Chương 329: Quyết đấu!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Chưa từng thấy qua.
- Nào có ai mang bạn gái tìm thú vui chứ.
- Tiểu tử này, nói dối cũng không biết nói nữa.
- Cậu bạn nhỏ, ngươi thật sự là phi phàm, chẳng lẽ làm chuyện đó còn thích để bạn gái đến xem sao? Ha ha, thật sự là người anh em, người trong nghề.
- Mẹ kiếp, cô nàng này, ngon không chịu được, làm tình nhất định rất hăng hái.
- Cô bé, lại đây, về sau anh đây bảo hộ em, tuyệt đối tốt hơn so với cái tên gầy không đáng mấy lượng thịt kia.
Mấy bảo an cũng đều cười to, ồn ào, mỗi người như sói như hổ, tướng mạo hung ác, trên mặt còn có sẹo dữ tợn, vừa thấy cũng biết xuất thân không ra gì rồi.
Tiểu Tuyết nghe ô ngôn uế ngữ này, quả thực muốn tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào, nàng nói cho cùng cũng là học sinh trung học thuần khiết, làm thêm ở quán rượu kia cũng mới làm một hai tuần mà thôi, làm sao trải qua trường hợp này. Một cô bé bị ba mươi mấy nam nhân vây quanh, nếu không có Diệp Thanh ở đây, có lẽ nàng đã phát khóc rồi.
Nơi này, nuôi nhiều bảo an dũng mãnh như vậy, người mù cũng biết rằng không phải nơi sạch sẽ.
- Nói bậy bạ gì đó?
Trên mặt Diệp Thanh thản nhiên cười, bất động, đùi phải lại đột nhiên giơ lên, mắt thường đều khó có thể thấy được, như sét đánh văng ra ngoài.
Một bước chân, không giống trước đó, không ngờ bay lên rất cao, đánh thẳng cằm đối phương, hơn nữa trên thân hắn không chút lay chuyển, giơ chân nhanh như điện như chớp, nhanh đến nỗi không thể tin nổi, như có vũ khí giấu trong tay áo, đại thể người xưa cổ tay áo rất rộng, trên mặt mỉm cười , đồng thời, dưới chân đã vô thanh vô thức từ tay áo lấy ra vũ khí, chặt đứt cổ của ngươi .
Chiêu này, yêu cầu tính mềm dẻo thắt lưng và chân cực kỳ chặt chẽ, tuy nhiên Diệp Thanh tập thương lê Thần Châm lâu, y võ kết hợp, y thuật chính là võ công, võ công chính là y thuật, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, bên trong thân thể vô hình đã rèn luyện được nhu cương từ rất lâu, máu như khói, tủy như sương, xương như thép, âm dương kết hợp, lực lớn vô cùng, nếu không phải người có kinh nghiệm đánh lộn hơi thiếu thì, trước đó Hà Diễm Xung căn bản là không thể chiếm được thế thượng phong.
"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ, xương cằm lão Lưu đầu đã bị đá vỡ một phần, cả người giống như người bù nhìn, lao phía trước lại phía sau, thân thể vẹo vọ, bay ra ngoài, mắt hoa lên, "Bùm", ngã trên mặt đá cẩm thạch cách đó năm mét, thật xa.
Lần này, ngay lập tức dọa được đám bảo an hung ác xung quanh này, ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước, mẹ ơi, mạnh như vậy, sát thần chuyển thế.
- Còn không tránh ra cho ta.
Diệp Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vừa rồi là thật giận dữ, những người này, quả thực là có mắt không tròng, làm xằng làm bậy, vừa rồi nếu đổi là những người khác, e rằng sớm đã bị bọn họ đánh cho nửa chết nửa sống, Tiểu Tuyết một lần nữa cũng bị bắt trở về, bị người ta lăng nhục.
Không ngờ nói xấu Tiểu Tuyết là gái điếm? Đây không phải bức người lương thiện sao. Khá lắm, Thịnh Tuấn Phong, Lão Tử quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, ngươi chính là cái loại cặn bã.
May mắn Não Nhi không có bị lừa, bằng không về sau còn không hối hận đến chết , cả đời cũng không hạnh phúc.
- Còn chưa tránh ra nữa sao?
Ánh mắt Diệp Thanh linh hoạt, sắc bén, quét một vòng, những người đó lúc này mới sợ hãi lui ra tạo thành một con đường, tuy nhiên, có rất nhiều người đã rút ra điện côn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
-Tiểu Tuyết, chúng ta đi.
Diệp Thanh kéo Tiểu Tuyết, cũng sắp bước ra đến cửa chính, nơi này, không nên ở lâu, nơi rác rưởi, để cảnh sát tới dọn dẹp.
Người khác không dám ra tay, Chủ tịch thành phố An nhất định sẽ làm, không cần nói gì khác, nếu là muốn làm, đây là chiến tích lớn! Làm quan, không phải là phải khoe chiến tích sao, hơn nữa, lần trước Thịnh Tuấn Phong hãm hại An Đông Phóng, đã sớm kết mối thù.
Vừa mới đi ra bốn năm bước, liền có một tiếng nói nổi giận đùng đùng truyền tới:
- Ngăn hắn lại cho ta.
Người này mở miệng, đám bảo an mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn ùa lên, chấp điện côn, chủy, ống tuýp, khảm đao đánh tới Diệp Thanh.
Diệp Thanh quay đầu lại xem xét, người vừa tới mặc một bộ đồ tây màu đen, có phong độ, diện mạo hiên ngang, không phải Thịnh Tuấn Phong còn là ai nữa, người đi theo bên cạnh có bộ râu dài, thiếu một ngón tay, đúng là người quen, Tần Hưu.
- Anh Diệp Thanh cẩn thận.
Phía sau, Tiểu Tuyết kêu to, mặt mằy thất sắc
Trongt lúc này, mười bảy mười tám cái điện côn cùng nhau đập đến, nếu là bị đập trúng, chỉ sợ không đứng dậy nổi.
- Hứ….
Diệp Thanh khinh cười một tiếng, ánh mắt cũng không nháy một cái, lấy ra một loạt ngân châm liền quăng đi.
Anh đây cái gì nhiều nhất? Không phải tiền, cũng không phải đàn bà, mà là ngân châm! Làm trung y , không mang theo một đống ngân châm bên mình, sẽ ngượng ngùng nói mình biết châm cứu sao. Huống chi là anh bạn Diệp Thanh của chúng ta, Diệp đại thần y, nhân vật cấp đại sư trung y.
- A a a a a…
Ngân châm chợt lóe lên, một số lớn người đồng thời ngã xuống đất kêu rên, đều bị kẹp trúng yếu huyệt, thậm chí thân thể đều tạm thời không thể nhúc nhích, liền bừng tỉnh, thấy như bị cao thủ võ lâm điểm huyệt vậy.
Còn lại mấy bảo an còn muốn xông lên, Diệp Thanh lại lấy ngân châm ra quơ quơ một phen, những người đó bật người lại, sợ tới mức như thấy quỷ, bay nhanh trở lại.
- Mẹ nó, không có việc gì mang nhiều châm như vậy ở trên người để làm chi?
Tên thanh niên trai tráng trên mặt có sẹo dữ tợn kia trong lòng oán thầm, thầm nghĩ, người này sẽ không giống mình chứ, thích cắm châm tràn lan trên người đàn bà? Nhất là bộ phận mẫn cảm? Ha hả, thoạt nhìn nho nhã, không ngờ cũng giống Lão Tử, lại còn cao giọng?
- Ngăn lại cho ta, ai để hắn chạy, Lão Tử lột da người đó.
Tần Hưu hét lớn một tiếng, dưới chân đột nhiên đạp, cả người liền phi hướng Diệp Thanh, trong tay cũng cầm một thanh khảm đao hẹp dài .
Lão Tử có đao lớn như vậy, sống dao dày như vậy, tạo ra từ chất cực tốt, chẳng lẽ còn đánh không lại ngươi, đao giải phẫu?
Lần trước hắn bị Diệp Thanh chặt đứt ngón tay, vẫn ghi hận trong lòng. Lần này cuối cùng lại tìm được một cơ hội. Bảo hắn đơn thương độc mã đi tìm Diệp Thanh chuốc phiền toái, hắn đã có chút khiếp sợ, nhưng hiện tại ít nhất sau lưng còn có bốn năm tên Xạ Thủ Thần, mỗi người đều trang bị khẩu súng lục m9, dũng khí cũng tăng nhiều.
Loại vũ khí này khá nhỏ, nhẹ, độ bắn chuẩn cao, hơn nữa đường kính 9 millimet, uy lực cũng đủ hùng mạnh, xứng đáng là vũ khí nhỏ mà tối ưu, tuyệt đối có thể thỏa mãn nhu cầu đại bộ phận khách hàng đô thị, chính là loại súng tiêu chuẩn tập đoàn Thịnh Thế ngầm thế tạo.
- Diệp Thanh, chịu chết đi.
Tần Hưu thân hình nhảy lên, như rồng như hổ, như chim như đại bàng, linh hoạt, sắc bén hung ác, mạnh mẽ vô luân, khảm đao trong tay sáng chói, lóe tuyết ảnh, hướng đến chỗ Diệp Thanh.
Ánh đao như điện, chém vào hư không cũng vù vù rung động, kình phong lại nổi lên một trận, Tiểu Tuyết sợ tới mức ánh mắt không dám mở, tránh ở phía sau Diệp Thanh không dám lộ ra.
- Bại dưới tay ta, cũng dám đến múa rìu qua mắt thợ.
Diệp Thanh nhếch khóe miệng, cười cười một tiếng, ngân châm trong tay lúc này liền phóng ra ngoài, phân mười bảy mười tám hướng, bao phủ các nơi đại huyệt cao thấp toàn thân Tần Hưu, bóng châm bay tán loạn, quả thực giống như Thiên Nữ Tán Hoa, sao băng rơi!
- Leng keng leng keng …
- Vô liêm sỉ.
Tần Hưu tức giận mắng một tiếng, tiểu tử này, lại dùng chiêu này, dùng ám khí còn bản lĩnh gì, sao không dùng bàn tay trần tiếp Lão Tử một đao?
Tuy rằng phẫn nộ, nhưng Tần Hưu không còn cách nào, đành phải toàn lực dùng đến “Cửu Long tuyết hoa” đao, học được từ một vị tiền bối, bắn ra hoa lạnh bao quanh, bảo vệ mình khỏi mưa gió, nhưng cứ như vậy, sát khí linh hoạt liền được ngăn lại.
- Đao pháp được lắm.
Diệp Thanh nhẹ giọng khen, đồng thời thân thể chấn động, khởi độnh thương lê chân khí, bấm tay bắn ra, một cây châm thô to, như mũi tên nhọn, cả vật thể từ inox tạo ra liền đột nhiên bắn ra.
- Vù…
Cây châm này, giống như hỏa tiễn bắn, có đuôi bạch ngân thật dài, giống như cả cây châm đều sắp hòa tan, nếu là người thị lực phi phàm, nhãn lực xuất chúng, tất nhiên có thể nhìn thấy, đầu châm cứng nhọn mơ hồ nóng chảy, hình như thép chảy thành nước đang lưu động, đây là bởi vì châm bị thương lê chân khí thúc giục, rất nhanh, cùng không khí kịch liệt tạo ma sát, sinh ra nhiệt độ cực nóng.
Châm sắc bén nhất này, mặc dù là Diệp Thanh trong lúc khoẻ khoắn nhất, cũng không đỡ nổi ba chiêu, sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức, chính là tuyệt đỉnh sát chiêu trong thương lê Thần Châm, gọi là “Thấu tâm lạnh”.
Ý nói, chiêu này luyện đến chỗ cao thâm, không quan tâm ngươi là người nào, dùng cái chất liệu gì làm phòng ngự, tránh ở vật dày bao nhiêu, đều có thể một xuyên thấu, đánh vào ngươi, thậm chí có thể ở cách ngàn dặm, phi châm giết địch.
Đương nhiên, đây đều là Diệp Thanh tự nghĩ, có lợi hại như vậy hay không, chưa thể hiểu được. Dù sao, hắn chỉ có một chút tài nghệ, xa xa chưa đạt được loại cảnh giới này.
Dù là như thế, Diệp Thanh rút châm ra, quả thực thần chắn sát thần, phật chắn thí phật, "Vù" một tiếng, không ngờ xuyên thấu đao phòng hộ của Tần Hưu, dừng lại ở đầu vai Tần Hưu, khiến cánh tay mềm nhũn, giống như sợi mì, khảm đao rốt cuộc không giữ được, "Loảng xoảng " một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
- Ngươi…
Tần Hưu tím mặt, lại trắng bạch, quả thực muốn tìm cái hầm ngầm chui vào, sao thế, vì sao càng ngày càng không được, không ngờ chỉ ba chiêu liền thua ư?
Người chung quanh đều hoảng sợ, bởi vì bọn họ đều phát hiện, cả vật thể tạo ra từ thép cứng, sáng như tuyết khảm đao, không ngờ bị bắn ra một lỗ thủng như ngón út, lực thật mạnh, chỉ sợ viên đạn cũng không thể đi qua? Bọn họ nào biết đâu rằng thương lê chân khí huyền ảo, mang châm khí vô song, chớ nói chỉ là một khối thép tấm, ngay cả là hai khối, ba khối, cũng có thể bắn thấu.
- A, ta nghĩ ra tiểu tử này là ai rồi.
- Ai?
- Không phải là tên lần trước chém đứt một bàn tay của anh Hưu ư?
- Đúng vậy, hình như tên Diệp Thanh, vừa rồi cô bé kia đã kêu anh Diệp Thanh.
- Hư, nhỏ giọng chút, để anh Hưu nghe thấy thì nguy, phỏng chừng anh ấy phát điên rồi cũng có thể.
- Đúng vậy, đáng thương anh Hưu một đời anh hùng, không ngờ lại nhiều lần thua trong tay một tiểu tử vô danh, nếu truyền đi ra ngoài, chỉ sợ cũng bị các huynh đệ trên đường cười chê…
...
Tần Hưu cũng là một vị cao thủ, lục thức cũng là tương đối nhạy bén, những người này lời nói tuy nhỏ, nhưng sao có thể nghe không thấy? Lập tức tức giận đến mức phải hộc máu.
- Lui ra đi, đừng có nghĩ dùng nắm đấm và đao đả đả sát sát.
Thịnh Tuấn Phong răn dạy một tiếng, người chung quanh cũng không dám ... nghị luận nữa, Tần Hưu xấu hổ lui trở về, ủ rũ, hơn nữa, râu tan tác, quả thực như gà trống đấu bại rơi xuống nước, ai nhìn đều thấy đáng thương.
- Giết hắn cho ta.
Thịnh Tuấn Phong khẽ cắn môi, sát khí trong ánh mắt hiện lên, đột nhiên nói.
Lập tức, phía sau bốn năm tên thủ hạ liền "Cạch" một tiếng, lấy súng ra …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.