Chương 381: Đừng tưởng cậu thế này mà dễ bắt nạt nhé(1,2)
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Cái này...
Gã cảnh sát hói đầu lõi đời ngậm miệng lại.
- Cái này...
Gã đàn ông gây tai nạn thì nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, vô cùng tức giận, thầm nói, ba đứa cẩu nam nữa này, cũng thích xen vào việc của người khác quá nhỉ, ông mày có đụng vào các người đâu chứ.
Cùng lúc này, đám dân đều kêu lên:
- Bằng chứng như núi, anh còn dám giải hoạt nữa không.
- Cũng may có người yêu của bác sĩ Diệp, nếu không thì thiệt thòi cho Ông Nghiêm quá.
- Mẹ nhà nó chứ, cho dù mi có là con ông to bà lớn, dám giương oai ở thôn Nghiêm gia thì chắc chắn không có hậu quả tốt đâu.
- Nếu không chịu thừa nhận, chúng ta sẽ đập nát xe của mi đó.
Một người dân vô cùng bất bình, cầm cuốc xẻng lên, dường như vừa nãy không được đập xe thất khó chịu, nhưng, cảnh sát giao thông ở đây, người dân lại không được học nhiều, nhưng cũng biết không thể làm bừa, chỉ có kêu gào uy hiếp thôi.
Nghe vậy, vai của gã đàn ông gây tai nạn này có vẻ run lên, hiển nhiên là cũng sợ sẹt, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Diệp Thanh thầm cười, ai nói những người dân làng không biết dùng tâm lý chiến chứ? Đây chẳng phải dùng tâm lý chiến là gì nữa, lúc này không thể dùng vũ lực để giải quyết thì chỉ biết dùng cách này thôi.
Gã cảnh sát trẻ tuổi, xem bức ảnh rất tỉ mỉ rồi nói:
- Tôi thấy sự tình cũng đã rõ ràng rồi, tôi thấy có thể viết giấy xác định trách nhiệm được rồi đó.
Nói xong, rồi tự lấy ra giấy xác định trách nhiệm, cũng không thèm để ý gã cảnh sát kia đang nhìn mình vẻ không hài lòng.
Quá trình này, tất nhiên là phải ghi tên tuổi rồi chứng minh thư của hai bên, gã đàn ông gây tai nạn không chút phối hợp nào, đáng tiếc, giấy phép lái xe của gã đã bị tên cảnh sát trẻ tuổi kia cầm trên tay, trên đó những thông tin đều có cả, lúc này cũng chẳng cần hắn phải phối hợp nữa.
Lúc viết, Diệp Thanh đứng bên cạnh xem, khi thấy ghi gã đàn ông kia chịu hoàn toàn trách nhiệm, Diệp Thanh liền yên tâm, sau đó, gã cảnh sát trẻ tuổi kia liền đưa tờ giấy giám định trách nhiệm cho lão Nghiêm, những giấy tờ này tất nhiên phải đưa cho đương sự rồi.
Gã cảnh sát hói đầu kia thấy sự việc đã vậy rồi, cẩm thấy vô cùng xiu xẻo, lúc đó liền rời đi, gã cảnh sát trẻ tuổi cũng đành đi theo.
Vừa nãy vì muốn làm việc công nên bây giờ gã cảnh sát trẻ tuổi cũng thấy hơn lo sợ, cũng biết gã cảnh sát hói đầu này sau khi về đồn sẽ có những biện pháp để ngáng chân mình, nhưng, mình làm theo công vụ, không ai thấy có gì sai sót thì có gì phải lo sợ chứ, lúc này cũng tự tin lên, không có chút hối hận nào, chỉ có điều bản thân vẫn có chút lo lắng, không biết ông bà Nghiêm kia có nhận được số tiền bồi thường không nữa.
- Lo lắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chức năng của chúng tôi chỉ tới đây mà thôi.
Gã cảnh sát hói đầu dường như biết được tâm tư của hắn nên cười nhạo nói.
Gã cảnh sát trẻ tuổi im lặng, chẳng phải thế sao, chỉ cần viết giấy chứng nhận trách nhiệm, dù sao cũng không có việc gì nữa rồi, trong quyền hạn của mình chỉ làm đến đây mà thôi.
Cùng lúc này, người dân cũng rời đi, cho rằng đã có cảnh sát làm chủ rồi, còn sợ gì nữa, hơn nữa, bây giờ cũng là những ngày cuối năm rồi, ai nấy đều rất bận rộn.
Ông bà Nghiêm liền vẫy vẫy tay chào, rồi nói lời cảm ơn, rồi mời mọi người rảnh rỗi tới nhà mình ngồi chơi.
Tiếp theo, tất nhiên là bàn tới chuyện bồi thường rồi, là tư hay là công đây, vẫn cần xem ý kiến của đương sự, Diệp Thanh liền khẽ hỏi ông bà Nghiêm, ý kiến của hai người đều như nhau, đều đồng ý nói chuyện riêng.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, cũng phải thôi, bây giờ lấy ít tiền, đỡ phải nghĩ ngợi, nếu đưa ra tòa, kiện cáo, lại còn báo cáo giám định nữa, còn nhiều chuyện linh tinh nữa, vừa mất thời gian lại mất tiền nữa, mà đều là những người nông dân,trong quan niệm đều không muốn kiện cáo ra tòa án làm gì.
Vào những nơi đó, vô cùng mất mặt, hơn nữa, có thể còn để lại tiếng xấu nữa, sắp sang năm mới rồi, có thể bớt chuyện xui xẻo đi là tốt rồi.
- Bác gia, bác gái, hai bác định bắt họ bồi thường bao nhiêu?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát, liền hỏi.
Lão Nghiêm liền giơ năm ngón tay ra nói:
- Ít nhất cũng phải như vầy.
- 5000 sao?
Diệp Thanh lập tức hỏi.
Lão Nghiêm lập tức giật mình, rồi lắc lắc đầu, có vẻ ngại ngùng nói:
- 500 thôi.
- 500 sao? Thế mà lão cũng nói ra được.
Bà Nghiêm lập tức đưa ánh mắt khinh miệt nhìn chồng mình rồi khẽ nói, rồi cười nói với Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh:
- Dù gì chúng tôi cũng phải đòi bồi thường 800.
Nói ra câu này khiến Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đều che miệng mà cười.
Diệp Thanh cũng mìm cười lắc đầu nói:
- Cháu thấy như vậy đi, bác giai cũng không sao rồi, chỉ có cánh tay bị trật khớp thôi, còn có chút thương ngoài da, tiền thuốc men và tiền bồi dưỡng cộng lại cũng phải 8000 đó.
- Á? 8000 sao?
- Cái gì 8000 á?
Ông bà Nghiêm lúc này kinh ngạc như nhảy dựng lên.
Diệp Thanh vuốt vuốt mũi, ngượng ngùng nói:
- 8000 vẫn chưa đủ sao?
Bà Nghiêm lo lắng hỏi:
- Hắn sẽ bồi thường nhiều vậy sao?
Diệp Thanh cười nói:
- Không đưa thì có thể đàm phán mà, dù sao hắn cũng đuối lý hơn chúng ta mà.
An Tiếu Trúc phụ họa nói:
- Đúng đó ạ, bác gái, bác giai, hai bác không phải lo lắng làm gì, nếu có ý kiến hắn sẽ tự nêu ra, chungsta cũng đâu cấm hắn.
Mã Tiểu Linh cũng nói:
- Dù sao chúng ta cứ đưa cái giá cao chút, nếu hắn thấy không hợp thì chúng ta sẽ mặc cả sau.
Diệp Thanh liền đi tới gần gã đàn ông gây tai nạn, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc mỗi người một bên, còn ông bà Nghiêm cũng đi theo rồi, cũng cảm thấy lo sợ, chỉ sợ không lấy được tiền bà Nghiêm lại hung hãn lên, nhưng 8000 tệ thì nhiều quá, nhưng đối với hai vợ chồng họ ở nông thôn thì đó là cả một gia tài.
Mã Tiểu Linh đi bên cạnh ghé sát tai Diệp Thanh thầm nói:
- Ít nhất cũng phải 5000 tệ, nếu thấp hơn thì đừng có đồng ý nhé.
An Tiếu Trúc gật gật đầu, cũng ghé vào khẽ nói:
- Đúng đó, nếu lần này không gặp Diệp Thanh, ông Nghiêm cho dù đưa tới bệnh viện thành phố hay bệnh viện trong thị trấn thì cũng phải mất năm sáu ngàn tiền thuốc men viện phí rồi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Nếu bệnh động kinh phát tác, thì giá thuốc men còn cao hơn nhiều.
Diệp Thanh gật gật đầu, biểu thị rằng mình đã có cách.
Ông bà Nghiêm đi phía sau, thầm nói, cũng may có Diệp Thanh và hai người bạn ở đây, nếu không thì, chúng ta sẽ thiệt thòi rồi, lát nữa có tiền, sẽ đưa hết cho bác sĩ Diệp, cái chàng trai này cũng thực thà quá à, vừa chữa bệnh lại giúp mình lấy lại tiền bồi thường, không có chút đòi ân gì cả.
Đi tới trước mắt gã đàn ông kia, Diệp Thanh tiên lẽ hậu binh, mỉm cười khách khí hỏi:
- Anh này, anh đụng vào lão Nghiêm, vụ này phải giải quyết thế nào đây?
- Cái gì mà giải quyết chứ?
Gã đàn ông này thấy Diệp Thanh thanh tú, lại còn thản nhiên cười, mang theo vài người nữa, không là phụ nữ thì là người già, nên không có chút sợ sệt gì cả, lúc đó thái độ liền hung giữ lên, nói.
- Anh đụng vào người ta, dù sao cũng phải bồi thường tiền thuốc men viện phí, rồi thuốc bổ nữa chứ, lẽ nào, anh cho rằng cứ như vậy là xong sao.
Diệp Thanh có chút tức giận, nhưng cũng kìm nén lại, nhẹ nhàng nói.
- Bồi thường viện phí thuốc men gì chứ, ông ấy có làm sao đâu.
Gã đàn ông chỉ vào lão Nghiêm vẫn đi lại bình thường, thấy không có chuyện gì cả.
Tính tình của bà Nghiêm rất nóng nẩy, lập tức không chịu thua kém quát:
- Có phải cậu muốn quỵt không, không đưa tiền sao, đây vẫn là thông Nghiêm gia đó, vẫn là địa bàn của chúng tôi, tôi gọi phát là dân làng ra đây hết.
Gã đàn ông cười hừ một tiếng rồi nói:
- Vậy bà gọi đi, đợi những người đó tới, thì tôi đã chạy mất rồi.
Vỗ vỗ tay, rồi chui ngay vào xe, không biết sửa xong xe tự lúc nào.
Diệp Thanh thầm nói, ông mày có thể làm nổ một cái lốp thì có thể làm nổ cái thứ hai, nhưng cũng lấy xong tiền đã rồi tính, dù sao làm nổ lốp xe của người ta thì cũng không hay lắm.
Lúc đó liền tiến lên một bước, một chân đá cửa đóng lại, lạnh lùng nói:
- Nói chuyện riêng đi, đưa 8000 tệ là không có chuyện gì, sau này đường ai người nấy đi, không liên quan gì tới nhau nữa.
- Ha ha, to giọng gớm nhỉ 8000 tệ sao? Cậu muốn ăn cướp hả, đá hỏng cửa xe của tôi cậu đền nổi không?
Gã đàn ông này vô cùng kích động quát lớn, chỉ vào bão Nghiêm nói:
- Ông ấy không hề bị thương, lại còn đòi bồi thường nhiều tiền như vậy, tưởng tôi ngu như lợn sao, đúng là lừa bịp tống tiền, quá đáng rồi đó nhé, tôi sẽ báo cảnh sát.
- Vậy anh đi báo cảnh sát đi, ở đây chúng tôi có giấy chứng nhận trách nhiệm của cảnh sát giao thông.
Gặp phải những tên vớ vẩn này, Diệp Thanh cũng không chịu thua kém cạnh nói.
Mã Tiểu Linh kéo kéo tay áo cậu, tức giận lườm cậu một cái, thầm nói, cái chàng trai này, đầu óc có vấn đề à, sao lúc này như trẻ con vậy, bình thường rất khiêm tốn lễ phép lịch sự, gặp phải có chuyện này thôi mà đã kích động như vậy, muốn dùng đấm đá để giải quyết vấn đề sao?
An Tiếu Trúc thì lại thấy mừng thầm, rồi đưa nắm đấm tỏ vẻ ủng hộ Diệp Thanh, như vẻ nói với cậu:
- Anh, đối phó với loại người này, thì lấy ác trị ác thôi, đánh cho mẹ hắn không nhận ra hắn thì thôi, hi hi, đụng vào người ta còn không chịu bồi thường sao? Để xem anh Diệp Thanh sẽ làm gì ngươi nhé.
Phụ nữ ai cũng sùng bái kẻ mạnh, nhưng trong đáy lòng lại khác, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc không giống nhau, Mã Tiểu Linh lại thích những người có y thuật cáo siêu, nhân phẩm tốt, tâm địa lương thiện, và có chút hướng nội và thỏ thẻ nữa, như Diệp Thanh vậy.
Điều kỳ diệu nhất chính là, tên tiểu tử này có vẻ mặt thỏ thẻ nhưng trong nôi tâm lại cũng rất ra trò đó chứ, trên giường thì chẳng tỏ ra thỏ thẻ gì cả, Mã Tiểu Linh nhìn người thì cũng tương đối chuẩn.
Còn An Tiếu Trúc thì thích những loại người cứng rắn, làm việc phải bá đạo, tuy bề ngoài Diệp Thanh có vẻ thanh tú nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, nếu chỉ sét về bề ngoài thì không phù hợp với tông của An Tiếu Trúc, nhưng ngoài vẻ ngoài đó trong nội tâm của hắn lại vô cùng dũng mãnh, lại còn biết chiều chuộng những người như An Tiếu Trúc nữa chứ.
Thực ra, cũng liên quan đến môi trường sinh sống của An Tiếu Trúc, từ nhỏ tới lớn, vì bố làm quan to, những thầy cô bạn bè xung quanh đều phải xuống nước với nàng, rất hiếm khi có ai dám cãi lời nàng, hơn nữa lại được cái xinh đẹp, những vệ tinh xung quanh thì lúc nào cũng kín, nhưng đâu có ai sánh được với Diệp Thanh chứ.
Ngoài ra, Diệp Thanh mà cởi hết quần áo ra, lúc thực hiện cái bản năng của đàn ông, thì đúng là vẻ cứng rắn mạnh mẽ của người đàn ông điển hình, hiếm ai sánh được.
Diệp Thanh còn có ưu điểm nữa là nhân tâm, dịu dàng, săn sóc, chính nghĩa... đều là nguyên nhân hấp dẫn An Tiếu Trúc cả.
- Báo cái cứt ý, ông mày không thèm so đo với mi nữa, tránh ra.
Gã đàn ông này tức giận, lúc đó liền đẩy mạnh vào ngực Diệp Thanh, thầm nói, cái thằng nhãi này, gày gò bé tẹo như cái kẹo này, ông mày khẽ đẩy chắc mày cũng ngã lăn quay ra rồi, ha ha.
- Dám đánh bác sĩ Diệp sao? Mày đúng là loại côn đồ.
Bà Nghiêm thấy vậy, lập tức kinh hãi, chửi ầm lên, lúc đó liền lao lên, tuy đã già cả và là phụ nữ nhưng do nhiều năm lao động nên khí lực cũng rất khỏe mạnh, có thể giúp bác sĩ Diệp một tay.
Cùng lúc này, lão Nghiêm thì vô cùng lo lắng, sớm biết, nhẽ ra đừng để những người dân trong thôn mình đi vội, cái cậu Diệp Thanh kia nhìn người gày gò yếu ớt, xung quanh cậu cũng chỉ là đàn bà thì lần này chắc là thiệt thòi lớn rồi, mà mình lại đang bệnh thế này làm sao giúp gì được chứ.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc thấy vậy, một người lôi một người, lôi hai người ra, để tránh xảy ra đả thương.
- Hai cháu này, Tiểu Diệp bị đánh thế rồi, sao hai cháu chẳng có chút lo lắng gì vậy?
Bà Nghiêm tức giận lao tới, trong lời nói cũng màng hàm ý trách móc.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lập tức cùng cười lên.
- Hai cháu còn cười được nữa.
Bà Nghiêm tỏ ra không hiểu gì, người đàn ông của mình bị đánh, hai người con gái này lại còn cười được nữa.
Ánh mắt của lão Nghiêm còn cao minh hơn chút, có vẻ lờ mờ đoán ra cái gì đó, cũng khuyên bà nhà mình lui lại chút, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh và gã đàn ông kia, thầm nói, nếu lát nữa bác sĩ Diệp không chọi được địch, thì thân già này sẽ liều mạng với mi, cũng phải bảo vệ bác sĩ Diệp an toàn.
Gã đàn ông kia thân hình cao to lực lưỡng, so hắn với Diệp Thanh như diều hâu và con gà con vậy.
Còn Diệp Thanh cũng không né khanh tránh, cứ để đối phương tung đòn.
Gã đàn ông kia vung tay lên, lập tức mừng rỡ, thầm nói, ngay cả cái đẩy này của ông mày mà mi còn không né được, lại còn dám đứng trước mặt ông mày giương oai nữa chứ, lúc đó liền tóm mạnh, như tóm một con gà nhỏ vậy.
Nào ngờ, hắn đã dùng hết lực, nhưng Diệp Thanh vẫn không lay động gì, không khỏi kêu lên kinh ngạc, thầm nói, lẽ nào tối qua qua nhệ với Giâng Lỵ quá đà sao, khiến cho tay chân hôm nay yếu thế này? Không phải chứ, lát nữa tới suối nước nóng còn phải lâm trận nữa mà, sao lại thế được.
Lúc này, hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, thấy không làm Diệp Thanh động đậy gì, liền đổi tư thế chiêu thức, hai tay dồn lực đẩy mạnh về phía trước, giống như đẩy một mảnh vải vậy, rồi sao đó lao lên đá rúi rúi vào hắn để cho hắn biết thế nào là lễ độ, dám ngăn ông mày à.
- Cút ra cho ông mày ngay.
Gã đàn ông kêu lên rất có khí thế.
...
Gã đàn ông lại lần nữa kinh ngạc, chỉ cảm thấy như mình đang đẩy một ngọn núi vậy, căn bản không lay động được đối phương.
- Mẹ kiếp!
Gã đàn ông kia giận dữ hết lớn, lai lần nữa dùng lực lao lên.
- Anh chửi ai đó? Mẹ kiếp, chơi thế đủ chưa vậy.
Diệp Thanh tức giận, ưỡn ngực lên, Thương Lê chân khí bừng bừng, lập tức đẩy gã đàn ông láo toét này ra, mồm miệng không dám nói gì, lòng bàn tay như bị ngàn mũi châm đâm vào vậy, nóng bỏng và đau rát.
- Mẹ kiếp, trong người mi có châm sao?
Gã đàn ông kia hoảng sợ vô cùng rồi kêu lên.
- Giấu cái con mẹ mày ý à, biết gì mà nói.
Diệp Thanh thầm nói, ông mày chỉ cần đá nhẹ vào huyệt Kiến Lý là mi đã đi đời rồi.
Chiêu này cậu dùng đã quá quen thuộc rồi, rõ ràng gã đàn ông kia cũng không thể nào tránh kịp, trong chốc lát đã bị bay ra đằng sau, ngã lăn xuống một rãnh nước bên đường.
- Á Đại Dưỡng, anh làm sao thế?
Người con gái đi cùng với gã đàn ông kia, chính là người tình nhỏ của hắn tên là Giang Lỵ, thấy vậy, quả thật không tin vào mắt mình, lúc đó liền chạy tới dùi hắn lên.
- Mẹ kiếp!
Gã đàn ông nhoài nhoài vài cái mới bò lên được, trên người ướt sũng bần thỉu, rồi câu chửi, bây giờ đang là mùa đông chắc hắn lạnh phát khiếp.
Ông bà Nghiêm thì càng kinh ngạc hơn, mồm miệng cứ há hốc ra.
- Anh vẫn còn dám chửi nữa sao?
Diệp Thanh bực tức, lúc đó lao lên, tát mạnh vào mặt hắn, mặc cho người con gái quỳ xuống cầu xin, đánh tầm mười bảy mười tám cái lúc đó mới bớt tức giận, anh chửi tôi thì đã đành, sao còn chửi bố mẹ tôi nữa chứ, ông mày cho mày biết thế nào là lễ độ.
Mã Tiểu Linh chỉ biết lắc đầu, thầm nói, cái chàng trai này, bạo lực trong người lại chỗi dậy rồi, đầu óc lại kích động lên rồi, lần đầu tiên mình thấy hắn như vậy, ồ nhưng mà hắn đang đánh bọn vớ vẩn lìu tìu mà, vậy thì cũng không đáng trách gì.
An Tiếu Trúc thấy vậy rất hưng phấn, trong người cô nàng cũng thích bạo lực, là một công chúa kiêu ngạo và bạo lực.
- Mi đã phục chưa hả?
Diệp Thanh đánh xong, lạnh lùng quát.
Tiếng quát của Diệp Thanh khiến hắn cảm thấy lạnh người, cũng biết, nếu mình không chịu khuất phục, chắc sẽ bị đánh tiếp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.