Chương 508: Nắm chân ngọc, thưởng thức phong cảnh nơi đáy váy
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Trong tức khắc, quyền phong cương mãnh của Diệp Thanh, ép được Niếp Tiểu Ẩn phải tránh xa ra tầm ngoài 10 mét.
Cô nàng này, không thể để cô ta đấu giáp lá cà được, trong chân khí lại có thể tỏa ra hàng trăm thứ hương hoa kích dục, nam giới làm sao có khả năng chống cự được chứ.
Đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn muốn nghĩ đến chuyện đó? Đúng là ông Thọ tinh công chê thọ lâu , tìm cái chết hả!
Diệp Thanh nhân cơ hội này, hít mạnh một luồng không khí trong lành, thật là sảng khoái, vữa nãy suýt thì nghẹn chết rồi.
Vẫn còn chưa thở nổi, cái cô em đó lại tấn công trở lại.
Diệp Thanh không còn cách nào khác, lại phải nín thở, trong lòng nói thầm, cái cô gái này, sao khả năng tấn công lại mạnh đến như vậy, một chút cũng không chịu lùi!
- Xi ...
Bóng hồng lại lần nữa bay vút lên trời cao, lơ lửng giữa không trung, thân hình tung bay, đôi chân thon dài mỹ miều đột nhiên giơ lên, âm thanh xé gió làm khuấy động không gian, chân nhỏ liền cương lên thẳng tắp, giống như mũi tên nhọn hoắt đá thẳng vào cằm của Diệp Thanh.
Bóng hồng cùng với đôi chân thon trắng như tuyết phiêu bồng giữa không trung, dường như thời gian như dừng lại, dường như đang ngưng kết đông đặc lại vậy.
Diệp Thanh nhíu mặt lại, ngay lập tức biết được, đây chính là ảo giác được sinh ra khi sắp luyện đến giới cực cao nhất, cái cảnh tượng vừa nãy chẳng qua chỉ là tàn ảnh mà thôi, quả nhiên, đúng khi đóa tàn ảnh giống như vầng mây hồng chầm chậm tiêu tan, Diệp Thanh liền lập tức nhìn thấy, đôi chân tuyệt mỹ như ngọc, trong suốt trắng muốt thon như ngà voi chỉ đang đi một đôi giày xăng-đan màu trắng, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, cách chiếc cằm một khoảng cách chưa đầy ba thước.
Một luồng gió lớn tạt mạnh vào mặt, hương khí cuồn cuồn, nhưng cái vũ khí giết người được che giấu bên trong đó lại khiến Diệp Thanh trở nên lẫm liệt vô cùng, cừ thật, lần này, nếu bị cô bé đó đá trúng, tuyệt đối có thể đá vỡ cả cái cằm, răng lợi phỏng chừng cũng sẽ rơi rụng hết, sẽ không lạ lùng gì nếu xuất hiện cảnh tượng máu phun như mưa trông thật bi thảm.
Ngay tức khắc không chút nghĩ ngợi, hai tay liền đan vào nhau, thi triển Hỏa Long trong Quy xà bí thôi, biến thành thế trảo, oạch một tiếng, hung hăng tóm bắt chân của đối phương trong tay
Trơn quá
Đối phương khẽ tránh chút, Diệp Thanh không tóm được, da thịt này quá trơn mềm mại, tâm thần khẽ chuyển động, lập tức tóm rất chặt.
- Đồ lưu manh nhà ngươi
Niếp Tiểu Ẩn lớn tiếng quát một cách dịu dàng, xoay người một cái, chân trái thuận đà đá lại, thế chân mạnh mẽ ác liệt, dường như ngay cả không khí cũng sắp bị đá nổ tung, thật khó tưởng tượng, một bàn chân non mịn như thế, sao lại ấn chứa một năng lượng lớn như vậy.
Diệp Thanh trong lòng rối loạn, trên tay lại không ngừng, phản ứng cũng cực nhanh, lúc đó liền tách ra một tay, chụp lấy chân trái của đối phương.
Tuy nhiên, trong lòng lại quả thực rất buồn bực.
Sao mình lưu manh thế nhỉ? Nhưng có lưu manh đi nữa thì chắc cũng không lưu manh bằng ngươi đi luyện cái thứ võ công tà phái này nhỉ, không ngờ trong lúc ra chiêu, lại hỗn loạn giữa lớp chân khí trăm hoa kích dục mê hoặc lòng người, loại chân khí này hoàn toàn không biết làm thế nào mà luyện ra được.
Anh đây bị ngươi làm cho lửa dục phất phới, không kìm được sờ một chút bàn chân nhỏ trắng mịn của ngươi, đây cũng chẳng phải là chuyện bình thường sao? Ngươi không tự đi mà trách bản thân mình, trái lại lại đi trách kẻ bị hại là tôi làm gì? Nếu không phải chân khí thương lê của anh thần dụng vô phương, e rằng sớm đã bị ngươi cám rỗ đến mức đạo tâm thất thủ, mà chết dưới chân mi.
- Phịch
Lần này, Niếp Tiểu Ẩn láu lỉnh, còn chưa tiếp xúc với tay của Diệp Thanh, liền biến hóa thế chân, không ngừng chấn động, giống như một chú cá linh hoạt, trong chớp mắt, liền thi triển ra không dưới 10 loại cước pháp.
- Bịch bịch bịch hhhhhhhhhhhhh...
Diệp Thanh một tay nắm chắc lấy chân phải của cô, một tay lại bay múa xuôi ngược, tả hữu đón đỡ, mãnh lực đáp trả lại thế tiến công của đối phương.
Đến lúc này, chiếc váy hồng của Niếp Tiểu Ẩn sớm đã bay lên phấp phới, Diệp Thanh thậm chí còn có thể nhìn thấy nội y, và chỗ màu đen loáng thoáng, có lẽ là lông đấy, chỉ tiếc là, thế tấn công của đối phương linh loạt, Diệp Thanh chỉ thỉnh thoảng liếc thấy một hai lần, chỉ là nhìn thoáng qua, thâm tâm không khỏi cảm thấy nuối tiếc, không có thời gian mà tha hồ thưởng thức.
Thực là đặc biệt nuối tiếc.
Niếp Tiểu Ẩn người giữa không trung, mượn lực ở cổ tay Diệp Thanh, không ngừng đánh nhau cùng Diệp Thanh, đối với sự biến hóa trong khí cơ của hắn thì vô cùng hiểu rõ, nhìn thấy ánh mắt hắn không ngừng liếc nhìn vào bên dưới của mình, đúng là vừa thẹn vừa giận, quả thật suýt chút nữa thì tức phun ra máu.
- Đây là do ngươi ép ta, ta phải giết chết ngươi.
Hai con mắt của Niếp Tiểu Ẩn đỏ bừng, xuất chiêu càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng thân thể cô tràn đầy lực hấp dẫn và chân khí trêu chọc, giỏi trong việc hút hồn người khác, rồi từ tó mà lợi dụng cơ hội lúc đối phương đang bị nhục dục thiêu đốt, tinh thần hoảng hốt, đánh bại kẻ địch, nhưng quá trình tu luyện lại đường đường chính chính, không đem nửa phần tà khí.
Chiêu thần công này, được gọi là chân khí trăm hoa uyển chuyển, trong quá trình tu luyện, cần phải tìm cho đủ 100 loài hoa cỏ tươi đẹp, trong đó đặc biệt là loài hoa nào có khả năng kích dục là tốt nhất, chẳng hạn như hoa Đông hương bạc hà, hoa hồng, hoa Mạn đà lan, y lan, Đàn hương mộc, Thiên trúc quỳ, Tulip vân vân, lúc tu luyện lấy thành phần kích dục ẩn chứa trong các loại hoa cỏ này, vận dụng chân khí mà tinh luyện ra, rồi lại dung nhập vào bên trong hoa, lặp lại nhiều lần, khiến chúng trở thành một bộ phận của chân khí, như vậy, trong lúc ra tay đối trọi với đối thủ thì có thể ảo hóa ra những đóa hoa tươi, vạn hoa bay lượn, tỏa ra từng trận từng trận mùi hương lạ, kẻ nào công lực kém một chút , đều không chịu được, sẽ bị trúng chiêu.
Tuy nhiên, chất lượng thương lê chân khí của Diệp Thanh lại vô cùng mạnh, khéo léo, cao quý, lại vì đây là kết quả của sự kết hợp giữa y và võ, nên có vài phần công hiệu giải độc phòng thân, thế nhưng cũng chỉ vừa đủ để phá giải loại kình khí kích dục thâm sâu này của Niếp Tiểu Ẩn.
- Bịch bịch bịch
- Cô nàng này mạnh gớm!
Dù là xương tay của Diệp Thanh cực kỳ cứng rắn, nhưng liên tiếp phải đối chọi với bàn chân ngọc trắng nõn của đối phương, bàn tay cũng bị đau, lúc Niếp Tiểu Ẩn lại lần nữa dồn hết sức lực của bản thân liều mạng, hai chân xoắn lại, cắt sát lao tới, Diệp Thanh không thể véo được thêm nữa, đành phải thuận thế đẩy đối phương ra ngoài, ném ra mãi xa xa.
- bùm
Lần này Niếp Tiểu Ẩn không thể đứng vững, thoáng cái đã ngã lăn quay trên nền cỏ, một bên chân trần bóng loáng, chiếc giầy đã bị Diệp Thanh tiện tay tuột xuống dưới.
Thế tấn công mãnh liệt như vậy, đối kháng, giày da xăng đan hiển nhiên là sẽ bị xé đứt.
- trả lại chota.
Diệp Thanh tay cầm chiếc giầy, chỉ cảm thấy mùi hương vẫn còn lưu lại, rồi lại nhớ đến Nhan Tuyết Khâm vẫn còn nằm trong xe đang theo dõi hai bọn họ, lập tức liền cầm chiếc giày rách vứt qua.
Niếp Tiểu Ẩn cũng không thèm để ý, chỉ ngồi trên nền đất, xoa xoa bóp bóp đôi bàn chân ngọc ngà tinh tế tự nhiên của mình, chỉ cảm thấy hai chân âm ỷ đau, xương cốt như sắp vỡ vụn ra, hơn nữa, làn da vốn dĩ trắng hơn cả tuyết, không ngờ lại đầy vết xước, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, e rằng mấy ngày nữa cũng không hồi phục được, lúc này càng xấu hổ giận giữ, lớn như thế này rồi, chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, không những bị đàn ông sờ, lại còn bị hắn ngược đãi, chân cũng bị véo đến mức này.
- Là cô tấn công trước, cô muốn lấy Trú Nhan Đan, được thôi, nhưng phải có thứ gì để trao đổi chứ, làm gì chưa chi đã đánh người, ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là một con bé bạo lực mà!
Diệp Thanh liền ỷ vào điệu bộ của người chiến thắng lầu đầu, tức thì lắc lắc đầu rồi bước về phía chiếc xe.
Cô bé này, đánh bại rồi thì cũng được rồi, cũng coi như là giáo huấn cho một chút, cũng chẳng thể giết được cô, hay là cưỡng trước giết sau, hoặc giết trước cưỡng sau? Thủ đoạn tàn ác này Diệp Thanh hẳn không ra tay nổi, hắn là một bác sỹ, trước nay đều luôn có trái tim nhân ái độc nhất vô nhị.
Cô nàng này, không thể để cô ta đấu giáp lá cà được, trong chân khí lại có thể tỏa ra hàng trăm thứ hương hoa kích dục, nam giới làm sao có khả năng chống cự được chứ.
Đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn muốn nghĩ đến chuyện đó? Đúng là ông Thọ tinh công chê thọ lâu , tìm cái chết hả!
Diệp Thanh nhân cơ hội này, hít mạnh một luồng không khí trong lành, thật là sảng khoái, vữa nãy suýt thì nghẹn chết rồi.
Vẫn còn chưa thở nổi, cái cô em đó lại tấn công trở lại.
Diệp Thanh không còn cách nào khác, lại phải nín thở, trong lòng nói thầm, cái cô gái này, sao khả năng tấn công lại mạnh đến như vậy, một chút cũng không chịu lùi!
- Xi ...
Bóng hồng lại lần nữa bay vút lên trời cao, lơ lửng giữa không trung, thân hình tung bay, đôi chân thon dài mỹ miều đột nhiên giơ lên, âm thanh xé gió làm khuấy động không gian, chân nhỏ liền cương lên thẳng tắp, giống như mũi tên nhọn hoắt đá thẳng vào cằm của Diệp Thanh.
Bóng hồng cùng với đôi chân thon trắng như tuyết phiêu bồng giữa không trung, dường như thời gian như dừng lại, dường như đang ngưng kết đông đặc lại vậy.
Diệp Thanh nhíu mặt lại, ngay lập tức biết được, đây chính là ảo giác được sinh ra khi sắp luyện đến giới cực cao nhất, cái cảnh tượng vừa nãy chẳng qua chỉ là tàn ảnh mà thôi, quả nhiên, đúng khi đóa tàn ảnh giống như vầng mây hồng chầm chậm tiêu tan, Diệp Thanh liền lập tức nhìn thấy, đôi chân tuyệt mỹ như ngọc, trong suốt trắng muốt thon như ngà voi chỉ đang đi một đôi giày xăng-đan màu trắng, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, cách chiếc cằm một khoảng cách chưa đầy ba thước.
Một luồng gió lớn tạt mạnh vào mặt, hương khí cuồn cuồn, nhưng cái vũ khí giết người được che giấu bên trong đó lại khiến Diệp Thanh trở nên lẫm liệt vô cùng, cừ thật, lần này, nếu bị cô bé đó đá trúng, tuyệt đối có thể đá vỡ cả cái cằm, răng lợi phỏng chừng cũng sẽ rơi rụng hết, sẽ không lạ lùng gì nếu xuất hiện cảnh tượng máu phun như mưa trông thật bi thảm.
Ngay tức khắc không chút nghĩ ngợi, hai tay liền đan vào nhau, thi triển Hỏa Long trong Quy xà bí thôi, biến thành thế trảo, oạch một tiếng, hung hăng tóm bắt chân của đối phương trong tay
Trơn quá
Đối phương khẽ tránh chút, Diệp Thanh không tóm được, da thịt này quá trơn mềm mại, tâm thần khẽ chuyển động, lập tức tóm rất chặt.
- Đồ lưu manh nhà ngươi
Niếp Tiểu Ẩn lớn tiếng quát một cách dịu dàng, xoay người một cái, chân trái thuận đà đá lại, thế chân mạnh mẽ ác liệt, dường như ngay cả không khí cũng sắp bị đá nổ tung, thật khó tưởng tượng, một bàn chân non mịn như thế, sao lại ấn chứa một năng lượng lớn như vậy.
Diệp Thanh trong lòng rối loạn, trên tay lại không ngừng, phản ứng cũng cực nhanh, lúc đó liền tách ra một tay, chụp lấy chân trái của đối phương.
Tuy nhiên, trong lòng lại quả thực rất buồn bực.
Sao mình lưu manh thế nhỉ? Nhưng có lưu manh đi nữa thì chắc cũng không lưu manh bằng ngươi đi luyện cái thứ võ công tà phái này nhỉ, không ngờ trong lúc ra chiêu, lại hỗn loạn giữa lớp chân khí trăm hoa kích dục mê hoặc lòng người, loại chân khí này hoàn toàn không biết làm thế nào mà luyện ra được.
Anh đây bị ngươi làm cho lửa dục phất phới, không kìm được sờ một chút bàn chân nhỏ trắng mịn của ngươi, đây cũng chẳng phải là chuyện bình thường sao? Ngươi không tự đi mà trách bản thân mình, trái lại lại đi trách kẻ bị hại là tôi làm gì? Nếu không phải chân khí thương lê của anh thần dụng vô phương, e rằng sớm đã bị ngươi cám rỗ đến mức đạo tâm thất thủ, mà chết dưới chân mi.
- Phịch
Lần này, Niếp Tiểu Ẩn láu lỉnh, còn chưa tiếp xúc với tay của Diệp Thanh, liền biến hóa thế chân, không ngừng chấn động, giống như một chú cá linh hoạt, trong chớp mắt, liền thi triển ra không dưới 10 loại cước pháp.
- Bịch bịch bịch hhhhhhhhhhhhh...
Diệp Thanh một tay nắm chắc lấy chân phải của cô, một tay lại bay múa xuôi ngược, tả hữu đón đỡ, mãnh lực đáp trả lại thế tiến công của đối phương.
Đến lúc này, chiếc váy hồng của Niếp Tiểu Ẩn sớm đã bay lên phấp phới, Diệp Thanh thậm chí còn có thể nhìn thấy nội y, và chỗ màu đen loáng thoáng, có lẽ là lông đấy, chỉ tiếc là, thế tấn công của đối phương linh loạt, Diệp Thanh chỉ thỉnh thoảng liếc thấy một hai lần, chỉ là nhìn thoáng qua, thâm tâm không khỏi cảm thấy nuối tiếc, không có thời gian mà tha hồ thưởng thức.
Thực là đặc biệt nuối tiếc.
Niếp Tiểu Ẩn người giữa không trung, mượn lực ở cổ tay Diệp Thanh, không ngừng đánh nhau cùng Diệp Thanh, đối với sự biến hóa trong khí cơ của hắn thì vô cùng hiểu rõ, nhìn thấy ánh mắt hắn không ngừng liếc nhìn vào bên dưới của mình, đúng là vừa thẹn vừa giận, quả thật suýt chút nữa thì tức phun ra máu.
- Đây là do ngươi ép ta, ta phải giết chết ngươi.
Hai con mắt của Niếp Tiểu Ẩn đỏ bừng, xuất chiêu càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng thân thể cô tràn đầy lực hấp dẫn và chân khí trêu chọc, giỏi trong việc hút hồn người khác, rồi từ tó mà lợi dụng cơ hội lúc đối phương đang bị nhục dục thiêu đốt, tinh thần hoảng hốt, đánh bại kẻ địch, nhưng quá trình tu luyện lại đường đường chính chính, không đem nửa phần tà khí.
Chiêu thần công này, được gọi là chân khí trăm hoa uyển chuyển, trong quá trình tu luyện, cần phải tìm cho đủ 100 loài hoa cỏ tươi đẹp, trong đó đặc biệt là loài hoa nào có khả năng kích dục là tốt nhất, chẳng hạn như hoa Đông hương bạc hà, hoa hồng, hoa Mạn đà lan, y lan, Đàn hương mộc, Thiên trúc quỳ, Tulip vân vân, lúc tu luyện lấy thành phần kích dục ẩn chứa trong các loại hoa cỏ này, vận dụng chân khí mà tinh luyện ra, rồi lại dung nhập vào bên trong hoa, lặp lại nhiều lần, khiến chúng trở thành một bộ phận của chân khí, như vậy, trong lúc ra tay đối trọi với đối thủ thì có thể ảo hóa ra những đóa hoa tươi, vạn hoa bay lượn, tỏa ra từng trận từng trận mùi hương lạ, kẻ nào công lực kém một chút , đều không chịu được, sẽ bị trúng chiêu.
Tuy nhiên, chất lượng thương lê chân khí của Diệp Thanh lại vô cùng mạnh, khéo léo, cao quý, lại vì đây là kết quả của sự kết hợp giữa y và võ, nên có vài phần công hiệu giải độc phòng thân, thế nhưng cũng chỉ vừa đủ để phá giải loại kình khí kích dục thâm sâu này của Niếp Tiểu Ẩn.
- Bịch bịch bịch
- Cô nàng này mạnh gớm!
Dù là xương tay của Diệp Thanh cực kỳ cứng rắn, nhưng liên tiếp phải đối chọi với bàn chân ngọc trắng nõn của đối phương, bàn tay cũng bị đau, lúc Niếp Tiểu Ẩn lại lần nữa dồn hết sức lực của bản thân liều mạng, hai chân xoắn lại, cắt sát lao tới, Diệp Thanh không thể véo được thêm nữa, đành phải thuận thế đẩy đối phương ra ngoài, ném ra mãi xa xa.
- bùm
Lần này Niếp Tiểu Ẩn không thể đứng vững, thoáng cái đã ngã lăn quay trên nền cỏ, một bên chân trần bóng loáng, chiếc giầy đã bị Diệp Thanh tiện tay tuột xuống dưới.
Thế tấn công mãnh liệt như vậy, đối kháng, giày da xăng đan hiển nhiên là sẽ bị xé đứt.
- trả lại chota.
Diệp Thanh tay cầm chiếc giầy, chỉ cảm thấy mùi hương vẫn còn lưu lại, rồi lại nhớ đến Nhan Tuyết Khâm vẫn còn nằm trong xe đang theo dõi hai bọn họ, lập tức liền cầm chiếc giày rách vứt qua.
Niếp Tiểu Ẩn cũng không thèm để ý, chỉ ngồi trên nền đất, xoa xoa bóp bóp đôi bàn chân ngọc ngà tinh tế tự nhiên của mình, chỉ cảm thấy hai chân âm ỷ đau, xương cốt như sắp vỡ vụn ra, hơn nữa, làn da vốn dĩ trắng hơn cả tuyết, không ngờ lại đầy vết xước, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, e rằng mấy ngày nữa cũng không hồi phục được, lúc này càng xấu hổ giận giữ, lớn như thế này rồi, chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, không những bị đàn ông sờ, lại còn bị hắn ngược đãi, chân cũng bị véo đến mức này.
- Là cô tấn công trước, cô muốn lấy Trú Nhan Đan, được thôi, nhưng phải có thứ gì để trao đổi chứ, làm gì chưa chi đã đánh người, ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là một con bé bạo lực mà!
Diệp Thanh liền ỷ vào điệu bộ của người chiến thắng lầu đầu, tức thì lắc lắc đầu rồi bước về phía chiếc xe.
Cô bé này, đánh bại rồi thì cũng được rồi, cũng coi như là giáo huấn cho một chút, cũng chẳng thể giết được cô, hay là cưỡng trước giết sau, hoặc giết trước cưỡng sau? Thủ đoạn tàn ác này Diệp Thanh hẳn không ra tay nổi, hắn là một bác sỹ, trước nay đều luôn có trái tim nhân ái độc nhất vô nhị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.