Chương 443: Không xong rồi, người bệnh xảy ra vấn đề rồi!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Một nữ công nhân phần ngực bị lực nặng đè vào nghiêm trọng, rất nhiều chỗ xương đã gãy, lại phát hiện tình hình biến chuyển xấu, bệnh nhân bị ngạt thở, các chuyên gia của bệnh viện Bạch Qủa liền nhanh chóng tiến hành hô hấp đường máu và rửa sạch các chất bài tiết, dưới tình hình vẫn không thể đảm bảo cung dưỡng, vẫn dứt khoát quyết định, thực hành phẫu thuật cho nữ công nhân này, rất nhanh đã thành lập đội ngũ nhân viên, kéo người bệnh từ Qủy Môn quan trở lại!
Trường hợp như vậy vô cùng nhiều, không đếm xuể, đã thể hiện ra y thuật hoàn mỹ và hiệu suất kinh người!
Đương nhiên, bệnh viện Bạch Qủa có được biểu hiện như thế, cũng là do có hệ thống chỉ huy vô cùng ăn khớp và gắn kết, chẳng hạn như việc đột nhiên phải cấp cứu một loạt những người bị thương như thế này, nếu chỉ dựa vào một tuyến hai tuyến nhân viên trực ban của phòng cấp cứu, đặc biệt nữa là bệnh viện Bạch Qủa vừa mới thành lập, dưới tình trạng nhân sự không được trăm người, là vô cùng thiếu thốn, bởi vậy Mã Tiểu Linh cùng Diệp Thanh trước tiên điều động tất cả các y bác sỹ, toàn thể ra trận, tiến hành công việc cấp cứu khẩn cấp, như vậy mới có thể cứu được chín thành người bị thương trở về!
Còn bệnh viện Hoa Đống có quy mô lớn gấp mấy chục lần, đoán chừng không tận tâm hết sức được như thế, chỉ điều động hai xe cứu thương, 29 nhân viên trực ban phòng cấp cứu, chỉ cần so sánh, ai hơn ai kém, vừa nhìn là hỉểu ngay!
Ngô Viện Viện không chỉ mang đến bệnh án, mà còn báo cáo sơ lược công tác sắp xếp trước mắt, do lần này đột nhiên xuất hiện sự cố, Mã Tiểu Linh trao quyền, chức vụ chủ nhiệm khoa cấp cứu do Ngô Viện Viện tạm thời phụ trách, các chủ nhiệm khoa khác chịu trách nhiệm phối hợp, những người đều không hề có ý kiến gì!
Trong việc sắp xếp, an bài công việc, Diệp Thanh đột nhiên nhìn thấy, hóa ra công tác chuẩn bị thuốc thang, là do phòng tài chính Tiểu Tiêu phụ trách, trong thời gian cấp bách như vậy, lại có thể cung cấp đủ một lượng lớn bông băng, vải đệm, băng gạc,
Thanh nẹp to nhỏ đủ các loại, thuốc cân bằng dịch, thuốc cầm máu, thuốc chống nôn mửa, đồ dùng rửa ruột vân vân tất cả đều chuẩn bị đâu ra đấy, cho thấy năng lực của cô không hề nhỏ! Không khỏi vui mừng cười lên một tiếng, có lẽ là vì cô gái này là một tay lão làng đã đi theo anh từ rất lâu, hồi ở bệnh viện Hoa Đống đã là một cánh tay trung thành của anh! Bây giờ thì, dần dần cũng đã độc lập được một mặt! Diệp Thanh có thể không vui mừng sao?
Ngoài ra, trung tâm cấp cứu lâm thời đã thành lập một tổ văn thư chuyên môn, có nhiệm vụ ghi chép tình hình người bệnh, các bản ghi chép cấp cứu cùng với các tài liệu tiêu hao vật dụng, đối với những người bệnh tình trầm trọng chưa tỉnh lại, đều dựa theo số thứ tự để kiểm tra đối chiếu, đồng thời kiểm tra vết thương, phân loại, kiểm tra vị trí nhằm giảm bớt các thao tác của các hộ lý, vô hình nâng cao được hiệu quả chữa trị! Hạng mục công việc quan trọng như thế này, lại do hai hộ lý vô cùng cẩn thận tỉ mỷ là Tiểu Toa và Tiểu Quyên đảm đương! Làm rất tốt!
- Nhìn anh vui như vậy kìa, xem bệnh án mà vẫn cười được cơ đấy!
Nhan Tuyết Khâm yên lặng ngồi bên cạnh xem, thấy Diệp Thanh vừa lật bệnh án và báo cáo công việc, vừa luôn miệng cười ha hả, vẻ mặt đó quả thực rất giống cô khi mà chấm bài thi, nhìn thấy những học sinh làm bài khiến mình vừa lòng mà cảm thấy vui mừng, Nhan Tuyết Khâm không khỏi mỉm cười, phong tình liếc Diệp Thanh một cái!
- Haha, cái bệnh viện này của tôi, cũng được lắm! Dần dần đã đi vào quỹ đạo!
Diệp Thanh ngẩng đầu lên, nhướng mày một cái, không e dè, mặt dày khoe khoang nói.
Nghe được những câu này, Nhan Tuyết Khâm trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, con người Diệp Thanh cô hiểu rất rõ, vô cùng kín đáo, bình thường nếu có người ngoài, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế này, vậy mà bây giờ lại không ngại ngùng tự khoe khoang mình, vậy có nghĩa là, hehe, không coi mình là người ngoài rồi!
- Vậy bây giờ anh có thể chọn một ngày hoàng đạo tốt lành để làm lễ khai trương rồi đó!
Nhan Tuyết Khâm từng nghe Diệp Thanh nói, đợi khi nào tất cả các khoa phòng của bệnh viện Bạch Hổ đều được xây dựng, điều kiện đầy đủ rồi, đi vào quỹ đạo rồi mới tổ chức một buổi lễ khai trương long trọng, đến lúc đó mời tất cả các khách mời gần xa, rồi mời cả những bác sỹ y tá của bệnh viện Hoa Đống đến ủng hộ!
- Uhm.
Diệp Thanh nặng nề gật đầu, cảm thấy hơi khát, ánh mắt liền lơ đãng nhìn về phía cốc trà đang để ở trên bàn, nào biết, Nhan Tuyết Khâm lập tức đứng dậy, cầm cốc trà lại, mở nắp, đưa lên miệng hắn! Hiểu ý người khác, săn sóc tỷ mỷ, quả thật có đốt đèn lồng lên cũng chẳng tìm thấy!
Lần này, Diệp Thanh thấy hơi ngượng ngùng:
- Để tôi tự uống đi!
- Anh tự cái gì chứ? Nhìn xem, anh băng bó trông giống cái gì rồi? Ngoan, em đút cho!
Nhan Tuyết Khâm đương nhiên không đồng ý, vui vẻ dựng Diệp Thanh ngồi dậy, cánh tay mềm mại vòng qua cổ, đút nước cho hắn, sự hiền lành, tao nhã, dịu dàng ấy khiến cho Diệp Thanh cảm động một trận!
- Nếu anh xem mệt rồi, thì nghỉ một chút đi, sức khỏe quan trọng hơn!
Nhan Tuyết Khâm đút nước xong, cũng không cầm khăn giấy, dùng luôn ngón tay nhỏ trực tiếp lau rước rớt trên miệng Diệp Thanh.
Diệp Thanh lập tức liền cảm thấy, một xúc cảm đặc biệt xẹt qua, như tơ như ngọc, giữa sự ấm áp lộ ra vẻ lạnh lẽo, kẹp giữa cái mềm mại là màu trắng mịn quyến rũ, khiến cho Diệp Thanh có phần mê muội, đồng thời ánh mắt bắt đầu có phần mơ màng!
- Đây là quả khiêu khích sao?
Trái tim Diệp Thanh bắt đầu đập mạnh dữ dội, do dự không biết có nên chủ động đưa tay ra kéo cô vào lòng hay không...
Cùng lúc đó, Nhan Tuyết Khâm vừa nãy vẫn còn rất tự nhiên, bây giờ dường như cũng cảm nhận được sự “ mạo muội”, “ đường đột” của bản thân, không khỏi có chút ngượng ngùng, mượn cớ đi đặt cốc vào chỗ cũ, đứng dậy đi đến cửa sổ kéo bức rèm lên một chút!
Ban đầu, cô muốn ánh sáng tối một chút, tiện cho Diệp Thanh ngủ, nhưng lại cảm thấy không ổn, ban ngày ban mặt như thế này, mình chủ động đi kéo rèm, thì gọi là gì chứ, nhỡ may bị hắn hiểu lầm, tưởng mình...
Mồ hôi, Nhan Tuyết Khâm càng lúc càng không tự nhiên, càng lúc càng xấu hổ, ngoái đầu liếc Diệp Thanh một cái, ngượng ngùng giải thích:
- Kéo rèm xuống, dễ ngủ hơn, cũng tốt cho mắt nữa!
Diệp Thanh gật đầu, anh là bác sĩ , về vấn đề này anh hiểu rõ hơn, kỳ thực ánh sáng chiếu quá mạnh sẽ không có lợi cho mắt! Còn được gọi là “ Quang ô nhiễm”, không chỉ tăng thêm tỷ lệ ung thư, mà còn khiến cho mắt mắc rất nhiều bệnh!
Bây giờ có một số người, vì sợ tối, bình thường thích bật đèn khi ngủ, cũng có một số người có thói quen làm bạn với đèn, cùng nhau từ từ thưởng thức hết đêm dài, có một số người lại do phải trực đêm, bất đắc dĩ, lại còn có một bộ phận đặc biệt thích sinh hoạt cuộc sống ban đêm dưới ánh đèn vân vân và vân vân những kiểu người như vậy có rất nhiều loại, nhưng họ lại không biết, ánh đèn trong màn đêm đen kịt, mặc dù đêm lại một chút cảm giác an toàn, nhưng cũng đem đến đủ loại thương tổn cho sức khỏe của chúng ta!
Hiện tại, tuy rằng là ban ngày, nhưng nếu ánh sáng quá sáng mà ngủ, tia sáng sẽ xuyên thấu da mắt, ánh mắt sẽ cảm quang, vì vậy nó sẽ tự hạn chế dây thần kinh không cho đồng tử thả lỏng nghỉ ngơi, dẫn đến không chỉ tiệp trạng cơ luôn ở trong tình trạng căng thẳng, các tổ chức khác chịu sự khống chế của thần kinh cũng sẽ trở nên căng thẳng!
Thấy Diệp Thanh ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, Nhan Tuyết Khâm liền ngồi xuống,vừa trông Diệp Thanh ngủ, lại vừa cầm ... lên!
Thực ra, Diệp Thanh hoàn toàn không ngủ, mà là đang nhẹ nhàng điều động chân khí trong cơ thể, dựa vào con đường huyền ảo bắt đầu di chuyển, từng bước từng bước, bắt đầu chầm chậm phục hồi lại những kinh mạch chịu tổn thương, chân khí Thương lê vẫn là khi Diệp Thanh tập luyện Thương lê Thần Châm tình cờ mà trên người có loại chân khí này, do sự dẫn dắt của y thuật, tự nhiên mà có đượ một đặc tính có thể tự lành bệnh!
- Po po po
Các tế bào trong cơ thể Diệp Thanh, đang phát triển, đang mấp máy, đi theo sự lưu thông của chân khí, làm dịu, dĩ nhiên bắt đầu tự hồi phục lại, cũng bắt đầu phân tách, âm ỷ truyền ra một cảm giác giống như cơn mưa mùa xuân, âm thanh và ý cảnh của cây cỏ đâm chồi nảy lộc, Diệp Thanh lập tức chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu đó, bắt đầu tập trung tinh thần, toàn lực vận chuyển, sau đó, liền càng lúc càng cảm thấy thoải mái!
Chân khí vận chuyển bảy tám lần, ước chừng hai ba tiếng sau, Diệp Thanh hoảng sợ phát hiện, gần tám phần các kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể đã hồi phục, thể lực tự nhiên khôi phục được hơn nửa, không khỏi kinh ngạc không ngớt, lúc này, anh thậm chí còn có một suy nghĩ, nếu như chân khí Thương lê của mình luyện đến trình độ cao thâm, nói không chừng còn có thể trở thành người bất tử trong truyền thuyết nữa cơ! Bị thương một chút lập tức vận chuyển chân khí, sau đó lại lập tức hồi phục lại bình thường, thế không phải là bất tử thì là cái gì chứ?
- Người bệnh này trong vụ nổ lần này, khoang sọ bị tổn thương, đã tiến hành phẫu thuật định vị lại xương chỗ hộp sọ bị lõm, và phẫu thuật thanh trừ bóc tách mô đụng dập não, phẫu thuật xong vẫn liên tục hôn mê, bời vì cổ họng bị phù, làm tắc đường khí, bác sỹ Hứa lại tiến hành mổ mở khí quản cho anh ta, bây giờ hiện đang tiến hành cao áp dưỡng trị liệu, áp lực trị liệu là 02mpa, cô hôm nay mới đến thì phụ trách trông nom một mình anh ta là được rồi, Cát Lệ Quyên, cậu hướng dẫn cô ấy nhé!
Tổ trưởng tổ chăm sóc đặc biệt Lưu Tiểu Bố nói với ý tá thực tập mới đến Quan Xảo Mai.
Bây giờ là giờ khắc mấu chốt, nhân sự không đủ, Tiểu Tiêu dựa vào chỉ thị của Mã Tiểu Linh, trực tiếp lưu lại những hộ lý có điều kiện các mặt tương đối tốt ở lại làm việc, gọi bọn họ lập tức đến làm việc, mấy cô hộ tá đó đều vui không tả được! Quan Xảo Mai chính là một trong số họ, trông rất thanh tú, người giống như tên, giống như một đóa hoa hàn mai tinh tế, khéo léo.
Lưu Tiểu Bố có khả năng là fan hâm mộ của Mã Tiểu Linh, đã cắt một quả đầu đẹp trai, khuôn mặt trái xoan, cái cổ dài trắng nõn, là một điển hình của thế hệ sau 90, mới ra trường không lâu, nhưng do làm việc nghiêm túc cẩn thận, Lí Tiểu Miêu liền đề bạt cô làm tổ trưởng của môt tổ nhỏ! Đây cũng là phù hợp với nguyên tắc đề bạt nhân tài không bám vào một khuôn mẫu của bệnh viện Ngân Hạnh !
Còn Cát Lệ Quyên lại là một cô gái tính tình ngoan ngoãn, dịu hiền, phong cách giống như đại tiểu thư nhà hàng xóm, mặc dù tuổi tác lớn hơn Lưu Tiểu Bố một chút, nhưng lại không mảy may ấm ức hay không nghe theo chỉ huy, lúc này kéo tay Quan Xảo Mai, cười nói:
- Cuối cùng đã có một trợ thủ, em không biết chứ , hai ngày hôm nay, các chị mệt gần chết đó!
Quan Xảo Mai cười cười nói:
- Sau này rất mong được chị Quyên giúp đỡ thêm!
Cát Lệ Quyên nói:
- Không dám không dám, em ở đây lâu rồi tự khắc sẽ biết bệnh viện Bạch Qủa chúng ta không giống như những nơi khác!
- Ồ, điểm nào không giống vậy?
- Điểm nào cũng không giống, có điều bây giờ là giờ làm việc, nói chuyện phiếm là không được, đợi khi nào có thời gian, chị sẽ giải thích cho em sau nhé!
Cát Lệ Quyên nói xong, liền đưa Quan Xảo Mai làm quen với công việc, còn Lưu Tiểu Bố thì rời đi nơi khác, đi phụ trách những việc khác trong tổ.
- Không xong rồi, chị Quyên, chị mau đến đây xem, bệnh nhân có vấn đề rồi!
Đột nhiên, Quan Xảo Mai vô cùng kinh hoảng chạy về phía Cát Lệ Quyên gọi lớn, lần này, ngay cả rất nhiều những bệnh nhân khác và các nhân viên đang làm việc cũng bị kinh động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.