Chương 271: Đối thoại trên trên giường dưới giường trong đêm
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Ôi trời, lạnh chết đi được !
Đi một lát là về tới căn phòng nhỏ của Diệp Thanh, liền khẩn trương đi vào buồng vệ sinh tắm rửa, phòng cậu thuêlà một phòng đơn, là phòng khép kín, có buồng vệ sinh, phòng bếp, mùa đông , máy nóng lạnh trong nhà vẫn luôn mở, tuy rằng hao chút điện, nhưng cũng may bất cứ lúc nào cũng có nước ấm để dùng, hiện tại không phải đang phát huy công dụng sao?
- Ha ha, mau đi đi.
An Tiếu Trúc ở trong phòng quan sát một chút, không khỏi cau cái mũi, bừa bội như ổ chó vậy.
- Đúng là có chút bừa bộn.
Diệp Thanh cũng hơi ngượng ngùng, tuy nhiên cũng không có thời gian dọn dẹp lại, lúc trước Diệp Thanh ngăn không cho cô tới, cô lại càng muốn tới
Khẩn trương nhảy ra thay giặt quần áo, vào buồng vệ sinh, rất nhanh, liền truyền ra tiếng nước “Rầm rầm” .
- Choáng, tên này, keo kiệt như vậy, máy tính đều tiếc không mua một cái?
An Tiếu Trúc cũng lười giúp cậu dọn lại phòng, trực tiếp cởi giầy, liền trèo lên giường, chui vào ổ chăn, lấy điện thoại di động ra, cho pin vào, bắt đầu lên mạng.
Lúc trước tâm trạng cô nhiều phiền muộn, di động lại rơi xuống đất, pin quăng ra, sau lại lười lắp trở về, liền tạo nên tình huống “Thuê bao bạn vừa gọi hiện ngoài vùng phủ sóng” như lúc trước Diệp Thanh gọi, hiện tại chỉ cần khởi động máy, là có thể dùng.
- Tiếu Trúc, em mau gọi cho cô Chung, Tiểu Linh và cả Diệp Tĩnh đi, tránh cho họ thêm lo lắng, trong phòng vệ sinh, Diệp Thanh kêu lên.
- Sao anh không đi mà gọi?
An Tiếu Trúc mất hứng kêu lên, người ta là con gái, loại chuyện thế này cũng muốn người ta làm, còn có sĩ diện nữa hay không, tuy nhiên, người này chẳng phải từ trước đến nay đều không có sĩ diện sao, đối với mình quá đáng hết sức, trước kia đi trại Cửu Long chữa bệnh từ thiện, trên đường ngay cả cái rương cũng không giúp ta khiêng, An Tiếu Trúc nhớ lại là tức, chỉ có chị Tiểu Linh tốt, không giống tên này, luôn ức hiếp ta.
- Di động của anh dính nước vào, hình như hỏng rồi.
Diệp Thanh ở trong phòng vệ sinh hét lớn.
An Tiếu Trúc lập tức có vài phần thấy có lỗi:
- Vậy được rồi, em gọi, em sẽ gọi.
Đầu tiên là gọi cho Diệp Tĩnh, nói cho cô ấy mình đã về nhà , mấy ngày nay tâm trạng không tốt, khả năng ngày mai cũng không đến trường học, nhờ cô ấy làm cái giấy xin phép, dù sao, cô ấy thông minh, thành tích tốt thật sự, cho dù trốn học vài ngày, thầy cô giáo cũng sẽ không nói gì, trước kia cũng không phải không có.
Lại gọi cho Mã Tiểu Linh báo rằng bình an, đáng tiếc lại không có người nhấc máy, vừa khi cô gọi lần hai, mới có một giọng con gái xa lạ nghe, nói:
- Mã chủ nhiệm đang đỡ đẻ cho một thai phụ bị khó sinh, không biết khi nào thì mới xong.
- Ồ, vậy chị giúp tôi với chị ấy, nói là An Tiếu Trúc gọi tới, hiện tại đã về đến nhà , bảo chị ấy không cần lo lắng.
Đối phương liền đồng ý, sau đó An Tiếu Trúc liền tắt điện thoại, không biết vì sao, cô không ngờ có một tia may mắn, hoàn hảo không phải chị Tiểu Linh nghe, có lẽ, sẽ chột dạ thật sự nếu người khác đến ở trong nhà bạn trai mình, còn nằm ở trong chăn của người ấy, không biết Mã Tiểu Linh sẽ nghĩ như thế nào, không biết chừng cũng có thể còn tuyệt giao với chính mình, tuy rằng chính mình cũng không có ý quyến rũ Diệp Thanh.
- Trời ạ, vì sao ta dùng từ quyến rũ nhỉ? Lại nghĩ đến từ này nhỉ?
Trong lòng An Tiếu Trúc nói thui thủi cái miệng mình, ngay lập tức vứt bỏ ý niệm xấu hổ này trong đầu.
- Cô Chung? Ta không gọi. Hồ ly tinh quyến rũ bố ta, hay là thôi, cũng không biết bà ta là lo lắng thật hay là giả vờ lo lắng, không gọi cho bà ta nữa.
An Tiếu Trúc chép miệng, bắt đầu xem tiểu thuyết.
Cô không thích xem huyền ảo, trang nào cũng đều là đánh giết người, giết người đoạt bảo, người xem hoa mắt đau đầu; cũng không thích xem truyện lịch sử và quân sự, lặp lại quá nhiều và đầy đau xót kịch liệt; lại càng không thích xem tiểu thuyết nữ sinh, chịu không nổi cái tình ý kéo dài kia, buồn nôn được, hơn nữa, bên trong còn miêu tả vô vàn cảnh nóng, có lầm hay không, những thanh xuân mỹ nữ, cũng có thể nghiện những thứ đó sao.
An Tiếu Trúc thích nhất chính là xem đề tài y bác sỹ, hì hì.
- Trời, sẽ không bởi vì Diệp Thanh là bác sỹ, ta mới thích xem chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tiếu Trúc có chút hồng, dường như uống chút rượu, không biết là bởi vì nhân tố tâm lý, hay là vì thời gian lâu cái mũi đã quen hương vị trong phòng, cho nên không thấy chăn này thối như vậy, dường như có mùi hương của hắn.
An Tiếu Trúc mặt càng đỏ hơn, đỏ đến nóng, nóng đến mức có thể dán trứng gà.
- Hắt xì.
Cửa buồng vệ sinh mở ra, Diệp Thanh ăn mặc hết sức chỉnh tề, ngay cả tất cũng đeo rồi, đi ra, quần áo ướt sũng nhét vào máy giặt để giặt, giầy cũng vắt khô, đi tới đặt cạnh cửa sổ cho gió hong khô.
- Cho anh mượn di động dùng một chút được không?
Diệp Thanh nói.
- Để làm chi?
Ánh mắt An Tiếu Trúc trừng lên nhìn hắn một chút, tiểu tử này, cũng không thể hoà nhã với hắn, đừng cho là ta dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy.
Diệp Thanh tức giận nói:
- Đừng tưởng anh không biết, sao em chưa gọi điện thoại cho cô Chung?
- Xí, em không gọi đấy, anh làm gì được nào? Anh nghĩ anh là ai?
An Tiếu Trúc chu chu miệng lên nói. Hai người này trời sinh oan gia, động chút là sẽ ầm ĩ lên.
- Em không gọi thì anh gọi.
Diệp Thanh đành phải chịu thua, người ta bình thường là một Công chúa, vừa gặp đại biến, không nhường chút được hay sao? Hơn nữa, người ta là khách, trước kia mình còn ức hiếp người ta nữa.
“...”
An Tiếu Trúc trầm mặc một chút, liền đưa điện thoại di động ra, sau đó hạ thấp người chui vào chăn vùi đầu đi ngủ.
Diệp Thanh lắc lắc đầu, đứa nhỏ này, tính tình rất bướng bỉnh, phải khẩn trương gọi điện thoại cho Chung Hàn Mai, nói cho bà ấy, mình đã đem An Tiếu Trúc về trường học, để bà không cần lo lắng.
Chung Hàn Mai muốn cùng An Tiếu Trúc nói mấy câu, nhưng sợ cô bé không muốn, nên thôi, Diệp Thanh tỏ vẻ thấu hiểu, nói mình nhất định sẽ khuyên bảo cô bé.
An Tiếu Trúc nằm trong chăn nghe đượcliền bĩu bĩu môi lên, tức giận thầm nghĩ:
- Đồ nhát gan, vì sao không dám nói ta ở chỗ ngươi đây, ta còn ở trên giường của ngươi, đâu có khuyên gì ta? Ngươi đi chết đi, ta đây tiểu thư khuê các thông minh như vậy, cái chuyện gì không hiểu, còn cần ngươi tới khuyên bảo.
Tuy nhiên lập tức lại có chút đỏ mặt, thầm nghĩ, lúc trước chẳng phải mình cùng người khác nói, mình về nhà sao? Sợ Diệp Tĩnh và Tiểu Linh biết mình đang theo Diệp Thanh về cùng một chỗ. Kỳ thật, ta và hắn khá thuần khiết, vì sao lại giống như làm việc khuất tất vậy.
Sau đó, Diệp Thanh lại gọi điện thoại cho Vương Binh, nói mình đã tìm được An tiểu thư, Vương Binh lập tức vui vẻ không ngừng, chỉ bảo các đồng nghiệp có thể rút về cục Công an.
- Sớm như vậy cô đã ngủ rồi sao? Này, trả di động cho cô này.
Diệp Thanh nói.
An Tiếu Trúc không hé răng, giả bộ ngủ.
- Để lên bàn trên đầu giường cho cô nhé!
Diệp Thanh lắc đầu, đặt lại điện thoại di động, sau đó lại giúp An Tiếu Trúc đắp chăn toàn thân, bao được càng kín càng tốt, để tránh cô bị cảm lạnh.
Tiếp theo, liền lấy ra hai cái chăn bông từ trong ngăn tủ, trải trên mặt đất, trực tiếp nằm ra đất, không thể cùng An Tiếu Trúc ngủ chung một giường được.
Đèn được tắt đi, trong phòng lập tức đen một màu, ngay cả ánh trăng cũng xuống núi đi ngủ.
Diệp Thanh hôm nay vừa phải làm phẫu thuật, lại đi khắp nơi tìm người, còn tắm nước lạnh tại Đông Hồ, lại mặc quần áo ướt sũng chạy vội trở về, nếu thể chất hắn không được mạnh mẽ, chỉ sợ sớm đã ho khan không ngừng, cảm cúm nghiêm trọng rồi , dù là như thế, cũng mệt chế đi được, gần như vừa nằm xuống, là bắt đầu ngủ, cái gì gọi là mỹ nhân ở bên, cái gì gọi là cô nam quả nữ chung sống một phòng, hết thảy đều bị hắn để ngoài ý nghĩ rồi, nói thật, hắn chưa từng nghĩ tới, đêm nay sẽ cùng An Tiếu Trúc nảy sinh chuyện gì, tâm tư thuần khiết thật sự.
Mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được có người đang khóc, khóc thút thít không ngừng, Diệp Thanh liền tỉnh lại.
- Hu, hu, hu …
Thanh âm này đúng là tiếng khóc, nhưng trong trẻo vô cùng, tựa như những viên trân châu ở đảo ngọc, thật là êm tai, hơn nữa gần trong gang tấc, không phải là An Tiếu Trúc còn có người nào?
- Nha đầu kia, sao khóc thương tâm đến như vậy?
Diệp Thanh rốt cục không kìm nổi, liền ngó lên giường, an ủi nói:
- Tiếu Trúc, đừng khóc , khó khăn chỉ là tạm thời, hết thảy đều sẽ tốt lên.
- Bố ơi... Bố ơi...
An Tiếu Trúc vừa nhẹ giọng nức nở, vừa kêu to nói.
Diệp Thanh nói:
- Anh cũng không phải là bố của em ... Bố em thanh liêm, không có việc gì đâu, yên tâm đi!
An Tiếu Trúc:
- Bốa, con không bao giờ ... tranh luận với bố nữa ...
Diệp Thanh đang muốn khuyên bảo thêm, đột nhiên cảm thấy chính mình rất ngốc, cũng không đúng sao, người ta đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng đang mê ngủ, mộng ngữ nỉ non, làm sao để ý tới lời của hắn.
- Cô bé đáng thương, trong mộng cũng khóc.
Diệp Thanh khẽ thở dài một hơi, thế mới biết An Đông xảy ra chuyện gây bao nhiêu đả kích với cô, liền không kìm nổi lấy từ đầu giường một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt...
- Anh làm gì vậy hả?
An Tiếu Trúc đã bị bừng tỉnh, sắc mặt biến hóa, mặt thất sắc, tựa như con thỏ bị kinh hãi, vội vàng co lại.
Diệp Thanh nói:
- Anh ...
Quả thực buồn đến chết, anh có đáng sợ như vậy sao? Phía trước còn coi anh là quân tử, hiện tại liền sắp biến thành ác ma như vậy? Ôi, cũng tự trách mình, thật sự là mau tay mau chân quá, giúp cô bé lau nước mắt để làm chi, giờ thì tốt rồi, lại khiến cho người ta hiểu lầm?
- Anh thực không làm gì đâu, chỉ có điều thấy em nằm mơ cũng khóc, liền muốn giúp em lau nước mắt mà thôi.
Diệp Thanh bật đèn, giơ ra khăn tay trên tay mình, trên khăn bị nước mắt làm ẩm cả rồi, đồng thời cố tỏ ra một bộ mặt Liễu Hạ Huệ (oan uổng) nói.
- Hừ, ai khóc? Ai cho anh lau?
An Tiếu Trúc cũng ý thức được mình thất thái, khẩn trương lau nước mắt, hùng hổ nói.
-... Thời gian không còn sớm , mau ngủ đi!
Diệp Thanh nói xong, đã nằm xuống giường, tiếp tục chui vào chăn, im lặng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, An Tiếu Trúc cũng nằm xuống, cũng thuận tay tắt đèn.
Phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên có tiếng ô tô gầm rú và tiếng con dế mèn trong góc tường kêu “Chít chít”.
...
Ước chừng hơn mười phút sau, An Tiếu Trúc nói chuyện, khẽ gọi Diệp Thanh:
- Em không ngủ được!
- Vậy em đếm đi, một hồi sẽ ngủ được.
Diệp Thanh nói.
- Anh trò chuyện với em.
- Vậy được rồi, muốn tán gẫu cái gì?
- Anh nói đi.
- Anh chỉ là người cùng em tán gẫu thôi mà.
- Vậy anh không thể tìm ra đề tài à.
- Nhưng, anh là hồ lô, em biết mà.
- Biết cái quỷ, nếu anh là hồ lô, sao đánh lừa được chị Tiểu Linh?
- Xí, anh còn phải lừa sao? Là Tiểu Linh chủ động tấn công anh.
Diệp Thanh được đà, mặt dày mày dạn thổi phồng lên, dù sao, hiện tại cô cũng không ở không đây.
- Anh cứ tự kiêu đi, nhưng cẩn thận em nói cho chị Tiểu Linh nhé, xem chị ấy không lột da của anh ra ấy.
- Choáng, anh đâu dám vậy.
- Em cứ cho là như vậy, ai bảo anh ngạo mạn.
An Tiếu Trúc chép miệng, đắc ý mà cười, thầm nghĩ, ta còn có một đòn sát thủ lớn hơn nữa, động vào sợi lông của ta, ta liền nói với chị Tiểu Linh, ngươi đã ấy ấy ta. Ta xem chị ấy không chia tay với ngươi mới là lạ.
Diệp Thanh im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.