Chương 46: Oan gia ngõ hẹp
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Đội trưởng Vương, anh em ở ngoài báo cáo, xe của Lôi Nghĩa Bình đã tới bễn đỗ xe của vũ trường, có lẽ sẽ vào trong này luôn đó.
Trình Thiết vờ lấy một điều thuốc giả bộ ra xin lửa, rồi ghé sát tai Vương Binh nói.
- Ừ, lệnh cho anh em chuẩn bị hành động. Nhưng đừng đánh rắn động rừng đó.
Vương Binh nâng kính lên, trầm giọng nói.
Chỉ chốc lát, đã thấy Lôi Nghĩa Bình dẫn theo gã đàn ông mặt sẹo, một gã gày gò, còn cả một gã to béo đầu trọc nữa, tiến vào đại sảnh vũ trường, dường như rất rành đường lối, tiến tới một góc vắng vẻ.
Ở đó đang có một người, trên cánh tay xăm hai con rồng, trông rất dũng mãnh. Bên cạnh hắn ngoài vài tên thủ hạ, không có khách nào dám tới gần, nếu là khách thường đến vũ trường thì biết, người này chính là bảo kê của vũ trường, tên là Mai Hồng Bân.
- Ai dà, anh Hồng, vẫn long tinh hổ mãnh như xưa, người anh em lại đến làm phiền anh rồi.
Dường như Lôi Nghĩa Bình có vẻ thân quen Mai Hồng Bân, đi tới vỗ vào vai hắn rồi cười ha hả.
- Tên tiểu tử này, đến muộn rồi nhé. Phải phạt hai trai. Tiểu Xuân Tử, mang rượu tới đây.
Mai Hồng Bân thấy Lôi Nghĩa Bình, bỗng vui hẳn lên, vẫy tay ra hiệu cho một đàn em nói.
- Dạ!
Tiểu Xuân Tử vội gọi phục vụ quầy ba, mang đến mười két bia Anh tới.
Sau đó, Lôi Nghĩa Bình, gã mặt sẹo, gã gày gò, gã to béo đầu trọc ngồi xuống, cùng với Mai Hồng Bân và anh em vừa uống rượu vừa tán phét. Sau đó, cả đám chụm lại với nhau bàn luận về đàn bà.
Lôi Nghĩa Bình thậm chí còn véo mạnh một cái vào mông một nữ nhân viên phục vụ đi tới, thân hình bốc lửa cả nhân viên phục vụ này quả khiến người khác thèm muốn, bỗng kêu lên một tiếng khiến mọi người cười toáng lên.
- Thế nào? Hàng lần này có mang đến không, tỉ lệ thế nào/
Cười nói một hồi, Mai Hồng Bân ghé sát Lôi Nghĩa Bình, khẽ hỏi.
- Cái này anh yên tâm đi, anh em ta chứ ai đâu, đã là bạn làm ăn lâu năm như vậy rồi, không để anh phật ý đâu.
Lôi Nghĩa Bình vỗ ngực, sau đó lôi từ trong túi ra một túi màu trắng, giống như bột vậy, đưa cho Mai Hồng Bân kiểm hàng, nói:
- Số lượng đủ, độ tinh khiết cao, vừa từ Myanmar chuyển tới.
Mai Hồng Bân xẻ một túi ra, dùng móng tay lấy một ít, đưa lên miệng liếm liếm, chẹp chẹp miệng, gật đầu nói:
- Cứ theo luật cũ, tiền trao cháo múc.
Đúng lúc này, bỗng có một nam một nữ chạy tới, người con gái kêu lên:
- Anh, anh phải giúp em trừ nỗi tức giận này.
Mai Hồng Bân vội đem túi bột trắng đó giấu đi, hỏi:
- Song Song, sao thế? Ai dám ức hiếp em sao?
- Hu hu, là hai đứa tiện nhân cùng làm trong bệnh viện với em, ngày thường đều xa lánh em, vừa nãy trong vũ trường, gã đàn ông kia còn tát em một cái.
Mặt Mai Song Song hầm hầm tức giận, lôi tay Mai Hồng Ban khóc nói:
- Anh, em gái anh bị người khác đánh thảm quá, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em.
- Cái gì? Dám đánh em gái anh trong địa bàn của anh sao?
Mai Hồng Bân rất tức giận, vỗ mạnh vào bàn rồi đứng dậy quát:
- Thằng nhóc nào dám đánh em gái tao, đi nào, anh em, theo tao tìm nó.
Những tên đàn em bên cạnh cùng đứng dậy, sắn tay áo, chuẩn bị một trận đại chiến.
- Mẹ kiếp, nó đui rồi sao, dám đàu giỡ với hổ à?
- Anh Hồng, tên tiểu tử đó mệnh nó khổ, chắc không thọ được lâu đâu anh, không cần anh phải ra tay, để anh em chúng tôi rằn mặt hắn là được rồi.
- Đúng! Chém hắn, chém luôn cả cái chỗ thừa kia chả hắn nữa.
- Đúng đấy, anh Hồng, tên tiểu tử này không biết trời cao đất dày là gì, dám vuốt râu hùm, hôm nay không cho nó tàn phế thì nó sẽ không biết sợ đâu.
Lôi Nghĩa Bình nói lớn:
- Anh Hồng, anh em hôm nay đưỡ xem cái uy của anh rồi, đợi anh khải hoàn trở về, chúng ta tiếp tục bàn việc chính.
Gã mặt sẹo nói:
- Dám đánh em gái của anh Hồng, tên tiểu tử này quả gan to bằng trời, hiển nhiên là không coi anh em chúng ta ra cái chó gì cả.
- Ha ha, cũng có những thằng ngu như thế mà, làm những việc ngu là không ai bằng.
Gã gày gò khoanh tay trước ngực, mỉm cười lắc đầu nói.
Vốn Mai Hồng Bân đã vô cùng tức giận, lại thêm mấy người này kích bác, làm sao mà nhịn được nữa, lập tức dẫn theo Tiểu Xuân Tử và ba anh em khác cùng Mai Song Song đến thẳng chỗ Diệp Thanh và Lý Tiểu Miêu.
Lôi Nghĩa Bình và gã mặt sẹo cùng đi xem cho vui.
Nhiều người ngông nghênh vừa đi vừa ra oai vậy khiến những người trong đại sảnh đều phải nhường đường.
……
Cũng lúc đó, Trình Thiết luôn theo dõi vội nói:
- Cái người con gái kia, sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này, làm hỏng việc của chúng ta. Đanh định lao vào tóm gọn bọn chúng thì ả lao tới.
Vương Binh cười nói:
- Không nên vội, bọn chúng không thoát được đâu. Đi, chúng ta cũng qua đó xem sao.
Nói xong, rồi khua tay ra hiệu cho bảy tám anh ở ở các góc của vũ trường cùng đi lên, hương về phía Diệp Thanh thẳng tiến.
……
Ba ba
Năm ba
Sáu ba
Chín ba
- Ha ha, làm sao mà có tới chín cái ba được, cậu thua chắc rồi.
Lý Tiểu Miêu cười và mở cốc ra.
Diệp Thanh vội nhìn, chỉ thấy trong cốc có bảy cái ba thôi, thế là lại thua rồi.
- Phạt một cốc rượu, phải uống một hơi cạn đó.
Lý Tiểu Miêu giảo hoạt nói, rồi rót đầy chén bia cho Diệp Thanh.
Bọn họ đang chơi trò xúc xắc, cứ lắc lên, không cho đối phương biết được điểm số của mình, sau đó xem số điểm của mình, sau đó nói bừa một cái.
Diệp Thanh đâu phải là đối thủ của Lý Tiểu Miêu, thua liền bảy tám trận rồi, cũng uống vài cốc bia phạt rồi, nhưng tửu lượng của cậu cũng ổn, nên không bị say.
- Uống thì uống, ai sợ ai nào.
Diệp Thanh rất oai phong, cầm cả cốc bia uống một hơi cạn.
Đúng lúc đó, tiếng của một người con gái vọng tới.
- Anh, chính là hai người họ.
Mai Song Song chỉ tay về phía Diệp Thanh và Lý Tiểu Miêu nói.
Lý Tiểu Miêu quay đầu lại nhìn, thấy có rất nhiều tên côn đồ đứng sau lưng mình, vây thành một vòng tròn lớn, giật hết cả mình, rồi ẩn sau lưng Diệp Thanh.
- Hừ, mày chính là tên tiểu tử đánh em gái tao sao?
Mặt Mai Hồng Bân đỏ bừng bừng, đập mạnh vào bán của Diệp Thanh, khiến bia rượu rơi xuống vỡ tan.
- Tôi không hề đánh em gái anh, chạm vào người còn chưa chạm nữa là.
Diệp Thanh đặt cốc bia xuống, sau đó lùi lại hai bước che cho Lý Tiểu Miêu, không chút sợ hãi gì nói.
Cậu nhìn quanh, thì thấy Lôi Nghĩa Bình và đám người, bỗng rùng mình, thành phố Phù Liễu này thật nhỏ bé, đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra hôm nay không ổn rồi. Nhưng còn có anh Cương và anh Trình ở đây, chắc cũng không sao đâu.
Đợi Diệp Thanh nhìn xung quanh xong, nhưng không phát hiện Vương Binh và Trình Thiết đâu, thầm nghĩ: èo, hai người kia đi đâu rồi ta? Thế này thì mình thảm thật rồi.
- Đánh người còn giảo quyệt sao? Tiểu tử, mày đánh em tao một cái, tao đánh mày trăm cái, đánh cho bố mẹ mày không nhận ra mày nữa.
Mai Hồng Bân sắn tay áo lên, nhổ bãi nước bọt xuống nền rồi lao lên đánh Diệp Thanh.
- Đợi đã, anh Hồng.
Lôi Nghĩa Bình kịp thời kéo hắn lại.
- Sao thế? Cậu biết tên tiểu tử này sao? Muốn nói họ nó sao?
Mai Hồng Bân thấy Lôi Nghĩa Bình và đám đàn em thấy vẻ mặt khác lạ, thấy hắn kéo mình lại thấy không hài lòng nói.
- Đâu có đâu có.
Lôi Nghĩa Bình vội giải thích:
- Em có biết tên tiểu tử này, nhưng lại là kẻ thù! Anh Hồng, anh đánh nó em vui còn không kịp nữa là Nhưng tên tiểu tử này cũng có chút quỷ quái, thích dùng châm để châm người lắm, anh phải cẩn thận đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.