Chương 379: Phong lưu tài tử
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Tên nhãi Diệp Thanh này thực ra có hiểu pháp luật gì lắm đâu, chẳng qua mấy ngày trước lên mạng đọc tin tức, thấy có hai người đụng xe nhau, một bên thì không có trách nhiệm còn bên kia chịu hoàn toàn trách nhiệm, cảnh sát làm giấy xác định trách nhiệm ngay tại hiện trường, kết quả người chịu hoàn toàn trách nhiệm không chịu phối hợp, cứ muốn kéo dài thời gian, không tới để giám định tổn hại, cũng không chịu bồi thường, điện thoại thì tắt máy, nên không thể nào gọi được, nên không tìm được người, khiến người không có trách nhiệm kia vô cùng tức giận.
Tuy công ty bảo hiểm đã bồi thường, nhưng chỉ bồi thường cho người mua bảo hiểm thôi, nhưng không phải bồi thường trực tiếp cho tên tiểu tử đó, mà những vụ án này cũng đã quá nhiều rồi, sang năm tiền bảo hiểm tăng lên, cho nên người này mới kéo dài thời gian để kiếm thêm.
Cảnh sát giao thông ghi giấy chứng nhận trách nhiệm, sau đó cũng không quản nữa, cách duy nhất bây giờ là đưa ra tòa để cố táo hắn, nhưng đáng tiếc, kiện cáo những vụ này thì phiền phức lắm, hơn nữa lại tốn thời gian tiền của nữa, nếu người bình thường làm sao chịu được nổi chứ.
Gặp phải những loại người này, thì làm sao không tức giận được chứ.
Cho nên, một buổi chiều trong ngày, chàng trang không có trách nhiệm này gặp phải tên chịu hoàn toàn trách nhiệm kia, lúc đó liền bám theo, tới khu nhà của đối phương, trong lúc tức giận, đập nát chiếc xe trị giá ba trăm ngàn tệ của đối phương.
Kết quả, bị tên chịu hoàn toàn trách nhiệm đó kiện lên tòa án, chàng trai này bị thua kiện, không những không nhận được một xu nào, còn phải bị phạt một năm ba tháng tù vì tội cố ý phá hoại tài sản của người khác.
Chàng trai đó vô cùng bực bội khó chịu, bị người ta đụng phải, mình không là người vô can, mà lại phải ngồi tù, đugs là quá oan uổng, nếu có trách thì trách cậu ta quá nóng nảy và kích động, hơn nữa, mức sử phạt của sự cố giao thông hiện tại không được hợp lý cho lắm, khiến người vô can hoàn toàn bị động, nhưng như vậy cũng không nên đi phá xe người ta chứ.
Diệp Thanh thầm nói, bà Nghiêm kia chẳng phải giống như bản sao của chàng trai kia đó sao? Nếu mà là Diệp Thanh, cho dù có động thủ cũng không để lại bất cứ vết thương ngoài da nào, khiến người ta kiện mình cũng không có chứng cứ, còn về đánh đấm nhau, từ trước tới giờ Diệp Thanh chưa biết sợ ai.
Nhưng, những dân thôn kia thế yếu nhưng được cái đoàn kết, cầm cuốc xẻng đánh người ta, như vậy sẽ gặp bất lợi khi bị kiến cáo, Diệp Thanh không muốn dưng mắt đứng nhìn những người dân lương thiện quên mình chịu thiệt thòi.
- Bác gái, các bị hương thân, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, mọi người không nên kích động, cứ đợi cảnh sát giao thông tới xử lý đi.
Diệp Thanh ngăn lại đám người đang hung hăng, cố gắng khuyên.
- Đừng dài dòng nữa, bà này muốn đập xe của hắn.
Trong lòng bà Nghiêm lửa giận bừng bừng khó mà giữ bình tĩnh được, cái cuốc cầm trong tay, vô cùng tức giận kêu lên:
- Tôi đếm ba tiếng, nếu cậu không chịu tránh ra, cái cuốc trong tay bà nó không có mắt đâu đấy.
Lúc đó liền bắt đầu đếm:
- Một, hai...
Cái cuốc trong tay giơ lên cao, dường như chỉ đợi đếm tới ba là bổ nhào vào người Diệp Thanh.
Lúc này, ông Nghiêm vội vàng chạy tới, tóm lấy vợ lão nói:
- Phượng Nhi, đừng kích động, đừng kích động, vừa nãy là vị bác sĩ này đã cứu sống tôi đó, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa được.
Lão Nghiêm không phải là người hồ đồ, tuy vừa nãy bị ngộ độc rượu, nhưng được Diệp Thanh cứu chữa nên đã tỉnh táo rồi, cũng biết là Diệp Thanh cứu mình,rồi nhớ lại những cảnh tưởng lúc trước, lúc này thầm cảm ơn Diệp Thanh đến rơi nước mắt.
Lúc này, cậu mập đứng gần bà Nghiêm liếc nhìn Diệp Thanh một cái, cẩn thận dò sét, lập tức mắt sáng lên, vui mừng kêu lên:
- Cái anh này, chẳng phải tên là Diệp Thanh ở thôn Diệp Gia sao?
- Ách, đúng vậy, toi là Diệp Thanh đây.
Diệp Thanh thấy rất ngạc nhiên, thản nhiên đấp. Lập tức, thấy mình cũng nổi tiếng phết, thầm nói, tiếng tăm của mình cũng không phải vừa đâu nhỉ, ngay cả thôn trang cách nhà mình hơn hai mươi cây số này cũng biết đến đại danh của mình nữa.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều vô cùng vui mừng, hiển nhiên đã từng nghe thấy quý tính đại danh của Diệp Thanh rồi.
Cậu mập nhảy dựng lên, vô cùng vui mừng nói vơi bà Nghiêm:
- Bà Nghiêm, ông Nghiêm bây giờ không sao rồi, nhất định là được bác sĩ Diệp Thanh cứu chữa rồi.
- Á!
Bà Nghiêm lúc này mới định lại thần, cầm cuốc theo đi tới chỗ Diệp Thanh, Diệp Thanh ánh mắt thoắt nhìn, thấy phản ứng của bà Nghiêm cũng đã ổn rồi, thấy bà vứt cái cuốc xuống, ngượng ngùng cười, rồi tiến nhanh về phía cậu, cầm lấy tay của Diệp Thanh, vô cùng cảm kích nói:
- Bác sĩ Diệp à, quả thật cảm ơn cậu quá.
- Đây cũng là trách nhiệm của những người làm nghề y như chúng cháu mà.
Lúc này Diệp Thanh khiêm tốn cười rồi hỏi:
- Bác gái, bác trai có tiền sử bệnh động kinh phải không?
Diệp Thanh chỉ muốn hỏi qua một chút về bệnh sử, ví dụ như từ khi nào có những triệu chứng đó, câu này cậu cũng chỉ hỏi cho đúng trình tự thôi, vì cậu cũng đã biết rõ bệnh trạng từ lâu rồi.
- Á? Ông ấy lại phát bệnh rồi sao?
Bà Nghiêm vô cùng lo lắng hỏi, cái bệnh này lúc phát bệnh, không phải đùa giỡn đâu, thậm chí nguy hiểm tới cả tính mạng đó.
- Suýt chút nữa thì phát bệnh, may mà chữa trị kịp thời, ngoài ra bác trai lần này bị ngộ độc rượu, chính là do bệnh động kinh gây ra.
Diệp Thanh rất nghiêm túc nói.
- Cái gì? Ngộ độc rượu sao?
Bà Nghiêm vô cùng quan tâm, nhưng lập tức lại tức giận bừng bừng, quay người lại đi tới chỗ lão Nghiêm đang lẩn trốn giữa đáng người quát:
- Cái ông mất dịch này, lại còn dám nói không uống rượu nữa đi, không uống rượu mà bị ngộ độc rượu sao. Đã dặn dò ông bao nhiều lần rồi hả.
Giọng quát to, giống như sư tử Hà Đông rống vậy, mà còn là phiên bản của sư tử Hà Đông già nữa chứ.
Trong lòng Diệp Thanh thầm tán thán, cái bà này giọng cũng gần ngang ngửa với mình đó chứ, nếu tới tầm tuổi này mà còn hét ra được như vậy, quả thật không dễ dàng chút nào, lúc này liền giơ tay lên để quét qua toàn thân bà Nghiêm này, quả thật sức khỏe vô cùng không có chút bệnh tật nào cả.
- Tôi, đúng là tôi có uống, nhưng chỉ uống có tẹo à..., hông tin bà đi hỏi ông Phát đi.
Lão Nghiêm có vẻ yếu ớt nói, lão Phát chính là em gái của bà Nghiêm, hôm nay lão Nghiêm tới nhà ông ấy chơi, người nông thôn mà, cứ ăn sáng là làm hai chén rượu trắng đã.
- Không uống nhiều mà bị ngộ độc rượu sao? Lẽ nào bác sĩ Diệp lừa tôi sao?
Bà Nghiêm cao giọng quát.
- Quả thật là không uống nhiều mà...
Lão Nghiêm sợ quá nói chẳng nên lời, thầm nghĩ, tối nay về lại phải quỳ vào bàn giặt quần áo rồi, người ta vợ chồng trẻ làm như vậy còn được, đằng này vợ chồng mình già cả rồi còn làm những trò đó, đúng là chẳng ra gì cả.
Diệp Thanh lại nghĩ tới anh trai mình, lúc này cũng rất đồng cảm với lão, lúc đó liền giải thích:
- Lão Nghiêm quả thật không uống nhiều đâu, bị ngộ độc rượu là do bệnh động kinh tái phát mà thôi.
Thế là, Diệp Thanh bu la bu lê nói những lý luận về y học cho bà lão nghe, mặc dù nghe chẳng hiểu gì nhưng Diệp Thanh vẫn phải nói.
Thứ nhất là bệnh nghề nghiệp, thứ hai là hướng tới tâm lý, mình của bu la bu lê nói vậy, người ta càng không hiểu càng thấy mình lợi hại, càng dễ lòe người khác.
Đây cũng là cách để nâng cao hình tượng của mình mà, cho dù Diệp Thanh không có ý làm như vậy, nhưng trong tình hình này vẫn phải nói ra để giải hòa thôi.
Có tiếng tăm ở đâu đâu thì cũng phải để tiếng thơm của mình lưu lại quê nhà, vì dù sao sau này cũng phải về quê ở ẩn mà.
Lần này, cậu nói liền bảy tám phút, những người dân nghe mà cứ gật đầu lia lịa, nên những vũ khí trong tay cũng buông xuống hết rồi.
- Bác sĩ Diệp, cậu đúng là quá đỉnh.
- Đúng đó đúng đó, bác sĩ Diệp y thuật thật cao siêu.
- Chàng trai này thật không xoàng chút nào, thảo nào cách xa vậy còn nghe tiếng thơm của người ta nữa.
- Haiz, tôi thấy nhà họ Diệp bảy tám đời đều làm nghề đông y gia trình hay sao ý?
- Đúng đó, đông y gia truyền mà, tổ tông đời đời đều hành nghề y ở thị trấn Liễu Nhứ, y đức cao thượng, hành y tế thế, khiến người khác phải khâm phục.
- Tiểu Diệp à, quả thực cảm ơn cậu quá, cậu cứu được ông lão nhà tôi, vợ chồng tôi không biết lấy giờ báo đáp, như vậy đi, hôm nay tới nhà lão ăn bữa cơm, thế nào nào?
Bà Nghiêm nhìn Diệp Thanh, thầm nói, lát nữa nhất định phải thương lượng một chút, xem phải cảm ơn người ta thế nào mới được, tuy nhà không có tiền, nhưng cũng không thể không biếu chút gì được.
Nhưng bà đâu biết, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận quà của người bệnh.
- Bác gái khách khí quá rồi, bác xem, chúng cháu còn có chút việc mà, hôm khác tới thăm nhà bác nhé.
Diệp Thanh chỉ tay về phía Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, rồi ngượng ngùng cười nói.
Mã Tiểu Linh có kiểu tóc cắt ngắn rất xinh đẹp, chỉ khẽ cười đã lộ ra hàm răng trắng bóng, còn An Tiếu Trúc mặt mày còn non nớt nhưng những cái gì cần to là đã to sẵn rồi, chân dài eo thon ngực nở, ai nhìn mà chẳng thấy thích chứ.
Hai người con gái lúc này nhìn Diệp Thanh vẻ rất khâm phục.
An Tiếu Trúc bĩu bĩu môi, thầm nói, cái tên tiểu tử này, tới đâu cũng có tiếng tăm nhỉ.
Trong mắt Mã Tiểu Linh thì luôn luôn khâm phục rồi, người đàn ông của mình đúng là có bản lĩnh quá đi, cô không giống với An Tiếu Trúc, bản thân mình cũng là bác sĩ, đối với y học cũng được gọi là chuyên gia rồi, tuy chỉ tinh thông phụ khoa thôi, nhưng các khoa khác cũng biết chút ít, cũng biết những lý luận vừa nãy của Diệp Thanh cũng rất sâu, e rằng những người thâm niên nhiều năm làm nghề y cũng chưa chắc hiểu hết được.
Nếu Diệp Thanh biết được ý nghĩ của cô, chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm, phải khen cho ngộ tính của Mã Tiểu Linh siêu phàm, mình giảng giải những vấn đề ds, đều lấy ra từ Y Linh bảo tháp cả, nên có rất nhiều kiến thức ngoài đời này không có được, thế mà cô ấy có thể nghe hiểu được sao?
Bà Nghiêm nhìn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liền cười típ mắt lại, thầm nói, hai cô gái kia thật xinh đẹp, nhìn thoáng qua đã biết không phải là người nông thôn rồi, khí chất như vậy, nhân tài xuất chúng như vậy, chẳng khác gì những minh tinh trên truyền hình cả, chắc đều là bạn gái của Tiểu Diệp Thần Y chăng? Ai dà, Tiểu Diệp thần y đúng là phong lưu thật...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.