Chương 429: Ngay cả Viện trưởng Diệp cũng dám đụng ?
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh tất nhiên sẽ không cản loại này.
Trình Mộng Kiều và cô chị em kia cũng muốn chạy theo, nhưng bị Diệp Thanh chặn đường, hai ả này, cũng có chút hốt hoảng, ôm lẫn nhau hướng vào góc tường trốn, không ngờ tên nho nhã này, Tiểu Viện trưởng diện mạo thanh tú không ngờ có võ công cao như vậy, không chừng trên giường cũng dũng mãnh như thế đây? Chị em kia lúc này còn có lòng dạ này thật không phải là người.
- Ngươi, ngươi, muốn làm gì?
Trình Mộng Kiều khiếp nhược lui lại mấy bước, bất giác sờ sờ khuôn mặt được coi là non nớt của mình, thầm nghĩ, ngươi đừng có đánh vào mặt ta, chị còn phải dựa vào nó để kiếm tiền, đánh vào người nhé, thích đánh vào đâu cũng được, vừa nghĩ đến đây dừng chân sau lại, dũng cảm ưỡn ngực lên phía trước, ý nói, tốt nhất là đánh chỗ này, đánh chỗ này đi, chị không sợ còn âm ỷ hưởng thụ.
- Ta không làm gì cả, chỉ muốn hỏi cô, tại sao lại vu cáo hãm hại Bệnh viện Ngân Hạnh chúng tôi, ai sai khiến cô ?
Diệp Thanh tức giận nhìn chăm chăm cô gái này, thản nhiên quát.
- Tôi, tôi không có vu cáo hãm hại, căn bản không có ai sai khiến cả.
Trình Mộng Kiều lời nói toát ra, đến chết cũng không thừa nhận kêu lên.
- Anh chàng đẹp trai, chàng đừng hung dữ như vậy, có chuyện gì không thể dễ dàng nói sao.
Chị em của Trình Mộng Kiều đột nhiên cười ha ha, khiến mùi nước hoa trên người toát ra, nhấc lưng xoay mông, có chút quyến rũ câu Diệp Thanh nói.
Cô nghĩ như thế, thứ này đàn ông không thể không bị hấp dẫn, chỉ cần mình khẽ thi triển một chút mỹ nhân kế, yên tâm có thể dập tắt được tức giận của hắn, cùng lắm là để người hắn xâm chiếm một chút tiện nghi, hơn nữa, chàng đẹp trai còn rất chuẩn nữa.
- Cút ngay.
Diệp Thanh chán ghét không được, cũng không chịu nổi, hất ả xuống đất, sau đó dữ tợn nhìn Trình Mộng Kiều dồn đi, thầm nói, không cho ngươi nếm chút khổ đau, ngươi không thành thật giải thích, sẽ không biết được sự lợi hại của anh đây.
Hắn cũng tính châm cứu tra khảo hoặc tra khảo ngứa ngáy siêu cấp
- A
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Đầu tiên là ả chị em kia ngã sõng xoài trên đất the thé kêu lên, sau đó là Trình Mộng Kiều ôm đầu the thé kêu lên, tiếng kêu cao vút, trầm bổng phập phồng, như một trinh nữ thủ tiết bị người khác xâm hại.
Diệp Thanh bất đắc dĩ, thầm nghĩ, ông còn cách ngươi mấy bước, bản Viện trưởng hung tợn như vậy sao?
- Nếu không nói ra, ra sẽ thực sự động thủ.
Diệp Thanh cùng không có thời gian nói lời vô nghĩa với ả, lại sợ lát nữa các loại bảo vệ đến thêm phiền phức, bất giác trong mắt toát lên vẻ hung tợn, tiến lên một bước quát.
Trình Mộng Kiều và chị em kia vô cùng sợ hãi, càng kêu to hơn.
- Câm miệng lại hết cho ta.
Diệp Thanh nghe thấy tức chết, lúc này nghĩ tát một cái, vừa để dạy dỗ hai ả này, hai là thuận tay đi điểm “ Ách huyệt- huyệt câm” của hai ả lại.
Cái gọi là “ Ách Huyệt” tức là “ Ách môn huyệt” “ ách- phát không ra tiếng, chỉ dương khí ở đó bắt đầu suy yếu, Môn- cửa xuất ra, tên huyệt này là chỉ dương khí ở đó nóng lạnh ôn hòa, vật chất bản huyệt vì Đại truy huyệt truyền ra dương khí sau khi đến huyệt này hấp thu nhiệt, tán nhiệt của dương khí hấp thụ quá nhiều sẽ khiến người không thể lên tiếng.
Tên cổ còn có tên khác "Thiệt yếm huyệt", "Hoành thiệt huyệt", "Thiệt hoàng huyệt", "Thiệt thũng huyệt" nằm ở hạng bộ, sau này thực tế phát thẳng lên 5 thốn, dưới xương cổ đầu tiên, các hội huyệt chúc đốc mạch, hệ đốc mạch dữ dương duy mạch, sau khi bị điểm trúng, tấn công tủy trung ương, khiến người mất tiếng, ngất, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Tất nhiên, Diệp Thanh tinh thông điểm huyệt, xuống tay cực kỳ có chừng mực, bị hắn điểm trúng, chỉ có thể mất tiếng, hơi choáng váng đầu óc mà không sốc.
Tuy nhiên, đánh mấy ả này dù sao không có phong độ, dù là hai ả tiện nhân như thế, Diệp Thanh cũng có chút không nỡ xuống tay, đang lúc chần chừ, thì nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân truyền đến.
- Thật to gan, dám đến hộp đêm Kim Phong Ngọc Lộ gây chuyện?
Hơn chục gã bảo vệ hằm hằm lên, chặn các cửa lại, người cầm đầu là một người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, hung ác, linh hoạt, người hơi nhát gan e rằng nhìn cũng dám nhìn gã, thuộc cái loại dung mạo xấu xí hung hãn có thể thuộc số “ Dạ chỉ nhi đề”.
- Khang ca, anh đến thật tốt rồi, tên khốn kiếp này bắt nạt hai chị em chúng em đấy.
Trình Mộng Kiều vừa thấy người này, lập tức sáng mắt “ bạch bạch bạch” chạy qua, kéo tay của Khang ca đó nũng nịu kêu.
- Đúng đấy, Khang ca, nếu anh còn không đến, hắn sẽ đánh chết chúng em rồi.
Chị em của Trình Mộng Kiều không cam lòng yếu thế, cũng chạy lại, thân thiết kéo cánh tay còn lại của Khang ca kia, như đứa bé được nuông chiều nói.
- Gì cơ? To gan như vậy? Dám đánh nhân viên làm việc của Kim phong ngọc lộ của chúng ta?
Đội trưởng đội bảo vệ Chu Khang giận dữ quát một tiếng, ánh mắt sắc như dao nhìn trừng trừng Diệp Thanh.
- Ha ha, tôi không đánh bọn họ, chỉ có việc muốn hỏi chút thôi.
Diệp Thanh tất nhiên không sợ, chỉ thản nhiên cười nói. Tuy đánh nhau ẩu đả có chút không tốt, nếu lòng người phát hiện, e rằng còn ảnh hưởng đến danh dự của Bệnh viện Ngân Hạnh, nhưng nếu thật sự bắt nạt đến tận đầu mình, Viện trưởng này chịu không nổi, khi ta là mèo ốm khiến kinh doanh của Bệnh viện ta thành như vậy, không tìm ngươi làm rõ, vậy làm thế nào?
Ngay lập tức Chu Khang vẫy tay lên, lập tức có năm sáu gã bảo vệ dũng mãnh lao thẳng vào Diệp Thanh, như hổ như sói, hung ác khác thường.
Đối phó với đám côn đồ này, Diệp Thanh chẳng cần dùng đến chân khí, chỉ một quyền đánh, chưởng bổ chỉ điểm, không quá ba năm hiệp khiến đám người này tan ra, kêu rên lên.
Cái này, Chu Khang kia nổi giận gầm lên, đích thân vọt lên.
- Nhảy như thằng hề.
Diệp Thanh cười cợt, một chân đạp lên, Chu Khang kia lập tức phun ra máu tươi, bay về sau.
- Bịch!
Hung hăng rơi vào trên cửa của một phòng bao, thân người dài rộng đều bay vào.
- Làm gì, làm gì thế?
Mấy đôi nam nữ ở bên trong hoảng hốt không ngừng, vùng vằng đứng lên.
Lần này, người của rất nhiều phòng riêng đều nghe thấy động tĩnh, chạy ra xem.
Diệp Thanh nhún nhún vai, Mẹ kiếp, lại khiến sự lớn thêm rồi, chỉ có điều ta hiện nay không muốn chạy, sự việc chưa làm rõ ràng, hắn sẽ không từ bỏ? Thật sự phải đi, trước khi cảnh sát đến đi cũng chưa muộn, hơn nữa, đánh chết hắn cũng không tin, đám bảo vệ hèn yếu hống hách ngang ngược kia có thể gọi cảnh sát?
Trong lòng hắn âm thầm đoán, đám người này đa phần không phải thiện dân, không chừng còn có liên quan đến xã hội đen, thậm chí còn có thể có án tù, luôn đối đầu với cảnh sát, chỉ cần cảnh sát không đến, lấy bạo lực chống lại bạo lực hắn không sợ.
- …
Đi mời ông chủ, ông chủ vẫn đang ở uống rượu trong phòng riêng.
- Ha ha, Tiểu tử, bây giờ ngươi xin tha thứ vẫn còn kịp, đợi ông chủ của chúng ta lại đây, e rằng ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng chẳng xong.
- Nhìn cái gì, việc gì đến các người.
Chu Khang đứng lên, nhìn đám người tiêu sài không có thế lực quát lên, còn những người mặc quần áo giàu có xa xỉ, vừa nhìn không phú thì quý, hắn cũng không dám gây sự.
- Các anh em, đóng hết cửa lại vào cho ta, hôm nay ông phải đóng cửa đánh chó.
Khóe miệng Chu Khang có vết máu, giận dữ nói, hồn nhiên không biết nếu không phải là Diệp Thanh thủ hạ lưu tình, lục phủ ngũ tạng của gã e rằng cũng bị Diệp Thanh một cước đánh bể, không cần nói đứng ở đây lời to tiếng nhỏ, gã còn cho rằng mình da thịt dày khổ luyện võ công chứ.
Lập tức ở giữa, mấy chục con chó dữ, ủa, không phải, mấy chục gã bảo vệ hung hãn ngang nhiên xông lên, chẳng qua việc đấm đá này, nhiều người không muốn nhúng tay vào, nếu bọn chúng như Cái Bang, có trận pháp gì cùng đánh, không chừng còn thể gây chút phiền phức lại cho Diệp Thanh, nhưng hiện giờ, cả đám tiến lên, ô hợp, làm sao là địch thủ của Diệp Thanh.
Diệp Thanh chỉ bắt chước Chưởng khai sơn của cao thủ Thiết sa chưởng kia, dùng Thương lê chân khí hùng hồn thúc giục, lập tức quyền thế cuồn cuộn, kình phong kích động như là chưởng một như đánh bù nhìn rơm, không đến hơn chục giây đám người đó đã lộn nhào.
Chỉ còn lại tên đội trưởng đội bảo vệ Chu Khang.
Người này vừa mới bị Diệp Thanh đá một cước, bụng lúc này vẫn âm ỉ đau, biết sự lợi hại, căn bản không dám động thủ với Diệp Thanh, chỉ xui khiến đám tiểu đệ tiến lên trước.
- Ngươi, ngươi, đừng lại đây, muốn làm gì hả?
Chu Khang ngang ngược như đối điện với một anh rể háo sắc, không tự chủ được lùi lại sau, nỗi khiếp sợ trong lòng càng thêm, người này quả thực lợi hại vô bờ, nhiều người như vậy không ngờ chỉ một chưởng như dao cắt.
Trình Mộng Kiều và ả chị em lúc này thực sự run sợ, run bần bật, muốn lặng lẽ chạy trốn, nhưng bị Diệp Thanh liếc, lập tức đứng lại, chỉ sợ hắn vồ lên đến đánh hai ả, Tuy Trình Mộng Kiều có chút ngang tàng chịu được sức lực, những cũng chỉ là loại đạo cụ doi ra, đối với quyền cước “ ác ma” đánh vào thịt có thể khiến người phun ra máu, còn có chút sợ hãi.
- Trình Mộng Kiều, cô thành thật nói ra, hôm nay ta sẽ tha cho cô một lần.
Diệp Thanh tuy sắc mặt thản nhiên, nhưng ngạo nghễ vô cùng, thanh âm sang sảng, tự có khí thế hiên ngang.
- Tôi, tôi…
Trình Mộng Kiều bật khóc.
Cùng lúc đó, xung quanh còn có rất nhiều khách vây xem, dù sao, việc náo nhiệt này, người thường làm sao chịu nổi không thể không đến xem, chỉ là sợ quyền cước không có mắt, chẳng may chạm vào mình, cho nên trốn ở xa xa, ngóng vào chỗ này, còn có vài người trốn trong phòng riêng mở cửa lén rình xem.
- Làm gì vậy? Là ai ở đây gây rối niềm vui thưởng rượu của ta.
Một tiếng rống vô cùng cuồng loạn, hùng mạnh khác thường từ khóc khuất hành lang xa xa vang lại, đội trưởng đội bảo vệ Chu Khang lập tức sôi sục tinh thần, ý chí chiến đâu, vội vàng chạy về phía người kia, vừa chạy vừa kêu tô thông, như đứa trẻ bị bắt nạt trông thấy ba mẹ vậy.
- Ông chủ, ông chủ, có tên khốn kiếp không có mắt, dám đến Kim Phong ngọc lộ của chúng ta gây rối, quả thực không coi ngài ra gì, ông phải thay các anh em chúng tôi báo thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.