Chương 200: Mã Tiểu Linh có lẽ chỉ còn sống được mười phút nữa là cùng
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc nghiêm nghị nói:
- Đối với những ảnh hưởng tiêu cực từ những tin tức kia làm sao mà không hạn chế được chứ, làm sao để bọn họ muốn làm gì thì làm được.
Phó chủ tịch thường trực thành phố Thịnh Triều Huy cũng nói:
- Không bài trừ những người kẻ lòng dạ khó lường, những loại cơ hội thì không ổn, tôi hoàn toàn tán thành biện pháp của bí thư Tần.
Nói xong, cũng không coi An Đông Phóng là thượng cấp của mình, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho giám đốc đài truyền hình Phù Liễu Vương Thượng Thăng.
- Alo, Lão Vương đó à, các người làm cái trò gì thế...
An Đông Phóng cười khắc khổ, cũng không ngăn lại, ông biết, những người trong phòng tuyên truyền và đài truyền hình thành phố đều là người do bí thư Tần Ưu Quốc nâng đờ vào, tuy vẻ ngoài ông có chút bất đồng ý kiến, nhưng người khác cũng sẽ không nghe theo lời ông đâu.
Phó chủ tịch thường trực thành phố trực tiếp nói chuyện, lại hàm ý là đó là ý kiến bí thư thành phố Phù Liễu, tất nhiên hiệu quả trông thấy rõ rệt. Rất nhanh, nhóm phỏng vấn liền có người nhận điện thoại, sau đó, mấy người lại bắt đầu tranh luận cãi cọ nhau, hiển nhiên cũng đã có những ý kiến trái chiều nhau, cuối cùng, Lý Giai Giai vô cùng bất đắc dĩ, cùng đồng nghiệp dọn dẹp đồ đạc, rồi đi.
Về phần các tờ báo, truyền hình... khác, cũng đều có người tới, liền lập tức kêu bọn họ trở về, một số thậm chí vẫn còn đang trên đường, liền nhận được điện thoại của lãnh đạo yêu cầu quay trở về.
......
Đám người đông như kiến đồng loạt tiến vào, bệnh viện Ngô Đồng làm sao mà chứa hết được, ngoài khoa cấp cứu, các khoa khác cũng bắt đầu khôi phục lại công việc bình thường. Dù sao, bệnh dịch của đã trải qua gần hai ngày rồi, ngoài lầu của khoa cấp cứu ra, thì không còn thấy một bệnh án nào về bệnh dịch nữa rồi, có thể bảo đảm những khoa đó vẫn ân toàn không có nguy hại gì.
Việc này công lao lớn chính là Mã Tiểu Linh cũng biết phản ứng kịp thời, hành động nhanh chóng và quả quyết, nếu không thì, tuyệt đối không chỉ có lầu của khoa cấp cứu, không biết chừng, toàn viện thậm chí toàn thành phố, toàn quốc, toàn thế giới đều bị bệnh dịch xâm nhập ý chứ.
- Tòa lầu khoa cấp cứu sao mà phòng bị nghiên ngặt thế này làm gì nhỉ? Còn có những cảnh sát đươc trang bị vũ khí nữa chứ.
- Đúng đó, lẽ nào bệnh dịch lại nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng, vì sao lai không truyền ra bên ngoài nhỉ?
- Choáng, nếu bệnh dịch mà truyền ra bên ngoài thì anh còn đứng đây được sao.
- Hài, tôi nghe nói chủ tịch thành phố ra mệnh lệnh, không được phép vào và cũng không được phép ra, không biết có phải thế không nữa?
- Đương nhiên rồi, nếu có người nào dám xông ra, sẽ bắn luôn tại chỗ, sau đó đốt xác luôn.
- Củ chuối thật, thật hay đùa vậy, bắn chết tại chỗ thì tôi còn tin, chứ đốt xác luôn thì có vẻ khoa trương quá, anh vẫn nghĩ đây là xã hội cổ đại nô lệ sao?
- Hừ, tôi cũng chỉ nghe người khác nói vậy thôi, nghe nói đốt xác xong, sẽ không sợ bệnh truyền nhiễm lây lan nữa.
...
...
...
Phía trước lầu cấp cứu, vẫn còn rất nhiều người vây quanh, còn y bác sĩ, có người nhà bệnh nhân, cũng có những người tới xem náo nhiệt, nhưng lúc này, mọi người đều ý thức được sự tình đã vô cùng nghiêm trọng rồi, nên cũng không còn có ý định xong vào nữa.
- Ôi, mọi người nói xem rốt cuộc là bệnh dịch gì vậy? Sao mà lợi hại quá vậy, ngay cả chủ tịch và bí thư thành phố đều phải kinh động.
- Chắc chắn là bệnh dịch vô cùng nguy hại rồi, nghe nói đã chết tới mười bảy mười tám người rồi, ngay cả bác sĩ cũng bị chết nữa mà.
- Oa, kinh vậy à? Có ai biết sự tình thì kể tỉ mỉ chút xem nào?
- Tôi biết đó.
Có một người con gái xinh đẹp khoan thai nói, dáng dấp co gái cao, làn da trắng ngần, chỉ có điều khóe mắt có nhiều nếp nhăn thôi, hiên nhiên tuổi tác cũng không còn trẻ nữa rồi.
- Cô, ồ không... chị, chị thử nói xem nào. rốt cuộc là như thế nào vậy? Có phải hiện tại những người ở trong đó như đang ở trong địa ngục trần gian đó không, tất cả bác sĩ và bệnh nhân đều bị nhiễm dịch rồi không?
Một người có vẻ hiếu kỳ nói.
Không sai, người con gái xinh đẹp đó chính là Nguyễn Diễm Thu, vẫn luôn ẩn nấp trong đám người, để giám sát những động tĩnh, những phóng viên kia vội vàng tới đây đều được cô mật báo, không ngờ đều bị Tần Ưu Quốc đàn áp xuống, khiến cô vô cùng buồn bực.
- Hừ, bao nhiêu người thế này, mình còn có thể giữ kín được bao lâu nữa, xã hội bây giờ, sức lan truyền rất nhanh, không phải truyền hình, đài, cũng không phải báo, mà chính là inte có sức lan truyền nhanh nhất.
Nguyễn Diễm Thu nghĩ vậy, kế hoạch đầu không thành thì nghĩ ngay ra kế thứ hai, lần này, liền đem chủ ý nói cho đám người đang đứng xem này. Ở đây có rất nhiều những chàng trai cô gái, nhất định sẽ có người đưa tin cô nói lên mạng.
- Chị gái, chị nói đi, cứ mơi mơi thế này khó chịu lắm, chúng tôi đợi chị nói còn hồi hộp hơn đó.
- Đúng đó, chị gái, chị nói đi, tôi dùng điện thoại quay lại rồi đưa lên mạng.
...
Nguyễn Diễm Thu biết là mình đã đạt được mục địch liền từ tốn nói:
- Căn cứ vào tin tức mới nhất và đáng tin cậy nhất, bệnh viện Ngô Đồng đã bị truyền nhiễm tới bảy mươi tư người rồi, trong đó có một người đã tử vong, và đó chính là chủ nhiệm khoa cấp cứ tên là Tằng Mẫn.
Cô cũng có sự chuẩn bị trước mới tới đây, tất nhiên là đã điều tra kỹ những tư liệu của bệnh viện Ngô Đồng này rất kỹ càng rồi.
- Vậy bây giờ đã tìm được ra phương án giải quyết chưa vậy?
- Đương nhiên là chưa rồi, có phương pháp giải quyết thì còn đứng bảo vệ ở đây nhiều như vậy sao? Làm như là đang giam giữ tù nhân vậy.
- Mẹ kiếp, làm không được sẽ truyền ra bên ngoài, bệnh dịch truyền trong không khí, bị gió đưa đi, trừ phi bọn họ không mở cửa sổ, không mở cửa chính.
Nguyễn Diễm Thu lạnh lùng cười, thầm nghĩ:
- Những đám người này, nghĩ rằng có thể giải quyết định bệnh dịch này sao? Bọn họ căn bản không hình dung ra được, bệnh dịch này tới từ thần bí dược thần cốc của dị quốc.
Một chàng trai có vẻ tức giận nói lớn:
- Bây giờ đã xảy ra sinh mạnh rồi, lại còn không cho lên báo đài. Mẹ kiếp, cái chính phủ vô năng này, nhất định phải đem chuyện này đưa lên mạng để mọi người bình luận mới được.
Nguyễn Diễm Thu cười thầm, chị mày chờ câu nóin ày lâu rồi đó. Lập tức, liền đổ thêm dầu vào lửa, liền đem những gì mình biết và mình phòng đoán nói cho những đám thanh niên này nghe.
Cùng lúc này, An Đông Phóng hắc xì hơi hai cái liền, thầm nghĩ:
- Ai dám làm gì mình chứ? ở ủy ban nhân dân thành phố này hắn là lão đại, bị người khác đả kích, thì hắn sẽ không để yên đâu.
- Ôi, có lẽ những điều tiếng xấu chắc cũng ập lên đầu mình thôi, cái tên Tần Ưu Quốc sẽ không chịu nhận trách nhiệm đâu, kế hoạch duy nhất, cũng chỉ có thể hy vọng vào y thuật của Diệp Thanh mà thôi, nếu quả thật đã bị tử vong mười bảy mười tám người, chắc chức chủ tịch thành phố của mình cũng đi teo luôn.
......
- viện trưởng Trương, không hay rồi, không hay rồi. Một bệnh nhân ở lầu hai bị sốt cao, tim đập nhanh, sau đó bị sock.
Y tá Tiểu Chu vội vàng chạy thẳng lên lầu ba gặp Trương Hạo Bác đang trấn thủ ở đó để báo cáo.
- Đi, Lão Lưu, Lão Hàn, chúng ta tới đó xem thế nào.
Trương Hạo Bác lập tức đứng dậy, vội vàng đi xuống lầu hai.
Vừa đi tới cửa thang máy, trong phòng cách ly, y tá Lý Tiểu Miêu liền kinh lên:
- Không tốt rồi, không tốt rồi. Viện trưởng Trương, nhịp tim của chủ nhiệm Mã rất yếu, khó thở, tĩnh mạch áp tăng cao.
Trương Hạo Bác lập tức nói:
- Lão Lưu, Lão Hàn, hai người xuống lầu đi, tôi vào xem Mã Tiểu Linh thế nào.
- Dạ!
Lưu Quốc Khôn và Hàn Hưng Dân đồng thanh đáp, sau đó hai người chạy thẳng xuống tầng hai, còn Trương Hạo Bác vẻ mặt lo lắng chạy vào phòng cách ly.
- Bác sĩ Mạc, thế nào rồi?
Trương Hạo Bác vào phòng cách ly, liền hỏi chuyên gia của bệnh viện y học cổ truyền thành phố Mạc Sơ Đồng.
Mạc Sơ Đồng vừa sơ cứu và nói:
- Toàn tim của bác sĩ Mã đã rất suy yếu rồi, cứ như thế này e rằng cô ấy không gượng nổi mười phút nữa đâu.
- Lý Tiểu Miêu đâu? Mau, mau đi thông báo cho Diệp Thanh.
Cổ Linh Quyên nói:
- Tiểu Mao đã đi gọi rồi ạ.
...
Sáu phút trong...
Bảy phút sau...
Tám phút sau...
Đúng chín phút sau, trên trán của Mã Sơ Đồng mồ hôi đã đầm đìa, ngừng sơ cứu nữa, ông ấy tỏ ra tuyệt vọng rồi.
Lão Trịnh, bác sĩ Cao, Tương Xuân Yến, y tá trưởng Kiều..., tất cả đều vây quanh mà không nói gì, yên lặng nhìn Mã Tiểu Linh đi dần dần đi tới ngưỡng tử vong, tâm trạng vô cùng buồn rầu. Trong lúc này, phòng cách ly vô cùng tĩnh lặng, bỗng nhiên có những sự bi thương và thương tâm, không khí vô cùng bi ai.
- Bác sĩ Mã!
- Chị Tiểu Linh!
Mấy cô y tá không kìm nổi, nước mắt ngắn nước mắt dài kêu lên.
Trương Hạo Bác nhìn vẻ mặt của Mã Tiểu Linh vô cùng tiều tụy, sắc mặt vô cùng đau khổ, đã trong tình trạng hôn mê từ lâu, trong lòng không khỏi thở dài nói:
- Hài, lẽ nào hai vị chủ nhiệm và phó chủ nhiệm lại ra đi dễ dàng như vậy sao?
Cái thở dài đó, làm cho người ông cũng tiều tụy và già đi trông thấy.
......
Phòng xét nghiệm, không có một người nào, chỉ có một tòa Bạch Ngọc bảo tháp đang lẳng lặng đặt ở góc phòng.
- Diệp Thanh, Diệp Thanh, cậu đã đỡ hơn chưa? mau ra đây đi, chị Tiểu Linh sắp không xong rồi.
- Diệp Thanh, nếu không ra thì sẽ không gặp được mặt chị Tiểu Linh lần cuối đâu.
Lý Tiểu Miêu đập mạnh vào cửa sắt, giọng đã khàn khàn kêu lớn, vừa kêu nước mắt vừa chảy đầm đìa.
Cứ cho rằng, sau khi Diệp Thanh tới, có thể cứu được tất cả mọi người, đâu ngờ, hiện tại người anh yêu thương nhất là chị Tiểu Linh có lẽ không đợi nổi rồi, sắp phải dời khỏi bọn họ mà đi rồi.
- Diệp Thanh, cậu mau ra đây đi.
Lý Tiểu Miêu vừa khóc vừa kêu lên.
- Tôi đến đây!
Trong phòng bỗng nhiên truyền tới một gióng nói vẻ rất lo lắng, sau đó, Diệp Thanh liền mở cửa, rồi đột nhiên xuất hiện.
- Tiểu Miêu, tình hình hiện tại thế nào rồi?
Diệp Thanh vừa xuất hiện, cũng không đứng lại mà lôi Lý Tiểu Miêu chạy về phòng cách ly, vừa chạy vừa hỏi.
- Tôi không biết, lúc tôi đi ra, tim của chị Tiểu Linh cũng đã suy kiệt lắm rồi, sau đó bác sĩ Mạc bắt đầu tiến hành cấp cứu.
- Á...!
Diệp Thanh bát đầu cuống cuồng lên, hai chân chạy như điên, Lý Tiểu Miêu bị cậu lôi đi như bay vậy.
- Á...
Lý Tiểu Miêu cũng kêu lên, không hiểu sao hình như mình đang bay vậy, chân có vẻ không hề chạm đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.