Chương 36: Nhừ đòn
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Ninmesulide, là một kháng thể kháng viêm, giảm đau và giải nhiệt, nhưng, lại tổn thương đển hệ thần kiinh trung khu và chức năng gan của trẻ nhỏ.
Bằng cấp của Diệp Thanh mặc dù không cao lắm, nhưng trình độ tiếng anh cũng khá được.
Cậu lập tức phẫn nộ, bệnh viện sao có thể nhập loại thuốc này? Thật là không quan tâm đến sự sống chết của trẻ em.
Hơn nữa loại thuốc này, vỏ hộp mặc dù ghi hoàn toàn là tiếng anh nhưng địa chỉ lại rõ ràng ghi là Hoa Hạ, là một công ty nhỏ chưa từng nghe tên đến.
Diệp Thanh vội vàng đi tìm lãnh đạo khoa để phản ánh, các phòng của chủ nhiệm, phó chủ nhiệm khoa đều đã đóng kín, chắc đã ra về rồi.
- Vậy mình đi tìm viện trưởng.
Diệp Thanh tỏ ra rất kích động, việc này tuy không phải bổn phận của cậu, nhưng vụ việc cấp bách, cậu không thể làm ngơ.
Nhưng đi được vài bước, Diệp Thanh lại vòng lại, không phải cậu sợ, mà đột nhiên cậu phát hiện, bản thân chưa nắm rõ sự tình, cứ như vậy mà đến thì quá đường đột. Loại thuốc này có thể nhập vào bệnh viện thì chắc chắn phải có ô dù. Mình đâu dám đảm bảo rằng Trương Hạo Bác không có liên quan trong đó được.
Thế là Diệp Thanh quay trở lại phòng khám, bắt đầu kiểm tra bản ghi chép sử dụng loại thuốc này, nhưng cũng không phát hiện ra bất kì sự cố điều trị nào.
- Lẽ nào mình quá mẫn cảm? Tác dụng phụ của Nimesulide cũng liên quan đến hàm lượng thuốc, nhưng đáng tiếc là loại thuốc hạ sốt này không hề ghi rõ hàm lượng thế nào. Không được, mình phải tìm ra chứng cứ mới được.
....
Sau ba tiếng đồng hồ tìm tòi, Diệp Thanh cũng không thu được kết quả gì.
- Người này làm việc thật là cẩn thận, không có khe hở nào.
Diệp Thanh vỗ trán, bỏ chồng bệnh án xuống, đi bộ ra khu vắng vẻ của bệnh viện , hít thở không khí trong lòng, thả lỏng cơ thể.
Vầng trang khuyết chiếu rọi xuống, bị chùm mây che khuất, hiếm hoi lắm mới thấy ánh sáng của nó, lại có từng đợt gió lạnh, khiến Diệp Thanh cảm thấy lạnh cả người, cậu với vớ lấy chiếc áo khoác mòng khoác lên người.
- Ai đó?
Diệp Thanh đi được mấy trăm mét, đột nhiên phát hiện trên bờ tường bao quanh bệnh viện cách đó không xa thấp thoáng bóng người,khoảng bảy tám người, hình như là muốn trèo vào bệnh viện ăn trộm liền mạnh giọng quát.
- Ha ha, tiểu tử, hóa ra là mày. Đúng là đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, lại thấy mày ở đây. Ông mày đợi mày lâu lắm rồi.
Một gã thân hình cao lớn vạm vỡ đi về phía Diệp Thanh, nhìn vẻ vui mừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu nói.
- Là mày
Diệp Thanh nhìn rõ đối phương, trong lòng rùng mình, đúng là oan gia ngõ hẹp à, tên tiểu tử này chính là tên côn đồ Lôi Nghĩa Bình mấy hôm trước bị cậu đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng cậu cũng không tỏ ra hoang loạn, thần thái rất thản nhiên không chút gì sợ hãi cười to rồi nói:
- Đợi tao làm gì thế? Sao, lần trước bị tao cho một bài học, lại muốn mời tao ăn cơm để cảm tạ nữa sao? Ha ha, không phải khách khí như vậy đâu.
Diệp Thanh vội xua tay, còn chân thì lùi về phía sau, đang định chạy.
Lúc này, thằng ngốc cũng có thể nhận ra, đám này đến để trả thù. Bảy tám tên côn đồ, bản thân có một thân một mình, nếu lọt vào tay bọn chúng thì chắc thừa sống thiếu chết.
Hơn nữa, đây tuy là ngoài bệnh viện, nhưng lại là bờ ruộng, cách bệnh viện gần nhất, ánh điện toản ra cách đó tám chín trăm mét cơ, gọi người đến cứu cũng không kịp nữa rồi, đám người này chỉ cần năm sáu tên lên thôi, hai ba tên giữ chân, ha ba tên giữ tay, rồi vứt mình vào trong rừng, cho dù là giết người, cũng không có ai đến cứu.
Diệp Thanh nghĩ như vậy, lập tức lùi lại chạy. Nhưng tiếc rằng, vừa chạy được hai ba bước thì có hai tên côn đồ đứng ra chặn lại rồi.
- Thằng nhãi, muốn bỏ chạy sao? Đừng có nằm mơ!
- Các anh em, oan gia phải giải không nên kết, để hôm khác mời mọi người uống rượu nhé.
Diệp Thanh vừa cười ha hả vừa đưa mắt nhìn quanh để tìm đường phá vây.
- Uống rượu cái con C.. ă..c ý!
Lôi Nghĩa Bình chửi, từ sau lao tới, một chân nhằm cổ Diệp Thanh mà đá, nhìn vóc dáng cao lớn và cách đá của hắn, có vẻ cũng học qua tây côn đô, nhưng Diệp Thanh thấy vậy liền mừng rỡ, tên này đá cao như vậy, mạnh thì mạnh đấy, nhưng sơ hở thì rất nhiều, chắc cũng học được vài món ở những võ đạo tèm nhèm mà thôi.
Nhưng đối phương người đông, Diệp Thanh không muốn trang đấu, cùng lúc này, đẩy một người, để tìm được chạy trốn.
- Bốp!
Vừa chạy được hai ba mét, thì bị một cú đấm từ đâu lao tới, đấm thẳng vào mặt Diệp Thanh. Diệp Thanh không kịp né tránh, liền bị đấm lăn xuống đất, hộc cả máu mũi.
- Mẹ kiếp, ghét nhất người khác dánh vào mặt tao. Ông mày liều với mày luôn.
Diệp Thanh cố bò dậy, lau máu từ khóe mồm đi, lao lên, tóm lấy tên vừa đánh mình, đá mạnh vào chân hắn, rồi vật hắn xuống đất, đồng thời lao vào đấm đá vào bụng hắn.
- Phù!
Tên đó kêu rên lên, đau đớn không chịu nổi.
- Anh em xông lên, đánh chết thằng ranh con này!
Lôi Nghĩa Bình vẫy tay nói, mọi người lập tức lao lên, Diệp Thanh không kịp đứng dậy, bò bò trên mặt đất, tránh được vài quyền, né được vài cú đá, kiên trì không nổi hai phút thì bị đám của Lôi Nghĩa Bình đám đá cho một trận.
- Tiểu tử, mày tài lắm mà! Làm gì đi chứ, lần trước mày đánh tao sướng lắm cơ mà, lần này ông đánh mày gấp mười lần mày đánh tao lần trước.
Lôi Nghĩa Bình vừa đá vào ngực Diệp Thanh và nói những câu cay cú.
Diệp Thanh chỉ còn biết ôm những chỗ hiểm thôi, rồi chửi thầm : tên họ Lôi này nhé, lần sau đừng để tao gặp mày một mình, gặp mày, ông mày sẽ châm cho mày chết.
- Phù!
Lôi Nghĩa Bình đá một phát vào cằm Diệp Thanh, Diệp Thanh liền phun ra máu tươi, xem ra rất thê thảm.
- Anh Lôi, dừng tay, đừng đánh chết tên tiểu tử này.
Một tên gần gò thấy vậy, lập tức kêu lên.
- Ha ha, Tiểu Sơn Tử, xem kìa, thế này mà đã sợ rồi sao, cũng chỉ là phun tý máu ra thôi mà, ai mà chưa từng phun ra chứ, làm sao mà chết dễ dàng thế được. Anh em, tiếp tục đánh, đánh cho nó biết thế nào là lễ độ.
Bên cạnh, một gã tóc nhuộm xanh, mặt gày xơ xác cười nói, nói xong, lại đá lên mông của Diệp Thanh.
- Hừ, đánh chết nó á? Thế thì dễ dàng cho nó quá rồi. Anh mày còn muốn hành mày thêm nữa cơ.
Lôi Nghĩa Bình hừ một tiếng rồi cười quái dị, đưa tay ra đấm đá cậu, sau đó tóm lấy cổ áo Diệp Thanh, lôi lên.
- Anh Lôi, xem ra tên tiểu tử này không ổn rồi, không ngờ chịu đòn lại kém như vậy, chẳng đã gì cả.
Thấy Diệp Thanh cúi đầu, hai tay xõng xoài, nửa sống nửa chết, tên tóc nhuộm xanh kêu lên, có vẻ không thỏa mãn.
Nhưng Lôi Nghĩa Bình lại vô cùng hứng trí, nhe răng cười nói:
- Mày thì biết cái chó gì, hồi nhỏ chưa học chữ sao, đánh như đánh chó mới sướng chứ.
- Đúng đó, anh Lôi, em cũng thấy thế.
- Anh Lôi, anh muốn hành nó thế nào?
- Hành thế nào ý à? Cứ vả cho nó vài cái vào miệng đã.
Lôi Nghĩa Bình nói xong liền vung tay tát Diệp Thanh bốn năm cái, nhưng Diệp Thanh không có phản ứng gì, như chết vậy.
Lôi Nghĩa Bình đánh xong, dùng nách kẹp đầu Diệp Thanh, hắn thì cao to, Diệp Thanh thì gày gò, giống như diều hâu quắp con gà con vậy. Nhưng không ai chú ý tới, đầu Diệp Thanh vừa bị kẹp vào nách hắn, hai mắt liền mở to ra.
- Ha ha, tên tiểu tử này đánh cho bất tỉnh rồi, nha Lôi, đúng là bõ tức.
- Đúng đó, sức của anh Lôi thật ghê gớm, thảo nào tối qua, em nghe chị dâu gọi mãi.
- Đó là, anh Lôi mày trên giường là một mãnh tướng. Một đêm ít nhất phải làm bẩy phát.
- Thôi đừng lảm nhảm nữa, cho anh mày một ý kiến đi, làm sao để hành tên tiểu tử này tiếp?
Lôi Nghĩa Bình cười nói.
Thế là, đám người cùng góp lời.
- Anh Lôi, lột hết quần áo của nó, buộc vào chỗ nào náo nhiệt nhất thành phố, chắc chắn ngày mai sẽ được lên báo.
- Viết lên người hắn chữ đồ khốn.
- Chặt đứt ngón tay hắn!
- Cắt ngón tay nó như cắt tiết một con gà thôi.
Choáng mấy người này thật ác độc.
- Được, cứ làm thế đi.
Lôi Nghĩa Bình vẻ mặt rất hưng phấn.
Diệp Thanh cúi đầu giả bộ hôn mê, nhưng ánh mắt lại hơi híp lại, đúng lúc thấy cảnh tượng đó, lúc đó như muốn nôn ọe ra, không kìm nổi, liền đánh vào bộ hạ của Lôi Nghĩa Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.