Chương 101: Mỗi người một ngả
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Sau khi diệp Thanh đích thân làm xong các xét nghiệm đó, có mấy cậu thanh niên bản thân cũng tò mò , thử một cái, thấy kết quả cũng không tồi. Ví dụ như một cậu bé bị sốt, cảm cúm, được tiêm ngay một mũi ngay tại đó, lập tức liền hạ sốt được ngay!
Tình thế bắt đầu chuyển biến tốt hơn, một người đến thử, hai người đến thử, ba người đến thử,…
Đến sáng ngày thứ hai, trụ sở khám bệnh từ thiện ở đầu thôn, mọi người xếp hàng dài dằng dặc, ồn ào náo nhiết! Những người ở thôn Mạc Gia Cốc, nam , nữ, già, trẻ, đều xếp hàng, người già lên trước ngươi trẻ lên sau tiến hành kiểm tra sức khỏe miễn phí, bao gồm xét nghiệm máu, chức năng gan, xét nghiệm năm hạng mục viêm gan B , xét nghiệm mỡ máu, đường huyết, tiết niệu, siêu âm màu, điện tâm đồ, xoi ngực, tiêm phòng viêm gan B , các em nhỏ chưa uống thuốc tẩy giun thì lĩnh thuốc...
An Tiếu Trúc mặc một chiếc váy liền thân màu trắng , chơi cùng với một đàn em nhỏ , kể chuyện cho chúng nghe , khích lệ chúng không nên sợ đau và đi tiêm phòng, …, cái cô gái cao ngạo này đối với những em nhỏ quần áo rách rưới của vùng núi này lại có ngoại lệ, có vẻ có tình yêu và sự kiên nhãn với các em.
Diệp Thanh đang bận rộn bên trong , liếc mắt qua một cái, không biết vì sao, vào lúc đó , anh ta nhìn An Tiếu Trúc , mặc dù vẫn còn cảm thấy lộ ra một vẻ cao ngạo nào đó, cái cằm vẫn hếch lên, nhưng cũng thấy đáng yêu ít nhiều!
Như là cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thanh đang nhìn mình , thế là An Tiếu Trúc bất ngờ ngoái cổ lại, ánh mắt của hai người đập vào nhau, lập tức như phát ra một mùi thuốc súng nồng nặc!
- Hừm!
An Tiếu Trúc hắng nhẹ một tiếng , rồi quay đầu lại tiếp tục dạy lũ trẻ hát.
- Hài, thật là đắc tội với ai thi không mà lại là với đàn bà! Con bé này vẫn còn giận anh lắm đây!
Diệp Thanh cười đau khổ lắc đầu, nhưng cũng chỉ được một lúc là lại toàn tâm toàn ý vào công việc luôn.
- Oa oa oa …
Người đến xem bệnh thưa dần, người đến khám sức khỏe đông dần lên, Diệp Thanh chạy qua giúp đỡ chỗ chỗ quy định mức độ máu , trong lúc đang lấy mẫu máu cho một em nhỏ , có thể em nhỏ này hơi nhát gan , vậy mà cũng sợ đến khóc ré lên , dỗ thế nào cũng không nín được!
- Oa oa oa …
- Anh làm cái gì thế! con người anh sao thô lỗ như vậy chứ ?! Thế mà cũng làm Tiểu Dung Dung khóc rồi ?!
An Tiếu Trúc tức giận sộc đến , trọn mắt lên nhìn Diệp Thanh , rồi thì đi ra dỗ cô bé kia :
- Dung Dung ngoan nào , ngoan, không khóc nữa ! Đến đây , chị cho ăn kẹo socola !
Diệp Thanh lập tức thấy khó chịu:
- Tôi làm gì mà thô lỗ chứ? trẻ con sợ tiêm , lại lấy máu nữa nên khóc cũng rất bình thường chứ sao nữa ?
An Tiếu Trúc tức giận ngẩng đầu quát lại :
- Anh thô lỗ, anh thô bạo ! Nếu anh không thô bạo , thì sao em nó lại khóc thế này , tại sao vừa rồi tất cả những y tá khác thì không có ai khóc cả , anh vừa đến thì có người khóc là sao ?
- …
Diệp Thanh cũng khó chịu , liên quát lại :
- Cô đúng là một con hổ cái, cố tình gây sự !
- Ai là hổ cái, mẹ anh mới là hổ cái, cả nhà anh đều là hổ cái !
An Tiếu Trúc bất thình lình đứng dậy , hướng về phía Diệp Thanh mà quát.
Giọng cô ấy trong trẻ êm tai , cao vút lảnh lót , tữa hồ như từng luyện qua thanh nhạc vậy , mới bão có một tí , mà làm cho sự chú ý của mọi người đều tập trung hết lại, những đám người ồn ào xung quanh cũng yên lặng theo, mọi ánh mắt đề dồn về phía hai người đó!
Ngay lúc đó đến những người biết chuyện xung quanh cũng cảm thấy rơi lệ, thấy cô bé Dung Dung đáng thương vừa mới khóc rống lên, giờ cũng cố gắng ghìm lại nấc lên từng hồi !
Mã Tiểu Linh lắc đầu :
- Cái ông Diệp Thanh này, sao mà lại cãi nhau vớ An Trúc tiếp rồi ?
Lưu Châu Lệ chạy ra khuyên :
- Tiểu An, thôi mà, chuyện nhỏ thôi mà, hà tất phải như vây !
Hà Phẩm Dật cười nhạt :
- Cái thằng nhóc này, đúng thật là điếc không sợ súng, không ngờ đến cả con gái của thị trưởng nó cũng dám đắc tội! Sau này có chết mày cũng không biết vì sao mà chết nữa !
Người dân thôn Mạc Gia Cốc cũng khuyên nhủ sôi nổi . Dù sao, hai người đó, một người thì là bác sĩ có nhiều ân đức đối vớ họ , còn một người thì là đương kim tiểu thư con gái thị trưởng nhưng lại như một thiên thần vậy, đối với họ thân thiết như người nhà, lại còn tặng quà cho họ nữa.
- Hưm , khó mà nói lý với cô ! Mệt phải cãi nhau với cô !
Diệp Thanh cười diễu cợt.
- Ai không thể nói lý, có mà tôi mêt phải cãi nhau với anh thì có!
An Tiếu Trúc chau cặp lông mày lá liễu của mình lên, giận dữ nói, nhìn ánh mắt đó, như chị chỉ không oánh chít được Diệp Thanh !
Diệp thanh không để ý đến cô ấy, chỉ cúi đầu mỉm cười nói với Dung Dung :
- Dung Dung anh lấy máu giúp em nhé, một chút cũng không đau, thật đấy, ai nói dối làm chó!
- Không …
Dung Dung co người lại.
An Tiếu Trúc một tay bế Dung Dung lên :
- Đi chị đưa em ra chỗ y tá khác ở chỗ chị lấy máu, không lấy ở chỗ kẻ xấu xa này!
- …
Diệp Thanh cực kỳ khó chịu , anh bị thành người xấu từ khi nào chứ ?
Đang lúc sinh ra khó chịu , Mã Tiểu Linh đi đến , huých vai anh ta và an ủi nói :
- Anh cũng đừng có tức nữa, cô bé vừa rồi thì tôi biết, không cha không mẹ, là một đứa trẻ mồ côi, được Đường thúc nhận về nuôi, thậm chí rất đáng thương, An Tiếu Trúc chỉ là nhất thời thấy tội nghiệp cô bé ấy mà! Bản chất của cô ấy không có xấu đâu!
- Bản chất không xấu, nhưng mà tính tình thì hấp hấp!
Diệp Thanh nhếch mép , không phục.
- Được rồi được rồi, có mỗi anh thì tính tình dễ chịu được chưa nào?
Mã Tiểu Linh cứ như đang dỗ trẻ con vậy, không khéo Diệp Thanh lại còn khó chịu với cả chính cô ấy!
…
Hoạt động khám bệnh từ thiện vẫn tiếp tục tiến hành một cách hừng hực khí thế, rất nhanh, bị cuối theo đến gần hai thôn cuối, Lý Gia Ổ và Mai Gia Thôn. Có Mạc Gia Cốc ở trước danh sách, lại dựa vào miệng lưỡi của người dân truyền đi, lại thêm vào nữa là Diệp Thanh cùng với các bác sĩ xuất chúng khác, hoat động từ đó mà tiến hành không có gặp một chút trở ngại nào.
Ngoài Diệp Thanh có một chút danh tiếng ra, Mã Tiểu Linh cũng dần dần có một chút tiếng tăm, cái này là nhỏ có một chuyện bất ngờ xảy ra.
Vào tối hôm đó ỏ Mai Gia thôn, thì có một người phụ nữ trở dạ nhưng lại khó đẻ, ban đầu, phía bên kia cũng không có tin tưởng gì tây y cả, chỉ là bệnh đến gấp quá thì gặp ai nhờ đấy, bất đắc dị nên mới tìm đến đội khám bệnh từ thiện cứu viện, tiếp theo đó là Mã Tiểu Linh lên đường, tất nhiên là vài phút sau ok !
Những người dân thôn thật thà, tất nhiên là coi ân nhân cứu mạng như khách quý, cũng từ chuyện đó , trong thức ăn trong bữa ăn hàng ngày của đội khám bệnh từ thiện cũng được cải thiện đáng kể. Cái đó gọi là có ăn có trả ấy mà , dưới tấm thịnh tình đó của người dân, mọi người cũng không nỡ từ trối !
Hình thành một hình tượng tốt đẹp !
Nhưng mà có người thích thì, tự ắt có người ghét, chưa hết, sắc mặt của Hà Phẩm Dật ngày càng tối sầm lại.
Ngày thứ năm, đội khám bệnh từ thiện khám chữa bệnh và phát thuốc xong cho ba thôn Lý Gia Ổ, Mai Gia Thôn, Mạc Gia Cốc, đang bàn bạc tiếp theo là đi đến thôn nào, nguyên nhân cũng vì vị trí của mấy thôn đó cách đây cũng tương đối xa!
Hà Phẩm Dập nói :
- Chi bằng chúng ta chia ra mà hoạt động!
Trong lòng hắn quả thật là rất khó chịu, cứ tiếp tục như thế này, thì đến đội trưởng cũng không biết là ai nữa rồi! những người dân trong thôn từ sang đến tối cứ “ bác sĩ Tiểu Diệp” , “thần y Tiểu diệp” mà gọi , ai mà chịu được chứ !
Ánh mắt của Hoàng Húc Quân ánh lên, đương lúc đó cũng đoán ra được ý định của Hà Phẩm Dạt, bởi vì, hẵn cũng chịu không có được việc Diệp Thanh chiếm thế thượng phong lập được nhiều công lao, thế là liền nói:
- Tôi tán thành ý kiến của chủ nhiệm Hà! Phía sau còn có sáu thôn nữa, tôi thấy chúng ta nên chia ra hai đội, mỗi tổ phụ trách ba thôn, như thế càng thêm tiết kiệm thời gian, nhanh chóng hoàn thành sớm nhiệm vụ!
Bác sĩ ngọai khoa Bạch Tinh nói:
- Tôi cũng tán thành!
Hàn Hưng Dân lắc đầu, nói:
- Tôi phản đối! Đều nói người đông sức mạnh lớn, mọi người ở cạnh nhau, có chuyện gì cũng đều có thể tiếp ứng được, không phải là rất tốt sao? Mặc dù nói thời gian có dài một chút nhưng mà thắng lợi mới chắc chắn được!
Tương Xuân Yến nói :
- Tôi đồng ý với ý kiến của ông Hàn, mọi người cùng hăng hái, đồng tâm hiệp lực, đoàn kết lại thêm sức mạnh mà! Hơn nữa máy móc cũng chỉ có thế này, như máy điện tâm đồ, siêu âm màu, đều chỉ có một chiếc, chia đội ra hoạt động, chỗ máy móc này chia cho ai đây?
Mọi người im lặng không nói gì, kỳ thực, không có ai là ngốc cả, nguyên nhân cái chuyện chia đội ra họat động, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ! Mấy ngày nay , tiếng tăm của Diệp Thanh đúng là có nổi lên qúa một chút, hoàn toàn làm mờ hết những người khác ,chỉ có điều ,có một số người thì rông lượng khải hoàn, nhưng cũng có một số kẻ thì tâm địa hẹp hòi, cho nên cách nghĩ khác nhau ấy mà.
- Diệp thanh, anh nói sao? Hà Phẩm Dật anh mắt lạnh lẽo, vểnh mồm lên hỏi.
Ánh mắt mọi người đều lập tức nhìn sang !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.