Chương 88: Phẫu thuật khớp xương ngoại khoa
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh đứng dậy cười nói:
- Điền đại thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Câu này nghe vào tai Điền Vĩ Vĩ có vẻ đau, tức thì mô hồ như có một người bạt cho một cái bạt tai vậy, thiệt đúng là khen mình lại cũng nghĩ ra kêu Dương Hỏa Thành tìm Diệp Thanh phiền phức ở đâu nữa, không nghĩ đến , người ta lại ngồi trong nhà tư lệnh Trương uống trà!
Đến đây làm cho hắn nghĩ lại, không cần biết Diệp Thanh với tư lệnh Trương có quan hệ như thế nào, nhưng cũng không thể gây phiền phức cho Diệp Thanh được, không may mà lão Trương kia nổi giận lên thì có bố hắn đến cũng không có đỡ nổi!
Ờ, vẫn là bất biến ứng vạn biến, bình tĩnh, tùy cơ ứng biến, nếu mà hắn chỉ có mối quan hệ hời hợt thì sẽ nghĩ cách xử hắn sau.
Điền Vĩ Vĩ quyết định, sau đó khôi phục tinh thần, miễn cưỡng lôi ra một nụ cười nói:
- Ồ thì ra là lão huynh Diệp Thanh, khéo thật!
Nói như là quen biết Diệp Thanh lắm vậy.
Diệp Thanh đến khám bệnh cho người ta, đối phương lại cười nói nghênh đón, bản thân cũng không muốn chọc bục sĩ diện của hắn, chỉ cười nhạt rồi lại ngồi xuống.
Hà Tố Khiết đâu có biết vừa rồi hai người này vừa mới có xung đột, chỉ nghĩ rằng hai người này còn là bạn tốt nữa, liền cười khà khà nói:
- Ồ, hóa ra các cậu biết nhau, vậy tốt rồi, mọi người cùng ngồi xuống uống trà nói chuyện, đợi chút ông Trương xong việc chúng ta cùng vào trong, cùng khám bệnh cho bác Trương của các cậu, rồi nghĩ phương pháp điều trị nhé?
La Văn Nam là chuyên gia mới về nước, rất tự tin về y thuật của mình, tất nhiên không có để ý đến Diệp Thanh, một cọng lông tơ vớ vẩn, liền cười nói:
- Cái này không có vấn đề gì, trong lúc tôi xem bệnh tuyệt không có ngại có người ở bên cạnh thăm quan học hỏi!
Diệp Thanh mỉm cười, gật đầu đồng ý, sau đó đôi bên đầu ngồi ngoài phòng khách cùng uống trà.
La Văn Nam trong lòng vẫn có một chút tò mò về Diệp Thanh, hoặc có thể là không tin rằng với tuổi tác trẻ như vậy mà Diệp Thanh có thể là một chuyên gia, có thể để được giới thiệu đến đây khám và điều trị cái căn bệnh ngoan cố này thì ít nhiều cũng phải là một danh y! Cái thằng kia nhìn chẳng gióng chút nào, thế là liền hỏi:
- Bác sĩ Diệp, xin hỏi chức vụ công tác của anh ở đâu vậy?
Diệp Thanh uống một ngụm trà, có hơi chút ngượng ngùng trả lời:
- Bệnh viện Ngô Đồng ở địa phương nhỏ này, anh có nghe qua chưa?
- À, rất xin lỗi , tôi vừa mới về nước, đối với tình hình trong nước không có được rõ lắm.
Đúng là chưa nghe thấy rồi, trong mắt La Văn Nam có một chút khinh bỉ, lại hỏi:
- Vậy chắc anh chính là bác sĩ chuyên khoa bệnh phong thấp xương cốt ở bệnh viện Ngô Đồng đúng không?
Vừa nói xong, Điền Vĩ Vĩ và Phạm Kiến Quân vừa mới uống một ngụm trà xong suýt phun ra!
Phạm Kiến Quân cười nói:
- Giáo sư La của tôi ơi, anh ta đâu có phải là chuyên gia bệnh phong thấp xương cốt gì đó đâu, chỉ là một bác sĩ thực tập ở bệnh viện Ngô Đồng ấy mà!
Diệp Thanh có chút không vui, trong bụng nghĩ, anh mày hiện nay đã thăng trức lên bác sĩ trụ viện rồi biết không? Thằng đần kiến thức nông cạn kia!
La Văn Nam ngạc nhiên, thấy Diệp Thanh không có phủ nhận, nghĩ chắc là thật, thế là lập tức mất hứng giao lưu với Diệp Thanh, mỉm cười ngồi uống trà một mình.
Điền Vĩ Vĩ mặt cũng đầy sự khinh miệt, một bên uống trà, một bên cười trộm.
Nhưng mà tâm trạng của anh bạn Diệp Thanh chúng ta khá là tốt, mỉm cười một cái rồi coi như không có màng chuyện hơn thua gì cả, nhàn rỗi xem hoa nở hoa tàn, rót thêm một tách trà, bên ngồi nhàn rỗi uống trà, bên ngồi tùy ý đọc báo, xem tạp trí.
Nét thần thái này lạc vào trong mắt Hà Tố Khiết, tuyệt nhiên làm cho người vợ của vị tư lệnh kia gật đầu, thầm nghĩ:
- Xem ra Vương Binh giới thiệu không nhầm người, cái cậu Diệp Thanh này, còn trẻ vậy mà không chấp nhặt chuyện đố kỵ, chắc hẳn phải có chút tài năng! Hài, tội nghiệp chồng tôi, bị căn bệnh này giày vò bao nhiêu năm nay, vẫn không biết đến bao giờ mới kết thúc đây. Nhĩ đến đây thần sắc buồn bã, quay lưng đi gạt nước mắt.
Diệp Thanh nhìn vào trong mắt thấy, trong lòng nghĩ thầm, mỗi nhà đều có một nỗi niềm riêng, cặp đôi quý nhân này cũng chưa chắc đã hạnh phúc.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng ngủ của Trương Kim Thụ đi ra một người đàn ông tầm tuổi trung niên, nhìn gương mặt hình như cũng là người làm quan. Không có có tránh được, thê mới nói “cư di khí, dưỡng di thể”, làm quan lâu rồi, thì trên người cũng toát lên một vẻ khí chất khác người bình thường, bất luận là quan tham hay thanh liêm, đều như vậy, có thể nói đại để là khí chất của người làm quan nhở.
Người đàn ông này tự nhiên cũng quen với Diệp Thanh, chào hỏi một cái rồi đi.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Hà Tố Khiết, mọi người đi vào trong phòng.
Vừa đi qua cửa, Diệp thanh liền ngửi thấy có mùi thuốc, cả trung y lẫn tây y, rất rõ ràng, vị lão tư lệnh viên này đã từng được rất nhiều thấy thuốc tiếng tăm khám cho, từng uống và dùng qua nhiều loại thuốc!
Đây là một người đàn ông có tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt vẫn chuẩn, mặc dù bệnh phải lằm giường, nhưng vẫn mơ hồ phát ra một luồng uy lực mạnh mẽ, trong lòng Diệp Thanh thầm tán đồng một tiếng, không hổ là người xuất thân trong quân ngũ!
Hà Tố Khiết vẫn chưa giới thiệu, Điền Vĩ Vĩ liền ngay lập tức cướp lời:
- Trương thúc thúc, Vĩ Vĩ đến thăm bác đây, lại còn đặc biệt mời một chuyên gia đến khám bệnh cho bác nữa đấy!
Trương Kim Thụ điềm đạm trả lời một tiếng:
- Cháu có tâm rồi!
Câu này tựa như một lời hai ý, làm cho Điền Vĩ Vĩ có mục đích không tốt cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày, liền mỉm cười nói:
- Trương thúc thúc, việc của bác cũng là việc của con, bác phải lằm bệnh trường kỳ trên giường, những hậu bối như chúng con nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, thay bác đi lại hỏi thầy tìm thuốc cũng là lẽ đương nhiên thôi mà! Đây đây, con giới thiệu cho bác chút, vị là bác sĩ La ở bệnh viên Nhân Dân tỉnh, vừa mới nghiên cứu từ nước ngoài về, cấp hàm chuyên gia, có rất nhiều nghiên cứu về bệnh phong thấp xương cốt, còn từng viết sách về vấn đề đó nữa!
Ánh mắt của Trương Kim Thụ liền hướng theo, điềm đạm nói:
- Phiền bác sĩ La rồi!
Rất rõ ràng, ông ấy đã gặp qua nhiều bác sĩ và cũng không ôm quá nhiều hi vọng.
La Văn Nam nói:
- Không biết tôi có thể xem trước bệnh sử của bác, và một số báo cáo xét nghiệm, như tia X chẳng hạn?
Trương Kim Thụ gật gật đầu, Hà Tố Khiết liền lấy ra từ cái tủ đầu giường một tập tư liệu đưa cho La Văn Nam, mấy năm gần đây tất cả đều có trong này, phiền cậu rồi!
Rồi sau đó mời mọi người cùng ngồi.
La Văn Nam nhận hồ sơ bệnh sử, ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh đầu giường tỉ mỉ xem.
Diệp Thanh tức thì ngồi ở một góc nhỏ khác cũng dõi theo, đối với viêc Điền Vĩ Vĩ tranh lên trước để La Văn Nam có thể khám bệnh , anh ta không hề có chút ý kiến gì. Nếu mà đối phương thực sự có cách chữa khỏi thật, thì anh ta cũng không ngại ngùng học lén một chút, không uổng phí chuyến đi này!
Nhưng mà Diệp Thanh cũng từng ở Bạch Ngọc Bảo tháp nghiên cứu qua một số loại bệnh về phong thấp xương cốt, trong đó cũng bao hàm không ít kiến thức y học của tương lại, anh ấy biết rất rõ, dựa vào trình độ y học hiện tại trên thế giới, đối với bệnh viêm khớp phong thấp, vẫn còn chưa có cách điều trị hiệu quả, vẫn nói là “ cái bệnh ung thư không chết” quả thật không sai!
Đôi khi, có lúc tin tức hoặc báo cáo đưa ra, tuyên truyền, kêu là tìm ra được phương thuốc tốt, nhưng kỳ thực thì phần lớn điều trị hiệu quả không cao, chỉ có thể thuyên giảm và không phát bệnh phần nào chứ không có khỏi hẳn, có kết quả tốt thì cũng là một số bệnh nhân thời kỳ đầu, bệnh tình còn nhẹ.
Mười phút sau, La Văn Nam, xem xong bệnh sử, trau mày nói:
- Bệnh Phong thấp khớp xương này không có rõ ràng và thường do rất nhiều nguyên nhân gây ra viêm khớp, viêm xương, có liên quan đến hoàn cảnh, tế bào, các căn bệnh khác, di truyền, kích thích tố, và trạng thái tinh thần, cùng với các yếu tố khác liên quan mật thiết với nhau.
Bệnh của lão Trương vô cùng phức tạp! Bây giờ xuất hiện nhiều khớp xương bị biến dị, điển hình là dị dạng, trừ chất xương chảy ra thì ngoài ra còn có hiện hữu rất rõ chất xương bị phá hủy, các khớp phần nhiều dị dạng, thoát vị, các bên bị lệch, khớp bị cứng lại, theo như tình hình tiến triển của bệnh thì đến giai đoạn bốn rồi, cũng là thời kỳ cuối! Mà có nói theo chức năng hoạt động đi chăng nữa thì cũng là thời kỳ cuối!
Hà Tố Khiết nói:
- Vậy anh có cách chữa trị nào tốt không? Chỉ cần làm cho giảm bớt đau đớn cũng được!
LA Văn Nam nói:
- Bây giờ chọn dùng các loại như thuốc bào chế từ a-xít sa-li-xi-líc, mỹ tân, bố lạc phân, trà phổ sinh, lưu đại bình kim nạp, vân vân, đều không còn có tác dụng nữa rồi, những thốc đó chỉ có tác dụng vào thời kỳ đầu hoặc đối với những triệu chứng nhẹ thì mới có hiệu quả, tôi đề nghị nên nhanh chóng tiến hành phẫu thuật với bác Trương!
- Phẫu thuật khớp xương?
Dứt lời Hà Tố Khiết kinh ngạc, chưa đến vạn bất đắc dị, có ai chịu dể động dao kéo đến xương khớp cơ chứ, nói vậy kỳ cục, mà cho dù có phẫu thuật thành công thì vận động cũng không có tiện, giống như mấy bệnh nhân tàn phế vậy!
Trương Kim Thụ lằm trên giường mắt hơi nhắm lại, mặc dù không có nói gì, nhưng Diệp Thanh để ý thấy, lông mi vũ ông ấy hơi giật giật, rõ ràng là không có muốn đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.