Chương 301: quần chiến
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Khỏi phải nói, bọn chúng đang mai phục ở trên cây, ngầm sai bảo rắn độc tập kích đánh lén Diệp Thanh, bọn chúng chính là kẻ thù tiền kiếp của Diệp Thanh – Nguyễn Diễm Thu- sát thủ khét tiếng với biệt hiệu “Kim hồ li”.
Con rắn này mình cứng nhưng sắt nhưng lại có kịch độc cực mạnh, nó được coi là vua của các loài rắn, thuộc vào hàng quý hiếm. Con rắn này không phải là do mụ ta nuôi dưỡng và thuần phục mà là mượn từ chỗ một người bạn trong giới sát thủ của cô. Nhưng không ngờ là lại bị Diệp Thanh nhanh chóng hạ gục.
Nhưng bởi con rắn này là đi mượn cho nên nó không nghe lời của cô, cô không thể điều khiển nó như ý muốn. Không những thế nó còn bị sự xuất hiện đột ngột của An Tiếu Trúc làm cho hoảng hồn, liền đột nhiên xông lên tấn công.
Đúng là tiếc thật.
-Ai?
Diệp Thanh đột nhiên quay lại nhìn, anh mắt sắc nhọn giống như dao xuyên thẳng vào vào chỗ Nguyễn Diễm Thu. Mặc dù ở cách đó hơn trăm mét nhưng Nguyễn Diễm Thu cũng vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nếu mà đánh đơn độc thì cô chắc chắn không phải là đối thủ của tên này. Nguyễn Diễm Thu thấy mình đã bị phát giác nên khẽ nhảy lên một cái, nhẹ nhàng bay ra khỏi cành cây.
Thân hình cô nhẹ bẫng, cô bay lướt trên ngọn cây như là đang bay ở trên mặt đất.
-Lại là cô?
Ánh mắt Diệp Thanh rất sắc bén chỉ cần nhìn bóng người với thân thủ của người này là có thể đoán ra được người này chính là người mà đã 5 lần 7 lượt tìm hắn báo thù – Nguyễn Diễm Thu. Trong cục công an đã có tài liệu về cô ta, hắn sớm đã biết thân phận của cô ta.
Chỉ có điều do cô ta xuất thân là sát thủ, giỏi lẩn trốn mai phục cho nên đến giờ vẫn chưa bắt được cô ta. Nhưng hôm nay hắn lại đụng phải cô ta, đâu có dễ gì để cho cô ta chạy mất.
Ánh mắt Diệp Thanh phừng phừng lửa giận, hắn đặt An Tiếu Trúc xuống, bay vút lên, chân hắn đạp liền 8 bước trên mặt đất khiến bụi tung mù trời, chỗ đất bị hắn giẫm chân qua in hằn lên 8 cái hố lớn. Mỗi một hố chân đấy đều to cỡ một cái chậu, mỗi lỗ cách nhau phải đến 2m, sau khi 8 bước đấy, hắn vù một cái bay vút thẳng lên không trung giống như là tên bắn. Hắn bay lên đến đỉnh ngọn cây bằng với chiều cao của Nguyễn Diễm Thu. Hắn phi thân đuổi theo cô.
-Á…
An Tiểu Trúc sửng sốt, nhưng cô cũng không lấy làm lạ, bởi vì cô sớm biết tên Diệp Thanh này có nhiều bí mật mà người khác không biết, thậm chỉ là trong hắn có cả một thế giới bí hiểm chưa khám phá ra. Lần đầu tiên của cô bị hắn cướp đi mất cũng là diễn ra ở đây. Nhưng mà lần đấy cuối cùng lại thành ra hắn đã cứu cả hai, nếu không thì cô và hắn đã bị rơi xuống chân núi, sẽ nát như tương giống như cái tên Hà Phẩm Dật kia.
Ánh mắt của An Tiếu Trúc nhìn theo hướng Diệp Thanh khuất xa có chút mơ màng, rồi cô đột nhiên như sực tỉnh ra, cô cố chịu đau, móc điện thoại ra ấn số 110 báo cảnh sát.
Tên nữ sát thủ kia rất lợi hại, mặc dù Diệp Thanh cũng mạnh nhưng sợ nếu hắn không phải là đối thủ của cô ta thì làm thế nào? Nhỡ có bị thương thì sẽ làm thế nào?
...
Diệp Thanh và Nguyễn Diễm Thu kẻ trước người sau dượt đuổi nhau trên ngọn cây, may mà giờ đang là ban đêm và còn là mùa đông nữa, nêu không thì chẳng phải là hù dọa người ta sao.
Nguyễn Diễm Thu thân pháp nhẹ nhàng, giống như là một con báo nhanh nhẹn, nhưng nơi cô đi qua, cành cây chỉ khẽ rung nhẹ, thân hình của cô đã nhanh chóng lướt qua. Diệp Thanh lại không có được thân thủ như cô, mỗi bước hắn đi cành cây đều lay lắc dữ dội, có vài lần hắn thậm chí còn dẫm gãy cả mất cành cây. Tuy nhiên thì tốc độ không hề kiếm cô ta là mấy, thậm chí còn nhanh hơn là đằng khác. Chỉ chưa đến 3 phút hắn đã đuổi kịp chỉ còn cách cô có khoảng 10 mét.
-Chạy đâu cho thoát.
Diệp Thanh quát to, hắn rút ra một bó ngân châm, tung phóng kim ra như là tiên nữ rắc hoa.
Nguyễn Diễm Thu không cần quay đầu lại, tay cô phóng ra những tấm chắn đỡ, chỉ nghe thấy những tiếng keng keng keng, toàn bộ đống châm của Diệp Thanh đều không phi trúng người cô.
Tuy nhiên thì tốc độ của cô đã bị giảm hẳn, từ chỗ cách cô 10 mét, giờ đã bị rút ngắn xuống chỉ còn 7, 8 mét.
“Chiu chíu”
Diệp Thanh lại phi ra thêm một bó kim châm nữa. Khốn thật, ta đây là bác sĩ đông y, chẳng có gì nhiều chỉ có mỗi kim châm là nhiều vô kể. Ngoài dùng để chữa trị bệnh ra hắn còn dùng làm cả vũ khí hộ thân nữa. Trên người hắn không có đến hàng nghìn cây thì cũng phải suýt soát 800, chẳng lẽ lại không đâm vào nhà ngươi được cái nào?
“Keng keng keng”
Nguyễn Diễm Thu nổi cáu, tên tiểu tử này sao mà lắm kim thế không biết, chẳng lẽ nhà người là Đông Phương Bất Bại chắc? Trong lòng cô mặc dù tức giận nhưng cũng không dám ngơi tay, cô vung đao liên tiếp, cả đống châm đều bị đao cô làm cho rơi xuống.
-Chịu chết đi.
Diệp Thanh đột nhiên nhảy mạnh lên một cái, tiếng cành cây bị gãy kêu lên răng rắc, cả người anh phóng lên như mũi tên nhọn phóng thẳng tới phía cô ta, hai tay hắn giang rộng ra giống như là chim đại bàng sải cánh bắt mồi, chiếc dao phẫu thuật trong tay hắn sắc bén lấp loáng, hắn giơ thẳng con dao vào phía đầu của Nguyễn Diễm Thu.
Nhát chém này nếu mà chém trúng thì chắc chắn là sẽ chém đứt cổ cô ta ra làm hai giống như là chém bùn. Bởi vì cô ta đã nhiều lần muốn ám hại hắn cho nên lần này thực sự Diệp Thanh rất phẫn nộ, hắn có ý muốn giết chết cô ta.
Dao vẫn chưa chạm tới nhưng Nguyễn Diễm Thu đã cảm thấy ớn lạnh từng đợt, cô biết là mình không trốn thoát được nên đành phải cố gắng né đao. Nhưng đối phương nhất định vẫn còn rất nhiều chiêu hiểm nên đến lúc đó cô sẽ khó lòng mà thoát được. Cô vội quay người lại, chân đạp lên một chạc cây to, dao trong tay của cô phi về phía trước.
“Cheng”
Hai đao chạm vào nhau tóe ra những tia lửa nhỏ, trong không khí tỏa ra một mùi giống như mùi khét của kim loại bị nung chảy. Dao phẫu thuật của Diệp Thanh vẫn không chém đứt được dao của cô ta, dao hắn cắm sâu vào giữa thân đao đối phương.
Diệp Thanh vô cùng sửng sốt. Vì dao của hắn rất sắc nhọn đến mức mà có thể chém đứt cả tấm thép dày vài cm. Xem ra dao của đối phương cũng không phải là vật tầm thường.
Nguyễn Diễm Thu khẽ thấy rùng mình, lòng bàn tay cô tê dại, cành cây ở dưới chân cô rung lắc mạnh, nỗi sợ hãi ở trong lòng cô lúc này còn lớn hơn cả Diệp Thanh. Chiếc dao đó của cô là được lấy từ “dược thần cốc”, chém thép như chém bùn, giá trị không gì sánh được, vậy mà lại có thể bị con dao phẩu thuật nhỏ bé kia của Diệp Thanh suýt chút nữa thôi là chém đứt ra làm hai mảnh. Dao của ngươi là loại dao gì vậy? Lẽ nào trên đời này lại có loại dao phẫu thuật sắc như thế sao?
Diệp Thanh đứng trên một đầu kia của cành cây nơi mụ ta đang đứng, tay hắn khẽ dùng lực, cành cây bị ép xuống dưới. Dù sao ta đây cũng là đàn ông lẽ nào lại không khỏe hơn nhà ngươi, để ta đây ép chết nhà ngươi.
Nguyễn Diễm Thu ra sức đẩy về phía trước, nhưng nào ngờ sức lực của Diệp Thanh rất mạnh, từng chút từng chút ép xuống, chân của cô bị cong theo cành cây, cô muốn rút đao ra nhưng đao của cô lại đang bị kẹp với dao của Diệp Thanh không cách nào gỡ ra được, cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao như bị nung nóng, trên trán mụ ta xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.
"Răng rắc "
Rốt cục thì cành cây dưới chân của Nguyễn Diễm Thu cũng không chịu nổi sức ép của hai người ành cây bị gãy kêu lên răng rắc. Thân mình của Nguyễn Diễm Thu rơi xuống dưới, chiếc đao bị dính cùng với dao của Diệp Thanh cũng bị rơi cả xuống dưới.
“Vút”
Nguyễn Diễm Thu hạ xuống dưới mặt đất, thân thủ cô nhẹ như bẫng, cô hoàn toàn không bị sao cả, cô khẽ lộn một cái rồi tiếp đất an toàn.
“Phịch”
Diệp Thanh rơi ngay sau cô, nhưng thân thủ hắn không được nhẹ nhàng như vậy, hắn tiếp đất không được đẹp mắt như cô, đầu hắn cắm xuống đất, hắn thấy có chút sây sẩm mặt mày. Chính trong lúc đấy, mụ ta nhanh nhẹn trườn lướt tới giống như là một con rắn, chân tay của mụ ta quấn chặt lấy người Diệp Thanh, giống như là dây thép cuốn lấy người hắn khiến hắn không tài nào vùng vẫy ra được. Liền ngay sau đó, đao của đối phương và dao phẫu thuật của mình đồng loạt phóng ra…
Con rắn này mình cứng nhưng sắt nhưng lại có kịch độc cực mạnh, nó được coi là vua của các loài rắn, thuộc vào hàng quý hiếm. Con rắn này không phải là do mụ ta nuôi dưỡng và thuần phục mà là mượn từ chỗ một người bạn trong giới sát thủ của cô. Nhưng không ngờ là lại bị Diệp Thanh nhanh chóng hạ gục.
Nhưng bởi con rắn này là đi mượn cho nên nó không nghe lời của cô, cô không thể điều khiển nó như ý muốn. Không những thế nó còn bị sự xuất hiện đột ngột của An Tiếu Trúc làm cho hoảng hồn, liền đột nhiên xông lên tấn công.
Đúng là tiếc thật.
-Ai?
Diệp Thanh đột nhiên quay lại nhìn, anh mắt sắc nhọn giống như dao xuyên thẳng vào vào chỗ Nguyễn Diễm Thu. Mặc dù ở cách đó hơn trăm mét nhưng Nguyễn Diễm Thu cũng vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nếu mà đánh đơn độc thì cô chắc chắn không phải là đối thủ của tên này. Nguyễn Diễm Thu thấy mình đã bị phát giác nên khẽ nhảy lên một cái, nhẹ nhàng bay ra khỏi cành cây.
Thân hình cô nhẹ bẫng, cô bay lướt trên ngọn cây như là đang bay ở trên mặt đất.
-Lại là cô?
Ánh mắt Diệp Thanh rất sắc bén chỉ cần nhìn bóng người với thân thủ của người này là có thể đoán ra được người này chính là người mà đã 5 lần 7 lượt tìm hắn báo thù – Nguyễn Diễm Thu. Trong cục công an đã có tài liệu về cô ta, hắn sớm đã biết thân phận của cô ta.
Chỉ có điều do cô ta xuất thân là sát thủ, giỏi lẩn trốn mai phục cho nên đến giờ vẫn chưa bắt được cô ta. Nhưng hôm nay hắn lại đụng phải cô ta, đâu có dễ gì để cho cô ta chạy mất.
Ánh mắt Diệp Thanh phừng phừng lửa giận, hắn đặt An Tiếu Trúc xuống, bay vút lên, chân hắn đạp liền 8 bước trên mặt đất khiến bụi tung mù trời, chỗ đất bị hắn giẫm chân qua in hằn lên 8 cái hố lớn. Mỗi một hố chân đấy đều to cỡ một cái chậu, mỗi lỗ cách nhau phải đến 2m, sau khi 8 bước đấy, hắn vù một cái bay vút thẳng lên không trung giống như là tên bắn. Hắn bay lên đến đỉnh ngọn cây bằng với chiều cao của Nguyễn Diễm Thu. Hắn phi thân đuổi theo cô.
-Á…
An Tiểu Trúc sửng sốt, nhưng cô cũng không lấy làm lạ, bởi vì cô sớm biết tên Diệp Thanh này có nhiều bí mật mà người khác không biết, thậm chỉ là trong hắn có cả một thế giới bí hiểm chưa khám phá ra. Lần đầu tiên của cô bị hắn cướp đi mất cũng là diễn ra ở đây. Nhưng mà lần đấy cuối cùng lại thành ra hắn đã cứu cả hai, nếu không thì cô và hắn đã bị rơi xuống chân núi, sẽ nát như tương giống như cái tên Hà Phẩm Dật kia.
Ánh mắt của An Tiếu Trúc nhìn theo hướng Diệp Thanh khuất xa có chút mơ màng, rồi cô đột nhiên như sực tỉnh ra, cô cố chịu đau, móc điện thoại ra ấn số 110 báo cảnh sát.
Tên nữ sát thủ kia rất lợi hại, mặc dù Diệp Thanh cũng mạnh nhưng sợ nếu hắn không phải là đối thủ của cô ta thì làm thế nào? Nhỡ có bị thương thì sẽ làm thế nào?
...
Diệp Thanh và Nguyễn Diễm Thu kẻ trước người sau dượt đuổi nhau trên ngọn cây, may mà giờ đang là ban đêm và còn là mùa đông nữa, nêu không thì chẳng phải là hù dọa người ta sao.
Nguyễn Diễm Thu thân pháp nhẹ nhàng, giống như là một con báo nhanh nhẹn, nhưng nơi cô đi qua, cành cây chỉ khẽ rung nhẹ, thân hình của cô đã nhanh chóng lướt qua. Diệp Thanh lại không có được thân thủ như cô, mỗi bước hắn đi cành cây đều lay lắc dữ dội, có vài lần hắn thậm chí còn dẫm gãy cả mất cành cây. Tuy nhiên thì tốc độ không hề kiếm cô ta là mấy, thậm chí còn nhanh hơn là đằng khác. Chỉ chưa đến 3 phút hắn đã đuổi kịp chỉ còn cách cô có khoảng 10 mét.
-Chạy đâu cho thoát.
Diệp Thanh quát to, hắn rút ra một bó ngân châm, tung phóng kim ra như là tiên nữ rắc hoa.
Nguyễn Diễm Thu không cần quay đầu lại, tay cô phóng ra những tấm chắn đỡ, chỉ nghe thấy những tiếng keng keng keng, toàn bộ đống châm của Diệp Thanh đều không phi trúng người cô.
Tuy nhiên thì tốc độ của cô đã bị giảm hẳn, từ chỗ cách cô 10 mét, giờ đã bị rút ngắn xuống chỉ còn 7, 8 mét.
“Chiu chíu”
Diệp Thanh lại phi ra thêm một bó kim châm nữa. Khốn thật, ta đây là bác sĩ đông y, chẳng có gì nhiều chỉ có mỗi kim châm là nhiều vô kể. Ngoài dùng để chữa trị bệnh ra hắn còn dùng làm cả vũ khí hộ thân nữa. Trên người hắn không có đến hàng nghìn cây thì cũng phải suýt soát 800, chẳng lẽ lại không đâm vào nhà ngươi được cái nào?
“Keng keng keng”
Nguyễn Diễm Thu nổi cáu, tên tiểu tử này sao mà lắm kim thế không biết, chẳng lẽ nhà người là Đông Phương Bất Bại chắc? Trong lòng cô mặc dù tức giận nhưng cũng không dám ngơi tay, cô vung đao liên tiếp, cả đống châm đều bị đao cô làm cho rơi xuống.
-Chịu chết đi.
Diệp Thanh đột nhiên nhảy mạnh lên một cái, tiếng cành cây bị gãy kêu lên răng rắc, cả người anh phóng lên như mũi tên nhọn phóng thẳng tới phía cô ta, hai tay hắn giang rộng ra giống như là chim đại bàng sải cánh bắt mồi, chiếc dao phẫu thuật trong tay hắn sắc bén lấp loáng, hắn giơ thẳng con dao vào phía đầu của Nguyễn Diễm Thu.
Nhát chém này nếu mà chém trúng thì chắc chắn là sẽ chém đứt cổ cô ta ra làm hai giống như là chém bùn. Bởi vì cô ta đã nhiều lần muốn ám hại hắn cho nên lần này thực sự Diệp Thanh rất phẫn nộ, hắn có ý muốn giết chết cô ta.
Dao vẫn chưa chạm tới nhưng Nguyễn Diễm Thu đã cảm thấy ớn lạnh từng đợt, cô biết là mình không trốn thoát được nên đành phải cố gắng né đao. Nhưng đối phương nhất định vẫn còn rất nhiều chiêu hiểm nên đến lúc đó cô sẽ khó lòng mà thoát được. Cô vội quay người lại, chân đạp lên một chạc cây to, dao trong tay của cô phi về phía trước.
“Cheng”
Hai đao chạm vào nhau tóe ra những tia lửa nhỏ, trong không khí tỏa ra một mùi giống như mùi khét của kim loại bị nung chảy. Dao phẫu thuật của Diệp Thanh vẫn không chém đứt được dao của cô ta, dao hắn cắm sâu vào giữa thân đao đối phương.
Diệp Thanh vô cùng sửng sốt. Vì dao của hắn rất sắc nhọn đến mức mà có thể chém đứt cả tấm thép dày vài cm. Xem ra dao của đối phương cũng không phải là vật tầm thường.
Nguyễn Diễm Thu khẽ thấy rùng mình, lòng bàn tay cô tê dại, cành cây ở dưới chân cô rung lắc mạnh, nỗi sợ hãi ở trong lòng cô lúc này còn lớn hơn cả Diệp Thanh. Chiếc dao đó của cô là được lấy từ “dược thần cốc”, chém thép như chém bùn, giá trị không gì sánh được, vậy mà lại có thể bị con dao phẩu thuật nhỏ bé kia của Diệp Thanh suýt chút nữa thôi là chém đứt ra làm hai mảnh. Dao của ngươi là loại dao gì vậy? Lẽ nào trên đời này lại có loại dao phẫu thuật sắc như thế sao?
Diệp Thanh đứng trên một đầu kia của cành cây nơi mụ ta đang đứng, tay hắn khẽ dùng lực, cành cây bị ép xuống dưới. Dù sao ta đây cũng là đàn ông lẽ nào lại không khỏe hơn nhà ngươi, để ta đây ép chết nhà ngươi.
Nguyễn Diễm Thu ra sức đẩy về phía trước, nhưng nào ngờ sức lực của Diệp Thanh rất mạnh, từng chút từng chút ép xuống, chân của cô bị cong theo cành cây, cô muốn rút đao ra nhưng đao của cô lại đang bị kẹp với dao của Diệp Thanh không cách nào gỡ ra được, cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao như bị nung nóng, trên trán mụ ta xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.
"Răng rắc "
Rốt cục thì cành cây dưới chân của Nguyễn Diễm Thu cũng không chịu nổi sức ép của hai người ành cây bị gãy kêu lên răng rắc. Thân mình của Nguyễn Diễm Thu rơi xuống dưới, chiếc đao bị dính cùng với dao của Diệp Thanh cũng bị rơi cả xuống dưới.
“Vút”
Nguyễn Diễm Thu hạ xuống dưới mặt đất, thân thủ cô nhẹ như bẫng, cô hoàn toàn không bị sao cả, cô khẽ lộn một cái rồi tiếp đất an toàn.
“Phịch”
Diệp Thanh rơi ngay sau cô, nhưng thân thủ hắn không được nhẹ nhàng như vậy, hắn tiếp đất không được đẹp mắt như cô, đầu hắn cắm xuống đất, hắn thấy có chút sây sẩm mặt mày. Chính trong lúc đấy, mụ ta nhanh nhẹn trườn lướt tới giống như là một con rắn, chân tay của mụ ta quấn chặt lấy người Diệp Thanh, giống như là dây thép cuốn lấy người hắn khiến hắn không tài nào vùng vẫy ra được. Liền ngay sau đó, đao của đối phương và dao phẫu thuật của mình đồng loạt phóng ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.