Chương 275: Đồ vô dụng!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Này, vừa rồi sao lại thế này, các cô biết không?
- Tôi không hiểu được, chỉ thấy Hứa Tinh Tinh hơi chóng mặt, đứng thẳng không được, sau đó liền ôm bụng ngã xuống, phu nhân Chu giơ tay ra, kịp thời đỡ được cô ấy.
- Ôi, sao đột nhiên té xỉu vậy? Có phải thiếu máu hay không?
- Thật không hiểu được, để xem bác sỹ kiểm tra kết quả thế nào.
- Đương nhiên không phải thiếu máu, cô không thấy à, vừa rồi đi đi vài bước, bên trong có vết máu đấy.
- Thật hay giả vậy?
- Hừ, nhỏ giọng chút.
- Ha ha, không thể tưởng tượng được cô gái xinh đẹp này không ngờ là bác sỹ? Oách ghê, thật mê người.
...
Mã Tiểu Linh kiểm tra sơ qua, trong lòng ngay lập tức có đáp án, sau đó dùng tay ấn vài cái ở trên người Hứa Tinh Tinh, lại bóp ấn vào huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, Hứa Tinh Tinh liền tỉnh dậy, sau đó há mồm nôn, toàn bộ món ngon buổi tối ăn phun ra, buồn nôn không chịu được.
- Bụng tôi đau, đau...
Hứa Tinh Tinh trong chốc lát ói ra, liền ôm bụng, mặt thất sắc, đôi mi thanh tú giãn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mã Tiểu Linh nhẹ ấn hạ phúc Hứa Tinh Tinh, Hứa Tinh Tinh lập tức kêu đau, Mã Tiểu Linh lại thay đổi xoa bóp nhẹ ở vài chỗ, Hứa Tinh Tinh liền đau đớn vô cùng, quả thực phải ngất xỉu đi.
Cao lập tức nổi giận, nói:
- Cô làm thế nào vậy? Cô ấy bụng đang đau, cô còn ấn?
- Tôi đang kiểm tra đây.
Mã Tiểu Linh kiên trì chịu đựng, giải thích nói. Người này, sao như vậy nhỉ, anh ta là bác sỹ hay tôi là bác sỹ, không biết gì thì đừng nói lung tung.
- Tiểu Linh, tình hình cô ấy thế nào?
Diệp Thanh đã sớm cùng Tô Thông chạy lại đây, vẫn đứng ở bên cạnh xem, lúc này liền thân thiết hỏi han, tuy rằng cậu với Hứa Tinh Tinh sớm đã không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng dù sao cũng là người mình từng rất thích, vẫn hy vọng cô ấy có thể khỏe mạnh, hạnh phúc, vui vẻ.
Vừa rồi sở dĩ không động tay, vì nam nữ khác biệt, thứ hai Tiểu Linh đã sơ cứu, y thuật của cô cũng là tương đối cao, có thể nói chuyên gia cấp cứu, ở một vài phương diện, nhất là phụ sản khoa, so với mình còn mạnh hơn ba phần,
Mã Tiểu Linh vừa thay Hứa Tinh Tinh ấn huyệt giảm đau, vừa nói:
- Em nghi là chửa ngoài dạ con, sắc mặt cô ấy tái nhợt, tứ chi ẩm lạnh, mạch đập mau mà nhỏ và yếu ớt, huyết áp giảm xuống, nhiệt độ cơ thể thấp, đau bụng và ngất có thể là bởi vì khoang bụng cấp tính. Xuất huyết, khiến cho lượng huyết giảm, hạ bụng đè lên có phản ứng đau rõ ràng, đặc biệt là vùng cạnh sườn, cơ bụng căng, so với triệu trứng viêm màng bụng nhẹ hơn một chút, có thể sờ được phần mềm, ở vị trí phổi, gõ vào có tính di chuyển. Âm đục, hiển nhiên xuất huyết khá nhiều.
Chịu ảnh hưởng của Diệp Thanh, hơn nữa Mã Tiểu Linh vốn là đa tài, nhân tài toàn năng. Cho nên cũng hiểu một chút trung y, biết được tình hình mạch đập của cô ấy.
Diệp Thanh nghe được liên tục gật đầu, vừa rồi cậu đã sớm dùng đồng hồ công nghệ cao tức thì kiểm tra công năng đo lường, Hứa Tinh Tinh quả thật là chửa ngoài tử cung, còn phôi thai đúng là đang ở trong ống dẫn trứng.
Theo bình thường, sau khi nam nữ giao hợp, thụ tinh, trứng sẽ từ ống dẫn trứng di chuyển tới buồng tử cung, sau đó làm tổ, từ từ hình thành thai nhi. Nhưng, bởi vì đủ loại nguyên nhân, khi thụ tinh, trong quá trình trứng di chuyển nếu ra vòi trứng, không tới tử cung, mà là làm tổ ở chỗ khác, gọi là chửa ngoài tử cung. Thuật ngữ y học lại gọi là “Dị vị nhâm thần”.
90% trở lên các trường hợp chửa ngoài tử cung đều sinh ra ở ống dẫn trứng, số ít cũng có thể thấy được ở buồng trứng, chỗ cổ tử cung như vòi trứng. Bào thai sống sót, rơi vào trong khoang bụng, ngẫu nhiên tiếp tục phát triển tại nội tạng khí quan trong khoang bụng như màng mỡ, thì hình thành phôi thai làm tổ ở khoang bụng.
Thai trong ống dẫn trứng nếu rơi vào khoang bụng thì hình thành hiện tượng mai thai ở ống dẫn trứng, khi thai nhi lớn dần lên, trong khi ống dẫn trứng không có độ co giãn như tử cung sẽ khiến cho ống dẫn trứng bị vỡ. Cả hai trường hợp đều dẫn đến xuất huyết trong khoang bụng, nhưng trường hợp sau nghiêm trọng hơn rất nhiều, thường vì bị mất máu nhiều dẫn đến sock, Hứa Tinh Tinh chính là thuộc loại trường hợp thứ hai.
Nói nghiêm trọng một chút, thụ tinh như vậy, Trứng không chỉ không thể phát triển thành thai nhi bình thường, còn có thể giống bom hẹn giờ , nổ bất cứ lúc nào, đôi khi thậm chí nguy hiểm cho sinh mạng sản phụ.
- Mau gọi xe cứu thương.
- Gọi nhân viên phục vụ lấy chăn ra đây, người bệnh cần giữ ấm.
- Diệp Thanh, anh giúp em nâng cô ấy đến bên ghế kia đi.
Mã Tiểu Linh kêu lên, lập tức, còn có người hành động.
Vương Liễu Ý nói:
- Gọi 120 rồi, xe cứu thương của bệnh viện Ngô Đồng lập tức đến.
Cô nhớ ra, Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh đều là bác sỹ của bệnh viện Ngô Đồng, gọi xe của bệnh viện Ngô Đồng tiện hơn, hơn nữa, cũng cách không xa chỗ này.
Tô Thông lập tức ra lệnh cho nhân viên phục vụ lấy chăn lông dê dày từ hai cái giường lại.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh lập tức ,ra tay cùng Mã Tiểu Linh nâng người bệnh, một người nâng phần trên, một người thì nâng phần thân dưới, cẩn thận nâng Hứa Tinh Tinh đến ghế.
Sở dĩ không phải người khác, là bởi khi nâng người bệnh cũng cần rất nhiều chú ý, Diệp Thanh chuyên nghiệp hơn một chút, bằng không, tùy tiện tìm người khác, như kiểu người Cao, nói không chừng ngược lại sẽ tăng thêm bệnh tình cho người bệnh .
Cao biết Diệp Thanh trước kia thầm mến vợ anh ta, lúc này thấy cậu ôm người Hứa Tinh Tinh, trong lòng liền có vài phần khó chịu, nhưng lại khó mà nói, chỉ dám hừ nhẹ một tiếng, có chút ghen ở trong lòng.
Rất nhanh, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đã đem Hứa Tinh Tinh đặt lên ghế sa lông, duy trì tư thế đầu thấp, chân cao, tận lực không nên cử động, để tránh xuất huyết trong quá nhiều, đồng thời dùng chăn lông bao lấy thân thể của người bệnh.
Mã Tiểu Linh nhìn thấy sắc mặt Diệp Thanh có chút khác thường, trong lòng liền hơi kỳ quái.
...
Ó ý ò ý…
Ước chừng bảy tám phút sau, xe cứu thương của bệnh viện Ngô Đồng đến, dừng ở cửa khách sạn Tử Tinh, theo sau, vài bác sỹ và y tá cấp cứu, Âu Dương Ninh Ninh, Chu Giai Nghệ, Ngô Viện Viện, Ngụy Tư Khỉ, Tiểu Miêu, Tiểu Toa, Tiểu Quyên, Tiểu Chu... , đều là người quen, liền mang theo cáng, vội vàng chạy đi lên.
- A, chủ nhiệm Mã, chủ nhiệm Diệp, mọi người cũng ở trong này?
Âu Dương Ninh Ninh dẫn đầu chạy đến, vừa thấy Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh, lập tức kinh ngạc cực kỳ, Diệp Thanh tuy rằng không ở khoa cấp cứu, nhưng người khác vẫn theo thói quen gọi cậu làchủ nhiệm Diệp.
- Chủ nhiệm Mã, sao mọi người còn nhanh hơn so với chúng tôi?
Chu Giai Nghệ mở to hai mắt nhìn nói.
Lý Tiểu Miêu nói:
- Choáng, coi anh nói cái gì mà ngốc thế, chị Tiểu Linh và Diệp Thanh ở trong này tham gia tiệc rượu thật là trùng hợp thôi, đúng là đầu óc lão trư.
Cô và hai người quan hệ đều thân cận, chỉ cần không phải trường hợp chính thức sẽ không kêu “Chủ nhiệm”.
Chu Giai Nghệ miệng chu lên:
- Xì, tôi đây chỉ là nhìn thấy chủ nhiệm Mã vàchủ nhiệm Diệp nên vui mừng thôi, chủ nhiệm Diệp, anh là thần tượng của tôi, nhìn thấy anh thật là vui quá đi.
Diệp Thanh cười mắng:
- Nịnh ít thôi, mau cứu người.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Mã Tiểu Linh, mọi người vô cùng thuần thục hành động, phối hợp khăng khít, lần này ra ngoài cấp cứu là Âu Dương Ninh Ninh phụ trách, nhưng Mã Tiểu Linh ở trong này, cậu ta liền vô cùng biết điều mà nghe người khác chỉ huy và lãnh đạo? Thưởng cuối năm có muốn hay không? Hơn nữa, cẩn thận anh Diệp lại đánh đòn.
Rất nhanh, mọi người đã nâng Hứa Tinh Tinh đi xuống, đặt lên xe cứu thương, đi nhanh như gió , Mã Tiểu Linh, Diệp Thanh, còn có Hứa Tinh Tinh và Cao, đương nhiên cũng là cùng xe mà đi .
Trong khách sạn Tử TInh, tiệc rượu giao lưu tiếp tục, chẳng qua là lại nhiều thêm một đề tài bàn luận.
... ... ... ... ... ...
Khi tiệc rượu chấm dứt, Thịnh Tuấn Phong tới bãi đỗ xe ngầm, vừa thấy ngón tay Tần Hưu đã bị chém rơi, càng phẫn nộ.
- Họ Diệp này. Thật khốn kiếp, quả thực không coi mình ra gì sao, cái gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ chứ.
Thịnh Tuấn Phong đập xe phẫn nộ quát.
Tần Hưu:
- ...
Quả thực khóc không ra nước mắt, tuy nói là bảo vệ, nhưng cũng là dựa vào trí tuệ và võ công ăn cơm, không đến mức nói thành “Cẩu” khó nghe như vậy chứ?
Gần đó, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng nhau xuống dưới đều kinh ngạc nhìn lại đây, thế mới biết Thịnh Tuấn Phong thất thố, vội vàng kiềm nén lửa giận, nặn ra một bộ mặt thản nhiên mỉm cười tao nhã, hướng về mọi người gật đầu ra hiệu, sau đó tiến vào xe, tiếp tục nhăn mặt, phẫn hận không ngừng.
- Anh Phong, kẻ nào chọc giận anh giận đến như vậy?
Điền Uy Uy vội vội vàng vàng chạy tới, đứng cạnh cửa sổ hỏi.
- Không có gì, chỉ là Tần Hưu bị cái tên Diệp Thanh kia đánh thương mà thôi.
- Trời, thằng ranh đó quả thực càng ngày càng kiêu ngạo , anh Phong, anh không mau biến nó thành chó mèo đi.
Điền Uy Uy đã sớm xem Diệp Thanh không vừa mắt , lúc này xúi giục nói.
Thịnh Tuấn Phong cười lạnh nói:
- Yên tâm tôi đây tính kĩ rồi, sớm hay muộn cũng phải làm thịt nó.
- Vâng, anh Phong, em ủng hộ anh.
Trong lòng Điền Uy Uy cười trộm không ngừng, tên ranh kia, không ngờ định tán tỉnh Tiếu Trúc, quả thực chán sống.
- Thôi được rồi, thời gian không còn sớm.
Thịnh Tuấn Phong có thâm ý nhìn Điền Uy Uy một cái, nói.
- Vâng, anh Phong nếu có chuyện gì cần cảnh sát phối hợp , chỉ cần bảo một tiếng, em có quen với cục trưởng cục công an.
Sau đó, Thịnh Tuấn Phong khoát tay, Điền Uy Uy liền cáo từ mà đi, lái chiếc xe việt dã đi trước.
- Anh Phong, lần này em thua oan tiểu tử kia, không biết nó từ nơi nào có một con dao nhỏ, giấu ở trong tay áo, chém sắt như chém bùn, em nhất thời không đề phòng, cương quyền bị nó đem chém thành hai nửa.
Tần Hưu tìm lấy cớ thất bại của mình, khẩn trương đem côn quyền gãy thành hai nửa lấy ra, giơ cho Thịnh Tuấn Phong xem, ý tứ là nói, không phải mình công phu không ra gì, mà là tiểu tử kia lắm âm mưu quỷ kế, đánh lén, lần sau gặp mặt, tuyệt nhiên không tha cho Diệp Thanh.
Thịnh Tuấn Phong cười nhạo mắng:
- Một lần thất bại là ngẫu nhiên, lần thứ hai thất bại là tất nhiên, cái đồ vô dụng ngươi, luôn khiến tao phải mất mặt.
Tần Hưu lập tức không dám hé răng, lần này ông ta lại bị Diệp Thanh làm mất mặt, thoạt nhìn gầy teo nhu nhược, sao lại lợi hại như thế? Lần sau ông mày dùng súng bắn chết mày.
Thịnh Tuấn Phong lại nói:
- An Đông Phóng bên kia cẩn thận một chút, chứng cớ nhất định phải xóa, dấu vết nhất định không được để lộ, ít nhất, không thể để cho người khác biết là chúng ta làm.
Tần Hưu lúc này mới ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Anh Phong, anh cứ yên tâm đi, tiểu Hưu em làm việc anh còn lo lắng sao, lần này lão ta chết chắc rồi, không có nhân vật nào có máu mặt ra mặt giúp, lão ta bị bãi chức là điều chắc chắn.
- Yên tâm mới là lạ.
Tần hưu:
- ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.