Chương 295: Ngải cứu huyệt A Thị
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Oa, chủ nhiệm Mã thật tài giỏi, em nhìn mà hoa cả mắt.
- Đó chỉ là thứ yếu, cái khoảnh khắc chị ấy bẻ gãy xương vai đứa nhỏ, tôi sợ thót cả tim.
- Vậy mới là chủ nhiệm Mã, người khác, làm gì có ai nghĩ ra cách như thế.
- Phải đấy, nếu không phải chủ nhiệm Mã quyết đoán, e là đứa nhỏ đã chết mất rồi.
Mọi người đều vui mừng reo hò, bàn tán xôn xao. Ngụy Tư Khỏi còn vui mừng hơn, không kìm chế nổi, khóc nức nở, trong lòng không ngớt khâm phục Mã Tiểu Linh:
- Gừng càng già càng cay, việc này, thực tình đến nghĩ em còn không dám, thì ra còn có cách bẻ gãy xương để giải quyết.
Xương của trẻ sơ sinh cực kì yếu ớt. Những ca khó sinh thường là do dùng lực không thích hợp, biện pháp trợ sản không đúng, nghiêm trọng nhất có thể dẫn tới xuất huyết trong. Nhưng, làm như Mã Tiểu Linh, chủ động bẻ gãy xương vai như vậy thì quả là hiếm thấy. Ít nhất là ở thành phố Phù Liễu này chưa từng nghe đến, cũng coi như là người mở đường.
Bên ngoài phòng sản, người đàn ông cổ đeo đầy vòng kia nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, không khỏi vui sướng ra mặt, múa chân múa tay:
- Ôi trời ơi, cuối cùng cũng sinh rồi, tiếng khóc to thế này, khỏi phải nói, nhất định giống ta đây, to béo lắm, ha ha, ha ha!
Hắn vui sướng lắm, định xông vào trong, nhưng cánh cửa đã bị khóa lại, làm hắn còn lo lắng hơn lúc trước.
Bên trong phòng, Mã Tiểu Linh bỏ găng tay ra, nắm nhẹ hai tay, nói:
- Tốt rồi, mọi người không cần xúc động nữa, bế cháu bé tới phòng chăm sóc trẻ sơ sinh trước rồi mời anh Trịnh ở khoa chỉnh hình phối hợp điều trị. Mọi người ai về làm việc người đó đi.
Nói rồi, mọi người ai vào việc đó, người thì chăm sóc sản phụ, người dọn dẹp, người ôm cháu bé đi.
- A, đây là bảo bối của tôi đó sao? Haha, to thật đấy, thật là đáng yêu!
Y tá Tiểu Quyên bế đứa bé, vừa bước ra khỏi cửa thì bị bố nó chặn lại, nhất định đòi nhìn một cái. Tiểu Quyên cũng không còn cách nào khác, đành để hắn ta nhìn con. Lập tức hắn vui đến nỗi chân tay chân luống cuống, rồi còn giơ tay ra vuốt ve đứa trẻ.
- Ai dà, sao lại thế này, sao lại thế này. Tại sao con trai tôi lại cứ chau mày, khóc mãi không dứt thế này, cứ như là bị đau lắm ấy. Nó mới ra đời, đáng ra phải vui mới đúng chứ? Sao nó không cười với tôi, tôi là cha nó cơ mà!
Cha đứa bé nhìn thấy không phải liền lớn tiếng quát y tá. Thật buồn cười, con trai bảo bối của nhà lão vương gia ta mà các người lại làm cho nó khóc lóc mãi thế này à?
Y tá Tiểu Quyên nói:
- Trẻ con mới sinh ra đều khóc vậy mà.
- Không đúng, sao bả vai nó lại như con quạ thế này?
Cha đứa bé giờ tay sờ, chột dạ, khổng phải gãy xương đấy chứ? Dùng tay cũng có thể cảm nhận thấy.
- Oa, oa, oa..
Đứa bé bị động phải vết thương, khóc càng thêm lớn.
Cha đứa bé ngẩng đầu lên, ánh mắt hung dữ hướng về phía y tá Tiểu Quyên, hét lớn:
- Tao cần một lời giải thích, tại sao xương vai của con tao lại gãy thế này. Có phải bác sĩ các người làm sai không? Không giải thích cho rõ ràng, tao đập nát bệnh viện chúng mày.
Người cha to lớn này nhìn đứa con bảo bối của mình, thật sự là tức giận tột cùng, nghe câu nói cũng thấy có ý muốn gây chiến.
- Anh ơi, xin anh bình tĩnh chớ nóng nảy.
Tiểu Quyên sợ quá lùi lại, sợ hãi nói.
- Xương con tao gãu rồi, tao còn bình tĩnh sao được. Gọi bác sĩ của chúng mày ra đây.
Tiếng người đàn ông như sấm chớp, làm cho cả khoa cấp cứu đều nghe thấy.
Mã Tiểu Linh bước nhanh tới, vẻ mặt day dứt nói:
- Anh ơi, là thế này, lúc đó vai cháu bị mắc lại, tình thế nguy hiểm...
Cô kiên nhẫn kể lại quá trình một lần nữa, rồi phân tích kĩ càng nguyên nhân cho người đàn ông kia.
Cha đứa bé ngây người ra, một lúc sau mới phản ứng lại:
- Cô dựa vào đâu mà bẻ gãy xương con tôi. Vợ tôi béo thì sao, con tôi nặng thì sao, đó là vì tôi có tiền, dinh dưỡng cho hai mẹ con nó tốt . Cô dựa vào cái gì mà đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ con tôi. Lẽ nào tất cả những người béo trên đời này đều không thể sinh con?
Mã Tiểu Linh nhíu mày, khuyên:
- Anh ơi, thế này đi, có chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói. Còn trước tiên hãy chữa cho cháu đã, cháu tuy sinh sớm nhưng khá là khỏe mạnh, hơn nữa khả năng liền xương khá tốt, chỉ cần hai tuần thì xương gãy sẽ lành lại, chi phí cho việc này bệnh viện tôi xin chịu.
Người đàn ông kia cắt ngang lời, gân xanh nổi lên, mắng:
- Nói cái thối tha gì thế? Vậy tao bẻ gãy xương mày, trả tiền cho mày nằm viện nhé. Tại sao con tao phải chịu khổ thế này?
Mã Tiểu Linh nói:
- Đó cũng là vì không còn cách nào khác. Lúc đó nhịp tim của cháu khá thấp, xuất hiện tình trạng ngạt thở, nếu không bẻ xương, e là cháu nhà anh đã...
- Đó là do y thuật các người không ra gì.
Người đàn ông lớn tiếng quát, càng nghĩ càng thấy tức, lúc ấy, hắn giơ chân đá vào hông Mã Tiểu Linh
Người đàn ông này, chân cứng như gỗ vậy, chân đá về phía trước như gió dữ thét gào, sợ rằng đến tấm thép cũng bị đá cho biến dạng. Hông của Mã Tiểu Linh yếu ớt như vậy, sao có thể chịu nổi chứ. Lần này nếu như đá trúng thì xương thắt lưng nhất định gãy mất. Không chừng nửa đời sau phát nằm liệt trên giường cho Diệp Thanh chăm sóc.
- Á!
- Ối!
- Á!
Các nhân viên y tế đứng xung quanh và những người biết chuyện chạy tới xem không hẹn mà cùng hét lên kinh ngạc.
Mã Tiểu Linh sợ run lên, tránh cũng không kịp, đành nhắm chặt mắt lại, tự nhiên lại nghĩ tới Diệp Thanh, nếu như tên xấu xa đó ở đây, sao có thể dễ dàng để mặc cho tên kia bắt nạt ta.
- Vù
Đột nhiên, Mã Tiểu Linh cảm nhận thấy có một cánh tay to lớn ôm chắt lấy eo mình, sau đó cả cơ thể bay theo người kia thoát ra ngoài, đầu óc cô quay cuồng.
- Kìa, chủ nhiệm Diệp
- Là chủ nhiệm Diệp tới đó.
- Vậy là tốt rồi, người đó không dám ra tay nữa đâu.
- Phải đấy, hung hãn không chịu nói lí. Nếu không có chị Tiểu Linh, con hắn đã chết từ lâu rồi, vậy mà còn đòi đập bệnh viện chúng ta.
- Diệp Thanh, là anh thật sao? Em không nằm mơ đấy chứ?
Mã Tiểu Linh đứng vững, mở to mắt nhìn, quả đúng là nhìn thấy Diệp Thanh đang tủm tỉm ôm chặt lấy mình. Đôi tay thân quen ấy vẫn đang vòng quay eo, đứng trước mặt bao nhiêu người còn lén véo một cái, đúng là cái đồ háo sắc.
- Đương nhiên là anh rồi.
Diệp Thanh cười cười, nói.
- Anh vừa mới từ Ninh Thành về, nghe nói khoa cấp cứu xảy ra chuyện, anh vội chạy tới xem.
Mã Tiểu Linh xoa xoa mắt, khẳng định là mình không hoa mắt, lần này cô vui vẻ nở nụ cười, lộ hàm răng trắng, sảng khoái vô cùng.
- Hừ, cái đôi cẩu nam nữ các ngươi, xong chuyện chưa hả?
Người đàn ông kia đá vào không trung, vừa ngạc nhiên vừa giận, chửi lớn.
Mã Tiểu Linh muốn cùng Diệp Thanh giải thích, Diệp Thanh giơ tay ngăn cô lại:
- Anh biết rồi, cứ giao lại cho anh.
Hắn đã sớm nghe ngóng được vài phần câu chuyện, trong lòng nghĩ, nếu lúc đó đổi lại là mình, cách tốt nhất có thể nghĩ ra có lẽ cũng là bẻ xương đứa bé mà thôi. Vậy mà Mã Tiểu Linh chỉ là một cô gái, lại dám quả quyết như vậy, khiến hắn không khỏi nhìn cô một cách trìu mến, càng thêm yêu cô. Nói rồi hắn đi về phía người đàn ông kia.
Mã Tiểu Linh gật đầu, bản thân cô chỉ là một cô gái, nói chuyện với cái loại không biết lí lẽ đó quả thật là không nói được.
- Cái thằng công tử bột nhà mày thì đáng gì, mày thay mặt được cả cái bệnh viện Ngô Đồng này sao?
Người đàn ông kia nhìn Diệp Thanh, hỏi. Theo tính cách của hắn, thông thường thì đã ra tay rồi, nhưng thân thủ mà thằng nhóc này vừa thể hiện có chút đáng sợ, khiến hắn hơi khiếp.
Diệp Thanh mỉm cười nói:
- Tôi là bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng. Trước cũng từng là chủ nhiệm khoa cấp cứu. Vừa rồi trong lúc đỡ đẻ, vai của cháu bé quá rộng, dẫn tới khó sinh. Chúng tôi bất đắc dĩ phải bẻ gãy xương của cháu. Tôi xin được tạ lỗi với anh. Nhưng tôi có thể đảm bảo, cháu nhà anh sẽ không phải chịu bất kì di chứng nào, cháu sẽ hồi phục nhanh thôi.
- Mày lấy gì để đảm bảo, mày đảm bảo thế nào? Con của tao khóc nãy giờ, không biết nó đau đớn thế nào. Đấy, mày nghe đi, nghe đi. Chỉ cái nỗi đau đó thôi, nó yếu ớt như vậy, chịu nổi sao?
Cha đứa bé nói rồi, đôi mắt đỏ rực lên, không phải hắn không chịu nói lí, nhưng tấm lòng cha mẹ, nhìn thấy đứa con của mình vừa mới ra đời chưa được bao lâu thì bị bẻ gãy xương, ai mà chịu nổi chứ.
- Oa, oa, oa
Đứa trẻ dỗ thế nào cũng không chịu nín. Tại cha đứa bé chắn đường nên vẫn chưa thể đưa nó tới phòng chăm sóc.
- Bé cháu bé lại đây.
Diệp Thanh vẫy tay gọi.
Y tá Tiểu Quyên lập tức vội vàng ôm đứa trẻ tới. Lệnh của chủ nhiệm Diệp, sao có thể không nghe chứ.
- Bông tẩm cồn!
Diệp Thanh lại vẫy tay lần nữa, y tá Tiểu Quyên rất nhanh chóng, đem một bình đựng bông tẩm cồn tới.
Diệp Thanh lấy ra một cây kim nhỏ, dài chừng hơn 10cm, sáng lấp lánh, rồi hắn dùng cồn sát trùng kim.
- Anh định làm gì?
Cha đứa bé vội hỏi han. Thằng khốn này, không phải định châm cái kim dài ngoẵng đó vào người con mình đấy chứ?
- Tôi châm cứu cho cháu, có thể hoạt huyết tán ứ, tiêu viêm trị đâu, thúc đẩy quá trình lành xương, không quá ba ngày, xương sẽ liền lại như cũ.
Diệp Thanh cười, giải thích.
Người đàn ông yên lặng gật đầu. Không gật đầu cũng chẳng còn cách nào khác. Người ta cũng không phải là cái loại mềm yếu, có đánh cũng không chắc là sẽ đánh thắng, thêm nữa giờ cũng không còn cách nào khác, cứ tiếp tục chậm trễ, người chịu thiệt vẫn là con mình.
Hơn nữa, không hiểu tại sao nụ cười của tên công tử bột này lại rất kì dị, khiến cho người khác có một cảm giác thấy tự tin rất khó hiểu. Cha nó, chẳng lẽ hắn chính là thần y đó sao? Nếu chữa không khỏi, ông chơi đến cùng với chúng mày, ông kiện chúng mày. Lúc này, hắn nhìn Diệp Thanh không chớp mắt, sợ hắn giở trò, ức hiếp con mình.
Diệp Thanh không để ý tới hắn, hắn thích thì cứ việc nhìn. Sát trùng kim xong, hắn nhẹ nhàng châm vào ba huyệt Khuyết Bồn, Khí Hộ, Thiên Đột xung quanh phần xương vai. Như thường lệ, dùng Thương Lê thần châm thì phải vận chân khí, dòng khí tựa như dòng nước ấm chảy khắp vai đứa bé, lập tức đôi mày đứa bé giãn ra, không khóc nữa.
Nhưng người xung quanh đều biết y thuật của Diệp Thanh rất cao, nên sắc mặt cũng hơi giãn ra. Người đàn ông kia thì cứ nhiéu mày, tiếp tục nhìn chằm chằm vào từng động tác của Diệp Thanh.
Chừng một phút sau, Diệp Thanh thu châm về, sau đó hắn lấy ra một que ngải, dài dài, màu vàng, tỏa ra mùi của thuốc Đông y.
Đây là que ngải liền xương. Ngoài que ngải bình thường thì cho thêm các loại bột xạ hương, nhĩ hương, mạt dược, xuyên khung, khương hoạt, vân vân. Hắn đốt que ngải, rồi châm vào huyệt A Thị của đứa bé.
Đây không phải là một huyệt cụ thể mà là tên của một loại huyệt, cũng gọi là huyệt Bất Định, Thiên Ứng hay Áp Thống.
Thông thường tùy bệnh mà định, thường là nằm ở quanh khu vực sinh ra bệnh, những cũng có thể nằm ở vị trí cách rất xa, vì thế không có vị trí cũng như tên gọi cố định nào. Phương pháp chính của nó là lấy đau để trị, cho nên người ta mới thường nói “có đau thì mới là huyệt” .
Trong trường hợp này là để chỉ xương vai của đứa bé là trung tâm, tức là ở giữa đoạn xương bị gãy.
Diệp Thanh châm vào huyệt A Thị, hương thơm thoang thoảng, những người xung quanh đều yên lặng đứng nhìn.
Người đàn ông kia trong lòng thầm oán, làm cái gì thế, vừa dùng châm, vừa dùng ngải.
Đột nhiên, đứa bé không nhịn được thích thú cười lên, ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.