Chương 480: Dược thần
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Đợi lửa nhỏ một chút Diệp Thanh cùng những người khác mới hạ xuống, cái đầu phi thuyền trong quá trình di chuyển ma sát với không khí của tinh cầu một cách kịch liệt nên nhiệt độ bên ngoài thân tàu tăng cao, vỏ tàu trở lên nóng vô cùng, tất cả những tảng bằng có đến cả trăm tuổi tiếp xúc với thân tàu cũng tan chảy hết cả, nhưng mà cũng may mà nhờ có thế mà nhiệt độ thân tàu mới được giảm bớt, không còn nóng bỏng lên nữa.
Diệp thanh và Tiểu Vũ Nhi đi quanh quanh vài vòng, rồi thì phát hiện ra một lỗ hổng nhỏ, tuy rằng nhỏ hẹp nhưng mà vẫn có thế chui qua được, thế là đương lúc đó vẫy tay gọi Tiểu Vũ Nhi, đoạn nói:
- Đi, chúng ta vào trong xem xem!
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta là người có tài lại gan dạ, cũng không sợ những “dị hình” hoặc là “sâu bọ”, những sinh vật bên trong không hẳn tất cả đều hung ác, mà biết đâu lạ còn có thể yếu đuối hơn cả con người nữa không biết chừng!
Không phải là đều trong mấy phim khoa học viễn tưởng đều có nhắc đến những nền văn minh cao cấp, khi mà nền văn minh của dân tộc đó quá phát triển thì thường là cả thể con người của dân tộc đó thường bị thoái hóa! Thậm chí còn có thể đánh mất đi nhiễm sắc thể XX00, năng lực để sinh sản ra thế hệ sau!
Đi đến vào được bên trong cũng tốn không ít công sức, cuối cùng cũng tìm được ra phòng điều khiển trung tâm, chỉ nhìn thấy nằm ở đó ba cái xác, ồ không, chỉ là hai cái thôi, còn cái thứ ba thì vẫn đang còn thở, à không, phải là hấp hối mới đúng!
Diệp Thanh là bác sĩ mà, thế nên cái bệnh nghề nghiệp của anh ấy lại tái phát, thế là ngay lập tức đi lên phía trước, muốn cứu họ, nhưng mà chiếc đồng hồ công nghệ cao của anh ta vừa mới hơi hoạt động đo đạc một chút thì đột nhiên toàn bộ lục phủ ngũ tạng của sinh vật kia bị nát hết cả, các xác cũng bị đứt ra làm mấy đoàn, thế này thì có thần đơn tiên dược cũng không xoay chuyển được nữa rồi.
Với lại loại sinh vật này có thể là do tiến hóa từ thằn lằn tinh hay một loài bò sát nào đó mà thành, toàn bộ thân thể đều được phủ một lớp da màu xanh lục, nhăn nheo, vô cùng xấu xí, Diệp Thanh cũng không có hiểu biết về cấu tạo sinh lý và vị trí huyệt đạo kinh mạch củ chúng, thế là kĩ thật châm cứu ở đây không có mấy lợi thế cho lắm.
Đương nhiên là thương lê thần châm có thể áp dụng với hầu hết tất cả những sinh vật kì lạ trong vũ trụ, nhưng mà trước đây Diệp Thanh cũng chưa từng tiến hành nghiên cứu người ngoài hành tinh, anh ta vẫn là chỉ có kinh nghiệm lâm sàn với loài người trên trái đất, tất cả các kĩ thuật y học cao siêu đều được suy xét và học hỏi nghiên cứu trên Y Linh bảo tháp! Thế nên đến lúc này anh bạn của chúng ta liền cảm thấy có chút bất lực!
Giống như là một bác sĩ chữa bệnh cho người gặp phải một con vật hoang dã bị bệnh vậy! Bác sĩ chữa cho người và bác sĩ thú y chữa cho thú, rõ ràng là có tồn tại sự khác biệt! Hơn nữa ở đây lại là một người ngoài hành tinh chưa từng biết đến bao giờ.
Dù rằng là thế nhưng Diệp Thanh vẫn miễn cưỡng cầm máu, một lại máu khô như cháo, màu xanh lè, cũng dùng kim châm vào miitj đường kinh chính, có tác dụng hồi tỉnh lại, nhưng mà vẫn không kịp cứu vãn lại được gì!
- Bạn có gì muốn nói không?
Diệp Thanh hỏi. Cho dù là đối phương không thể nào hiểu mình đang nói gì thì ít nhiều cũng nên thử giao lưu với họ xem sao, dù là hoa chân mua tay cũng nên thử!
- ... Dược, dược thần!
Người ngoài hành tinh tộc thằn lằn kia cố gắng mấp máy môi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh, con ngươi hơi có một chút sợ hãi, sau đó, đầu liền nghiêng về một phía, rồi tắt thở.
Thế là Diệp Thanh cũng sững sờ ngay tại hiện trường, đến ngày cả Tiểu Vũ Nhi cũng há ngoác miệng, suýt chút nữa thì thốt lên thành tiếng! Cũng là bởi vì vừa rồi, từ cuối cùng mà sinh vật kia nói họ đều hiểu được, không ngờ lại là từ trong Hán ngữ “dược thần”!
Dược thần? Là thần gì vậy? Trên thế giới này có thần thật sao? Cái người ngoài hành tinh này cũng hiểu tiếng hán? Cái ông “dược thần” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy, đến ngay cả phi thuyền công nghệ cao đến như vậy của người ngoài hành tinh cũng bị phá hủy được sao?
Diệp Thanh nhìn Tiểu Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi nhún vai than thở nói:
- Chủ nhân à, anh đừng có nhìn em như thế, em cũng như anh thôi, cũng không có hiểu là ra sao nữa!
Diệp Thanh cũng than vãn nói:
- có lẽ là chúng ta nghe nhầm rồi chăng? Chắc đây là tiếng ỏ nơi mà sinh vật này ở, chỉ là phát âm giống mà thôi!
ở bên trong này vô cùng oi bức, Diệp Thanh, bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm, cũng không có tìm được thêm người thằn lằn nào sống sót, hoặc là những bảo bối gì đáng tiền, thế là đương lúc đó Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi lại một lần nữa chui ra, sắc trời cũng đã tối, Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi liền leo lên phi thuyền bay về hướng tòa thành băng tuyết.
Về đến đại sảnh, Diệp Thanh chợt nhớ ra, lần này đến lâu thế vậy, không biết tình hình ở bệnh viện Ngân Hạnh ra sao, có một chút không yên tâm, tâm niệm hơi lay động, thế là một lần nữa trở về với thế giới thực tại, ngay trong căn phòng làm việc nhỏ của mình ở bệnh viện Ngân Hạnh!
Bởi vì hiện tại ở trái đất đang là mùa hè, mà hành tinh băng tuyết thì lại đang bị kỷ băng hà vây kín, nên trang phục của anh ta ở hai nơi cũng khác nhau.
- A viện trưởng Diệp, cuối cùng cũng gặp được anh rồi!
Vừa mới ra khỏi cửa thì gặp ngay một cô y tá, cô ấy ngay lập tức lo lắng chạy đến nói.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Thanh chau mày, ngầm biết là có chuyện không hay rồi!
Cô y tá kia nói:
- Viện trưởng Diệp anh còn nhớ cái ông già mà lần trước đánh anh không?
Diệp Thanh: ...
Gì đây, chưa gì đã bóc trần người ta ra thế? Có việc gì thì cứ nói thẳng ra chứ.
Để ý thấy Diệp Thanh có hơi chút ngượng ngùng, thế là cô y tá kia liền giải thích nói:
- Chuyện là như thế này, tầm ba tiếng trước, có một ông cụ bị trúng phong phát tác, được đưa đến bệnh viện, chỉ tiếc là không cấp cứu kịp thời nên đã qua đời rồi!
- Ắ?
Diệp Thanh lúc đó cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cũng phẫn nộ, nuối tiếc, hối hận không có mặt ở đó để cứu ông cụ.
Hối hận, bi thương, hết thảy những loại cảm xúc này đều dồn đến trái tim, lẫn lộn nhiều loại cảm giác.
Nếu như, bản thân mình cứng rắn hơn một chút nữa, giữ ông cụ ở lại đây bằng được, thì có lẽ đã kịp thời cứu chữa, biết đâu ông cụ còn có thể sống thêm được mấy năm nữa!
Nếu như,...
Trong cuộc đời của một con người không có nhiều “nếu như” vậy mà sao sinh mệnh của con người lại yếu ớt đến như vậy?
- Viện trưởng Diệp? Viện trưởng Diệp?
Cô y ta kia, giơ bàn tay ra khua khua trước mặt Diệp Thanh, không ngớt gọi!
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta liền định thần lại.
- Viện trưởng Diệp, anh không sao chứ?
Cô y tá nọ vô cùng quan tâm hỏi han, sự bái phục cung kính trong lòng càng tăng lên, nhìn nhìn anh chàng viện trưởng Tiểu Diệp, quả thật là con người có nhân tâm, một bệnh nhân không có quen thân gì qua đời mà anh ta cũng có thể có cảm xúc bi thương đến vậy.
- Tôi không sao!
Diệp Thanh lắc đầu, hỏi:
- Vậy cái xác của ông cụ ấy cũng đã xử lí theo đúng như quy định rồi chứ? tôi muốn đi bái tế một chút!
Ít nhiều gì thì cũng có một chút quan hệ với ông cụ nọ, chẳng phải cũng từng là bệnh nhân của mình sao!
- Chưa xử lí, vẫn còn ở phòng bệnh!
Câu nói này của cô y ta kia lại một lần nữa làm Diệp Thanh ngạc nhiên!
- Có chuyện gì vậy, người ta qua đời lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa xử lí! Bây giờ thời tiết nóng như vậy, để lại ở trong phòng bệnh, nấm bệnh phát triển, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của những bệnh nhân khác đấy!
Diệp Thanh rất tức giận, làm cái trò gì vậy, quy định chế độ của bệnh viện như thùng rỗng kêu to vậy!
- Nhung mà...
Cô y tá nọ nói.
- Nhưng mà, nhưng mà sao!
Diệp Thanh lớn tiếng hỏi, rồi đi hướng về phía khoa cấp cứu.
Trong đầu nghĩ, ông cụ được đưa đến cấp cứu, chắc chắn là nằm ở khoa cấp cứu rồi!
- Viện trưởng Diệp, không phải là chúng tôi không tuân thủ quy trình của bệnh viện, thực sự là.
Cô y tá nọ vội vàng chạy theo Diệp Thanh, dọc đường chạy một mạch bên cạnh theo không ngừng “ ba láp, ba láp” giải thích!
- Lục Tiểu Linh!
Đương lúc đó, Diệp Thanh vừa mới đến phòng bệnh, Mã Tiểu Linh, Ngô Viện Viện, Hứa Thành Đức, Lý Tiểu Miêu, và rất nhiều nhân viên y tá, y sĩ cũng ở đó. Diệp Thanh nhỏ nhẹ nói.
- A, Diệp Thanh anh về rồi, anh đi đâu vậy?
Mã Tiểu Linh có một chút trách cứ, cái tên này, cứ thường hay biến mất ngay sau lưng mình, không biết là lại trốn đi lêu lổng với con nào rồi đây nữa!
Diệp Thanh có rất nhiều cô nàng vây xung quanh, cô ấy cũng biết, chỉ là bình thường không có nói ra mà thôi, bây giờ thì ông cụ kia qua đời rồi, Mã Tiểu Linh trong lòng cũng không vui, thế nên cũng có chút cảm xúc!
- Anh vừa mới đi ra ngoài tái khám bệnh cho một bệnh nhân, không có nói trước với em, xin lỗi nhé.
Diệp Thanh nói đoạn, Mã Tiểu Linh nhìn thẳng vào mắt anh ta, cảm thấy không giống như nói dối, trong lòng không hiểu sao lại thấy dễ chịu một chút. Coi như anh thức thời, không có đi cùng với con nào.
Ngô Viện Viện cùng những người khác đều hướng về phía Diệp Thanh cúi đầu chào hỏi, rồi sau đó tránh sang bên, Diệp Thanh đi đến bên giường bệnh, chỉ thấy một ông cụ thân hình béo lùn, tóc đã bạc trắng cả, ánh mắt có chút hung hăng, bây giờ thì đã nằm yên lặng ở đây.
ở bên cạnh trên giường có một cụ bà tầm bảy mươi tuổi, cũng với mái đầu bạc trắng như vậy, gương mặt ngây dại ra lắm chặt lấy tay ông cụ nọ, không động đậy.
Ánh mắt của bà ấy không có một chút tia sáng nào cả, không nhìn gì, trống rỗng, vô hồn, đục ngầu, một cục diện đáng buồn, Diệp Thanh đã sớm biết, bà ấy là một người mù, một bà cụ mù lòa!
Vừa rồi, ở trên đường đến đây, cô y ta nọ đã giải thích với anh ta! Cũng là bởi vì bà cụ nọ đau đớn quá độ, như là người ngốc vậy, kiên quyết không để người khác đụng đến xác của ông cụ kia, thế nên mọi người mới bó tay không có biện pháp nào, cho đến tận bây giờ vẫn chưa xư lý được!
- Bà ơi, người chết không thể sống lại được, bà cố nén đau thương, để cho cụ ông sớm được nhập thổ an nghỉ đi.
Bà cụ nọ vẫn vậy không có chút động tĩnh gì, một chút phản ứng cũng không có, chỉ lắm chặt lấy tay cụ ông kia.
- Bà ơi, bà đừng có quá đau thương như vậy, nên chú ý đến sức khỏe của bản thân.
- Ba ơi...
Cụ bà nọ có lẽ là vì quá đau thương, nên cho dù lại ai gọi, ai nói gì đi nữa, bà cụ cũng không hề có một chút gì gọi là để tâm đến, đến ngay cả Mã Tiểu Linh cũng vậy.
Mã Tiểu Linh dốc lòng khuyên nhủ, an ủi, nhưng bà cụ nọ vẫn không có chút mảy may gì là nghe thấy.
- Diệp Thanh, bây giờ phải làm sao à?
Mã Tiểu Linh lùi lại, kéo tay Diệp Thanh, đoạn nói nhỏ.
- Để anh đến thử xem!
Diệp Thanh cũng biết mình ăn nói vụng về, không có bằng được Tiểu Linh nhưng mà ít nhất thì cũng mang tiếng là viện trưởng của bệnh viện, có chuyện gì thì cũng không thể không lên trước đỡ một chút được, thế là đương lúc đó, tiến sát đến một bước, nhẹ nhàng nói với bà cụ nọ:
- Bà ơi, cháu là viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh, tên là Diệp Thanh.
Đâu biết vừa nói xong câu đó, bà cụ mù kia liền đứng phắt dậy, quay đầu về phía Diệp Thanh nói:
- À, thì ra cậu là Diệp Thanh? Cậu chính là viện trưởng Tiểu Diệp?
Bên ngoài phòng bệnh, vây quanh lại xem, có rất nhiều bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và cả những nhân viên trong bệnh viện đều kinh ngạc, không ít người trong lúc đó trong bụng thầm oán, cái cậu diệp thanh này, trong lúc này người ta cũng cần quan tâm đến cậu là viện trưởng hay không viện trưởng, đúng thật là, lại còn lấy cả trức vụ của mình ra để ép người nữa! Nhưng mà đến lúc này thì không hiểu sao lại có không ít người lại cảm thấy bái phục, nhìn xem, viện trưởng Diệp đúng là viện trưởng Diệp, tên tuổi người ta đúng là có thương hiệu hẳn hoi, bà lão kia cũng đã cất lời rồi, thế mà lúc trước ai nói gì bà ấy cũng không thèm quan tâm.
Mã Tiểu Linh cùng những người khác đều vô cùng ngạc nhiên nhìn theo, trong lòng có chút vui mừng, bà cụ này cuối cùng cũng đã mở miệng rồi, đến đây là tốt rồi!
- Vâng ạ, bà ơi, mà biết cháu?
Diệp Thanh cũng có chút tò mò, vội vàng đỡ lấy bà cụ, sợ cụ ngã.
- Tôi biết cậu, đương nhiên là tôi biết cậu! Lão Hà nói, cậu là người khá là hung dữ, dài dòng, cứ muốn ông ấy ở lại bệnh viện, ông ấy cũng đến là sợ cậu rồi! nhưng mà ông Hà cũng nói, cậu là một người bác sĩ có trách nhiệm, một bác sĩ tốt, là một viện trưởng trẻ tuổi hiếm có!
Diệp thanh và Tiểu Vũ Nhi đi quanh quanh vài vòng, rồi thì phát hiện ra một lỗ hổng nhỏ, tuy rằng nhỏ hẹp nhưng mà vẫn có thế chui qua được, thế là đương lúc đó vẫy tay gọi Tiểu Vũ Nhi, đoạn nói:
- Đi, chúng ta vào trong xem xem!
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta là người có tài lại gan dạ, cũng không sợ những “dị hình” hoặc là “sâu bọ”, những sinh vật bên trong không hẳn tất cả đều hung ác, mà biết đâu lạ còn có thể yếu đuối hơn cả con người nữa không biết chừng!
Không phải là đều trong mấy phim khoa học viễn tưởng đều có nhắc đến những nền văn minh cao cấp, khi mà nền văn minh của dân tộc đó quá phát triển thì thường là cả thể con người của dân tộc đó thường bị thoái hóa! Thậm chí còn có thể đánh mất đi nhiễm sắc thể XX00, năng lực để sinh sản ra thế hệ sau!
Đi đến vào được bên trong cũng tốn không ít công sức, cuối cùng cũng tìm được ra phòng điều khiển trung tâm, chỉ nhìn thấy nằm ở đó ba cái xác, ồ không, chỉ là hai cái thôi, còn cái thứ ba thì vẫn đang còn thở, à không, phải là hấp hối mới đúng!
Diệp Thanh là bác sĩ mà, thế nên cái bệnh nghề nghiệp của anh ấy lại tái phát, thế là ngay lập tức đi lên phía trước, muốn cứu họ, nhưng mà chiếc đồng hồ công nghệ cao của anh ta vừa mới hơi hoạt động đo đạc một chút thì đột nhiên toàn bộ lục phủ ngũ tạng của sinh vật kia bị nát hết cả, các xác cũng bị đứt ra làm mấy đoàn, thế này thì có thần đơn tiên dược cũng không xoay chuyển được nữa rồi.
Với lại loại sinh vật này có thể là do tiến hóa từ thằn lằn tinh hay một loài bò sát nào đó mà thành, toàn bộ thân thể đều được phủ một lớp da màu xanh lục, nhăn nheo, vô cùng xấu xí, Diệp Thanh cũng không có hiểu biết về cấu tạo sinh lý và vị trí huyệt đạo kinh mạch củ chúng, thế là kĩ thật châm cứu ở đây không có mấy lợi thế cho lắm.
Đương nhiên là thương lê thần châm có thể áp dụng với hầu hết tất cả những sinh vật kì lạ trong vũ trụ, nhưng mà trước đây Diệp Thanh cũng chưa từng tiến hành nghiên cứu người ngoài hành tinh, anh ta vẫn là chỉ có kinh nghiệm lâm sàn với loài người trên trái đất, tất cả các kĩ thuật y học cao siêu đều được suy xét và học hỏi nghiên cứu trên Y Linh bảo tháp! Thế nên đến lúc này anh bạn của chúng ta liền cảm thấy có chút bất lực!
Giống như là một bác sĩ chữa bệnh cho người gặp phải một con vật hoang dã bị bệnh vậy! Bác sĩ chữa cho người và bác sĩ thú y chữa cho thú, rõ ràng là có tồn tại sự khác biệt! Hơn nữa ở đây lại là một người ngoài hành tinh chưa từng biết đến bao giờ.
Dù rằng là thế nhưng Diệp Thanh vẫn miễn cưỡng cầm máu, một lại máu khô như cháo, màu xanh lè, cũng dùng kim châm vào miitj đường kinh chính, có tác dụng hồi tỉnh lại, nhưng mà vẫn không kịp cứu vãn lại được gì!
- Bạn có gì muốn nói không?
Diệp Thanh hỏi. Cho dù là đối phương không thể nào hiểu mình đang nói gì thì ít nhiều cũng nên thử giao lưu với họ xem sao, dù là hoa chân mua tay cũng nên thử!
- ... Dược, dược thần!
Người ngoài hành tinh tộc thằn lằn kia cố gắng mấp máy môi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh, con ngươi hơi có một chút sợ hãi, sau đó, đầu liền nghiêng về một phía, rồi tắt thở.
Thế là Diệp Thanh cũng sững sờ ngay tại hiện trường, đến ngày cả Tiểu Vũ Nhi cũng há ngoác miệng, suýt chút nữa thì thốt lên thành tiếng! Cũng là bởi vì vừa rồi, từ cuối cùng mà sinh vật kia nói họ đều hiểu được, không ngờ lại là từ trong Hán ngữ “dược thần”!
Dược thần? Là thần gì vậy? Trên thế giới này có thần thật sao? Cái người ngoài hành tinh này cũng hiểu tiếng hán? Cái ông “dược thần” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy, đến ngay cả phi thuyền công nghệ cao đến như vậy của người ngoài hành tinh cũng bị phá hủy được sao?
Diệp Thanh nhìn Tiểu Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi nhún vai than thở nói:
- Chủ nhân à, anh đừng có nhìn em như thế, em cũng như anh thôi, cũng không có hiểu là ra sao nữa!
Diệp Thanh cũng than vãn nói:
- có lẽ là chúng ta nghe nhầm rồi chăng? Chắc đây là tiếng ỏ nơi mà sinh vật này ở, chỉ là phát âm giống mà thôi!
ở bên trong này vô cùng oi bức, Diệp Thanh, bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm, cũng không có tìm được thêm người thằn lằn nào sống sót, hoặc là những bảo bối gì đáng tiền, thế là đương lúc đó Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi lại một lần nữa chui ra, sắc trời cũng đã tối, Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi liền leo lên phi thuyền bay về hướng tòa thành băng tuyết.
Về đến đại sảnh, Diệp Thanh chợt nhớ ra, lần này đến lâu thế vậy, không biết tình hình ở bệnh viện Ngân Hạnh ra sao, có một chút không yên tâm, tâm niệm hơi lay động, thế là một lần nữa trở về với thế giới thực tại, ngay trong căn phòng làm việc nhỏ của mình ở bệnh viện Ngân Hạnh!
Bởi vì hiện tại ở trái đất đang là mùa hè, mà hành tinh băng tuyết thì lại đang bị kỷ băng hà vây kín, nên trang phục của anh ta ở hai nơi cũng khác nhau.
- A viện trưởng Diệp, cuối cùng cũng gặp được anh rồi!
Vừa mới ra khỏi cửa thì gặp ngay một cô y tá, cô ấy ngay lập tức lo lắng chạy đến nói.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Thanh chau mày, ngầm biết là có chuyện không hay rồi!
Cô y tá kia nói:
- Viện trưởng Diệp anh còn nhớ cái ông già mà lần trước đánh anh không?
Diệp Thanh: ...
Gì đây, chưa gì đã bóc trần người ta ra thế? Có việc gì thì cứ nói thẳng ra chứ.
Để ý thấy Diệp Thanh có hơi chút ngượng ngùng, thế là cô y tá kia liền giải thích nói:
- Chuyện là như thế này, tầm ba tiếng trước, có một ông cụ bị trúng phong phát tác, được đưa đến bệnh viện, chỉ tiếc là không cấp cứu kịp thời nên đã qua đời rồi!
- Ắ?
Diệp Thanh lúc đó cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cũng phẫn nộ, nuối tiếc, hối hận không có mặt ở đó để cứu ông cụ.
Hối hận, bi thương, hết thảy những loại cảm xúc này đều dồn đến trái tim, lẫn lộn nhiều loại cảm giác.
Nếu như, bản thân mình cứng rắn hơn một chút nữa, giữ ông cụ ở lại đây bằng được, thì có lẽ đã kịp thời cứu chữa, biết đâu ông cụ còn có thể sống thêm được mấy năm nữa!
Nếu như,...
Trong cuộc đời của một con người không có nhiều “nếu như” vậy mà sao sinh mệnh của con người lại yếu ớt đến như vậy?
- Viện trưởng Diệp? Viện trưởng Diệp?
Cô y ta kia, giơ bàn tay ra khua khua trước mặt Diệp Thanh, không ngớt gọi!
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta liền định thần lại.
- Viện trưởng Diệp, anh không sao chứ?
Cô y tá nọ vô cùng quan tâm hỏi han, sự bái phục cung kính trong lòng càng tăng lên, nhìn nhìn anh chàng viện trưởng Tiểu Diệp, quả thật là con người có nhân tâm, một bệnh nhân không có quen thân gì qua đời mà anh ta cũng có thể có cảm xúc bi thương đến vậy.
- Tôi không sao!
Diệp Thanh lắc đầu, hỏi:
- Vậy cái xác của ông cụ ấy cũng đã xử lí theo đúng như quy định rồi chứ? tôi muốn đi bái tế một chút!
Ít nhiều gì thì cũng có một chút quan hệ với ông cụ nọ, chẳng phải cũng từng là bệnh nhân của mình sao!
- Chưa xử lí, vẫn còn ở phòng bệnh!
Câu nói này của cô y ta kia lại một lần nữa làm Diệp Thanh ngạc nhiên!
- Có chuyện gì vậy, người ta qua đời lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa xử lí! Bây giờ thời tiết nóng như vậy, để lại ở trong phòng bệnh, nấm bệnh phát triển, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của những bệnh nhân khác đấy!
Diệp Thanh rất tức giận, làm cái trò gì vậy, quy định chế độ của bệnh viện như thùng rỗng kêu to vậy!
- Nhung mà...
Cô y tá nọ nói.
- Nhưng mà, nhưng mà sao!
Diệp Thanh lớn tiếng hỏi, rồi đi hướng về phía khoa cấp cứu.
Trong đầu nghĩ, ông cụ được đưa đến cấp cứu, chắc chắn là nằm ở khoa cấp cứu rồi!
- Viện trưởng Diệp, không phải là chúng tôi không tuân thủ quy trình của bệnh viện, thực sự là.
Cô y tá nọ vội vàng chạy theo Diệp Thanh, dọc đường chạy một mạch bên cạnh theo không ngừng “ ba láp, ba láp” giải thích!
- Lục Tiểu Linh!
Đương lúc đó, Diệp Thanh vừa mới đến phòng bệnh, Mã Tiểu Linh, Ngô Viện Viện, Hứa Thành Đức, Lý Tiểu Miêu, và rất nhiều nhân viên y tá, y sĩ cũng ở đó. Diệp Thanh nhỏ nhẹ nói.
- A, Diệp Thanh anh về rồi, anh đi đâu vậy?
Mã Tiểu Linh có một chút trách cứ, cái tên này, cứ thường hay biến mất ngay sau lưng mình, không biết là lại trốn đi lêu lổng với con nào rồi đây nữa!
Diệp Thanh có rất nhiều cô nàng vây xung quanh, cô ấy cũng biết, chỉ là bình thường không có nói ra mà thôi, bây giờ thì ông cụ kia qua đời rồi, Mã Tiểu Linh trong lòng cũng không vui, thế nên cũng có chút cảm xúc!
- Anh vừa mới đi ra ngoài tái khám bệnh cho một bệnh nhân, không có nói trước với em, xin lỗi nhé.
Diệp Thanh nói đoạn, Mã Tiểu Linh nhìn thẳng vào mắt anh ta, cảm thấy không giống như nói dối, trong lòng không hiểu sao lại thấy dễ chịu một chút. Coi như anh thức thời, không có đi cùng với con nào.
Ngô Viện Viện cùng những người khác đều hướng về phía Diệp Thanh cúi đầu chào hỏi, rồi sau đó tránh sang bên, Diệp Thanh đi đến bên giường bệnh, chỉ thấy một ông cụ thân hình béo lùn, tóc đã bạc trắng cả, ánh mắt có chút hung hăng, bây giờ thì đã nằm yên lặng ở đây.
ở bên cạnh trên giường có một cụ bà tầm bảy mươi tuổi, cũng với mái đầu bạc trắng như vậy, gương mặt ngây dại ra lắm chặt lấy tay ông cụ nọ, không động đậy.
Ánh mắt của bà ấy không có một chút tia sáng nào cả, không nhìn gì, trống rỗng, vô hồn, đục ngầu, một cục diện đáng buồn, Diệp Thanh đã sớm biết, bà ấy là một người mù, một bà cụ mù lòa!
Vừa rồi, ở trên đường đến đây, cô y ta nọ đã giải thích với anh ta! Cũng là bởi vì bà cụ nọ đau đớn quá độ, như là người ngốc vậy, kiên quyết không để người khác đụng đến xác của ông cụ kia, thế nên mọi người mới bó tay không có biện pháp nào, cho đến tận bây giờ vẫn chưa xư lý được!
- Bà ơi, người chết không thể sống lại được, bà cố nén đau thương, để cho cụ ông sớm được nhập thổ an nghỉ đi.
Bà cụ nọ vẫn vậy không có chút động tĩnh gì, một chút phản ứng cũng không có, chỉ lắm chặt lấy tay cụ ông kia.
- Bà ơi, bà đừng có quá đau thương như vậy, nên chú ý đến sức khỏe của bản thân.
- Ba ơi...
Cụ bà nọ có lẽ là vì quá đau thương, nên cho dù lại ai gọi, ai nói gì đi nữa, bà cụ cũng không hề có một chút gì gọi là để tâm đến, đến ngay cả Mã Tiểu Linh cũng vậy.
Mã Tiểu Linh dốc lòng khuyên nhủ, an ủi, nhưng bà cụ nọ vẫn không có chút mảy may gì là nghe thấy.
- Diệp Thanh, bây giờ phải làm sao à?
Mã Tiểu Linh lùi lại, kéo tay Diệp Thanh, đoạn nói nhỏ.
- Để anh đến thử xem!
Diệp Thanh cũng biết mình ăn nói vụng về, không có bằng được Tiểu Linh nhưng mà ít nhất thì cũng mang tiếng là viện trưởng của bệnh viện, có chuyện gì thì cũng không thể không lên trước đỡ một chút được, thế là đương lúc đó, tiến sát đến một bước, nhẹ nhàng nói với bà cụ nọ:
- Bà ơi, cháu là viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh, tên là Diệp Thanh.
Đâu biết vừa nói xong câu đó, bà cụ mù kia liền đứng phắt dậy, quay đầu về phía Diệp Thanh nói:
- À, thì ra cậu là Diệp Thanh? Cậu chính là viện trưởng Tiểu Diệp?
Bên ngoài phòng bệnh, vây quanh lại xem, có rất nhiều bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và cả những nhân viên trong bệnh viện đều kinh ngạc, không ít người trong lúc đó trong bụng thầm oán, cái cậu diệp thanh này, trong lúc này người ta cũng cần quan tâm đến cậu là viện trưởng hay không viện trưởng, đúng thật là, lại còn lấy cả trức vụ của mình ra để ép người nữa! Nhưng mà đến lúc này thì không hiểu sao lại có không ít người lại cảm thấy bái phục, nhìn xem, viện trưởng Diệp đúng là viện trưởng Diệp, tên tuổi người ta đúng là có thương hiệu hẳn hoi, bà lão kia cũng đã cất lời rồi, thế mà lúc trước ai nói gì bà ấy cũng không thèm quan tâm.
Mã Tiểu Linh cùng những người khác đều vô cùng ngạc nhiên nhìn theo, trong lòng có chút vui mừng, bà cụ này cuối cùng cũng đã mở miệng rồi, đến đây là tốt rồi!
- Vâng ạ, bà ơi, mà biết cháu?
Diệp Thanh cũng có chút tò mò, vội vàng đỡ lấy bà cụ, sợ cụ ngã.
- Tôi biết cậu, đương nhiên là tôi biết cậu! Lão Hà nói, cậu là người khá là hung dữ, dài dòng, cứ muốn ông ấy ở lại bệnh viện, ông ấy cũng đến là sợ cậu rồi! nhưng mà ông Hà cũng nói, cậu là một người bác sĩ có trách nhiệm, một bác sĩ tốt, là một viện trưởng trẻ tuổi hiếm có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.