Chương 65: Đỡ đẻ ngay tại quảng trường
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Mọi người tránh ra nào, tránh ra nào! Chúng tôi là bác sĩ, để chúng rôi vào xem nào.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nhìn nhau, do người vay quanh nhiều quả, bọn họ không thể không hô lên: Chúng tôi là bác sĩ, để mọi người nhường đường.
Người với người mà nhiệt tình như vậy là rất quý rồi, nên đều nhanh chóng nhường đường cho bọn họ, chỉ thấy Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh tuổi còn trẻ, có những ánh mắt tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
- Hai bác sĩ trẻ măng này thì có kinh nghiệm gì không đây?
Một vị hơn bảy mươi tuổi, dẫn cháu đi dạo phố, nói, sau đó gọi điện ngay cho bệnh viện Ngô Đồng, bảo bọn họ mau chóng cử xe cứu thương và bác sĩ chuyên khoa sản đến đây.
- Mọi người nhường đường chút nào, đừng vây quanh bệnh nhân như vậy, để chúng tôi chó chút không gian khám cho bệnh nhân chút nào.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh chạy đến bên cạnh phụ nữ có thai, Mã Tiểu Linh lập tức quỳ gối xuống đất, bắt đầu kiểm trả.
Diệp Thanh thì bảo mọi người lùi lại, rồi lấy mấy chiếc áo bên đường quây Mã Tiểu Linh và bà bầu lại, dù sao, kiểm tra phụ nữ có thai thì cũng phải kiểm tra những chỗ nhạy cảm, bọn họ là bác sĩ, nhìn thấy thì cũng chẳng sao, nhưng bao nhiêu người vây quanh hiếu kỳ nào, nhìn thấy thì không được hay lắm, điều này gây áp lực lớn đến bệnh nhân.
- Bác sĩ Mã, thế nào rồi?
Diệp Thanh nhanh chóng làm xong công tác chuẩn bị đó, lập tức đi tới bên Mã Tiểu Linh, thấy bà bầu lông mày nhíu lại, mồ hôi lấm thấm đầy trán rồi, đang đau đớn rên rỉ, nên liền hỏi.
- Tình hình không ổn lắm, bụng cô ấy trở nên cứng rồi, tử cung thì cũng bắt đầu co lại, nên rất đau, âm đạo thì xuất huyết rất nhiều, nước ố cũng đã vỡ ra rồi, e rằng sắp sinh rồi, bị sinh non đó.
- Vậy phải làm sao? Đỡ đẻ ngay ở đây sao?
Diệp Thanh hỏi. Mã Tiểu Linh là bác sĩ chuyên khoa sản, nên chuyện đỡ đẻ thì không phải lo lắng rồi, nên phải xem ý của cô ấy ra sao.
- Ừ!
Mã Tiểu Linh rất quyết đoán nói:
- Cậu tìm giúp tôi chiếc chăn tới đây, nằm dưới đất này lạnh quá, không tối cho thai nhi và mẹ đứa bé.
- Được!
Diệp Thanh lập tức đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có cửa hàng bán chăn ga gối đệm, lập tức chạy tới mượn đồ.
- Oa, đỡ đẻ ngay ở đây á, chưa thấy cảnh nào bao giờ.
- Đúng đó, chỉ thấy trên tivi, không ngờ lần này lại gặp ngoài đời thế này.
- Khẩn trương, chụp ảnh lưu niệm nào, rồi đưa lên mạng chứ.
...
Những người vây quanh nghe nói là để non, lại còn đỡ đẻ ngay tại hiện trường này, nên rất hưng phấn, nghị luận xôn xao, rất nhiều người đi đường nghe thấy tin đó đều tiến tới xem, khiến quảng trường càng lúc càng đông người hơn.
- Nhường chút nào! Nhường chút nào!
Diệp Thanh đâu còn tâm trí nào để nghe những lời nghị luận của mọi người chứ, nên kêu mọi người nhường đường, đến cửa hàng chăn ga gối đệm, thấy có hai chiếc chăn đang trải trên giường làm đố trừng bày liền nói:
- Chủ quán cho mượn chăn một lúc, có người sắp sinh ở kia rồi.
Người bán hàng liền lo lắng nói:
- Ý, tôi chỉ là người bán hàng thôi, không thể làm chủ được. Cậu vẫn chưa trả tiền tôi mà...
Đáng tiếc, lời cô gái còn chưa dứt, Diệp Thanh đã biến mất rồi.
- Chăn đây rồi! Chăn đây rồi!
Diệp Thanh lại cố gắng lên lỏi vào đám người, người đông thật phiền toái quá, sao mấy người này lại thích xem náo nhiệt thế nhỉ, còn không biết chủ động nhường đường, tốt nhất là mọi người đều ra ngoài hết, để không gian cho bệnh nhân và bác sĩ chứ.
- Dải ra đây, cậu giúp tôi bê chị ấy nằm lên chăn, cẩn thận! Chậm chút, chậm chút... được rồi!
Mã Tiểu Linh chỉ chỗ trống bên trái bà bầu, rất điềm tĩnh chỉ đạo.
- Diệp Thanh, cậu trấn an bệnh nhân, tôi sẽ đỡ đẻ.
Mã Tiểu Linh xắn tay áo, chuẩn bị bắt tay đỡ đẻ. Diệp Thanh lấy một góc chăn cho bà bầu cắn lấy, để tránh bà bầu đau quá không chịu nổi cắm vào lưỡi, đồng thời, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho bà bầu, không ngừng an ủi nói:
- Không sao đâu, chị yên tâm đi, rất nhanh là sinh được thôi, chị kiên trì chút nhé.
Đúng lúc này, mấy bảo vệ chạy tới, một người dẫn đầu rất cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, khua đám người ra rồi lao vào chỗ đỡ đẻ nói:
- Các người làm gì vậy, quảng trường này không phải là nơi tùy tiện đỡ đẻ đâu nhé, làm dơ bản chỗ này ai chịu trách nhiệm đây.
Diệp Thanh đang cố gắng an ủi bà bầu, không còn tâm trí để ý đến hắn, thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng chẳng thèm nhìn, chỗ Mã Tiểu Linh còn bận hơn nhiều, tâm trí đang tập trung dường như chẳng hề nghe thấy hắn nói gì, nên khiến bảo vệ rất tức giận, bọn nhãi này, dám không thèm nhìn anh mày một cái sao, rồi tiến lên phía trước giơ tay đẩy Diệp Thanh.
Diệp Thanh nheo mắt lại, dùng tay gạt tay hắn ra, lúc này là lúc nào rồi, còn đừng đây lảm nhảm nữa. Nhưng, rồi cậu cũng buông tay hắn ra, tiếp tục trấn an bà bầu. Bởi vì, vây quanh cậu có một vài người tốt nên đã ngăn hắn lại.
Chỉ nghe thấy một cậu thanh niên hừ một tiếng, rồi ngăn bảo vệ lại, rất tức giận nói:
- Ông không thấy tình thế đang cấp thiết sao? Có bẩn chút thì lau đi là xong chứ có gì, sự việc đang cấp thiết thế này, ông có hiểu không hả?
Gióng nói này có vẻ rất quen quen, Diệp Thanh ngẩng đầu lên, không ngờ lại gặp người quen, chính là người tìm mình khám bệnh tim đập nhanh đây mà, lại là người nói đỡ vụ trong vũ trường giúp mình, tên là Tô Thông.
Tô Thấy thấy cậu nhìn mình, liền mỉm cười với cậu. Diệp Thanh cũng gật gật đầu, tiếp tục trấn an bà bầu để Mã Tiểu Linh tập trung vào chuyên môn.
Tên bảo vệ kia vẻ không vui nói:
- Gấp gáp gì chứ, sao các người không đợi xe cứu thương tới rồi đưa tới bệnh viện ý, lẽ nào không còn thời gian để chờ đợi sao? Sao các người không gọi taxi đưa người ta đến bệnh viện, còn đỡ đẻ ngay tại đây làm gì, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quảng trường này, cậu lấy gì để bồi thường đây.
Tô Thông nghiến răng tức giận nói:
- Ông không có óc hay sao? Đợi xe cứu thương tới, thì đã muộn rồi.
Lập tức, có một người con gái tầm hai mốt hai hai tuổi, ăn mặc rất thời trang, nói thêm vào:
- Đúng đấy, tới lúc đó mẹ và đứa bé đều xảy ra chuyện gì, ông có gánh được trách nhiệm không?
Tên bảo vệ đó rất cố chấp nói:
- Có như vậy cũng không thể đỡ đẻ ngay tại quảng trường này được, quảng trường này có quy định, cái này không được thực hiện ở đây. Nếu các người không đi, thì tôi sẽ đuổi đi đấy.
Tô Thông chửi:
- Sao cái đầu ông chẳng có tí não nào thế, quy định chỉ là quy định, con người có thể thay đổi được quy định, ông không biết biến hóa chút sao?
Những người vây quanh cũng tức giận, chỉ trích:
- Đúng đó, quy định cũng là con người định ra, chưa thấy ai mà ngu xuẩn như vậy.
- Sao mà ngu thế chứ, đúng là không có lương tâm , máu lạnh.
- Sao cái tên bảo vệ này lại thế chứ, chưa thấy ai mà cố chấp như vậy.
- Này, nếu ông không làm chủ được, thì gọi quản lý của các người tới đây. Một tên bảo vệ đứng đây gào thét cái gì.
...
Tên bảo vệ này nghe những lời chỉ trích chửi bới nên càng tức giận, không chịu nổi gào lên:
- Nói ít thôi, bảo các người đi thì đi đi. Mau mau ma, đi đi đi...
Nói xong liền kéo Diệp Thanh.
Tô Thông đưa tay đẩy hẳn lại, cười lạnh lùng nói:
- Nếu ông còn dám động thủ, tôi dám bảo đảm ông không sống yên ổn được ở đất Phù Liễu này đâu, ngay cả cái quảng trường của các người cũng phải đóng cửa đó.
- Ai dà, mạnh mồm gớm nhỉ. Anh tưởng tôi sợ sao.
Tên bảo vệ thấy Tô Thông ăn mặt rất bình dị, làm sao mà biết nhà cậu thế nào chứ, nên liền nhíu mày lại, ra tay đỡ lại.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên phẩn nộ quát:
- Còn không dừng tay lại! Lâm Thạch Đầu, ông muốn nghỉ việc sao?
- Ôi! Quản lý Diêu! Ông đến rồi đấy à, đám người này không chịu đi.
Gã bảo vệ như gặp bố mình vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi người chào nói.
Quản lý Diêu liếc mắt nhìn gã, rất nghiêm nghị, quát:
- Ai cho phép ông làm như vậy? Là ai bảo ông đuổi người đi vậy? Ông có biết làm như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của quảng trường này không, sau này còn ai đến quảng trường này mua bán nữa chứ.
- Quản lý, tôi.... ông...
Gã bảo vệ liền buồn bực, sao những tiếng xấu mình đều phải gánh vậy, vừa nãy không phải ông lệnh cho tôi tới đây, thì sao tôi đến chứ, nói là sợ điều kiện ở đây thiếu thốn, nếu bà mẹ và đứa bé xảy ra chuyện gì, thì không có lợi cho quảng trường, ai muốn đến đây chứ. Đây là việc sẽ đắc tội người khác, những thằng điên mới muốn tới ngăn lại thôi. Mẹ kiếp, đúng là người xấu thì mình làm, còn người tối thì hắn cướp lấy.
- Ông cái gì mà ông, tôi cái gì mà tôi? Không còn gì để nói rồi chứ? Còn không cút đi.
Quản lý Diệu rất tức giận, quát.
Gã bảo vệ kia không dám đứng im đó nữa, lủi thủi rút lui, những gã bảo vệ khác cũng biết thế nên đều lui đi, không biết vì lý do gì, mấy gã bảo vệ đó đều không hé một lời nào, hình như cũng biết nói không lại nhiều người này. Nhiều khi im lặng là vàng đó.
- Ý, sao bây giờ thái độ của bảo vệ sao mà tồi thế, cũng giống như mấy gã bảo vệ ở khu nhà chúng tôi vậy, thường ngày chẳng quản chuyện gì, chỉ biết lẽ phép nịnh bợ những người lái những chiếc xe xịn thôi, gặp phải những người đi bộ hay ăn mặc thường thường chút là ngăn lại hỏi này hỏi nọ, giống như chúng tôi là những tên trộm ở khu nhà này không bằng ý.
- Đúng đó, thói đời là vậy mà, đỡ đẻ ngay ở quảng trường này thì ảnh hưởng gì tới bọn họ chứ, nếu có thì cũng chỉ mượn một chỗ nho nhỏ thôi mà, cũng chẳng phải cái gì to tát.
...
Thấy quản lý Diêu Đại Lâm quát nạt gã bảo vệ kia, những người xung quanh đều xả hết những gì bực tức lên đầu gã.
- Ha ha, Tô công tử, cơn gió nào mang cậu tới đây vậy?
Diêu Đại Lâm chạy ngay tới trước mặt Tô Thông, móc ra bao thuốc, rồi rút một điếu ra mời Tô Thông, cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.