Chương 309: Giúp ta đuổi đám ruồi xanh đáng ghét này đi
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Tuy rằng Tiểu Vũ Nhi luôn gọi hắn là “chủ nhân”, “chủ nhân”, nhưng tự nhận mình cũng chỉ là có trí tuệ thông minh, phụ trách quản lí bàn tay kỳ diệu mà thôi. Nhưng Diệp Thanh cảm thấy không hề đơn giản như thế, tòa Y linh bảo tháp này còn rất nhiều điều kỳ bí. Do đó, hắn hoàn toàn có thể coi Tiểu Vũ Nhi như một người bạn bình thường có thể qua lại được.
-À, ra là thế.
Tiểu Vũ Nhi khẽ kêu lên một tiếng, rồi chỉ tay vào không trung, đột nhiên từ trong không khí xuất hiện vài bình thuốc lớn. Bên trong là những viên linh đơn hình bầu dục to bằng hạt lạc, các viên thuốc có màu vàng nhạt long lanh óng ánh, chỉ riêng hình dáng bên ngoài đã tạo cho người ta cảm giác muốn ăn.
-Hoàng bổ đan bảy màu? Trên thế giới thật sự có phượng hoàng à?
Diệp Thanh tò mò hỏi.
-Đương nhiên là có, chỉ có điều trên thế giới của các cậu không có, thực ra nó cũng chỉ là một trong số nhiều sinh vật trong vũ trụ mà thôi. Cái loại đan dược này được tinh luyện từ tinh hoa của con phượng hoàng bảy màu, có thể giúp cho cơ thể cường tráng, bổ sung trí lực, hồi phục sức khỏe...
Tiểu Vũ Nhi nói vanh vách như nắm rõ điều đó trong lòng bàn tay.
Diệp Thanh nghe nói thế xong thấy rất vừa ý, lập tức đổi lấy sáu bình, mỗi bình 180 viên. Cũng không đắt lắm, chỉ phải dùng mất hơn 160 điểm Y Linh. Đương nhiên, nếu mà mang loại thuốc này ra thế giới bên ngoài bán thì dám chắc là sẽ có rất nhiều kẻ bỏ tiền ra tranh cướp mua, nói không chừng còn bán được với cái giá trên trời ấy chứ.
Buổi trưa ngày hôm sau, Diệp Thanh lập tức xách sáu bình đan dược giống như là đi cống nạp báu vật đến Phù Liễu, vừa mới tới trước phòng học đã gặp ngay một người quen.
-A, Diệp Thanh
-Haha, Tiểu Tuyết , là em à.
Người xuất hiện đó lại chính là cô gái phục vụ ở quán rượu Lam Vực hắn đã gặp tối hôm trước, nhưng có điều, hiện giờ thì cô gái không còn mặc bộ đồ đồng phục nữa mà mặc một chiếc áo lông màu đỏ chói, cô cũng là một cô gái xinh đẹp thanh tú.
-Ừm, em đang đi về kí túc, anh đến tìm...Diệp Tĩnh hay là Tiếu Trúc?
Tiểu Tuyết có chút không chắc là hắn muốn đến tìm ai, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi.
Diệp Thanh đột nhiên thấy rất ngượng ngùng, nói rằng:
-Anh đến thăm em gái anh.
-Các bạn ấy đang ở trong lớp y. Hihi, thế em đi trước nhé.
Tiểu Tuyết khẽ cười duyên rồi rời đi.
Diệp Thanh đi đến bên lớp học, nhìn vào trong thấy Diệp Tĩnh và Tiếu Trúc đang ngồi im lặng đọc sách, không khỏi khẽ cười. Hai cô nhóc này, cũng học hành chăm chỉ đấy, ít nhất thì cũng không kém mình lúc thi đại học là mấy, chỉ tiếc là mình lại không thi đỗ.
Có lẽ An Tiếu Trúc cảm thấy có điều gì đó bất thường, liền vội ngước đầu nhìn về phía cửa sổ, Diệp Thanh đang vẫy tay với cô. An Tiểu Trúc bĩu môi và không thèm để ý tới Diệp Thanh, chỉ dướn người ra ghế trước vỗ vỗ vào người Diệp Tĩnh, cười và nói:
-Ê, anh cậu đến tìm cậu đấy.
-Thật không?
Diệp Tĩnh nghe thế, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là nhìn thấy Diệp Thanh đang đứng bên ngoài liếc nhìn vào trong. Diệp Tĩnh thấy thế vô cùng vui mừng, vội vàng bỏ sách xuống, chạy vội ra ngoài. Còn Tiếu Trúc thì như là không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ngồi nguyên chỗ cũ, tập trung y chí, cô tỏ ra mình với Diệp Thanh chẳng qua cũng chỉ là bạn bè quen biết bình thường thôi, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đến cả chạy ra ngoài gặp mặt cũng không cần thiết.
Diệp Thanh thấy thế trong lòng không khỏi buồn bã thất vọng, cô nhóc này, chẳng lẽ không nên cùng chạy ra hớn hở đón tiếp mình như Diệp Tĩnh được sao? Sao lại thấy như là không có chút tình cảm gì cả? Hài, xem ra đúng là mình tưởng bở rồi, chứ người ta căn bản là không hề để y gì tới mình.
Nhưng nghĩ lại thì bản thân mình hy vọng cô ấy chuyên tâm vào học hành, không bị phân tâm bởi những chuyện khác hay sao? Nghĩ thế đột nhiên trong lòng âm ĩ sung sướng.
-Anh, đột nhiên sao anh lại tới thế?
Diệp Thanh đang nghĩ ngợi, cho tới khi Diệp Tĩnh đi đến trước mặt hắn, làm ngắt quãng mạch suy nghĩ của hắn.
Diệp Thanh cười ha ha nói:
-Nhớ em thì đến thăm thôi, sao, học hành vất vả không?
-Cũng bình thường, em vẫn cố gắng được.
Diệp Tĩnh ngẩng đầu ưỡn ngực, có đôi phần tự tin nói.
-Ừm, học hành tuy rằng quan trọng nhưng cũng không nên học hành mệt quá, vì dù sao sức khỏe mới là thứ quy giá nhất, nếu mà không có sức khỏe thì chả có gì cả.
Diệp Thanh dặn dò cô nói. Hắn nhìn ra được Diệp Tĩnh mấy ngày nay gầy đi nhiều.
-Anh cũng thế nhá, cũng sắp tết rồi, tết năm nay anh có định đưa bạn gái về nhà không?
Diệp Tĩnh có chút hưng phấn nói tiếp:
-Mấy ngày trước mẹ lo lắng cho anh, em bảo là anh có bạn gái từ lâu rồi, bố mẹ nghe xong đều rất vui mừng.
-Ha ha, đứa nhóc này.
Diệp Thanh cười nói:
-Để Tết hãy hay.
Sau đó móc ra một túi tiền, rút ra 8 tờ tiền giấy đỏ au đưa cho Diệp Tĩnh, dặn cô không nên quá tiết kiệm khem khổ, cần ăn uống gì thì cũng phải ăn uống vào, hết tiền thì bảo với anh.
Diệp Tĩnh lặng lẽ cầm lấy, trong lòng thấy rất ấm áp. Ngoài bố mẹ ra thì chỉ có anh hai chịu cho mình tiền tiêu. Anh cả trước cũng cho một ít nhưng từ khi có chị dâu, anh cả không còn cho tiền nữa. Tiền của hai người đều do chị dâu cầm.
-Anh, em vào học tiếp đây.
Diệp Tĩnh mặt đỏ bừng, cười và nói.
Diệp Thanh vội vàng lấy ra sáu bình đan dược đưa cho cô, nói:
-Đây là ít thuốc bổ, có thể tăng cường sức miễn dịch, bổ não, bổ máu, các em học hành căng thẳng, rất có tác dụng đấy...Em với Tiếu Trúc, mỗi người 3 lọ.
-Ừm.
Diệp Tĩnh đỡ lấy, gật đầu, sau đó đột nhiên sững sốt, cái gì? Tiếu Trúc cũng có á?
Đương nhiên câu sau cùng vẫn chưa nói ra, cô chỉ kinh ngạc nhìn về phía phòng học của An Tiếu Trúc, sau đó lại nhìn anh mình, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Thanh ngượng ngùng giải thích nói:
-Cô ấy với chị Tiểu Linh của em là bạn tốt mà, anh ừm....có nhiều đấy, em tiện thể mang đi một lần, nhưng mà đừng uống nhiều quá nhé, một ngày một viên là đủ rồi...
Liền sau đó, chuyển sang đề tái khác, anh quay ra giải thích cho Diệp Tĩnh những điều cần chú y khi dùng thuốc.
Năm phút sau, Diệp Thanh nhìn thấy Diệp Tĩnh đi vào lớp học đưa cho An Tiếu Trúc ba lọ, mới thực sự thấy an tâm, trong bụng nghĩ thật nguy hiểm, chút nữa thì không qua mặt được cô em gái thông minh này.
An Tiếu Trúc nhận lấy thuốc, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười ngọt ngào, trong bụng thầm nghĩ, coi như anh cũng có lương tâm, có điều cô không quay đầu lại nhìn Diệp Thanh, chỉ bỏ thuốc vào ngăn bàn rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách. Diệp Thanh khẽ thở dài, trong lòng lại thấy hụt hẫng, đúng lúc đang định rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy Tiểu Tuyết hoảng hốt chạy đến, trông cô như là gặp phải một con chó dữ chặn đường.
-Sao thế? Tiểu Tuyết?
Diệp Thanh quan tâm hỏi cô.
Tiểu Tuyết vừa chạy vừa ngoái nhìn lại đằng sau, nói:
-Em vừa định đi về kí túc thì từ đằng xa đã nhìn thấy mấy người ở quán rượu, em không dám đi qua chỗ họ nên đành phải quay lại.
-Hả? Ai cơ?
Diệp Thanh tò mò nhìn qua, chỉ thấy 4, 5 tên con trai to khỏe đứng ở cửa thang máy, sau đó đi về phía anh, một trong số có tên Điền Uy Uy, trong tay hắn cầm một bó hoa, còn một tên mặt mũi quắt dài, chính là đồng bọn của tên béo mà tối hôm đó trêu ghẹo Tiểu Tuyết, dường như tên là Cao Tiểu Cường, những tên còn lại thì Diệp Thanh không biết tên.
Hắn tới đây làm gì? Lại đến để làm phiền An Tiếu Trúc? Diệp Thanh trong lòng có chút tức tối ghen ghét.
-Em vào lớp học đây.
Tiểu Tuyết có chút sợ hãi, vội vàng chạy vào lớp học, chạy tới chỗ ngồi của mình, cầm sách lên rồi chăm chú đọc. Đương nhiên là có thực sự đọc hay không thì không biết, chỉ biết là ngực cô ta nhấp nhô, rõ ràng là trong lòng không hề bình tĩnh được như bên ngoài mặt.
-Ế, mày cũng ở đây à?
ĐIền Uy Uy nhìn Diệp Thanh, nét mặt không một chút thiện ý, lạnh lùng nói.
Diệp Thanh ngạc nhiên nói:
-Sao tao lại không thể ở đây được? Trường này là nhà mày mở ra à?
Câu nói này làm Điền Uy Uy cứng họng, chút nữa thì bị nghẹn.
Vài tên thanh niên bộ dạng ăn chơi trác táng đứng bên không phải đều đã được chứng kiến bộ dạng oai phong của hắn ở trong quán rượu nên lúc đấy đương nhiên không coi hắn ra gì, nhao nhao lên nói.
-Tên này bản lĩnh thế.
-Haha, dám nói chuyện với anh Uy như thế, đúng là không biết trời cao đất dày.
-Mày có biết anh Uy của bọn tao là ai không?
Diệp Thanh nhíu mày, nói:
-Chúng mày làm ồn như thế, học sinh bên trong học làm sao được?
Cao Tiểu Cường có lẽ không nhận ra Diệp Thanh, dù sao hôm đây trong quán rượu cũng khá tối, hắn đi tới trước chế giễu nói:
-Mày quản được chắc, trường này cũng chẳng phải là nhà mày mở ra.
Định lấy lấy lí lẽ của anh để chế nhạo lại anh.
-Em tao ở trong, chúng mày làm ồn nó là không được.
Diệp Thanh tức giận nói.
Đang muốn nói lí lẽ thì tên Điền Uy Uy giọng khàn khàn như vịt đực, đứng bên ngoài cửa sở hét to:
-Tiếu Trúc
Vừa gọi vừa vẫy bó hoa trong tay. Đó là một bó hoa hồng màu đỏ, chắc phải đến mười tám bông, trông rất rực rỡ chói mắt.
Lập tức, gần như toàn bộ học sinh đề nhìn về phía đấy, ánh mắt dán chặt vào nhìn, nhìn đến nỗi khiến Diệp Thanh phát ngại, vội vàng đứng tránh xa tên Điền Uy Uy kia ra. Ngươi thích mất mặt thì mất mắt một mình đi, tốt nhất là đừng có nói quen tao.
An Tiếu Trúc đột nhiên sa sầm mặt lại, cô nhíu mày, khẽ cắn chặt môi, cố gắng kìm chế không nổi giận, tiếp tục đọc sách không thèm để y tới hắn.
Không biết là Điền Uy Uy ngốc thật hay giả vờ ngốc, hắn hoàn toàn không hế tức giận, tiếp tục gọi lớn. Mấy tên đồng bọn đứng cạnh cũng nhao nhao lên gọi cùng.
An Tiếu Trúc không nhịn được nữa, cô đập bàn, đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi lớp học, quát to:
-Điền Uy Uy, anh bị điên à.
Điền Uy Uy cưới xun xoe nói:
-Anh bị bệnh nhưng mà không phải là bị điên mà là bệnh tương tư.
Diệp Thanh lảo đảo, sém chút nữa thì ngã. Tao X, những lời lẽ nghe phát ói đấy phát ra từ mồm thằng đàn bà kia đúng là có sức sát thương mạnh. Nếu anh mà là An Tiếu Trúc nhất định là muốn cầm dao đâm hắn.
Quả nhiên, An Tiếu Trúc hét lên:
-Diệp Thanh.
Trong mắt cô tràn đầy oán hận và tức tối, cảm giác như muốn đốt cháy hắn.
Nếu anh không giúp em đuổi đám ruồi nhặng đáng ghét này đi, từ nay về sau em sẽ không thèm để y tới anh nữa. An Tiếu Trúc nghiến răng kèn kẹt.
Mặc dù, cô vẫn chưa nói những lời này ra thì Diệp Thanh cũng đã hiểu được ý của cô, hắn ho khan một tiếng, lập tức đi tới trước, không nói không rằng, cướp lấy bó hoa trong tay Điền Uy Uy. “Vèo” một cái nhém xuống dưới tầng, bó hoa rơi đúng vào thùng rác bên dưới.
-Mày làm gì thê?
Điền Uy Uy vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, hắn quát lớn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.