.
-Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, có thể để mi chơi điện tử là tốt lắm rồi, mi có biết thế nào là ham chơi mất hết ý chí không, anh đây đi kiếm tiền là để cho mi học đại học, chứ có phải cho mi đá bóng cả ngày đâu?
Hứa Thành Đức vô cùng tức giận giáo huấn nói.
-Anh ~~
Hứa Thành Vũ nũng nịu, ban đầu, hai người ban ngày thì xung đột, còn muốn đánh sống đánh chết, bây giờ, lại hòa hợp, nói cho cùng, anh em nghĩa nặng tình sâu, Hứa Thành Đức đối với em trai như thế nào, em trai hắn trong lòng kỳ thật cũng hiểu rất rõ, chỉ có điều gặp biến đổi lớn, nhất thời không thể nào chấp nhận được “cắt chi”- cái vận mệnh bi thảm này mà thôi.
Số phận này, dù bất luận xảy ra với bất kỳ ai, cũng đều không thể nào dễ dàng mà chấp nhận được.
-Được rồi, được rồi, hai anh em nhà cậu, đừng có khiến người ta sởn tóc gáy nữa, nếu bị người khác nhìn thấy, hai thằng đàn ông các người, nửa đêm canh ba, ôm ôm ấp ấp, thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ.
Diệp Thanh cười lớn bước lên phía trước.
Mã Tiểu Linh cũng theo sát phía sau, không khỏi nguýt hắn một cái, nói như thế, gì chứ, quá là lưu manh, có điều, không phải như thế sao, nếu mà đứng cách xa, không nghe thấy hai anh em họ nói chuyện, thì cũng thực sự tưởng là bon họ đang ấy cơ, toát mồ hôi, Mã Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy, bản thân mình càng ngày càng dung... tục, đều tại tên Diệp Thanh dạy xấu cả.
-Ha ha, Diệp viện trưởng, để anh chê cười rồi, tôi chính là có một thằng em như thế này đấy.
Hứa Thành Đức hơi buông Hứa Thành Vũ ra, vui hớn hở cười với Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, đối với con người hắn bây giờ mà nói, em trai chịu chấp nhận phẫu thuật, thì còn có niềm vui sướng nào có thể so sánh được nữa.
-Em cũng chính là có một ông anh như thế này đấy, huynh trưởng như cha, em sai rồi, anh không giận em nữa chứ?
Hứa Thành Vũ lại ngoảnh sanh Diệp Thanh vô cùng lễ phép xin lỗi nói:
-Xin lỗi, Diệp viện trưởng, ban ngày có điều gì đắc tội, mong anh rộng lòng tha thứ.
-Ha ha, khách khí như vậy làm gì chứ, tôi nói cho cậu biết nhé, anh cậu là cốt cán của tôi đó, tôi còn định đề bạt anh ấy làm phó viện trưởng đấy.
Diệp Thanh cười lớn nói.
Hứa Thành Đức kinh ngạc nói:
-Thế này thì quá đột nhiên đấy?
Diệp Thanh ôm lấy Mã Tiểu Linh, cố ý sa sầm mặt, nói với Hứa Thành Đức:
-Bà xã tôi ngày nào cũng phải làm lụng vất vả, tôi làm sao mà nhẫn tâm cho được, không tìm anh tới gánh vác những công việc nặng nhọc, thì còn đi tìm ai nữa chứ?
-Nói năng linh tinh, ai là bà xã của anh chứ.
Mã Tiểu Linh mắc cỡ đẩy hắn ra.
Hai anh em Hứa Thành Đức và Hứa Thành Vũ cười ngây ngô, Hứa Thành Đức nghĩ đến mình đã từng này tuổi rồi, mà còn chưa có vợ, không khỏi vô cùng ngưỡng mộ, thầm nói, đúng là viện trưởng Diệp người ta giỏi giang, người thì trông nhã nhặn thanh tú, y thuật cũng cao, bạn gái thì cứ gọi là một tá, hazzz, mình chỉ cần có một cô, thì đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng đây lại là chuyện của ngày tháng năm nào nữa, suy cho cùng, cái việc yêu đương này, vẫn phải dựa vào duyên số.
Hứa Thành Vũ lại càng thêm hổ thẹn, có thể là do bản thân cái đồ như con chồng trước này, cứ làm liên lụy đến anh trai, khiến cho anh ấy đến thời gian để yêu đương cũng không có.
Diệp Thanh cười nói:
-Tiểu Vũ à, cậu cũng đừng lo lắng, anh Diệp Thanh của cậu đây cũn đang cân nhắc mấy phương án châm cứu, không chừng lại có khả năng kích thích kinh mạch trong chân của em vận hành lại, chỉ cần các chức năng chính có thể vận hành, thì sẽ có khả năng khôi phục dần trở lại.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh tức khắc kinh hãi, bật người đứng dậy, xông ra ngoài, cô y tá đến thông báo Tiểu Miêu cũng vô cùng căng thẳng chạy theo phía sau.
Vừa mới đi vào phòng nhập viện, liền đụng đầu phải Hứa Thành Đức.
Người đàn ông xưa nay vẫn lạnh lùng hà khắc, giờ phút này quả thực là vô cùng kích động, sắc mặt đen sạm hơn bình thường phải đên ba lần.
-Thành Đức, đừng lo lắng, em trai cậu đi lại không thuận tiện, không đi xa được đâu, chúng ta từ từ tìm, nhất định sẽ tìm thấy.
Diệp Thanh liền tiến lên trước an ủi, đồng thời dặn dò Tiểu Miêu, đi kiểm tra băng ghi hình ở phòng bảo vệ, xem xem Hứa Thành Vũ có ra khỏi bệnh viện hay không, nếu như vẫn ở bệnh viện, thì tốt quá.
-Dạ, vâng ạ.
Tiểu Miêu lập tức tuân lệnh chạy đi.
Hứa Thành Đức cả giận nói:
-Cái thứ khốn nạn ấy, không tìm nó làm gì nữa, cho nó chết ngoài đường thì thôi!
Mã Tiểu Linh cười nói:
-Anh lại nói lời nóng giận rồi phải không, ai mà không biết, anh quan tâm em trai anh hơn cả bản thân mình chứ.
Diệp Thanh phân công vài người chia nhau tìm kiếm, một số y tá bác sỹ khác đều nhao nhao nói không nhìn thấy, bởi vì, bây giờ là hai giờ sáng, cho dù là trực ban, bác sỹ và y tá cũng không thể đi đi lại lại, như thế sẽ quấy rầy đến bệnh nhân nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Tiểu Miêu gọi điện đến, nói, đoạn băng ghi hình giám sát ở phòng bảo vệ không hề phát hiện Hứa Thành Vũ đi ra ngoài cửa bệnh viện, Hứa Thành Đức không kiềm được tức điên gào lên nói:
-Cái thằng tiểu tử này, rốt cuộc là chạy đi đâu chứ.
Diệp Thanh nhìn quanh bốn phía, loại trừ, nhà vệ sinh, hành lang, thang máy... hình như là đã tìm hết rồi, rốt cuộc là đi đâu đây?
-a, không nhẽ lại chạy lên đỉnh lầu rồi?
Mã Tiểu Linh đột nhiên kêu lên, bởi vì, Diệp Thanh một khi tâm trạng không được tốt, lại chạy lên đó, ngồi trên đỉnh lầu, trèo cao nhìn xa, hít thở không khí trong lành, thưởng thức cảnh đêm phương xa, cô là lấy thói quen của người đàn ông của mình để suy ra người khác mà!
Lần này, lại nhắc được cả mấy người, tức khắc, Hứa Thành Đức liền lo lắng vô cùng, dẫn đầu phóng lên đỉnh lầu với tốc độ chóng mặt quả thực còn vượt qua cả chạy nước rút một trăm mét.
Lên đến đỉnh lầu, vừa mới đến cánh cửa hàng hiên, quả nhiên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một chàng trai tay chống gậy, đương bước đi trong tư thế vô cùng kỳ quái, thỉnh thoảng lại đá một cái.
Vặn lưng một cách khó khăn, dùng chiếc gậy chống đỡ, chiếc đùi chậm dãi xoay tròn, đá đạp lung tung, cực kỳ tập trung, mấy người Diệp Thanh đi lên, cậu ta đều không phát giác ra, vẫn cứ khoa chân múa tay.
Hứa Thành Đức giật mình, Diệp Thanh cùng Mã Tiểu Linh cũng giật mình.
Cậu ta đang đá bóng!
Cho dù là người có thường thức về các hoạt động thể thao kém đến không thể kém hơn như Diệp Thanh cũng có thể nhìn ra đây không phải là đang đá banh thì còn đang làm gì được nữa?
Vừa nãy động tác chân xoay tròn không phải là chuyển bóng sao? Nếu mắt cá chân của cậu ta có thể xoay tròn, mà mượn sự trợ giúp của chiếc gậy làm điểm đỡ, chân phải giơ lên, ra sức đa về phía trước, thì không chính là động tác của thủ môn sao?
Điều đáng tiếc là, chân phải của cậu ta căn bản là không thể động đậy nổi, cực kỳ cứng nhắc.
Diệp Thanh tuy là công phu cái thế, nhưng lại không hề yêu thích những kiểu hoạt động thể thao như đá bóng, có thể nói là một thằng đần về khoản bóng đá, nhưng lúc này cũng không khỏi có vạn phần cảm thán, nếu như những tráng sỹ bóng đá nam của Hoa Hạ, ai ai cũng si mê bậc này, cố chấp bậc này như Hứa Thành Vũ, à, không, chỉ cần được một nửa si mê, cố chấp của Hứa Thành Vũ, thà rằng không còn mạng sống, cũng phải được đá bóng, tinh thần này, không nói những chân sút của những cường quốc của quả bóng tròn như Brazil, Anh quốc, Italy, thì ít nhất ở châu Á cũng là số một.
-Tiểu Vũ.
Ban đầu, Hứa Thành Đức mới lên đến nơi, nhìn thấy bóng dáng của em trai mình, đã muốn xông lên phía trước mà mắng cho một trận tam bành, sao lại không thèm nói với y tá một câu đã tự ý chạy lung tung, khiến cho mọi người lo lắng, đứa bé này, quả thực là quá không hiểu chuyện, nhưng lúc này, lại chậm rãi đi tới, có chút không thốt lên lời, hai mắt đỏ hoe.
Đáng thương Hứa Thành Đức - đại nam nhân, thằng đàn ông bảnh bao lạnh lùng này, trong một ngày mấy lần liền đều thiếu chút nữa thì bị em trai hắn làm cho phát khóc.
-Làm phẫu thuật giải phẫu rồi, em sau này sẽ chẳng bao giờ lại có thể đá bóng nữa anh à, anh có hiểu cho em không?
Hứa Thành Vũ, ngoảnh đầu hỏi một câu, sau đó quay người đi, vẫn không sợ mệt không sợ đau như trước, khoa tay múa chân, Hứa Thành Đức muốn tiến lên trước đỡ, nhưng lại bi cậu tránh né.
-Hiểu, đương nhiên là anh hiểu.
Hứa Thành Đức nức nở nói.
-Không, anh không hiểu.
Hứa Thành Vũ lắc lắc đầu ánh mắt cố chấp, đang luyện tập một kiểu tư thế chân mới.
Hứa Thành Đức nói:
-Anh biết, đây là chí hướng và niềm yêu thích từ nhỏ của em..
Hứa Thành Vũ lập tức cắt ngang, lớn tiếng nói:
-Anh từ trước tới nay chưa bao giờ đá bóng, anh làm sao có thể hiểu được?
Hứa Thành Đức cuối cùng gật gật đầu thừa nhận:
-Đúng anh không hiểu, nhưng, anh chỉ biết, em không cắt, thì sẽ chết, như vậy thì bảo anh làm sao có thể nhẫn tâm? Bảo anh sau này làm sao ăn nói với bố mẹ dưới cửu tuyền chứ?
-Anh không cần phải nói gì cả, số mệnh là của bản thân em, em tự mình lựa chọn.
Hứa Thành Vũ đá mạnh một cái, đau đến nỗi cắn răng lại, nhưng vẫn còn kiên trì, nói:
-Nếu cả đời không thể đá bóng, em sống còn có ý nghĩa gì nữa anh? Anh cứ để em chết đi, em tuyệt đối sẽ không trách anh đâu.
-Mày nói nhảm cái gì đấy?!
Hứa Thành Đức lại nổi giận, có thể không tức giận sao? Nghiêm nghị giáo huấn, nói:
-Em có biết không, có không ít người, điều kiện của bản thân không bằng em, nhưng bọn họ vẫn cứ ngoan cường mà sống, chiến đấu cùng bệnh tật, em chỉ cắt đi một chân thì có làm sao, không thể đá bóng thì có làm sao, chẳng nhẽ sau này em không thể tạo ra được những thành tích gì trên những lĩnh vực khác sao?
-...
Hứa Thành Vũ không hé răng, vẫn cứ dùng chân thực hiện những động tác vận chuyển bóng, xoay bóng.
Hứa Thành Đức nói:
-Em không trách anh, nhưng anh sẽ tự trách bản thân mình, nếu em chết đi, sau này cả đời anh sẽ chịu sự giày vò của lương tâm, em là đứa em trai duy nhất của anh, mà anh lại đứng giương mắt nhìn em chết đi, như vậy thì khiến anh đau đớn bao nhiêu chứ, vỗn dĩ có thể cứu được mà lại không cứu, em bảo anh đây sau này làm sao mà ngủ được, em chết đi thì mọi chuyện đối với em coi như kết thúc, nhưng em có bao giờ nghĩ cho anh không? Nghĩ cho ba mẹ đã mất của chúng ta không?
-...
Hứa Thành Vũ vẫn không hé môi, vẫn cứ dùng chân thực hiện những động tác vận bóng, chuyền bóng, nhưng, đã không dám nhìn thẳng vào Hứa Thành Đức nữa, trong hốc mắt, giống hệt như anh trai cậu, nước mắt ầng ậc, chỉ là đang cố nén.
Hứa Thành Đức thê lương nói:
-13 năm trước, lúc ba má mất đi, em mới sáu tuổi, sáu tuổi thôi đấy, mẹ trước lúc lâm trung, trăn trối, dặn dò đi dặn dò lại, anh bất luận thế nào cũng phải nuôi dưỡng giáo dục em thành người, anh trai của em đây coi em như con trai của chính mình, em có hiểu hay không hả, anh ngậm đắng nuốt cay nuôi em lớn đến từng này, biết bao gian nan, biết bao khó khăn nhọc nhằn, chịu đựng biết bao khổ cực em biết không, bây giờ gặp phải một chút ngăn trở, em đã muốn chết muốn sống, em có xứng với anh không chứ, có xứng với ba mẹ đang ở dưới cửu tuyền không?
Hứa Thành Đức rốt cuộc cũng ngừng lại, khóc lớn thành tiếng:
-Anh ...
Dưới sự kích động, thân hình nhất thời đứng không vững, cậu vốn dĩ lại bị thương rất nghiêm trọng, lại một mình một người đứng trên đỉnh lầu “luyện bóng” lâu như vậy, sớm đã rơi vào tình trạng kiệt sức.
Hứa Thành Đức tức khắc liền ôm lấy cậu, hai anh em khóc nức nở.
-Nghe lời anh, sáng sớm ngày mai làm phẫu thuật, làm xong phẫu thuật thì được rồi, cũng chỉ tốn một chút công sức, em cứ coi như là ngủ một giấc, mơ một giấc mơ, chính anh sẽ tự mình giúp em làm người mổ chình, một chút cũng không đau, nhé!
-Anh....
Hứa Thành Vũ khóc rống lên, gào thét, vừa khóc vừa nói:
-Em biết em sai rồi, anh, em biết em làm anh tức giận, nhưng, nhưng, chỉ cần nghĩ đên sau này sẽ không bao giờ đã bóng được nữa, trong lòng em lại vô cùng khổ sở, thực sự muốn chết quách đi cho rồi.
-Thế sau này anh mua cho em một cái máy tính, em có thể chơi trò chơi, hoặc là mua một bóng đá trên bàn, đặt ở trong nhà, à, không, đặt trong phòng ngủ của em, em muốn chơi lúc nào thì chơi lúc đó.
-Anh, anh nói thật chứ, như thế thì hay quá.
Hứa Thành Vũ lập tức mừng rỡ, lau lau nước mắt, nhưng, ngay sau đó lại ảm đạm:
-Nhưng cái đó rốt cuộc cũng chỉ là trò chơi, lại không thể tự mình ra sân, em đây đang muốn sau này gia nhập đội tuyển quốc gia cơ.
-Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, có thể để mi chơi điện tử là tốt lắm rồi, mi có biết thế nào là ham chơi mất hết ý chí không, anh đây đi kiếm tiền là để cho mi học đại học, chứ có phải cho mi đá bóng cả ngày đâu?
Hứa Thành Đức vô cùng tức giận giáo huấn nói.
-Anh ~~
Hứa Thành Vũ nũng nịu, ban đầu, hai người ban ngày thì xung đột, còn muốn đánh sống đánh chết, bây giờ, lại hòa hợp, nói cho cùng, anh em nghĩa nặng tình sâu, Hứa Thành Đức đối với em trai như thế nào, em trai hắn trong lòng kỳ thật cũng hiểu rất rõ, chỉ có điều gặp biến đổi lớn, nhất thời không thể nào chấp nhận được “cắt chi”- cái vận mệnh bi thảm này mà thôi.
Số phận này, dù bất luận xảy ra với bất kỳ ai, cũng đều không thể nào dễ dàng mà chấp nhận được.
-Được rồi, được rồi, hai anh em nhà cậu, đừng có khiến người ta sởn tóc gáy nữa, nếu bị người khác nhìn thấy, hai thằng đàn ông các người, nửa đêm canh ba, ôm ôm ấp ấp, thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ.
Diệp Thanh cười lớn bước lên phía trước.
Mã Tiểu Linh cũng theo sát phía sau, không khỏi nguýt hắn một cái, nói như thế, gì chứ, quá là lưu manh, có điều, không phải như thế sao, nếu mà đứng cách xa, không nghe thấy hai anh em họ nói chuyện, thì cũng thực sự tưởng là bon họ đang ấy cơ, toát mồ hôi, Mã Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy, bản thân mình càng ngày càng dung... tục, đều tại tên Diệp Thanh dạy xấu cả.
-Ha ha, Diệp viện trưởng, để anh chê cười rồi, tôi chính là có một thằng em như thế này đấy.
Hứa Thành Đức hơi buông Hứa Thành Vũ ra, vui hớn hở cười với Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, đối với con người hắn bây giờ mà nói, em trai chịu chấp nhận phẫu thuật, thì còn có niềm vui sướng nào có thể so sánh được nữa.
-Em cũng chính là có một ông anh như thế này đấy, huynh trưởng như cha, em sai rồi, anh không giận em nữa chứ?
Hứa Thành Vũ lại ngoảnh sanh Diệp Thanh vô cùng lễ phép xin lỗi nói:
-Xin lỗi, Diệp viện trưởng, ban ngày có điều gì đắc tội, mong anh rộng lòng tha thứ.
-Ha ha, khách khí như vậy làm gì chứ, tôi nói cho cậu biết nhé, anh cậu là cốt cán của tôi đó, tôi còn định đề bạt anh ấy làm phó viện trưởng đấy.
Diệp Thanh cười lớn nói.
Hứa Thành Đức kinh ngạc nói:
-Thế này thì quá đột nhiên đấy?
Diệp Thanh ôm lấy Mã Tiểu Linh, cố ý sa sầm mặt, nói với Hứa Thành Đức:
-Bà xã tôi ngày nào cũng phải làm lụng vất vả, tôi làm sao mà nhẫn tâm cho được, không tìm anh tới gánh vác những công việc nặng nhọc, thì còn đi tìm ai nữa chứ?
-Nói năng linh tinh, ai là bà xã của anh chứ.
Mã Tiểu Linh mắc cỡ đẩy hắn ra.
Hai anh em Hứa Thành Đức và Hứa Thành Vũ cười ngây ngô, Hứa Thành Đức nghĩ đến mình đã từng này tuổi rồi, mà còn chưa có vợ, không khỏi vô cùng ngưỡng mộ, thầm nói, đúng là viện trưởng Diệp người ta giỏi giang, người thì trông nhã nhặn thanh tú, y thuật cũng cao, bạn gái thì cứ gọi là một tá, hazzz, mình chỉ cần có một cô, thì đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng đây lại là chuyện của ngày tháng năm nào nữa, suy cho cùng, cái việc yêu đương này, vẫn phải dựa vào duyên số.
Hứa Thành Vũ lại càng thêm hổ thẹn, có thể là do bản thân cái đồ như con chồng trước này, cứ làm liên lụy đến anh trai, khiến cho anh ấy đến thời gian để yêu đương cũng không có.
Diệp Thanh cười nói:
-Tiểu Vũ à, cậu cũng đừng lo lắng, anh Diệp Thanh của cậu đây cũn đang cân nhắc mấy phương án châm cứu, không chừng lại có khả năng kích thích kinh mạch trong chân của em vận hành lại, chỉ cần các chức năng chính có thể vận hành, thì sẽ có khả năng khôi phục dần trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.