Chương 292: Gái xinh ai nỡ bán
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Hai tai Chung Tĩnh Ngho vang lên tiếng gầm rú, to dần to dần, đầu óc cô choáng váng, thần trí đã không còn minh mẫn từ trước, cô chỉ cảm thấy có một thứ gì đó không rõ bắt đầu nguồn huyết quản có chèn ép lao ra ngoài, như thể muốn xé rách thân thể cô vậy.
Con ngươi trở nên hỗn loạn, không phân biệt nổi đông tây nam vắc, nhìn không ra người hay ánh sáng, da dẻ lạnh ngắt, da gà nổi lên, như con mèo hoang dùng móng vuốt không ngừng cào vào không trung, trông thảm thương vô cùng. Cũng lúc ấy từng cơn từng cơn ngứa ngáy, đau đớn, theo lỗ chân lông chạy thẳng vào xương.
- Cho ta..., cho ta đi...
Chung Tĩnh Nghi nằm trên đất, quờ quạng lung tụng chỉ mong vớ được gói bột trắng, rồi sau đó nhét tất vào miệng, nuốt mạnh xuống.
Đột nhiêng có tiếng “vù” rất nhỏ như tiếng một con ong mật bay tới, Chung Tĩnh Nghi cảm thấy đỉnh đầu mình mát lạnh, một thứ nho nhỏ, dài dài, lành lạnh đang đâm vào người cô, như thể đổ nước lạnh từ đầu tới chân, khiến cô không khỏi run lên cầm cập. Rồi sau đó, cô dần dần bình tĩnh lại hơn nhiều, chỉ có điều vẫn không nén được mà còn run nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn và khát khao.
Diệp Thanh tay cầm kim chân, vận xong chân khí, cười một tiếng rồi vừa nhanh vừa chính xác châm thẳng vào huyệt Bách Hội của Chung Tĩnh Nhi, sau đó dung thuật bình bổ bình tả xoay kim.
Bách Hội là huyệt nằm đỉnh đầu , giao điểm giữa đỉnh đầu với đường nối hai tai, thuộc về đốc mạch, còn có thên khác là Tam Dương Ngũ Hội. Sách Thải Ngả Biên viết: “Tam Dương Ngũ Hội, ngũ chi vi ngôn bách dã”. Nghĩa là trăm huyết mạch đều gặp nhau tại đây, nơi trăm mạch gặp nhau là nơi sinh ra bách bệnh. Dùng huyệt Bách Hội chữa bệnh thường thấy, thường dùng chữa bệnh lâm sàng.
Đây là nơi trăm mạch hội tụ, tính thuộc dương, nhưng trong dương có âm. Nếu có thể đả thông hai mạch âm dương, thông suốt kinh mạch trong cơ thể, có tác dụng làm tỉnh táo, an thần định chí, thông đốc định giản, vân vân.
- Diệp Thanh, tình hình cô ấy có nghiêm trọng không?
Ninh Não Nhi nhìn sắc mặt Diệp Thanh nặng nề, không khỏi lo lắng hỏi.
- Khá nghiêm trọng.
Diệp Thanh gật đầu. Vừa rút châm ra tiếp tục châm vào huyệt Ấn đường, vừa giải thích:
- Phản ứng của cô ấy khá mãnh liệt, bị nghiện khá là nặng rồi đây.
Diệp Thanh vận chân khí, cây kim lại được rút ra, đổi cây mới rồi lần lượt châm vào các huyệt Nhân trung, Hợp cốc, Lao cung, Nội quan, Ngoại quan, Thần môn, Túc tam lí vân vân, đủ cả bảy huyệt lớn, tay làm thoăn thoát, phức tạp, bóng cây kim lập lòe khiến người khác khó mà theo kịp.
Ninh Não Nhi thấy Diệp Thanh đang bận thì lập tức im bặt không nói gì nữa, trong lòng thầm bái phục tài châm cứu tài tình của Diệp Thanh.
Vì sao ư? Giờ trời đã tối, lại là trong con ngõ nhỏ, đèn ngoài kia mờ ảo, người bình thường e là đến xâu kim còn không nổi chứ nói gì đến châm cứu.
Nhưng cô không biết, Diệp Thanh còn có tài xem xương, cho dù không có năm ngón tay, kể cả che mắt hắn cũng có thể tìm đúng không sai một tí nào.
Dần dần theo quá trình châm cứu, Chung Tĩnh Nghi dần bình thường trở lại, mắt dần dần nhìn rõ, tai cũng dần nghe rõ. Diệp Thanh và Ninh Não Nhi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, rõ dần rõ dần.
Châm cứu cắt cơn nghiện, hoàn toàn không để lại tác dụng phụ nào, hơn nữa còn không sinh ra bất cứ hiện tượng ỷ lại nào. Ngay từ cuối đời nhà Thanh đã có ghi chép lại. Diệp Thanh cũng từng có thời gian xem qua, hiểu rõ lí thuyết này.
Kì thực, bộ não của con người bản thân cũng có thể sinh ra một chất có tính chất như nha phiến, gọi là endorphin. Bình thường nó có thể giảm đau buồn cho con người và tăng cảm giác vui sướng.
Nhưng khi chất gây nghiện heroin từ bên ngoài đưa vào, sự sản sinh endorphin sẽ bị khống chế. Một khi heroin đã làm gián đoạn, endorphin trong cơ thể sẽ bị khống chế nghiêm trọng, không còn tiết ra nữa, sẽ dẫn tới trạng thái mắc nghiện, đau không muốn sống. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho tỉ lệ người mắc nghiện cứ cao mãi không giảm.
Diệp Thanh đã sử dụng Thương lê thần châm, tiến hành châm cứu ở chín huyệt lớn Lao quan, Hợp cốc, Nội quan, Ngoại quan, vân vân. Lần lượt dùng chân khí thay đổi tần số cao thấp của kích thích, từ đó tăng sự sản sinh và giải phóng endorphin từ bên trong của Chung Tĩnh Nghi, giảm bớt cơn nghiện nghiện, đồng thời kích thích cho quá trình sản sinh endorphin được hồi phục.
Vốn dĩ, châm cứu cái nghiện chỉ châm một lần là không đủ bởi khả năng cơ thể tự tạo endorphin đã bị khống chế từ lâu. Cho nên thông thường cai nghiện hàng ngày đều phải dùng châm cứu để chữa trị, mỗi lần châm nửa giờ, phải kích thích ba đến bốn lần hoặc nhiều hơn. Qua 3-7 ngày thì có thể tùy tình trạng bệnh nhân mà cắt giảm.
Nhưng thương lê thần khí mà Diệp Thanh dùng là có sức mạnh vô song, lại dùng thêm thủ pháp điêu luyện, huyền bí, cho nên chỉ một lần đã có thể phục hồi lại quá trình sản sinh endorphin cho Chung Tĩnh Nghi.
- Tốt rồi.
Chừng sau khoảng mười lăm phút, Diệp Thanh thu châm về, cười nói.
- Cảm ơn anh.
Chung Tĩnh Nghi vẻ mặt cảm kích, lau nước mắt, nói.
- Anh là thầy thuốc, đây là việc anh nên làm. Nếu em thực sự muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Não Nhi ấy. Em đã đối xử với cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn quan tâm tới em.
Diệp Thanh xua tay nói.
- Chị Não Nhi, em...
Chung Tĩnh Nghi quay người lại, nhìn Ninh Não Nhi, thật không biết nói gì.
Diệp Thanh lại hỏi xin Ninh Não Nhi giấy và bút, bình thường trong túi sách của cô lúc nào cũng có, sau đó nhờ ánh đèn mờ ảo từ ngoài ngõ, hắn xoạch xoạch viết ra một đơn thuốc, gấp lại đưa cho Chung Tĩnh Nghi nói:
- Sau đây em vẫn phải dùng thuốc điều trị. Phương thuốc này có thể giúp an thần, thanh nhiệt giải độc, phù chính khư tà, bổ tì ích vị, có thể nhanh chóng đả thông các kinh mạch, để khí huyết được lưu thông, đồng thời có thể điều tiết rối loạn thần kinh, trị chứng mất ngủ kinh niên, tăng cường hệ miễn dịch. Em cứ bốc thuốc theo đơn này, dùng trong nửa tháng là được, sau này có thể rời xa được ma túy hay không là quyết định ở em cả đấy.
- Cảm ơn...
Chung Tĩnh Nghi nghẹn ngào nhận lấy, nước mắt rơi lã chã, chảy vào miệng vừa đắng vừa chát.
Chỉ thấy trên đơn thuốc viết như sau: hỗ trợ cai nghiện: xuyên thược 8 g, câu đằng 4 g, khương hoạt 2 g, duyên hồ tác 5 g, phụ tử 6 g, dương kim hoa 6 g, hoàng liên 6 g, xuyên khung 3 g, nhục quế 3 g, ngư tinh thảo 5 g, quế trọng 6 g, trần bì 3 g, ngưu tất 5 g, tế tân 6 g, trạch tả 3 g, quy giao 3 g, lộc tham 3 g, thục địa 3 g, lộc giao 5 g, phục linh 3 g, hóa quất hồng 3 g, đại bối 5 g, cố chỉ 3 g, chích thảo 6 g, sắc lấy 300ml, ngày chia ba lần, sáng, trưa, tối.
Cuối tuần, Trần Du đã quay về Phù Liễu. Khó khăn lắm Diệp Thanh mới được cùng Ninh Não Nhi tận hưởng thế giới của hai người, lại còn là cô nam quả nữ ở chung một phòng nữa. Nhưng tên nhóc Diệp Thanh này lá gan nhỏ quá, da mặt lại quá mỏng, buổi tối vẫn theo quy định, không tới gõ cửa phòng Ninh Não Nhi. Nhưng mà cũng may là hắn không tới, nên chó ngáp phải ruồi, Ninh Não Nhi càng có ấn tượng tốt với hắn.
- Con sói hám sắc này, có lòng nhưng không có gan, nhưng cũng rất vui, buổi tối e là khó chịu lắm đây.
Ngày tiếp theo, Ninh Não Nhi nhìn thấy mắt Diệp Thanh y như mắt gấu trúc vậy, mệt mỏi uể oải, rõ ràng là tối hôm trước mất ngủ, làm cô không khỏi che miệng cười.
Hai người đi dạo phố cả một ngày, tới tối bèn đến đại học Ninh Thành đón Chu Vi mời cô đi ăn cơm, bàn một số chuyện về việc mời cô làm người phát ngôn cho sản phẩm làm trắng da.
- Diệp Thanh, anh nói xem chúng ta ra giá bao nhiêu thì được?
Ninh Não Nhi suy nghĩ một lát rồi hỏi. Tuy họ và Chu Vi là bạn, nhưng chưa đến mức quá thân thiết mà. Hơn nữa đối với những hoạt động mang tính chất kinh doanh đơn thuần thế này, vẫn phải theo quy định mà làm, tránh gây thiệt cho người ta.
- Anh cũng không biết giá thi trường đâu.
Diệp Thanh lắc đầu nói. Chuyện như thế này, trả nhiều thì mình thiệt, trả ít thì người ta không vui, và quan trọng nhất là vốn hiện tại của công ti không đủ. Sau này còn phải làm quảng cáo, sản xuất, tiêu thụ, trả lương cho nhân công, trả phí điện nước... Việc cần dùng đến tiền rất nhiều, nếu có tiền tất cả mọi việc dễ hơn nhiều rồi.
- Anh là ông chủ, em nghe theo anh!
Ninh Não Nhi mỉm cười nói
Diệp Thanh đáp:
- Vậy một triệu đi.
Ninh Não Nhi lè lưỡi, bụng nghĩ, cô Chu Vi này còn chưa nổi tiếng, chỉ là một thí sinh đoạt giải quán quân thôi mà. Anh trả giá cao như thế có phải đã nhắm người ta rồi không? Nhưng nghĩ lại, cũng không hẳn vậy. Ảnh hưởng của cuộc thi Giọng oanh vàng cũng không thể coi thường, nếu đổi là người có tính toán, e là 100 vạn người ta cũng không thèm coi ra gì ấy chứ.
- Ồ, Lạc Tửu Tịch, sao em lại tới đây.
Bước tới cổng trường, họ nhìn thấy từ xa có hai cô gái đang đi tới. Một người trong sáng, thanh khiết, thướt tha; người kia lông mi dài, má đỏ hây hây, có hai cái lúm đồng tiền rất đáng yêu, thật là mê đắm lòng người. Đó chính là Chu Vi và Lạc Tửu Tịch.
- Ồ, sao em không thể tới đây?
Lạc Tửu Tịch không vui trừng mắt nhìn Diệp Thanh nói.
- Vi Vi tương lai sẽ là một siêu sao, lỡ như anh đem bạn ấy đi bán mất thì sao?
Diệp Thanh đùa:
- Sao nỡ bán đi được, cô gái xinh thế kia cơ mà.
Ngụ ý là giữ lại cho mình dùng, có thằng ngốc mới đem bán. Nói xong câu ấy, tự hắn thấy đỏ mặt trước.
Đôi má của Chu Vi cũng đỏ theo.
Ninh Não Nhi chép chép miệng, giận dữ lườm Diệp Thanh. Con người này thật là quá xấu xa, nhìn thấy gái đẹp là nghĩ ra trò chòng ghẹo, có chòng ghẹo cũng phải cho ra chòng ghẹo chứ. Da mặt đã mỏng còn học người ta ba hoa, tự làm mình xấu hổ, đúng là đáng đời.
- Chết mất con quỷ háo sắc nhà anh.
Lạc Tửu Tịch cười khúc khích, mắng Diệp Thanh, rồi tiếp đó nhìn về phía Ninh Não Nhi
- Ái dà, cái cậu Diệp Thanh này, nhìn thì cũng bình thường, sao bên cạnh lắm người đẹp vây quanh vậy nhỉ, ý, mình không tính vào đó đâu nhé, hừ, mất công mình cố gắn ghé hắn với chị họ của mình.
Nhạc Tửu Tịch bĩu bĩu môi, rõ ràng là đang lo lắng cho chị họ của mình.
- Chúng ta ăn ở đâu đây?
Diệp Thanh có chút ngại ngùng, vội chuyển đề tài, cường ngượng ngùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.