Chương 104: Khó
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Trong đó bỗng im ắng giây lát, lập tức liền vỡ òa, các dân thôn đều nghị luận này nọ.
- Ái dà, đông y vẫn lợi hại nhất, tây y ý à, không ổn lắm.
- Cũng không thể nói như vậy được, phải nói là truyền nhân của Quý Lão thần y lợi hại, còn tây y, vài ngày trước tôi đi kiểm tra, cũng có những cái thần kỳ lắm chứ, tận mắt nhìn thấy mà, một bệnh nhân bị bệnh viên dạ dày cấp, à chính là Lý Nhị đầu trọc của nhà Lý Gia Ổ, chỉ cần châm một cái là khỏi luôn.
- Cái tên kiê ngạo kia chính là người con thứ hai của nhà họ Quý Quý Cổ U chăng, nghe náy đây là con cháu kiệt xuất nhất của nhà họ Quý đó, Y thuật trời phú xuất chúng.
- Ừ, cái cậu có vẻ thanh ú kia là con trai thứ ba của Quý Lão là Quý Cổ Phong, y thuật cũng rất cao, cũng không thua kém gì hai anh của hắn đâu.
- Đúng đó, chậc chậc, sốt cao hơn 40 độ, chỉ cần uống một phương thuốc, hai tiếng sau là hạ sốt rồi.
- Bệnh viện Ngô Đồng thật mất mặt, dùng thuốc hạ sốt tiên tiến nhất, nhưng cũng phải năm sáu tiếng sau, sốt mới hạ dần, nhưng cũng chỉ hạ xuống 39.5 độ thôi.
- Chúng ta cũng nên thể nói như vậy được, cái này do thể chất từng người, và có hợp với thuốc nữa cơ, nói gì thì nói, người ta cũng đến đây khám miễn phí mà, chúng ta cũng không nên vui vì họ có họa chứ, đừng để những người trong thành phố thấy như vậy mà cười chê chúng ta không hậu đạo.
- Hừ, người thành phố thì sao nào, khám chữa bệnh miễn phí thì sao nào, lẽ nào Quý gia chúng tôi không khám miễn phí sao? Bọn họ đến đây cũng không đánh tiếng gì cả, lại đến thẳng Cửu Long trại của chúng tôi, chứng tỏ chẳng coi Quý gia chúng tôi ra gì cả, nên phải dạy dỗ bọn họ một bài học mới được, để bọn họ biết rằng, Cửu Long trại của chúng ta không cần bác sĩ bên ngoài tới. Đã có Qúy gia chúng tôi là đủ rồi.
Đây mà một cậu bé mwosi chỉ mười bốn mười năm tuổi đi theo mấy anh em nhà Quý thị tiến tới hò hét thị uy.
Quý Cổ Phong, Quý Cổ U không chỉ có hai người họ đến đây, theo sau còn có hơn chục người, đều là gái trai của thôn Quý Gia, nói cách khác, đây đều là những bà con thân thích của Quý thị, nhưng người này đều dựa vào sự nổi tiếng của Quý gia, nên rất coi thường những người dân thôn khác và những người ở thành phố tới, nhất là những người học y chứ.
Người đứng bên cạnh cũng không nói gì, chỉ nghĩ thầm “ mi cũng đừng đề cao Quý ra quá chứ, chỉ có tiếng ở nơi này thôi, tới chỗ khác thì cũng chẳng là gì cả đâu, ngoài xã hội còn nhiều người tài giỏi lắm”.
Nhưng, hắn cũng không dám nói những gì mình nghĩ ra, phải biết rằng, đội khám từ thiện này cũng chỉ ở Cửu Long trại có hơn mười ngày là đi rồi, mà Quý gia lại an cư đời đời ở đây, sau này cũng chẳng động chạm gì tới các người.
...
Cùng lúc này, đội Ngô Đồng vô cùng khó xử.
Khuôn mặt chuyên gia phụ sản khoa Tương Xuân Yến ửng đỏ, có vẻ rất mất mặt, nhưng dù sao cô ấy cũng là người có tuổi nhất ở đây, nên tâm trạng vẫn giữ được điềm tĩnh, trong bụng thầm nghĩ “ Không ngờ dân gian cũng có cao nhân, vừa rồi tên tiểu tử kia dùng Ma Hoàng thang hay sao ý? Hiệu quá mạnh vậy, lẽ nào gia giảm thêm một vài vị gia truyền nào đó? Nếu có thể công bố ra, nhất định tạo phúc cho nhiều người đó.
Cô ấy ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, biết là điều đó không thể công bố đươc, những kiểu y học dân gian này, rất bí mật giữ cái bí truyền của mình, thậm chí chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, truyền cho con trai không truyền cho con rể.
Khuôn mặt thanh tú của Hà Phẩm Dật cũng tím tái lại, lúc trắng bệch lúc đỏ bừng lên, vô cùng buồn bực “ Chuyện này là sao vậy? Ông mày đến khám phát thuốc miễn phí, không ngờ lại gặp phải tình cảnh này sao, mẹ kiếp, không khám miễn phí cho dân trong thôn này nữa, ông mày sẽ về bệnh viện cho sướng”.
Mẹ kiếp, tức chết đi được, đường đường là một bác sĩ chủ trị, cũng là một phó chủ nhiệm khoa cấp cứu ở một bệnh viện lớn trong thành phố, thường ngày có bao nhiêu người tìm ông mày để khám bệnh, tặng hầu bao, tặng lễ vậy, ông mày còn không khám cho nữa là, mẹ kiếp, cái bọn dân đen như các người, đúng là không biết điều.
- Ý, anh mày cũng là một chuyên gia nhi khoa, cũng từng tốt nghiệp một trường y có tiếng, không ngờ lại thua một tên dế chũi trong thôn này chứ.
Nghe thấy đối phương nói những lời kiêu căng vậy, Hoàng Húc Quân không biết phải làn sao, chỉ biết tham vãn trong lòng.
Bạch Tinh và mọi người, ai nấy đều cảm thấy muối mặt.
- Ha ha ha, các người còn muốn thi thố nữa không nào? Châm cứu, xoa bóp, kê đơn, tùy các người chọn đấy, hai anh em tôi sẽ tiếp hết.
Quý Cổ Phong vẻ mặt rất huênh hoang, cười rất tươi, tuy mặt bộ quần áo trong rất quê mùa, nhưng cũng lộ vẻ oai phong đấy chứ.
Người con trai thứ hai của Quý gia là Quý Cổ U thì mặt lạnh lùng, dáng vẻ rất cao lớn, không hề có nụ cười vương trên môi bao giờ, chẳng coi Hà Phẩm Dật và mọi người ra gì cả.
- Anh ba, anh nói thế là sai rồi, bọn họ làm sao biết được những kỹ thuật châm cứu cao siêu chứ.
Một người con gái hẵng giọng nói.
Bên cạnh lập tức có người nói tiếp:
- Đúng đó, bọn họ đều là tây y, lúc nào cũng chỉ tin vào khoa học thôi, chẩn bệnh và chữa bệnh chỉ dựa vào những thiết bị y học thôi, không thì dùng dao mà mổ xẻ người khác thôi.
- Không dám đấu thì cút khỏi Cửu Long trại ngay, cút về thành phố các người đi.
- Đừng tới làm mất thuần phong của dân thôn chúng ta làm gì.
- Tây y chỉ là thứ bỏ đi, bệnh viện Ngô Đồng cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, Quý gia mới uy vũ.
- Quý gia uy vũ !
- Quý gia uy vũ!
...
- Ha ha, thế các người có thi đấu nữa hay không, nếu không đấu, thì anh em chúng tôi đi về đấy.
Quý Cổ Phong cười nói.
- Chủ nhiệm Hà, bây giờ phải làm sao đây?
Một bác sĩ xét nghiệm vẻ mặt rất khó coi nhìn Hà Phẩm Dật hỏi.
- Làm sao bây giờ? Thu dọn đồ đạc, quay về thành phố thôi.
- Nhưng, công tác khám chữa bệnh miễn phí của chúng ta vẫn chưa hoàn thành mà.
Vị bác sĩ xét nghiệm đó vẻ rất không cam lòng nói. Nhưng, không ai ra ứng chiến với hắn nên biết làm thế nào.
Thấy đám người của bệnh viện Ngô Đồng đều không dám nghênh chiến, những người của Quý gia đều cười hoan hô lớn, không ít người vui quá nhảy cẫng lên.
- Cút khỏi Cửu Long trại, Quý gia uy vũ!
- Y thuật Quý gia là vô song, vô địch!
- Quý gia đệ nhất thiên hạ! Là Thái Sơn Bắc Đẩu của y học!
- bệnh viện Ngô Đồng là bệnh viện rác rưởi, không có bản lĩnh gì còn bày đặt khám chữa bệnh miễn phí nữa chứ.
...
Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, rất thanh thoát.
- Ai nói bệnh viện Ngô Đồng không có bản lĩnh gì?
Tiếng quát đó, vẻ rất tự đắc, làm phá vỡ những tiếng hô tán thưởng Quý gia.
- Người này là ai vậy? Thanh thiên bạch nhật thế này hô gì mà to thế?
- Đúng đó, làm cụt cả hứng.
...
Đám người khẽ nói nhìn lại, chỉ thấy một người mặc chiếc áo phông màu trắng, mặc chiếc quần bò màu xanh, khuôn mặt rất thanh tú, dẫn theo một đám người, chậm rãi đi tới, phía sau còn mang theo một biểu ngữ “ Tinh dắt Cửu Long trại, Ngô Đồng mang sức khẻo”.
Đó chính là Diệp Thanh của đội Thanh Nang.
- Những người này làm gì thế?
- Cái này thì ai chẳng biết, bọn họ cũng là người của bệnh viện Ngô Đồng đó, cũng đã khám chữa bệnh từ thiện ở Mạc Gia Cốc, người dẫn đầu kia tôi biết, còn khám chữa bệnh cho tôi mà.
Một người dân ở thôn Mạc Gia Cốc nhận ra thân phận của Diệp Thanh và đám người sau cậu.
- Oa, hai cô gái kia xinh đẹp quá!
- Đúng đó, cái cô gái tóc ngắn kia xinh đẹp quá, đúng là người thành phố có khác, dáng cao, chân dài, da trắng, chặc chặc, cái chân sao thon và dài thế chứ. Tuy ngực hơi phẳng chút, nhưng ngũ quan thì ngay cả người con gái nhìn cũng phải mê.
- Người con gái bệnh cạnh cũng không kém cạnh gì đâu, mái tóc búi thành đuôi bò kia, bay bay theo nhịp bước, chiếc cổ dài như thiên nga vậy, hơn nữa lại trẻ tuổi nữa chứ, chắc cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi là cùng.
Quý Cổ Phong nhìn An Tiếu Trúc, hai mắt nhìn mà thấy mê.
- Ai nói bệnh viện Ngô Đồng chúng tôi không có bản lĩnh vậy? Ai nói bệnh viện Ngô Đồng là rác rưởi vậy?
Diệp Thanh đi tới vào giữa sân, nhìn xung quanh, thản nhiên cười nói, lời nói có vẻ rất tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.