Thần Y

Chương 269: Gia đình họ An đã xảy ra chuyện!

Hành Xích Đạo

21/03/2013



- A, đúng rồi, Diệp Tĩnh và Tiếu Trúc hôm nay chưa tới đây, ngày quan trọng như vậy, hai nhóc này lại không đến sao!

Diệp Thanh vỗ cái trán, bừng tỉnh ngộ. Mình cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là em gái mình vẫn chưa tới.

Ách, hình như không đúng, mình phẫu thuật thành công, chuyện trọng yếu như vậy, dường như, nếu như, nếu nhỏ An Tiếu Trúc ngạo mạn vẫn chưa biết tin, nếu cô bé mà biết được tin đến thì lại càng vui vẻ hơn! Thành công nên chia xẻ cùng bạn bè mà.

Thực ra, từ khi hai người lộ chuyện tình duyên, cậu cũng không rõ mình với An Tiếu Trúc rốt cuộc là loại tình cảm thế nào, hình như là có lỗi một chút, lại giống như hơi thích, nhưng mình đã có người yêu, chuyện với cô ấy là không có khả năng, hơn nữa, người ta tuổi còn rất nhỏ, cùng học với em gái mình, học sinh cấp 3, làm người ta chú ý không sợ gây ác cảm sao? Hơn nữa, người ta không hận ngươi đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn trông cậy người ta lọt mắt xanh của ngươi? Thật sự là đào hoa!

Diệp Thanh lắc đầu, lập tức tự giễu cười, mình thật sự là suy nghĩ nhiều, điều này cũng làm lung tung lộn xộn hết cả.

Đúng lúc đang nghĩ ngợi lung tung, di động liền vang lên, lấy ra nhìn, đúng là tin nhắn của Diệp Tĩnh:

- Anh, phẫu thuật thành công không?

Mặt sau là một khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt tươi cười hẳn là lấy lòng.

Diệp Thanh ngay lập tức mỉm cười, lúc này nhắn tin trêu tức:

- Cô muốn biết anh cô phẫu thuật thành công hay không hả, hay là muốn thăm dò bệnh tình Hàn Nhạn Băng kia?

Lập tức gửi đi, sau một lúc lâu, Diệp Tĩnh cũng chưa trả lời tin nhắn.

Diệp Thanh cười trộm, nhỏ này, vẫn còn non nớt lắm, bị mình nói thế khuôn mặt xinh đẹp sẽ đỏ bừng lên cho mà xem? Cũng không đúng sao, hai vấn đề này nghe dường như không khác nhau lắm, nhưng thật ra cái người mà quan tâm trong lòng cảm giác lại khác, Diệp Thanh còn có chút ghen tỵ mơ hồ, nha đầu đáng ghét, quả nhiên là con gái hướng ngoại, quan tâm người khác còn trên cả anh mình.

- Hì hì, đương nhiên là chỉ muốn biết người anh thần y của em phẫu thuật có thuận lợi không thôi!

Diệp Tĩnh trả lời tin nhắn, giữa những hàng chữ lộ ra sự chột dạ.

Diệp Thanh liền cười, nhỏ này, cũng biết đối đáp, tuy nhiên cũng là kẻ dối trá , rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo, tuy nhiên bỏ qua, anh bình thường cũng không so đo với cô:

- Ừ, cuộc phẫu thuật tương đối thuận lợi, bệnh tình tiểu tử kia cũng ổn định rồi! Yên tâm, mức độ phù hợp trái tim cao, phản ứng không phù hợp nhỏ, về sau ít nhất có thể sống ba bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề!

Diệp Tĩnh lập tức vui vẻ không ngừng, tuy nhiên lập tức im lặng, cho dù bốn mươi năm, thì cũng đến ngoài tuổi năm mươi thôi, tuy nhiên, cô cũng biết anh trai đã cố hết sức, nếu là thay đổi người bác sỹ khác mổ chính, không có thương lê chân khí huyền diệu tiêu trừ dấu vết của trái tim với chủ nhân cũ, có thể sống được mười mấy năm thì cũng đã là may mắn lắm rồi.

- Anh, anh vất vả rồi!

Diệp Tĩnh cảm kích phi thường nói tiếp.

- Ha ha, em chăm chỉ học tập đi, không cần phân tâm , anh còn chờ em đỗ kỳ thi đại học Ninh Thành đấy!

Diệp Thanh tận tình khuyên bảo và dặn dò nói.

- Vâng, em sẽ , nhất định không để cho anh thất vọng!

- ... Vậy còn…, Tiểu Tĩnh, em và Tiếu Trúc hôm nay sao không lại đây vậy?

Rốt cục, Diệp Thanh không kìm nổi nói ra nghi vấn trong lòng, lời vừa ra khỏi miệng, tim liền nhảy như kẻ trộm, kẻ trộm lo sợ, thì chính là, liệu có bị Diệp Tĩnh phát giác cái gì hay không đây?

Tuy nhiên, hiển nhiên cậu lo lắng là thừa , Diệp Tĩnh hơi bất giác, nói:

- Tiếu Trúc từ buổi chiều ngày hôm qua về nhà, cũng không thấy tới trường học, không biết làm cái gì nữa.

Vì thế, Diệp Thanh liền giật mình! Chính em gái mình, hay xấu hổ, tính hay ngại ngùng, An Tiếu Trúc không đến, một mình cô cũng không có cách nào dám đến, không có cớ gì! Hơn nữa, không đến cũng tốt, các cô là học sinh cấp ba, bài vở và bài tập cũng nặng, suốt ngày chạy tới bệnh viện cũng không phải hay ho gì.



- Ôi trời, nguy rồi, cái nhỏ ngạo mạn kia, không phải lại bị người ta bắt cóc chứ?

Không biết vì sao, trong lòng Diệp Thanh đột nhiên nổi lên dự cảm không tốt thế này, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, liền không kìm nổi ấn ra số điện thoại của An Tiếu Trúc, do dự một hồi, sau đó quyết đoán ấn gửi đi.

- Dù sao thì cũng là bạn bè, mình quan tâm cô ấy một chút cũng là bình thường!

- Xin chào, thuê bao bạn vừa gọi hiện ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau …

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của hệ thống chăm sóc khách hàng, Diệp Thanh liền càng lo lắng, không ngờ di động cũng không trong vùng phủ sóng ư? Chẳng lẽ thực sự bị người ta bắt cóc? Di động đều bị cướp đi? Diệp Thanh chỉ biết là, khi bật điện thoại mà bị cậy pin ra sẽ xuất hiện tình huống như vậy, bằng không chính là ở máy bay, tuy nhiên, như vậy cô sẽ chủ động tắt máy .

Diệp Thanh càng nghĩ càng lo lắng, cả buổi chiều đều thấy bất an, đến khi hết giờ làm việc, sau đó liền đi về nhà, Mã Tiểu Linh đêm nay cũng phải trực đêm, không cách nào đi cùng cậu.

- Cô bé này...

...

- Ôi, sao mình lại tới nơi này?

Cả chặng đường, Diệp Thanh mải suy nghĩ chuyện An Tiếu Trúc, không ngờ vô tình đi tới trước cửa tòa nhà Thành ủy.

- Đã đến thì vào thôi, dù sao cũng là bạn bè, vào xem cô ấy có ở nhà hay không cũng tốt !

Diệp Thanh dứt khoát bước mà vào, không ngờ bảo vệ cửa nhận ra cậu, dễ dàng liền cho cậu vào.

- Tiểu tử này, không phải là bác sỹ trị bệnh phong thấp cho tư lệnh Trương vài lần rồi sao, đã tới vài lần, còn đã từng xung đột với Điền Uy Uy đó sao? Ha ha, nghe nói tiểu tử này cũng không tồi đâu, cả thị trấn Phù Liễu đều nổi tiếng lẫy lừng!

...

- Ơ, cô là cô Chung?

Diệp Thanh đi đến cửa nhà An Tiếu Trúc, liền nhìn thấy một người khoảng bốn mươi ló đầu ra, đội kính mắt, tóc xoăn, dáng thùy mị thướt tha, cũng có vẻ đẹp hiền thục, thoạt nhìn tựa như một cô giáo trung niên ở trường học, Diệp Thanh liền vô cùng lễ phép mỉm cười hỏi.

- A, là cậu à? Đã nghe anh An nhắc tới cậu nhiều rồi!

Chung Hàn Mai nhíu mày lại, ánh mắt đỏ thẫm, ẩn tia máu, quầng mắt đen giống như gấu mèo, vô cùng nghiêm trọng, thần sắc tiều tụy đến cực điểm, hiển nhiên là tối hôm qua không ngủ được, hơn nữa trong ánh mắt mơ hồ lộ ra sự lo âu bất lực.

- Đúng vậy, cháu là Diệp Thanh, may mà cô Chung còn nhớ rõ cháu!

Diệp Thanh vui vẻ nói.

- Ha ha, sao có thể không nhớ rõ, cậu bây giờ có danh tiếng!

Chung Hàn Mai miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, khẽ mỉm cười nói, tuy nhiên rất nhanh, liền lại khôi phục vẻ mặt nhăn nhó như quả mướp đắng.

Diệp Thanh hỏi:

- Cô Chung, xảy ra chuyện gì sao? Tiếu Trúc ở đâu?

Chung Hàn Mai lập tức thương tâm đến cực điểm, khóc không ra nước mắt, muốn nói lại thôi, quay đầu đi chỗ khác, nước mắt ở hốc mắt lăn vòng quanh! Ngay trước mặt người ta, sao lại không biết xấu hổ mà khóc được.

- CôChung , rốt cuộc làm sao vậy!

Diệp Thanh thân thiết hỏi han, vẻ mặt này, rõ ràng là đã xảy ra chuyện rồi! Chính mình tuy rằng không nhất định có thể giúp được, nhưng quan tâm một chút thì có thể! Có nỗi buồn cần nói ra, có người chia sẻ, đương sự nói ra sẽ thoải mái một chút.

Quả nhiên, Chung Hàn Mai liền nước mắt lã chã không ngừng rơi, lại lau, cố nén khóc nói:

- Chú An cháu... , ông ấy, bị người của Ủy ban Kỷ luật cấp tỉnh bắt đi rồi!



- Hả?

Diệp Thanh lập tức ngạc nhiên, Chủ tịch thành phố - An Đông Phóng thoạt nhìn khá thanh liêm, sao lại xảy ra sự tình này?

Sau đó, Chung Hàn Mai vừa khóc nức nở, vừa đem ngọn nguồn sự tình giải thích một hồi, đại khái là hai công ty bất động sản tranh chấp, liền muốn hại An Đông Phóng.

Một là bất động sản Thịnh Thế của tập đoàn Thịnh Thế, và một công ty hữu hạn bất động sản Long Thân thành phố Phù Liễu, tổng giám đốc bất động sản Thịnh Thế Hứa Tân Vĩnh tố cáo, năm năm gần đây An Đông Phóng lén nhận hối lộ của công ty bất động sản Long Thân gần mười triệu tệ, có liên quan đến vụ hàng nghìn mẫu đất vàng ở thành phố Phù Liễu.

Đương nhiên, chuyện của An Đông Phóng vẫn là bí mật. Theo quy định, đang điều tra, sự tình còn chưa công khai, dù sao, Chủ tịch của một thành phố mất chức không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài khi chưa có kết quả điều tra chính thức..

Diệp Thanh nghe xong đầu tiên là không tin, An Đông Phóng luôn luôn sống và làm việc với tác phong chính trực, ở bên ngoài cũng không gây chuyện thị phi, tìm bạn đời cũng là người bốn mươi tuổi, vô cùng hiền thục, nghe nói là người mất vợ người mất chồng, muốn đến với nhau cũng là cảm tình bình thường, hơn nữa An Đông Phóng và Chung Hàn Mai ăn mặc tuyệt đối không xa hoa, thực sự tham ô nhiều tiền như vậy sao không lấy ra dùng?

Thiết nghĩ, một người đàn ông không có tiêu xái linh tinh hưởng thụ, lại không tìm mỹ nữ, ông ta cần nhiều tiền như vậy làm gì? Càng không có khả năng giữ của, chỉ vơ vét của cải không dùng? Không hề có động cơ.

Vì An Tiếu Trúc càng không thể, An Tiếu Trúc có tài sản của mẹ cô có thể kế thừa, tương lai không biết có bao nhiêu tiền, chỉ nhìn bây giờ đang lái xe thể thao mầu đỏ gần ngàn vạn cũng hiểu.

A, tập đoàn Thịnh Thế? Không phải là cái tên ngạo mạn về tài sản Thịnh Tuấn Phong đó sao? Nơi nơi đều có bóng dáng của hắn! Tên khốn khiếp, chuyện tốt không làm, đầu tiên là lừa gạt, nắm bệnh viện Ngô Đồng về tay, hiện tại lại làm Chủ tịch An gặp nạn, thật sự là đáng giận.

- CôChung , cô yên tâm, cái gọi là cây ngay không sợ chết đứng, chú An là người hiền lành, nhất định sẽ không có việc gì !

Diệp Thanh chân thành an ủi.

- Ừ, cô vì đau lòng nên buồn! Tâm tình Tiếu Trúc cũng không tốt, Diệp Thanh à, cháu và nó chơi thân, nghe nói em gái cháu còn là bạn cùng học với nó, cháu hãy đến trường học giúp cô khuyên nhủ nó nhé!

Chung Hàn Mai thật là không yên lòng về An Tiếu Trúc, liền dặn dò Diệp Thanh nói.

Diệp Thanh ngạc nhiên nói:

- Tiếu Trúc không ở nhà sao cô?

- Đúng vậy, buổi chiều hôm qua nó trở về, cãi nhau với cô một trận, sau đó liền rời nhà đi ra ngoài, cô còn tưởng rằng nó quay về trường học mà!

Chung Hàn Mai đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt biến đổi, vô cùng khẩn trương hỏi han:

- Tiếu Diệp, cháu nói, là nói... , Tiếu Trúc nó mất tích ?

- Dạ, khả năng nhất thời tâm tình cô ấy không tốt, đi nơi nào chơi, cháu sẽ tìm người hỏi thăm, cô đừng lo lắng!

Chung Hàn Mai lo lắng nói:

- Nhưng làm sao bây giờ đây, đứa nhỏ này, trước khi đi chú ấy còn dặn dò cô nhất định phải chăm sóc cho nó tốt!

Diệp Thanh nói:

- Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm cô ấy trở về , hơn nữa cháu vàđội trưởng Vương của đội Cảnh sát hình sự quan hệ khá tốt, nếu thật không tìm thấy cô ấy, cháu sẽ đi tìm anh Vương nhờ hỗ trợ. Hơn nữa, tuổi cô ấy cũng không nhỏ , hẳn là không có việc gì!

Nói thật, trong lòng cậu cũng đang bồn chồn, nhỏ kia, lớn lên chỉ tốt hại nước hại dân, nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ở bên ngoài.

Chung Hàn Mai gật gật đầu, nói:

- Cô cũng đi tìm một chút, Tiểu Diệp, cháu gặp được nó, nhất định phải nhanh chóng gọi cho cô biết!

Sau đó, liền đưa số điện thoại di động lại cho Diệp Thanh.

Sau đó, hai người phân công nhau đi tìm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook