Chương 358: Mình là người con gái đầu tiên của Diệp Thanh
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh là như vậy đó, cho dù là hoàn cảnh nào đi chăng nữa, anh mày cũng chẳng nể ai đâu, ai bảo trước kia mi cứ thích hoạnh họe anh, thời điểm bệnh truyền nhiễm lan tràn, tình thế thì rất cấp bách, nhưng mi lại chẳng thèm chung tay gì.
- Ha ha, Tiểu Diệp à, mấy ngày không gặp, phong thái khác hẳn ngày trước đó nhỉ.
Mạc Tô Đồng cũng có hảo cảm với Diệp Thanh, lúc này hai người cùng trò chuyện rất rôm rả, đoàn người đi ra đi vào đại sảnh, tiễn vài bước, rồi Trương Hạo Bác và Diệp Thanh lại quay lại tiếp đón đoàn khách khác.
Thấy Diệp Thanh đi xa một chút, mặt mũi có vẻ tối tăm của Lý Quế Lăng, chịu không nổi bĩu môi thầm nói:
- Cái tên Diệp Thanh này, là ai mà lại đứng ngang hàng với Trương Hạo Bác để tiếp khách nhỉ, những người không biết thì cứ tưởng hắn là phó viện trưởng.
Chuyện Diệp Thanh là cổ đông lớn nhất bệnh viện Ngô Đồng, những người nhà họ Thịnh đều biết, những người trong bệnh viện đều biết, những bạn bè thân thiết cũng biết cả, nhưng dù sao vẫn chưa truyền ra ngoài nhiều, không chỉ Lý Quế Lăng, hôm nay những người đến dự, trong lòng đều thấy có gì lạ lùng, có người còn tỏ ra khó chịu, còn đoán già đón non là Diệp Thanh là con riêng của Trương Hạo Bác, hoặc là hai người có quan hệ mờ ám, nên mới được trọng dụng như vậy.
Nếu Diệp Thanh và Trương Hạo Bác nghe thấy được, e rằng tức đến thổ huyết ra quá.
Dư Học Văn nhìn chằm chằm Lý Quế Lăng, không khách khí nói:
- Sao cậu chẳng hiểu gì cả thế, người ta đang tổ chức tiệc vui mừng thế này, cậu nói cái gì thế? tôi thấy cậu Diệp Thanh kia cũng được đó chứ, y thuật cao siêu, người thì cũng rất khiêm nhường và hòa nhã, sau này không biết chừng trở thành nhân vật số một của bệnh viện Ngô Đồng ý chứ, bây giờ quan hệ tốt một chút, sau này chắc chắn không lỗ đâu mà lo.
Mạc Tô Đồng gật đầu nói:
- Chú em Diệp Thanh, tài đức vẹn toàn, là một trong những kỳ nhân của giới y học thành phố Phù Liễu này đó.
Lý Quế Lăng lại càng buồn bực, thầm nghĩ, cái thằng này, từ một thằng nhà quê, chân đất mắt toét, tốt nghiệp cao đẳng hộ lý, tốt nghiệp chưa được hai năm thì tài được vẹn toàn gì chứ, kỳ tích gì chứ, tao khinh, để tôi và nó đặt mối quan hệ á? Đợi mặt trời mọc đằng tây thì có thể đó.
Dư Học Văn không khỏi càng thêm tức giận, hạ giọng quát:
- Cậu nở nụ cười cho tôi được không vậy, nhìn cái mặt như bánh mỳ thấm nướt của cậu xem ra trò trống gì không kìa.
Trong lòng có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy thì đã không đưa hắn tới đây, thường ngày thì rất nhí nhảnh linh hoạt, sao lúc này lại chẳng có hồn gì thế này.
Vừa nãy ông ấy cùng Trương Hạo Bác hàn huyên vài câu với nhau, nên không chú ý ánh mắt sát khí của Lý Quế Lăng với Diệp Thanh, hơn nữa, ông cũng không biết trước kia Lý Quế Lăng và Diệp Thanh đã từng có những mâu thuẫn rồi.
- Tổng giám đốc Cao, tổng giám đốc Hạ, hoan nghênh quang lâm.
- Ha ha, được lời mời của viện trưởng Trương thì làm sao chúng tôi có thể từ trối được chứ. Sau này nhà máy dược của chúng tôi vẫn mong viện trưởng Trương quan tâm chút ha.
- Nào nào nào, mời sang bên này, mời sang bên này.
...
- Ái dà dà, tổng giám đốc Ứng, đại giá quang lâm, khiến tôi quá cảm kích.
- Viện trưởng Trương khách khí khách khí rồi, lâu lắm không gặp, dường như trẻ ra vài tuổi rồi đó.
- Anh chỉ được cái thích đùa, nếu có trẻ vài tuổi thì cũng không thể phong độ bằng tổng giám đốc Ứng được.
...
- Anh Hoắc, đây là con gái của anh sao? Càng lớn càng xinh đẹp đó.
- Vừa được nghỉ đông, hôm nay dẫn nó tới đây, để mở rộng tầm mắt.
- Nào nào nào, để tôi giới thiệu một tuấn kiệt trẻ tuổi của bệnh viện chúng tôi...
- Chào tổng giám đốc Hoắc, hoan nghênh quang lâm, tôi là Diệp Thanh.
Không đợi Trương Hạo Bác giới thiệu, Diệp Thanh liền mỉm cười tiến tới bắt tay, chủ động chào hỏi, vẻ rất nho nhã lễ độ.
- Ha ha, khâm phục đã lâu Tiểu Diệp thần y, là một anh hào của thành phố Phù Liễu này, mau gọi chú Trương và anh Diệp nào.
- Chào chú Trương, chào anh Diệp ạ.
- Ái dà, ngoan quá, anh tặng em socola nè.
...
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhoáng cái đã hơn mười giờ rồi, Diệp Thanh và Trương Hạo Bác tiếp đón rất nhiều khách quý, những cán bộ nhân viên của bệnh viện Ngô Đồng thì đã tới đông đủ rồi, còn so ai đến sớm hơn ai nữa.
Lý Tiểu Miêu cũng dẫn em trai Lý Tiểu Hổ tới, để tên tiểu tử này có những xã giao ngoài xã hội, gặp gỡ thêm bạn bè, có lợi với hắn sau này.
Lần kỷ niệm này bệnh viện Ngô Đồng khuyến khích mọi người dẫn theo người thân tới.
Những người bạn của Diệp Thanh cũng đều đến cả, ví như Tô Thông và Vương Liễu Ý, Vương Binh và Trình Thiết, Trương Hạo Kiệt, ai nấy đều mang theo lễ vật, như đã bảo nhau mua gì vậy, ai nấy tặng quà đều na ná như nhau cả.
Đối với bệnh viện thì cờ quạt rồi những băng rôn là thích hợp nhất.
Cho nên, trong vòng ba tiếng đồng hồ mà đã nhận được hơn trăm bức cờ phướn rồi, trên đó đều viết những từ đại loại như: Coi bệnh nhân như người nhà, phát huy y đức y phong...
Sinh mạng là do mọi người tạo ra.
Lấy bệnh nhân làm trọng, lấy phục vụ là vinh dự.
Y đức y phong, phục vụ bệnh nhân, diệu thủ hồi xuân, phục vụ nhân dân.
Bệnh viện Ngô Đồng, thầy thuốc như mẹ hiền.
Cứu tử phù sinh, nhiệt tình vì dân.
Diệu thủ Phù Tang tử, cao y phàn tan đỉnh.
Trừ bệnh đau, y thuật cao, bảo kiện khang, y đức cao thượng.
Lính lão đắc thộ, y đức y thuật vẹn toàn.
Chữa bệnh cứu người, tạo phúc muôn dân.
...
Vân vân, không thiếu những câu chúc rất ý nghĩ.
Diệp Thanh và Trương Hạo Bác đều cười khắc khổ, thầm nghĩ, tặng cái gì không tặng, sao cứ tặng cờ phướn thế này, hơn nữa mỗi người tặng thêm ít tiền có phải thực tế hơn không, bệnh viện cũng tiêu tốn không ít cho buổi lễ này đó.
Những loại cờ phướn, nếu không phải bệnh nhân tặng, thì có vẻ giả dối quá, khiến người khác cũng phải ngượng ngùng.
Thực ra, bệnh viện Ngô Đồng cái gì cũng thiếu, nhưng những loại cờ phướn thì từ ngày thành lập tới nay quá nhiều rồi, có khi chất đầy cả một phòng ý chứ, sợ rằng không dưới 1500 bức, có những bức tặng lâu rồi nên cũng bị hư hại nhiều rồi.
Vón dĩ, thời điểm làm lễ kỷ niệm sau năm thành lập bệnh viện thì vị phó viện trưởng trước là Chư Quốc Bình, định mang hết những cờ phướn người bệnh tăng mang ra treo lên, để tăng thêm lòng tin cho mọi người.
Nếu treo những tấm cờ phướn lên thì có khi treo kín một vòng bệnh viện Ngô Đồng này, cảnh tượng đó quả thực là rất oai phong, nhưng Trương Hạo Bác sợ người ta cười chê, cho rằng bệnh viện Ngô Đồng chỉ có cái vỏ thôi.
Bọn họ cũng không nghĩ xem, những phòng khám nhỏ muốn người khác tặng cờ phướn còn khó ý chứ, lại còn tự bỏ tiền ra để cố ý làm những tấm cờ phướn để lòe người khác.
Tầm mười rưỡi, khách khứa đều đến ổn ổn cả rồi, chỉ còn thiếu vài người bạn của Diệp Thanh thôi, và ông bạn cổ đông người Mỹ và vợ nữa, Trương Hạo Bác quả thực vô cùng bận bịu, liền đi vào đại sảnh đứng chỉ huy, để mình Diệp Thanh đứng ngoài đón tiếp.
- Nào, uống cốc sữa nóng nào.
Mã Tiểu Linh mặc bộ áo da bó sát người màu đỏ, nhìn rất nữ tính, những chỗ nào cần nhô lên thì nhô, mỉm cười rất mê hồn, đi tới chỗ Diệp Thanh rồi đưa cốc sữa cho Diệp Thanh.
- Cô uống rồi phải không?
Diệp Thanh bưng lên miệng, thấy trên cốc có vết son đỏ nhạt nhạt, chắc người đẹp đã thử qua rồi, liền mỉm cười hỏi.
- Đúng đó, sao nào, cậu thấy bẩn sao?
Mã Tiểu Linh bĩu bĩu môi vẻ rất say lòng người, cô quả thực đã thử một ngụm rồi.
- Ha ha, sao lại thế chứ, bao nhiêu người muốn còn chẳng được nữa là.
Diệp Thanh ngửa cổ lên, lập tức uống cạn cốc sữa.
- Choáng, uống sữa thì uống từng ngụm nhỏ một thôi chứ, mà cậu còn là bác sĩ nữa chứ.
Mã Tiểu Linh trách yêu, uống sữa phải uống từng ngụm nhỏ, để sữa và nước bọt hòa với nhau khiến men tiêu hóa tiếp xúc có lơi cho hấp thụ.
Diệp Thanh mặt dày mày dạn nói:
- Muốn uống luôn cả nước miếng của cô mà, có chút không chờ đợi được.
Nói xong, bản thân cậu cũng cảm thấy mặt mình ửng đỏ, cảm thấy ngượng ngượng.
- Hừ, nghe mà nổi hết da gà.
Mã Tiểu Linh nhíu vai lên, cảm thấy toàn thân như nổi hết da gà lên vậy, nhưng trong lòng thì cảm thấy rất ngọt ngào, thú vị.
- Anh!
Diệp Tĩnh buộc tóc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt đen bóng, sáng rực như ngôi sao hôm, làn da trắng ngần, mawck một bộ váy liền thân mày vàng, hiện lên vẻ rất cao quý thanh lịch, rất tươi tắn, nhìn thấy Diệp Thanh cảm thấy rất vui nên gọi một tiếng.
Đúng vào dịp nghỉ đông, Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc cùng tới, Diệp Tĩnh muốn đợi Diệp Thanh cùng về quê, mấy ngày hôm nay đều ở căn hộ mà Diệp Thanh thuê, ngày ngày ngồi đọc sách, học tập, cảm thấy buồn thì rủ An Tiếu Trúc đi dạo phố, mua chút đồ ăn, ở trong thành phố mà, tất nhiên là thuận tiện hơn ở quê nhiều, còn Diệp Thanh thì tạm thời ở phòng của Mã Tiểu Linh trong bệnh viện.
- Anh, anh càng ngày càng đẹp trai rồi đó.
Diệp Thanh ngắm anh mình từ trên xuống dưới, giơ ngón cái lên, ánh mắt bừng sáng thầm tán thán, trong nhà mình, chắc có mỗi anh hai là có tiền đồ nhất, nhìn bộ véc màu trắng này, chẳng khác gì bạch mã công tử cả, nếu bố mẹ mà nhìn thấy, chắc chẳng dám tin vào mắt mình nữa.
- Bây giờ phải biết anh em là ai chứ.
Diệp Thanh vuốt vuốt cằm, dù sao cũng không phải là người ngoài, nên Diệp Thanh cũng không cần phải khiêm tốn làm gì.
Đáng để nhắc tới chính là, cái vuốt cằm và nhếch cằm của Diệp Thanh cũng rất giống với An Tiếu Trúc, người khác đều không chú ý, vội thu lại ánh mắt, trong lòng thấy vui rạo rực, biết là mình cũng chiến vị trí nhất định trong trái tim Diệp Thanh.
- Hắn là người đàn ông đầu tiên của đời mình, còn mình thì, chắc cũng là người con gái đầu tiên của hắn, e rằng chị Tiểu Linh, chắc cũng chậm hơn mình một bước, hí hí.
An Tiếu Trúc cắn cắn môi, trong bụng thầm nghĩ những điều ngọt ngào trước kia.
- Nói cậu béo, cậu còn cãi nữa hả.
Mã Tiểu Linh vẻ tức giận véo tai Diệp Thanh một cái, mắng. Nhưng đột nhiên thấy cổ áo cậu có chút nhăn, liền cẩn thận vuốt vuốt cho cậu.
- Anh...
Lại là một tiếng gọi của người con gái vang lên, giọng như họa mi vậy, chính là An Tiếu Trúc đứng đằng sau Diệp Tĩnh tiến lên, gọi Diệp Thanh vẻ rất ngoan.
Tiếng gọi này, có vẻ rất ám muội khiến cả ba người đều ngẩn người ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.