Thần Y

Chương 331: nhân chứng bằng chứng như núi thép!

Hành Xích Đạo

21/03/2013



Đến lúc này thì đâu có dám bắn nữa, thằng chết tiệt đó áp sát Phong thiếu gia gần đến như vậy, nếu mà không chú ý bắn bừa, không biết chừng lại làm bị thương ông chủ, ai có thể gánh vác trách nhiệm này cơ chứ?

Mấy thằng bảo vệ kia thấy tình hình như vậy, thằng nào thằng lấy cũng rút dùi cui điện, xích sắt, dao ra lao tới.

- Nhanh chóng bảo vệ ông chủ.

- An em ơi, đến lúc lập công rồi,

- Giết.

Trong một lúc, dòng người như được kích động vậy, hô chem hô giết, như bão lao tới, nhưng Diệp Thanh thân thủ không có tầm thường, đâu phải dễ gì đẻ chi chúng đạt được ý đồ như vậy, chẳng há để cho tên rác rưởi Thịnh Tuấn Phong này chạy thoát sao?

Năm ngón tay chắc khoe, lại thêm cả thể lực vượt trội của anh ta, thế là nhẹ nhành túm chặt lấy cổ của Thịnh Tuấn Phong, kéo hắn đi một cách thô bạo, như là diều hâu quắp chim non vậy, đồng thời cũng lánh thân mình núp sau Thịnh Tuấn Phong, hét lớn:

- Thằng nào dám đến đây?

- Thằng nào dám đến đây? Đến đây~, đến đây!

Nhờ vận luyện chân khí mà, tiếng nói của Diệp Thanh phát ra trầm vang dội khắp cả phòng, uy lực vô cùng.

Trong phút chốc tất cả các dèm cửa sổ ở trong hội đường đại sảnh đều bị lay động, cửa kính không ngớt rung giật, mô hồ như bất kì lúc nào cũng có thể vỡ lát được, âm thanh nghe đến hoảng sợ, tiếng gầm xuyên qua cả vách tường, truyền đi, phát tán ra đến tận ngoài đường phố, bất chợt trong lúc đó có không ít người đi đường cùng hướng nhìn về phía đó.

Không được lâu, tất cả dèm cửa lại rủ xuống, che lấp tầm mắt của những người kí, bên trong lại cũng không có tiếng động gì, không ai hay biết đang có chuyện gì xảy ra ở bên trong.

Việc không liên quan đến mình, thế là những người qua đường lại tiếp tục đi, xe cộ qua lại như dòng nước chảy vậy, dù sao thì ở chỗ này vào buổi tối cũng đều có những âm thanh kỳ lạ vọng ra, ngẫu nhiên có một người hét lớn một tiếng cũng chẳng có gì to tát cả, không biết chừng họ lại đang hát karaoke cũng nên.

Có lúc cũng lại có tiếng hét chói tai của đàn bà nữa, còn làm gì mà họ lại hét lên thì, chẹp chẹp! các bạn biết rồi đó!

Tiếng hống của Diệp Thanh rền vang như sấm, làm cho đám người kia bị dọa chết đứng luôn, thêm nữa, ông chủ của bọn chúng Thịnh Tuấn Phong cũng đang nằm trong tay của Diệp Thanh, bọn chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng cũng biết rằng Diệp Thanh cũng là một cao thủ giết người không chớp mắt.

Có không ít kẻ nhìn hai cái xác kia một cái rồi, cũng không hẹn mà tất cả cùng lùi lại mấy bước, không dám đứng gần lại, không biết chừng lại một mũi kim khác bay đến, không may bản thân mà lại là mục tiêu thì chết chắc rồi.

- Buông Phong thiếu gia ra, chúng tôi sẽ để cho anh đi.

Một tay súng dáng vóc to lớn, sống mũi cao thẳng, dùng tiếng phổ thông nói.

Diệp Thanh cũng có chú ý đến người đó, người này mắt xanh, lông mày dày rậm, xem ra có một chút giống người Nga, có thể là người lai, đương lúc đó cười hê hê nói:

- Chúng mày nghĩ ta là thằng ngốc à.

- Vậy mày muốn thế nào mới thả người?

Tay súng người lai kia hầm hừ lườm Diệp Thanh nói, hai tay nắm chặt súng, họng súng đen ngòm không hề rung động, Diệp Thanh hoài nghi, nếu bản thân không cẩn thận chỉ cần thò đầu ra, có sơ hở là chúng bóp cò ngay.

- Tất cả đều vất súng sang hết một bên, không thì đừng trách tao lòng lang dạ sói.

Diệp Thanh dùng kim khống chế ngay trên huyệt thái dương của Thịnh Tuấn Phong, lớn tiếng quát.

- Vậy không được, ai biết lời nói của mày có đáng tin cậy được hay không.

Tên người lai kia chĩa đầu súng về phía chiếc ghế sô pha kia ra hiệu cho bọn đàn em ra bắt Tiểu Tuyết ra làm con tin, để trao đổi.

- Tất cả đứng hết lại cho tao.

Diệp Thanh đâu có đần đến mức không đoán ra được ý đồ của đối phương, người đó vừa mới động tay động chân một cái, Diệp Thanh liền lớn tiếng quát, đồng thời cũng nhanh chóng, cái tay túm chặt lấy cổ của Thịnh Tuấn Phong phóng ra một mũi kim rồi thoăn thoắt lại một lần nữa túm chặt lấy cổ của hắn.

Tay súng nọ sợ tới mức run bần bật, lùi trở về.



- Tốc độ nhanh thật.

Thịnh Tuấn Phong trong bụng kinh hãi, vừa rồi trong bụng hắn cũng có ý đồ phản kháng, nhưng cũng không kịp hành động, lại thêm nữa, tay kia của Diệp Thanh còn đang cầm một cây kim cổ quái chỉ trực đâm thẳng vào huyệt thái dương của mình.

- Tất cả đều tránh ra cho tôi.

Diệp Thanh hét lớn, rồi sau đó kéo theo Thịnh Tuấn Phong hướng về phía ghế sô pha, vừa đi vừa đề phòng đối phương.

Cuối cùng còn cách chừng hai ba mét, Tiểu Tuyết liền vui mừng chạy đến núp sau lưng Diệp Thanh, mấy tên kia mắt nhìn Tiểu Tuyết chạy ra cũng không dám bóp cò, sợ nếu hành động thiếu suy nghĩ làm Diệp Thanh tức giận thì ông chủ của bọn chúng cũng khó sống.

- Ắ.

Tiểu Tuyết nhìn thấy từ đằng xa xác chết và máu tươi, bị dọa đến xanh cả mặt, liền vội vàng che mắt lại, vừa rồi tuy là cô ấy có nghe thấy có người chết nhưng mà bây giờ mới nhìn thấy, nghe thấy và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy những thứ sốc như thế này thì một cô gái như cô ấy sao mà có thể chịu nổi.

- Đừng sợ không cần nhìn nữa là ổn ngay thôi.

Diệp Thanh dịu giọng an ủi nói.

Tiểu Tuyết kéo vạt áo Diệp Thanh như muốn không rời khỏi anh ta vậy.

- Tất cả đều tránh hết ra.

Diệp Thanh ép Thịnh Tuấn Phong đi theo, rồi đưa Tiểu Tuyết hướng về phía cổng lớn mà đi, mấy tên bảo vệ cùng những tay súng kia cũng từng bước từng bước một nhanh chóng theo sát sau đó, thêm vào đó cùng lúc cũng có mấy khẩu súng hướng thẳng về phía Diệp Thanh.

Một bước, hai bước, ba bươc.

Trán Diệp Thanh lấm tấm mồ hôi, chiếc áo phông của Tiểu Tuyết cũng ướt đẫm dính sát vào người, không khí ở bên trong ngày càng vô cùng căng thẳng, không dễ gì mới đi ra được đến cửa thì đột nhiên vừa mới mở của ra “hú óa hú óa” tiếng còi từ mấy chiếc xe cảnh sát vang lên chặn ngay ở trước cửa.

Diệp Thanh vừa nhìn thấy biển số xe thì vui mừng, đấy không phải là xe của Vương Binh sao? Cũng tương đối quen thân nữa là.

Quả nhiên, Vương Binh và Trình Thiết đem theo mười bảy mười tám tay súng cảnh sát hình sự tiến vào.

- Tất cả bỏ hết vũ khí xuống.

Vương Binh quát lớn, khí thế uy nghiêm, túc sát lạnh lùng, thế là liền lập tức, mười mấy tay súng cảnh sát hình sự lao vào đại đường, ngắm thẳng vào những tay súng còn lại ở bên trong.

Địch đông ta ít, thế là mấy tay súng ở bên trong đại đường cũng ngoãn ngoãn bỏ súng giơ hai tay lên đầu hàng, mấy tên bảo vệ kia cũng lần lượt vứt hết doi điện, ống thép, xích sắt, đao, rồi lùi sát vào góc tường.

- Diệp Thanh cậu được đấy, đơn thương độc mã làm anh hùng cứu mĩ nhân à, ha ha tiểu cô nương này sau này sẽ lấy thân đền đáp cậu đây.

Vương Binh liếc nhìn một cái thấy cô bé Tiểu Tuyết núp sau Diệp Thanh, đôi mắt sáng trong ngây thơ, khuôn mặt còn khá là non nớt, dáng người yểu điệu, thoạt nhìn thấy cũng mới cấp ba là cùng, thế là cười ha ha nói đùa.

Tiểu Tuyết ngay lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Diệp Thanh cũng xấu hổ nói:

- Vương Binh, cậu nói gì vậy, cô bé này là bạn học cùng với em gái tôi đấy.

- Ha Ha, tôi cũng chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi, lão Vương tôi là người thô lỗ, mong mọi người đừng quở trách ha ha.

Vương Binh liếc mắt nhìn hai người, mặt đều đỏ như đít khỉ cả rồi, đúng thật là vô vị, đùa Diệp Thanh một chút mà cũng đùa không nổi, chỉ biết giả vờ ngây thơ, biết đánh đấm như vậy không biết là có bao cô gái qua tay rồi mà còn xấu hổ?

- A

Đột nhiên Thịnh Tuấn Phong hét tướng lên một tiếng, cũng là do Diệp Thanh đâm cho một kim mới la lên như vậy.

- Mày làm cái gì thế?



Thịnh Tuấn Phong lớn tiếng quát.

- Làm cái gì? Nhìn mày ngứa mắt không được à.

Dù sao cũng bị mất mặt rồi lên Diệp Thanh cũng không khách sáo, lại thêm một cước nữa, thế là lập tức “ầm” Thịnh Tuấn Phong kêu thảm thiết lăn ra, lăn lông lốc như trái bóng về phía mấy tay súng kia.

Mây thằng đần đó hoảng loạn, vội vàng đỡ ông chủ của chúng dậy, giúp hắn phủi phủi bụi trên quần áo, Thịnh Tuấn Phong mím môi mím lợi, đau đớn, quần áo thoạt đầu nhìn phong độ lịch lãm, còn bây giờ thì quần áo nhăn nhúm, không khác gì mấy thằng đầu đường xó chợ.

- Ha ha.

Diệp Thanh không nín được cười lớn.

Vương Binh lắc đầu, cái cậu Diệp Thanh này cũng có chút tính khí của trẻ con nữa đây.

Diệp Thanh cũng hơi ngượi ngùng cười nói:

- Cái thằng đó không đập nó mấy cái thì trong lòng thấy khó chịu ghê.

Vương Binh quay đầu lại hướng về phía thuộc hạ của mình hô lớn:

- Tiểu Vương, Tiểu Lâm, Tiểu Lý, ba người các cậu trông chừng những người này, Tiểu Trịnh, Tiểu Chu, Tiểu Ti, ba người các cậu đi đóng chặt tất cả các lối ra khác, Lão Trình, ông dẫn nhưng người còn lại đi phong tỏa toàn bộ cái hộp đêm này lại.

- Vâng.

- Vâng.

- Vâng.

Mọi người nhận lệnh, nhanh gọi dứt khoát, quyết đoán đi làm việc, từng người từng người một vô cùng dũng mãnh, huấn luyện có tố chất, có thể nói là tinh binh mãnh tướng.

Thịnh Tuấn Phong tuy rằng đau đớn, nhưng cũng đã thoát được khỏi tay Diệp thanh, bây giờ là vào tay cảnh sát, tuy rằng cảnh sát giúp Diệp Thanh nhưng Vương Binh cũng không có dám làm bừa, thế là đương lúc đó chí khí của hắn cũng khôi phục lại được phần nào, chỉnh tranh lại quần áo, hướng về phía Vương Binh nói với vẻ uy hiếp:

- Đội trưởng Vương, anh vô duyên vô cớ niêm phong hộp đêm của tôi, anh lên liệu trước hậu quả!

- Cái gì vô duyên vô cớ, tôi nhận được tin báo, hộp đêm của ông làm ăn phi pháp, kiếm chắc được những món lãi kếch sù, chẳng lẽ không được niêm phong sao?

Vương Binh sẩm mặt lại, trầm giọng nói.

Trong bụng cũng có vài phần lo lắng, cái tên Thịnh Tuấn Phong này thực lực gia đình hắn tương đối mạnh, không dễ gì mà đối phó với hắn được, nghe nói đến ngay cả cục trưởng cục công an Điền Hưng Quân cũng là người trong nhà của hắn, đó cũng là cấp trên của mình,... Oa, đến nước này thì chỉ còn cách là kiểm tra đến cùng, tìm cho ra bằng chứng, thế thì ông mày đi đến đâu cũng có lý, chẳng lẽ họ Thịnh nhà mày một tay có thể che lấp được trời xanh sao?

Diệp Thanh nghe giọng đoán ý, nói nhỏ:

- Lát nữa An thị trưởng cũng đến, Vương Ca, anh cứ phóng tay mà khám xét, đảm bảo không sai.

Viên đá đè nặng trong lòng Vương binh lúc này mới rơi xuống, anh ta cũng có nghe nói, Thịnh Tuấn Phong vu oan hãm hại thị trưởng An, bắt gà không thành lại còn mất nắm thóc, thế là từ đó hai bên kết lên mối thù lớn, thêm nữa, An Đông Phóng cũng là một nhân vật tầm cỡ, có lúc đến cả thành ủy Tần Ưu Quốc cũn không dám khinh xuất trước ông ấy, mà lại là trong tình hình hiện nay.

- Hừm, Vương Binh, anh đắc tội với nhà họ Thịnh thì không có trái ngọt mà ăn đâu.

Thịnh Tuấn Phong uy hiếp nói, ngữ khí có nhiều phần hàm ý.

Vương Binh cười nhạt, cũng không thèm để ý đến hắn, cứ dùng võ mồm thì có ích gì cơ chứ? trong bụng nghĩ, không biết chừng lần này cả nhà họ Thịnh nhà mày bị nhổ tận gốc không biết chừng.

Không được một lúc, Trình Thiết đã tập hợp được không ít các cô gái ăn mặc hở hang đến trước đại sảnh, ai lấy cũng đều khá là xinh đẹp, mê hoặc lòng người, đều là nhưng cô gái tiếp bia tiếp rượu và hát với khách. Có người cúi đầu, có người che mặt, có người thì không kiêng nể gì, ưỡn ngực, tiếp tục phơi bày bản thân mình ra, cũng hướng về phía nhưng cảnh sát hình sự kia, hy vọng họ có thể bỏ qua cho mình.

Điền Uy Uy, Cao tiểu Cường, Hà Diễm Xung, Diễm Lâm cùng nhưng người khác đều bị áp giải đi.

Cùng lúc đó cũng có không ít gói bột trắng trắng được vứt ra ngoài giữa đại sảnh, chất đống lên như một nấm mộ vậy, cũng có đến không rưới 5kg.

Vương Binh liên tục tặc lưỡi, mẹ tôi ơi, không kiểm tra không biết, kiểm tra một cái là giật cả mình, cũng đã sớm lường trước, nhưng mà không ngờ lại vượt sức tưởng tượng đến vậy, Diệp Thanh cũng có nói vơi tôi, Thịnh gia là một ổ hàng trắng ghê gớm nhất thành phố Phù Liễu này, lúc đầu tôi cũng không có tin, đến bây giờ thì xem ra đúng thật là có khả năng rồi, cái tên Thịnh Tuấn Phong này đúng là ẩn nấp sâu thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook