Chương 167: Làm cho vận động viên bơi lội phải chóng mặt
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh trong bụng oán thầm, nhưng mặt lại mỉm cười hỏi Phương Dũng:
- Không biết là anh Phương nhịn một hơi có thể bơi được bao xa?
- À, ít nhiều cũng được đến tám chục một trăm mét gì đấy!
Phương Dũng đắc ý nói:
- Kì thực bơi lặn là phản ánh rất rõ năng lực bơi lội tổng hợp của một người! trước đây những cuộc thi bơi lội phần lớn đều là thi bơi lặn, chỉ là vì thường có nhiều trường hợp vận động viện nín hơi qua lâu dẫn tới thiếu dưỡng khí rồi hôn mê và tử vong nên sau này trong các cuộc thi mới cấm phần thi bơi lặn này!
Phương Dũng nói xong, vô tình cố ý liếc nhìn tiểu Linh, bụng nghĩ, thấy anh thế nào, kiến thức uyên bác chứ?
Mã Tiểu Linh không biết cũng không phủ nhận!
- Tám mươi đến trăm mét cơ à?
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta xoa xoa đầu mình, không ngượng ngùng nói:
- Gì chứ thế mà tôi cứ tưởng có thể bơi đi bơi lại mấy vòng đến ba bốn trăm mét ấy chứ!
Vừa dứt lời, Phương Dũng liền nhảy cẫng lên, hét lớn:
- Anh nói phét cái gì thế! Anh nghĩ anh là quán quân thế giới sao?
- Mấy thằng nhóc gần nhà tôi cũng đều có thể nín thở bơi được bảy tám chục mét rồi!
Diệp Thanh mồm mép bậy bạ nói, dù sao thì anh ta cũng chưa có đi qua nhà mình!
- Trong lúc bơi không có ngoi lên thở?
Phương Dũng hỏi lại.
Diệp Thanh nhíu mày nói:
- Đương nhiên, ngoi lên thở rồi thì còn gọi gì là bơi lặn nữa chứ?
- Tôi không tin! Đánh chết tôi cũng không tin!
Phương Dũng lắc đầu, lia lịa, bĩu môi, trong bụng nghĩ, cái thằng nhóc này, mày nghĩ mày chỉ cần nói phét như vậy là có thể dọa được anh, làm giảm uy phong của anh sao? Hê hê, có giỏi thì nhảy ra đây mà bơi là biết ngay thôi mà!
- Tôi muốn tỷ thí với anh! Anh dám không?!
Phương Dũng cười nói, ánh mắt đầy sát khí không có một chút gì che dấu!
- Cái này..., không được?
Diệp Thanh trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, nói:
- Nếu mà một vận động viên bơi lội như anh mà cũng thua cả tôi thì sau này làm sao mà còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa?
- Hừ, tôi mà thua anh được? Ai không dám đọ sức thì mới là kẻ thua cuộc!
Phương Dũng càng thêm chắc chắn Diệp Thanh đang nói phép, chỉ muốn mau mau chóng chóng, lột ra bộ mặt thật của Diệp Thanh để cho Mã Tiểu Linh thấy được anh mới thực sự là người hùng dưới nước!
- Được vậy tôi liều mình tiếp quân tử vậy!
Diệp thanh khó xử, nói một cách vô cùng không tình nguyện. Phương Dũng trong bụng mừng thầm, anh đợi câu này của mày mãi! Chỉ sợ mày không có dám đọ với anh!
Sau đó ba người liền đi về hướng bể bơi!
Mã Tiểu Linh đứng đằng sau nhéo vào mông Diệp Thanh, làm cho Diệp Thanh bị dọa đến giật cả mình! Cô này từ lúc nào mà lưu manh vậy, dám giở trò vô lễ với cả anh nữa cơ đấy?
- Anh có được không đấy?
Mã Tiểu Linh nói sát vào tai Diệp Thanh, nhẹ nhàng những luồn khí đó lùa qua tai của Diệp Thanh khiến anh ta cảm thấy lỗ tai ngứa áy, đến trong lòng cũng nhức nhối nữa!
- Đừng có hỏi đàn ông có được hay không, như thế là không có lịch sự!
Diệp Thanh nghiêm túc nói.
- Hứ! Đồ lưu manh! Lát nữa mất mặt thì đừng có nói là quen biết tôi!
Nhìn thấy Diệp Thanh vẫn cứ kiên quyết như vậy Mã Tiểu Linh không khỏi thẹn thùng cãi lại!
- Hê hê, mày cứ đợi đấy xem kịch hay nhé!
Diệp Thanh lườm đối phương một cái, bụng nghĩ, lát nữa anh sẽ xử đẹp chú mày!
- Nào nhanh lên chứ! Diệp thanh, anh không dám à? Nếu thật sự muốn bỏ cuộc thì cũng được thôi, tôi không có cười anh đâu!
Phương Dũng quay đầu lại, thì nhìn thấy Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh đứng sát gần nhau, không biết là đang nói chuyện gì bí mật vậy, thế là lúc đó cơn ghen lên, vô cùng khó chịu quát lớn!
Hắn ngoài miệng thì nói không có cười giễu cợt Diệp Thanh nhưng ánh mắt khinh thường của hắn thì đến trẻ con cũng nhìn ra!
- Giục gì chứ, anh có thua tôi thì cũng không cần phải gấp như vậy chứ!
Diệp Thanh chậm rãi trêu tức.
...
Rất nhanh, rất nhanh, cả ba người cũng đã đến bể bơi, cũng may bây giờ không có tiế học bơi, bên trong dường như trống không, lại thêm nữa, Mã Tiểu Linh từ nhỏ lớn lên ở nơi này nên thân phận cô ấy có vị giáo viên nào lại không biết cơ chứ? thế là những nhân viên công tác trong bể bơi lúc đó liền bật đèn xanh, mởi cửa cho họ vào!
Mã Tiểu Linh lại ở bên cạnh lối vào bể bơi mua cho Diệp Thanh một chiếc quần bơi màu lam, dáng vẻ rộng rãi, cũng hết đến năm mươi tệ! Còn Phương Dũng thì tất nhiên là bực dọc tự bỏ tiền ra mà mua rồi!
- Hừ, vẫn còn chưa thi thố gì mà, đã thua trước như thế này rồi!
Phương Dũng trong lòng đè nén nhìn Diệp Thanh với ánh mắt bốc hỏa!
Rồi Mã Tiểu Linh liền bắt đầu đi vào khu vực cửa vào cho nữ, còn Diệp Thanh và Phương Dũng thì đi vào hướng phòng thay đồ nam, hay người này đều là tay bơi cừ khôi cả, tiến hành khởi động một cách rất chuyện nghiệp, dưới vòi hoa sen tắm tráng dùng nước lạnh xả khắp người đề phòng xuống đột nhiên xuống nước bị chuột rút!
Bể bơi của Phù Liễu Nhất Trung là bể bơi trong nhà, và được thiết kế theo tiêu chuẩn quôc tế, rộng 25 mét, dài 50 mét, khu vực nước sâu sâu nhất là 1,8 mét, màu nước trong bể tương đối trong mà xanh, để cho người ta khi bước vào cảm thấy một cảm giác vô cùng dễ chịu!
- Thi thế nào? Anh nói đi!
ở trên bục nhảy cầu khu nước sâu Phương Dũng ngạo mạn nói, cứ như là dù Diệp Thanh có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng vẫn có thể nhẹ nhàng mà giẫm lên Diệp Thanh được vậy!
Diệp Thanh nói:
- Thi ba vòng! Bây giờ là vòng một...
Phương Dũng phất tay, không kiên nhẫn nói:
- Làm phiền phức thế làm gì, một trận phân thắng bại luôn! Chúng ta cùng nhảy xuống nước một lúc, rồi bơi lặn ở đươi đáy, ai bơi xa hơn là người ấy thắng!
Không biết vì sao mà Mã Tiểu Linh có một chút tự tin vào Diệp Thanh thế là đương lúc đó nói:
- Tôi đến làm trọng tài, trong lúc bơi lặn không được trộm ngó lên thở à! Tôi ở trên này là nhìn rõ mồn một đấy!
Diệp Thanh cố ý nói:
- Nín thở là điểm mạnh của tôi, anh ta mà không ngoi nên thở thì tôi tuyệt đối cũng không có ngoi lên thở trước đâu!
Quả nhiên, lúc này Phương Dũng không phục rồi, liền phản bác lại:
- Câu này đáng lẽ phải để tôi nói mới đúng!
Diệp Thanh nói:
- Được vậy ai ngoi lên trước người ấy là thằng đần ok!
Phương Dũng vỗ vai Diệp Thanh, giọng điệu thương hai anh ta nói:
- Anh đừng lo, tôi nhất định sẽ nhường anh một chút, không bỏ anh lại quá xa đâu!
Trong bụng nghĩ, lát nữa anh sẽ cho mày bơi mệt chết thôi, rồi bơi vòng lại mấy vòng, chú đừng có mà cố nín thở không kẻo chết đấy!
Diệp Thanh liền cười!
Rồi sau đó Mã Tiểu Linh đếm:
- Một, hai, ba!
Diệp Thanh và Phương Dũng hai người cùng phân ra hai hướng nhảy xuống!
Phương Dũng quả nhiên là xuất thân từ một vận động viên, tư thế chuẩn xác, động tác điêu luyện, mới xuống nước một cái như cá gặp nước vậy, vô cùng tự do tự tại, hơi lướt một cái, cả thân mình đã lao đi như tên bắn vậy! Mới chớp mắt một cái đã bơi xa đến hai ba mét!
Phương Dũng hưng phấn:
- Không ngờ anh lại có thể phát huy trình độ được đến như vậy! Hê hê, lần này chắc là bỏ xa tên Diệp Thanh kia đến bảy tám mét rồi cũng nên chăng?
Kết quả, quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Thanh không một tăm hơi động tĩnh nào bơi ngay ở bên cạnh hắn, cách sau hắn cũng không đến nửa mét, thế là cũng làm cho hắn bị bât ngờ một lúc! Mày bị bệnh à, bơi kiểu gì mà một động tĩnh cũng không có, tính dọa chết ông mày sao!
Chỉ tiếc là miệng phải nín hơi không dám chửi lớn, chỉ có hung hăng trừng mắt lườm Diệp Thanh!
Diệp Thanh chỉ hướng về phía anh ta mỉm cười, đánh tay ra hiệu một cái, ý là ai ngoi lên thở trước thì thằng đó là thằng đần!
Phương dũng khinh thường, bĩu môi, động chân, lại tiếp tục bơi tiếp về phía trước! Diệp Thanh cũng nhanh chóng bơi ngay theo sau, ngẫu nhiên còn phải lại một chút, nói tóm lại là rất ít khi bị bỏ lại phía sau!
- Cái thằng họ Diệp này rút cuộc là bác sĩ như thế nào vậy? Sao mà lại có thể như là còn lợi hại hơn cả ông mày vậy?
Dần dần trong lòng của Phương Dũng cũng có chút chán nản, nhưng mà cùng đọ sức với Diệp Thanh! Nên trong bụng hắn cũng nghĩ:
- Dù gì thì ông mày cũng là vận động viên chuyên nghiệp, nhất định là nín thở lâu hơn mày rồi!
Nếu mà để cho hắn biết Diệp Thanh có tu luyện “thương lê luyện thần quyết” tuy rằng chỉ có đắc được hai ba đạo khí nhưng cũng còn nhiều hơn cả so với người bình thường, lại thêm từ nhỏ anh ta cũng hay chơi đùa dưới nước, nên dung tích phổi của anh ta cũng tương đối lớn, quả thật là đối với loại vận động viên như Phương Dũng thì muốn thế nào cũng không thế được như vậy!
Hai phút sau, Phương Dũng vẫn như rồng dưới nước, dũng mãnh bơi về phía trước...
Bốn phút sau, Phương Dũng vẫn như vậy bơi nhanh về phía trước...
qua phút đó, tốc độ của Phương Dũng đã chậm lại rõ rệt...
...
phút tiếp theo, Phương Dũng bơi không nổi nữa, gương mặt đỏ thẫm!
Diệp Thanh cũng bơi theo sau dừng lại. chỉ là lửng lơ trong nước nhìn về phía Phương Dũng cười! lại dùng tay ra hiệu, ai ngoi lên trước là thằng đần!
Phương Dũng lập tức trong lòng tức giận, mày không ngoi lên thì ông mày cũng không ngoi lên! Hai người cứ thế nhịn thở như vậy ở dưới nước, nhìn xem ai có thể kiên trì được lâu hơn!
Phút thứ ba giây thứ mười, đầu của Phương Dũng vô cùng choáng váng!
...
Chín phút một giây, mắt của Phương Dũng bắt đầu hơi nhắm lại, thế là đương lúc đó tứ chi bắt đầu duỗi ra, mơ hồ như một con cá chết vậy, bụng hướng lên trên, rồi từ từ nổi dần lên mặt nước!
Mã Tiểu Linh lúc này giật mình:
- Không xong rồi, có người chết rồi!
Trong bụng cũng nghĩ bản thân mình cũng thật là, sao lại cũng hùa theo Diệp Thanh nữa cớ chứ? mặc dù tên Phương Dũng này có đáng ghét nhưng cũng không đến nỗi phải làm cho hắn chết như vậy à, bây giờ làm thế nào mà nói chuyện với bố mẹ của anh ta đây?!
- Kiên trì được đến chín phút, anh cũng gọi là lợi hại rồi!
Diệp Thanh vẫn đang đợi ở đó, thế là đương lúc nhanh chóng túm lấy cổ Phương Dũng, đưa đầu anh ta lên khỏi mặt nước, và cũng cùng lúc đo bơi nhanh vào bờ!
- Diệp Thanh, thế nào rồi? không thể có chuyện gì chứ?
Mã Tiểu Linh lo lắng hỏi!
- Đừng lo có anh ở đây, không chết được đâu!
Diệp Thanh vừa bơi vừa nói, tay chân anh ta vô cùng nhanh nhẹn, chừng khoảng không ba bốn giây sau đã bơi vào bờ, rồi sau đó cánh tay ném mạnh một cái như ném con cá chết vậy, không ngờ chỉ dựa vào lực từ một cánh tay cũng có thể đẩy được Phương Dũng lên bờ!
Mã Tiểu Linh lúc đó vô cũng ngạc nhiên, Diệp Thanh từ lúc nào mà anh ấy khỏe như vậy?
Diệp Thanh co người nhảy bật lên một cái bọt nước bắt tưng tóe, lao lên bờ đến bên cạnh Phương Dũng, rồi nhanh chóng dung hai tai ấn, điểm, vỗ,chỉ nghe thấy “ bang bang” không ngừng, công kích vào người Phương Dũng “ trung quản”, “kiến lý”, “ Thiên đột”, “nội quan”, “túc tam lý”, “công tôn” sáu huyệt lớn!
Thế là lúc đó Phương Dũng hó ra một lượng đờm rãi lớn, từ từ gương mặt tím ngắt của anh ta hổi phục dần trở lại, cơ tim của anh ta cũng dần dần động trở lại, hiển nhiên là nhờ Diệp Thanh cứu sống lại!
Sáu đòn kích này, có thể nói là một nghiên cứu lớn , kì thực bày ra được sự thanh hoa trong y thuật của Diệp Thanh, vẫn là “ Quy Xà Bí Thôi” một trong những chiêu quyền cứu người, nếu mà là dùng kim châm cứu thì hiệu quả còn cao hơn nữa, chỉ lày hiện trại trên người có mỗi cái quần bơi, lây đâu ra kim bây giờ, chỉ có thể dùng tay và nắm đấm để thay thế thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.