Chương 360: Nhất định là Lang Băm rồi
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Mã Tiểu Linh khẽ vuốt chiếc mũi của mình, thầm nghĩ, mình dù gì cũng là người yêu đàng hoàng của hắn, hơn nữa đây lại là sân nhà của mình, cũng không nên tỏ ra quá khắc nghiệt, hơn nữa, những người con gái này có quan hệ ái muội với Diệp Thanh như thế nào còn chưa rõ ràng cơ mà, không biết chừng cũng chẳng có gì ý chứ. Không biết chừng do mình nghĩ ngợi nhiều mà thôi, cho dù là có đi chăng nữa, chẳng nhẽ mình không đủ tự tin để trói buộc hắn lại sao? Mình cũng hơi coi thường bản thân mình rồi.
Nghĩ tới đây, Mã Tiểu Linh liền cười rạng ngời, lập tức khôi phục lại vẻ sáng ngời rạng rỡ lúc ban đầu, rồi nói với mọi người:
- Đi nào, tôi dẫn mọi người vào trong đại sảnh ngồi chơi nhé.
Nói xong, liền lôi Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc đi trước tiến về phía đại sảnh, đồng thời, cũng giới thiệu cho mọi người khái quát hoạt động trong buổi lễ hôm nay.
Tuy trong lòng cô có chút ghen tức, nhưng cũng luôn luôn hào sảng độ lượng, dường như trong chốc lát đã biến từ vẻ mặt bực bội sang vẻ mặt tươi tắn mê hồn trước kia rồi, khiến Nhan Tuyết Khâm, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi thấy rất quý mến.
Về phần An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh, vốn đã quá thân quen với cô rồi, gọi cô là chị gái, đặc biệt là An Tiếu Trúc, cảm thấy rất quý mến Mã Tiểu Linh, cũng thấy Mã Tiểu Linh đối với mình cũng rất tốt, cứ như mẹ của mình vậy, những đứa trẻ thiếu tình mẫu tử thường như vậy.
Rất nhanh, đám người liền trò chuyện rất vui vẻ với nhau, rồi cười đùa rất rôm rả, xem ra như những người bạn thân vậy, vô cùng hài hòa.
Những người con gái này, ai nấy đều là tuyệt sắc cả, từ ngoài cửa bước vào đã thu hút bao nhiêu ánh mắt dõi theo, thậm chí còn có mấy fan hâm mộ Chu Vi phát hiện ra, liên lao tới xin chữ ký.
Diệp Thanh tiếp tục đứng ở đó, tiếp những đoàn khách khác, và đợi đôi vợ chồng cổ đông người Mỹ nữa, cậu nheo mắt nhìn phía sau mấy người phụ nữa kia, cảm thấy một rừng hoa đẹp đang tỏa trong đại sảnh, khiến không khí trong đó ngày một náo nhiệt.
Trần Hâm kéo Vương Trí Bằng đi sau vài bước, ghé miệng sát vào tai hắn, nói thầm:
- Đúng là không tin nổi, nhìn Diệp Thanh vẻ rất thật thà, thế là lại đào hoa quá, người đẹp tề tựu hết ở đây, e rằng lần này sẽ có kịch để xem đây.
Vương Trí Bằng tỏ ra cũng rất đồng tình, rồi quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thanh một cái, đứng về lập trường của đàn ông, cũng lắc đầu, thay cậu biện hộ:
- Em nghĩ ngợi quá rồi, anh thấy bọn họ chỉ là bạn bình thường thôi mà.
- Hừ, bạn bè bình thường cứ ị ý, ngay cả thằng mù cũng thấy được sự khác thường này, muốn lừa mình dối người sao.
Trần Hâm bĩu bĩu môi, hiếm có cơ hội để nói những câu hơi mất lịch sự tý, sao đó lại có chút mùi mẫn cười nói:
- Mấy người đẹp này, nhìn Diệp Thanh cũng cũng thấy nóng bóng rồi, những ánh mắt đó em hiểu rõ nhất, giống như anh nhìn em vậy, hí hí.
Vương Trí Bằng đưa tay cù vào chiếc eo thon của cô, rồi đùa cợt nói:
- Này thì ánh mắt đó nè.
Trần Hâm lập tức thấy ngượng ngùng, giơ tay ấn ấn vào mũi hắn, rồi nói:
- Giống như anh lúc này đó, trong ánh mắt còn có vài phần sắc dục đó, như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.
Vương Trí Bằng càng mừng rỡ, lúc này liền ôm eo cô ngạc nhiên nói:
- Sao những người con gái như các em nhìn bọn anh cũng lộ vài phần sắc giới nhỉ.
Trần Hâm bĩu bĩu môi, vẻ khinh khỉnh nói:
- Đương nhiên rồi, con người sinh ra trời đã phú cho bản tính đó rồi mà, nam nữ đều như nhau cả thôi.
- Thế chứ.
Vương Trí Bằng gật đầu, vẻ rất tàn thành, lúc đó liền có chút buồn bực, thầm nghĩ, sao mình không phát hiện ra cô ấy nhìn mình vẻ sắc dục bao giờ nhỉ, chỉ thấy mình nhìn cô ấy hiện lên vẻ gợi dục thôi.
Trần Hâm làm sao mà không biết hắn đang nghĩ gì, lúc này mặt ửng đỏ lên, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Anh Bằng, đêm qua chẳng phải em đã làm anh sung sướng rồi đó sao?
Vương Trí Bằng đã từng ăn nằm với vô số người đẹp rồi, Trần Hâm cũng không phải là người yêu đầu của hắn, nghe thấy những lời này, chỉ muốn ôm lấy cô ấy bế lên giường làm một trận hả hê nữa, nhưng giữa chốn thanh thiên bạch nhật, người qua người lai đông như thế này, trước mặt lại có chị họ và vài người đẹp nữa, quả thực là không tiện cho lắm.
Trần Hâm nhìn vẻ mặt hắn có đã đường hoàng rồi, thực ra trong lòng cũng đã cảm thấy nhộn nhạo lắm rồi, không khỏi cười trộm.
...
Một lát sau, Trương Hạo Bác lại xuất hiện, cùng với Diệp Thanh tiếp đón hai vợ chồng cổ đồng người Mỹ.
Tuổi của Jacson và Trương Hạo Bác cũng ngang ngang nhau, cũng ngoài bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mắt xanh mũi lõ, khuôn mặt gày ốm, da thì đầy lông, nhưng mặt mũi râu ria được cạo rất sạch sẽ, nhìn thân thể chắc cũng được bảo dưỡng tương đối tốt, nhìn toàn thân thì không có vẻ cường tráng lắm, nhưng cũng rất sung mãn, chỉ cần nhìn cũng biết là người cũng chịu khó tập thể dục thể thao.
Vợ của ông ta là Minna là một cô gái ngoài ba mươi tuổi, tóc bạch kim, làn dan trắng bóc, thân hình rất bốc lửa, ánh mắt màu xanh lam, nhìn vẻ như hình tượng của người Âu Mỹ vậy.
- Ha ha, Jacson, cuối cùng cũng gặp được anh rồi.
Trương Hạo Bác nói chuyện bằng tiếng anh, tiến tới ôm chầm lấy Jacson, rồi lại tiếp tục khẽ ôm Minna, còn Minna thì khẽ hôn lên mặt của Trương Hạo Bác một cái, khiến Diệp Thanh vô cùng thấy ngưỡng mộ, thầm nghĩ, người nước ngoài có kiểu lễ tiết đó thật độc đáo, nhất là khi được gặp người đẹp.
Nhưng, nếu để Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và những người đàn ông khác cũng như vậy, chắc Diệp Thanh tức muốn chết quá, dù sao, tư tưởng của cậu cũng rất truyền thống, người con gái của mình làm sao để người đàn ông khác có những hành đồng đó được chứ, lúc này cảm thấy rất khâm phục Jacson, ít ra người ta cũng không tỏ ra tức giận.
Tiếp theo, Jacson lại nói vài câu gì gì đó với Trương Hạo Bác, rồi hai người lại cường toáng lên, Minna cũng đứng bên cạnh mỉm cười phụ họa.
Diệp Thanh cảm thấy buồn bực, bởi vì cậu nghe bọn họ nói chuyện chẳng hiểu mô tê gì cả.
Ý, ai bảo trước kia tiếng anh mi không chịu khó học cơ, thực ra, thời phổ thông trình độ tiếng anh của cậu cũng tốt lắm chứ, chỉ có điều khẩu ngữ không được tốt cho lắm, sau này thi đại học thì bị rớt, nên mới phải học cao đẳng, cũng do ảnh hưởng của môi trường học tập, thêm nữa bản thân thấy chán nản, nên cũng chẳng có tâm trạng gì để học tiếng anh nữa, chỉ miễn cưỡng thi cho qua cấp 4 để tốt nghiệp thôi.
Nhưng, đừng nói cậu đã qua cấp 4, cho dù là cấp 6 đi chăng nữa, cũng chỉ như vịt nghe sấm mà thôi, chắc gì đã nói được câu tiếng anh nào ra hồn.
- Nào nào nào, để tôi giới thiệt, đây là cổ đông mới của bệnh viện chúng ta, tên là Diệp Thanh.
Trương Hạo Bác lập tức nói tiếng trung, và còn nói với Jacson và Minna nữa chứ.
Rồi lại nói với Diệp Thanh:
- Jacson là một giáo sư trường đại học y khoa Johan Hopkins, chuyên nghiên cứu lĩnh vực ung thư.
Diệp Thanh lập tức thấy kính nể, cậu biết, đại học y khoa Johan Hopkins là một trường rất có tiếng tăm ở Mỹ, được xây dựng vào năm 1876, là một viện nghiên cứu đầu tiên của Mỹ, đặc biệt là lĩnh vực y học, y tế công cộng, nghiên cứu khoa học, quan hệ quốc tế, văn học, nghệ thuật...
Những học viện y học của đại học Johan Hopkins và học viện y học của đại học Harvard, học viện y học đại học Yale, là ba học viện y học nổi tiếng nhất nước Mỹ, thậm chí nhất thế giới.
Jacson nhìn Diệp Thanh một cái rồi ha ha cười lớn, đưa bàn tay ra nói:
- Helle, Diệp, chào cậu.
Nói bằng tiếng trung, tuy phát âm hơi cứng nhưng cũng tương đối chuẩn.
Diệp Thanh liền sững người ra, cũng vội đưa tay ra nói:
- Chào ông chào ông, Jacson, rất vui khi được làm quen với ông.
Không ngờ lại cậu lại vận dùng mấy câu xã giao học trên lớp.
Trong lòng không khỏi thầm trách, hiểu tiếng trung, thế mà lúc nãy còn bô la bô lê tiếng anh làm gì chứ, người ta cũng không phải không biết ông giỏi tiếng anh rồi, dường như Trương Hạo Bác không nói câu nào chỉ nhìn mình là đoán được rồi, nên mới nói tiếng trung thôi.
Tới lượt Minna, đây là một thiếu phụ rất quyến rũ và thân thiện, ôm Diệp Thanh rất thân thiết, vóc dáng cô ấy còn cao hơn Diệp Thanh cả một cái đầu nữa, lại thêm thân người to lớn, ôm Diệp Thanh mà như ôm một đứa trẻ vậy.
Diệp Thanh bị hai bầu ngực đẫy đà của cô ấy áp vào mặt, dường như muốn ngộp thở quá, vội giãy dụa rời ra, mặt đỏ bừng cười nói:
- Chào cô, Min na, hoan nghênh cô tới thành phố Phù Liễu.
- Ha ha, chàng trai này thật đáng yêu.
Minna cũng dùng tiếng trung để nói, rồi cười với Jacson và Trương Hạo Bác, rồi lại xoa xao đầu Diệp Thanh, hoàn toàn không xem cậu là người lớn gì cả.
Cũng phải, Diệp Thanh mặt mày thanh tú, khuôn mặt lại non choẹt, cũng tầm hai mươi tuổi, còn Minna cũng có em trai tầm tuổi cậu, mới học năm đầu đại học, thường hay làm đỏm trước mặt cô, Minna coi Diệp Thanh như đứa em trai của mình vậy.
Trương Hạo Bác nói:
- Tuy Diệp Thanh tuổi còn trẻ, nhưng có bản lĩnh lắm, là một thần y trong bệnh viện Ngô Đồng của chúng ta đó, y thuật cao siêu, được liệt vào những người top đầu về y học của thành phố Phù Liễu chúng tôi.
Nói xong, liền giơ ngón tay cái lên vể tán thưởng.
- Ố?
Jacson cũng là một chuyên gia y học, nghe Trương Hạo Bác tán thưởng Diệp Thanh không ngớt lời, không khỏi cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Diệp, cậu học chuyên khoa gì vậy?
Trong con mắt của ông ấy, với tuổi tác của Diệp Thanh, thì có thể tinh thông một khoa nào đó cũng là giỏi lắm rồi.
Nào ngờ, Diệp Thanh mỉn cười, có vẻ ngại ngùng nói:
- Tôi học y học cổ truyền, đối với nội, ngoại, nhi, phụ đều biết cả.
Jacson cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng tiếp theo liền mỉm cười, nhíu vai, tuy không nói gì, rõ ràng là không tin rồi.
Trong con mắt của ông ấy, nhất định là một học đồ của đông y rồi, hơn nữa, từ trước tới giờ ông ấy cũng không coi Đông y ra cái gì cả, người ta gọi là không khoa học, chỉ dùng những cỏ cây hoa lá làm thuốc chưa bệnh, thậm chí còn chẳng phân ra các khoa gì cả, chỉ biết biện chứng để dùng thuốc, hàn nhiệt hư thực, âm dương biểu lý..., đâu như tây y, cụ thể cũng phân ra làm nội khoa, ngoại khoa, nhi khoa, phụ khoa, da liễu, khoa ngũ quan...
Những bệnh viện đông y ở Trung Quốc đều dựa vào tây y để phân khoa mà thôi.
Nghĩ tới đây, Mã Tiểu Linh liền cười rạng ngời, lập tức khôi phục lại vẻ sáng ngời rạng rỡ lúc ban đầu, rồi nói với mọi người:
- Đi nào, tôi dẫn mọi người vào trong đại sảnh ngồi chơi nhé.
Nói xong, liền lôi Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc đi trước tiến về phía đại sảnh, đồng thời, cũng giới thiệu cho mọi người khái quát hoạt động trong buổi lễ hôm nay.
Tuy trong lòng cô có chút ghen tức, nhưng cũng luôn luôn hào sảng độ lượng, dường như trong chốc lát đã biến từ vẻ mặt bực bội sang vẻ mặt tươi tắn mê hồn trước kia rồi, khiến Nhan Tuyết Khâm, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi thấy rất quý mến.
Về phần An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh, vốn đã quá thân quen với cô rồi, gọi cô là chị gái, đặc biệt là An Tiếu Trúc, cảm thấy rất quý mến Mã Tiểu Linh, cũng thấy Mã Tiểu Linh đối với mình cũng rất tốt, cứ như mẹ của mình vậy, những đứa trẻ thiếu tình mẫu tử thường như vậy.
Rất nhanh, đám người liền trò chuyện rất vui vẻ với nhau, rồi cười đùa rất rôm rả, xem ra như những người bạn thân vậy, vô cùng hài hòa.
Những người con gái này, ai nấy đều là tuyệt sắc cả, từ ngoài cửa bước vào đã thu hút bao nhiêu ánh mắt dõi theo, thậm chí còn có mấy fan hâm mộ Chu Vi phát hiện ra, liên lao tới xin chữ ký.
Diệp Thanh tiếp tục đứng ở đó, tiếp những đoàn khách khác, và đợi đôi vợ chồng cổ đông người Mỹ nữa, cậu nheo mắt nhìn phía sau mấy người phụ nữa kia, cảm thấy một rừng hoa đẹp đang tỏa trong đại sảnh, khiến không khí trong đó ngày một náo nhiệt.
Trần Hâm kéo Vương Trí Bằng đi sau vài bước, ghé miệng sát vào tai hắn, nói thầm:
- Đúng là không tin nổi, nhìn Diệp Thanh vẻ rất thật thà, thế là lại đào hoa quá, người đẹp tề tựu hết ở đây, e rằng lần này sẽ có kịch để xem đây.
Vương Trí Bằng tỏ ra cũng rất đồng tình, rồi quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thanh một cái, đứng về lập trường của đàn ông, cũng lắc đầu, thay cậu biện hộ:
- Em nghĩ ngợi quá rồi, anh thấy bọn họ chỉ là bạn bình thường thôi mà.
- Hừ, bạn bè bình thường cứ ị ý, ngay cả thằng mù cũng thấy được sự khác thường này, muốn lừa mình dối người sao.
Trần Hâm bĩu bĩu môi, hiếm có cơ hội để nói những câu hơi mất lịch sự tý, sao đó lại có chút mùi mẫn cười nói:
- Mấy người đẹp này, nhìn Diệp Thanh cũng cũng thấy nóng bóng rồi, những ánh mắt đó em hiểu rõ nhất, giống như anh nhìn em vậy, hí hí.
Vương Trí Bằng đưa tay cù vào chiếc eo thon của cô, rồi đùa cợt nói:
- Này thì ánh mắt đó nè.
Trần Hâm lập tức thấy ngượng ngùng, giơ tay ấn ấn vào mũi hắn, rồi nói:
- Giống như anh lúc này đó, trong ánh mắt còn có vài phần sắc dục đó, như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.
Vương Trí Bằng càng mừng rỡ, lúc này liền ôm eo cô ngạc nhiên nói:
- Sao những người con gái như các em nhìn bọn anh cũng lộ vài phần sắc giới nhỉ.
Trần Hâm bĩu bĩu môi, vẻ khinh khỉnh nói:
- Đương nhiên rồi, con người sinh ra trời đã phú cho bản tính đó rồi mà, nam nữ đều như nhau cả thôi.
- Thế chứ.
Vương Trí Bằng gật đầu, vẻ rất tàn thành, lúc đó liền có chút buồn bực, thầm nghĩ, sao mình không phát hiện ra cô ấy nhìn mình vẻ sắc dục bao giờ nhỉ, chỉ thấy mình nhìn cô ấy hiện lên vẻ gợi dục thôi.
Trần Hâm làm sao mà không biết hắn đang nghĩ gì, lúc này mặt ửng đỏ lên, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Anh Bằng, đêm qua chẳng phải em đã làm anh sung sướng rồi đó sao?
Vương Trí Bằng đã từng ăn nằm với vô số người đẹp rồi, Trần Hâm cũng không phải là người yêu đầu của hắn, nghe thấy những lời này, chỉ muốn ôm lấy cô ấy bế lên giường làm một trận hả hê nữa, nhưng giữa chốn thanh thiên bạch nhật, người qua người lai đông như thế này, trước mặt lại có chị họ và vài người đẹp nữa, quả thực là không tiện cho lắm.
Trần Hâm nhìn vẻ mặt hắn có đã đường hoàng rồi, thực ra trong lòng cũng đã cảm thấy nhộn nhạo lắm rồi, không khỏi cười trộm.
...
Một lát sau, Trương Hạo Bác lại xuất hiện, cùng với Diệp Thanh tiếp đón hai vợ chồng cổ đồng người Mỹ.
Tuổi của Jacson và Trương Hạo Bác cũng ngang ngang nhau, cũng ngoài bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mắt xanh mũi lõ, khuôn mặt gày ốm, da thì đầy lông, nhưng mặt mũi râu ria được cạo rất sạch sẽ, nhìn thân thể chắc cũng được bảo dưỡng tương đối tốt, nhìn toàn thân thì không có vẻ cường tráng lắm, nhưng cũng rất sung mãn, chỉ cần nhìn cũng biết là người cũng chịu khó tập thể dục thể thao.
Vợ của ông ta là Minna là một cô gái ngoài ba mươi tuổi, tóc bạch kim, làn dan trắng bóc, thân hình rất bốc lửa, ánh mắt màu xanh lam, nhìn vẻ như hình tượng của người Âu Mỹ vậy.
- Ha ha, Jacson, cuối cùng cũng gặp được anh rồi.
Trương Hạo Bác nói chuyện bằng tiếng anh, tiến tới ôm chầm lấy Jacson, rồi lại tiếp tục khẽ ôm Minna, còn Minna thì khẽ hôn lên mặt của Trương Hạo Bác một cái, khiến Diệp Thanh vô cùng thấy ngưỡng mộ, thầm nghĩ, người nước ngoài có kiểu lễ tiết đó thật độc đáo, nhất là khi được gặp người đẹp.
Nhưng, nếu để Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và những người đàn ông khác cũng như vậy, chắc Diệp Thanh tức muốn chết quá, dù sao, tư tưởng của cậu cũng rất truyền thống, người con gái của mình làm sao để người đàn ông khác có những hành đồng đó được chứ, lúc này cảm thấy rất khâm phục Jacson, ít ra người ta cũng không tỏ ra tức giận.
Tiếp theo, Jacson lại nói vài câu gì gì đó với Trương Hạo Bác, rồi hai người lại cường toáng lên, Minna cũng đứng bên cạnh mỉm cười phụ họa.
Diệp Thanh cảm thấy buồn bực, bởi vì cậu nghe bọn họ nói chuyện chẳng hiểu mô tê gì cả.
Ý, ai bảo trước kia tiếng anh mi không chịu khó học cơ, thực ra, thời phổ thông trình độ tiếng anh của cậu cũng tốt lắm chứ, chỉ có điều khẩu ngữ không được tốt cho lắm, sau này thi đại học thì bị rớt, nên mới phải học cao đẳng, cũng do ảnh hưởng của môi trường học tập, thêm nữa bản thân thấy chán nản, nên cũng chẳng có tâm trạng gì để học tiếng anh nữa, chỉ miễn cưỡng thi cho qua cấp 4 để tốt nghiệp thôi.
Nhưng, đừng nói cậu đã qua cấp 4, cho dù là cấp 6 đi chăng nữa, cũng chỉ như vịt nghe sấm mà thôi, chắc gì đã nói được câu tiếng anh nào ra hồn.
- Nào nào nào, để tôi giới thiệt, đây là cổ đông mới của bệnh viện chúng ta, tên là Diệp Thanh.
Trương Hạo Bác lập tức nói tiếng trung, và còn nói với Jacson và Minna nữa chứ.
Rồi lại nói với Diệp Thanh:
- Jacson là một giáo sư trường đại học y khoa Johan Hopkins, chuyên nghiên cứu lĩnh vực ung thư.
Diệp Thanh lập tức thấy kính nể, cậu biết, đại học y khoa Johan Hopkins là một trường rất có tiếng tăm ở Mỹ, được xây dựng vào năm 1876, là một viện nghiên cứu đầu tiên của Mỹ, đặc biệt là lĩnh vực y học, y tế công cộng, nghiên cứu khoa học, quan hệ quốc tế, văn học, nghệ thuật...
Những học viện y học của đại học Johan Hopkins và học viện y học của đại học Harvard, học viện y học đại học Yale, là ba học viện y học nổi tiếng nhất nước Mỹ, thậm chí nhất thế giới.
Jacson nhìn Diệp Thanh một cái rồi ha ha cười lớn, đưa bàn tay ra nói:
- Helle, Diệp, chào cậu.
Nói bằng tiếng trung, tuy phát âm hơi cứng nhưng cũng tương đối chuẩn.
Diệp Thanh liền sững người ra, cũng vội đưa tay ra nói:
- Chào ông chào ông, Jacson, rất vui khi được làm quen với ông.
Không ngờ lại cậu lại vận dùng mấy câu xã giao học trên lớp.
Trong lòng không khỏi thầm trách, hiểu tiếng trung, thế mà lúc nãy còn bô la bô lê tiếng anh làm gì chứ, người ta cũng không phải không biết ông giỏi tiếng anh rồi, dường như Trương Hạo Bác không nói câu nào chỉ nhìn mình là đoán được rồi, nên mới nói tiếng trung thôi.
Tới lượt Minna, đây là một thiếu phụ rất quyến rũ và thân thiện, ôm Diệp Thanh rất thân thiết, vóc dáng cô ấy còn cao hơn Diệp Thanh cả một cái đầu nữa, lại thêm thân người to lớn, ôm Diệp Thanh mà như ôm một đứa trẻ vậy.
Diệp Thanh bị hai bầu ngực đẫy đà của cô ấy áp vào mặt, dường như muốn ngộp thở quá, vội giãy dụa rời ra, mặt đỏ bừng cười nói:
- Chào cô, Min na, hoan nghênh cô tới thành phố Phù Liễu.
- Ha ha, chàng trai này thật đáng yêu.
Minna cũng dùng tiếng trung để nói, rồi cười với Jacson và Trương Hạo Bác, rồi lại xoa xao đầu Diệp Thanh, hoàn toàn không xem cậu là người lớn gì cả.
Cũng phải, Diệp Thanh mặt mày thanh tú, khuôn mặt lại non choẹt, cũng tầm hai mươi tuổi, còn Minna cũng có em trai tầm tuổi cậu, mới học năm đầu đại học, thường hay làm đỏm trước mặt cô, Minna coi Diệp Thanh như đứa em trai của mình vậy.
Trương Hạo Bác nói:
- Tuy Diệp Thanh tuổi còn trẻ, nhưng có bản lĩnh lắm, là một thần y trong bệnh viện Ngô Đồng của chúng ta đó, y thuật cao siêu, được liệt vào những người top đầu về y học của thành phố Phù Liễu chúng tôi.
Nói xong, liền giơ ngón tay cái lên vể tán thưởng.
- Ố?
Jacson cũng là một chuyên gia y học, nghe Trương Hạo Bác tán thưởng Diệp Thanh không ngớt lời, không khỏi cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Diệp, cậu học chuyên khoa gì vậy?
Trong con mắt của ông ấy, với tuổi tác của Diệp Thanh, thì có thể tinh thông một khoa nào đó cũng là giỏi lắm rồi.
Nào ngờ, Diệp Thanh mỉn cười, có vẻ ngại ngùng nói:
- Tôi học y học cổ truyền, đối với nội, ngoại, nhi, phụ đều biết cả.
Jacson cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng tiếp theo liền mỉm cười, nhíu vai, tuy không nói gì, rõ ràng là không tin rồi.
Trong con mắt của ông ấy, nhất định là một học đồ của đông y rồi, hơn nữa, từ trước tới giờ ông ấy cũng không coi Đông y ra cái gì cả, người ta gọi là không khoa học, chỉ dùng những cỏ cây hoa lá làm thuốc chưa bệnh, thậm chí còn chẳng phân ra các khoa gì cả, chỉ biết biện chứng để dùng thuốc, hàn nhiệt hư thực, âm dương biểu lý..., đâu như tây y, cụ thể cũng phân ra làm nội khoa, ngoại khoa, nhi khoa, phụ khoa, da liễu, khoa ngũ quan...
Những bệnh viện đông y ở Trung Quốc đều dựa vào tây y để phân khoa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.