Chương 314: Quyết không bỏ cuộc
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Huyết áp động mạch phổi cao là nguyên nhân dẫn tới tình trạng tắc mạch.Huyết áp trung bình lớn hơn hoặc bằng 25mmHg là triệu chứng lâm sàng. Huyết áp động mạch phổi cao có thể là một loại bệnh và có thể tồn tại độc lầm. Nhưng càng hay gặp hơn là rất nhiều loại bệnh phát triển đến một giai đoạn nào đó thì có biểu hiện sinh lí ra bên ngoài.
-Chủ nhiệm Diệp, tất cả là tại tôi quá sơ suất, cứ cho rằng đó chỉ là bệnh động mạch vành, không ngờ lại là bệnh cao huyết áp động mạch vành hiếm gặp ở trẻ sơ sinh.
Bác sĩ chủ trị khoa nhi Kim Triết Hỉ hổ thẹn nói.
Diệp Thanh xua tay nói:
-Giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì cả. Quan trọng là phải cứu được em bé.
Hắn biết, thông thường độ tuổi hay mắc bệnh này là khoảng 36 tuổi, trong đó 75% người mắc tập trung trong độ tuổi từ 20-40 tuổi, có 15% người mắc dưới 20 tuổi, những đứa bé vài tuổi cũng có, nhưng những đứa trẻ vừa mới sinh thì rất hiếm gặp.
Do các dấu hiệu lâm sàng không có tính đặc trưng cho nên rất dễ bị chuẩn đoán nhầm. Nếu như bác sĩ tiếp nhận không hiểu rõ về trình tự chuẩn đoán bệnh, không thông thuộc phân loại bệnh thì sẽ dễ chuẩn đoán nhầm sang bệnh tim hoặc bệnh hen.
Và đương nhiên Kim Triết Hỉ đã phạm phải sai lầm này. Tuy xét về tình có thể bỏ qua được, nhưng đã phạm lỗi thì nhất định phải chịu tránh nhiệm, không thể chỉ nói một câu “tôi không cố ý” hay “do tôi sơ suất” có thể cho qua. Chuyện liên quan đến tính mạng con người chứ đâu phải chuyện nhỏ.
-Bệnh bại huyết của bé đã bước đầu khống chế được. Hiện giờ chỉ có huyết áp phổi là vẫn còn cao thôi.
Kim Triết Hỉ vẫn cứng đầu cố giải thích, nhưng Diệp Thanh thì không kiên nhẫn, xua tay, thản nhiên nói:
-Bác sĩ Kim, tiền thưởng tháng này bị cắt, phê bình toàn bệnh viện, ngoài ra anh tự về kiểm điểm lại mình đi.
Triết Hỉ xấu hổ lắm, nhưng cũng không có ý kiến nào khác. Chỉ nhìn Diệp Thanh, rồi khẩn khoản khom lưng nói:
-Chủ nhiệm Diệp, cháu bé xin nhờ anh. Giờ lòng tôi rối bời, cũng không giúp được gì.
Diệp Thanh gật đầu nói:
-Vâng, anh cứ đi đi.
Nói rồi hắn nhắm mắt lại, cẩn thận bắt mạch cho em bé.
Kim Triết Hỉ định nói nhưng lại thôi, buồn bã đi ra ngoài.
Ở bên cạnh, các nhân viên y tế khác cũng rụt hết cả cổ lại, bụng nghĩ tuy chủ nhiêm Diệp này cả ngày cười hi hi, nhưng đến những lúc quan trọng cũng chẳng nể nang ai. Nghe thì có vẻ không tức giận gì nhưng nhìn cái nét mặt nghiêm nghị đó, thật khiến người khác muốn thở cũng không dám. Đến bác sĩ Kim là thuộc hạng kì cựu còn bị anh ta nói tới mức không nói thêm được câu gì.
Nếu đổi là Hoàng Húc Quân, nhất định lại gào thét um giời, quên luôn cả việc chữa trị. Đâu có quả quyết như bác sĩ Diệp, chỉ vài ba câu là đã giải quyết xong.
Người này người kia, đâu có ai giống nhau.
Đồng hồ công nghệ cao của Diệp Thanh vừa tiến hành thăm dò, lập tức đã cho kết quả. Đứa trẻ này mắc cao huyết áp động mạch phổi chúng là do chứng bại huyết gây nên. Tuy là đã cho dùng máy thở đưa oxi nồng độ cao vào nhưng cả người vẫn tím ngắt như cũ, trông giống như mắc bệnh tim bẩm sinh.
Kiểm tra toàn thân một lượt có thể thấy phần tim trước của đứa nhỏ vẫn đập rất nhịp nhàng, tiếng ống nghe vang rất rõ ràng. Chỉ có phía dưới xương ngực thì nghe gấp gáp, như tạp âm.
Diệp Thanh suy nghĩ phút chốc, liền dặn dò mọi người chuẩn bị sẵn sàng Soline 2mg/kg, trong 20 phút đầu sẽ tiêm từ tĩnh mạch da đầu vào, sau đó duy trì ở mức 15mg/kg?, mặt khác giám sát chặt huyết áp, dùng thêm nhiều amine5μg/kg, duy trì huyết áp ở 6. 65kpa trở lên.
Các nhân viên y tế nghe vậy liền lập tức làm việc, còn Diệp Thanh tiếp tục bắt mạch, nghiêm túc giám sát sự thay đổi tình trạng của đứa bé, sẵn sàng dùng tới Thương Lê thần châm.
... ... ... ... ... ...
Bên ngoài thang máy, bố và ông bà đứa bé nghe tin, chạy tới, lo lắng vô cùng, liên tục dò hỏi cô y tá.
-Con tôi đang ở đâu?
-Cháu tôi thế nào rồi?
-Có cứu được không? Nói gì đi chứ?
Y tá trực Tiểu Hà vội vàng an ủi:
-Mọi người đừng lo, bác sĩ đang cứu chữa cho cháu. Mọi người hãy ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi đi. Xin hãy yên tâm, y thuật của chủ nhiệm Diệp rất cao cường, anh ấy đang đích thân cứu chữa cho cháu, nhất định sẽ không sao đâu.
-Cô y tá à, tốt xấu gì cô cứ nói thật một câu đi.
Bố mẹ đứa bé không tin lắm, tức giận nói.
Ông nội đứa bé cũng hét lớn:
-Lúc nào cũng bảo chúng tôi phải đợi, đợi, đợi. Đã đợi bảy tám tiếng đồng hồ rồi, tại sao một chút tin tức cũng không có. Thật là lo muốn chết.
Bà nội đứa bé lòng dạ không yên, cứ đi tới đi lui.
-Ai dà, mọi người là người nhà của Lưu Tiểu Vĩ à?
Hoàng Húc Quân vẻ mặt áy náy đi tới, chào hỏi ba người nhà của đứa bé.
-Anh là?
Bố đứa bé hỏi.
Y tá Tiểu Hà lúc này giới thiệu nói:
-Đây là chủ nhiệm khoa nhi chỗ chúng tôi, bác sĩ Hoàng.
Hoàng Húc Quân cười ha ha nói:
-Ba vị, nào, mời các vị vào phòng làm việc của tôi uống chén trà, tôi sẽ kể tường tận mọi chuyện cho ba vị nghe.
Bố và ông bà đứa bé không nhìn thấy con cháu mình đâu, lại thấy ông chủ nhiệm Hoàng này ăn nói cũng êm tai, liền đi theo anh ta. Nếu như có thể nghe ngóng chút tin tức từ anh ta về con cháu của mình thì cũng tốt.
Y tá Tiểu Hà nhìn theo bóng bốn người, trong lòng kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ, hôm nay là ngày gì thế không biết, chủ nhiệm Hoàng lại chủ động tới làm quen với người nhà cháu bé. Bình thường nếu không phải bị ép, lão chủ nhiệm Hoàng này sẽ trốn, trốn được càng xa càng tốt.
-Nào nào, ba vị, mời ngồi, các vị chớ nóng này.
Hoàng Húc Quân đưa ba người tới phòng làm việc của mình, nhiệt tình mời họ ngồi, còn pha ba cốc trà nóng hổi.
-Chủ nhiệm Hoàng ạ, chúng tôi không phải tới đây để uống trà. Anh mau nói chúng tôi nghe tình hình cháu chúng tôi đi.
Ông đứa bé không chờ được nữa, hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Hoàng Húc Quân ngồi xuống, thở một hơi thật dài, xoa xoa cổ tay, vẻ rất đau xót.
Ba người kia lập tức lo lắng đứng bật dậy, thở gấp.
-Ông nói đi, chúng tôi có thể chịu đựng được.
Cha đứa bé nói.
Hoàng Húc Quân lúc này mới nhè nhẹ lắc đầu, thở dài nói:
-Cháu bé, ài, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lí đấy nhé.
Vừa nói xong câu này, ba người kia tập tức choáng váng, ông nội đứa bé suýt chút nữa còn ngất xỉu, Hoàng Húc Quân vội đứng lên, vừa ấn huyệt nhân trung vừa vỗ lưng rồi mới miễn cưỡng chữa cho ông lão.
-Cháu của tôi, cháu của tôi.
Ông lão nước mắt giàn dụa, kích động nói không lên lời.
Hoàng Húc Quân mặt đầy ấy náy nói:
-Chịu trách nhiệm cứu chữa cho cháu là chủ nhiệm khoa Nhi của chúng tối, Diệp Thanh. Vốn dĩ thì y thuật của cậu ấy ai cũng phải khen ngợi. Nhưng do tuổi trẻ, hơi kiêu ngạo nên đã chẩn đoán nhầm bệnh cho cháu, xin các vị thứ lỗi.
-Cái gì? Chẩn đoán nhầm?
Cha đứa bé kích động, nhảy dựng lên, hét lớn.
Ông nội đứa bé còn kích động hơn:
-Là bác sĩ mấy người hại cháu tôi, xem nhầm bệnh cho cháu tôi.
-Sao các người có thể làm như thế? Các người là bác sĩ hay là kẻ giết người thế?
Bà nội đứa trẻ không nhịn nổi, nổi giận quát chửi.
Hoàng Húc Quân cuống quít trấn án, nói:
-Chủ nhiệm Diệp cũng không muốn như thế. Bệnh của cháu đúng thật là khó chữa. Nhưng hiện giờ vẫn đang chữa trị, mọi người xin hãy bình tĩnh đừng nóng vội, cố kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.
-Chẳng trách cái lũ này không chịu nói bệnh tình cho mình biết. Thì ra là chúng nó chẩn đoán nhầm. Ông phải liều mạng với chúng nó.
Bố đứa bé đập bàn đứng dậy, hai mắt đỏ long sòng sọc, như thể muốn giết người vậy.
Hoàng Húc Quân trong bụng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ đau đớn xót xa, khuyên:
-Mọi người xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ mà đi không phải sẽ làm chậm việc chữa trị sao? Đợi lát nữa, có kết quả, có làm loạn à không có tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn. Nhưng xin đừng nói là tôi nói đấy, nếu không là tôi sẽ bị đuổi luôn mất.
Nói rồi mặt ra vẻ đau đớn, ra vẻ không thích cái sự bè phái trong bệnh viện vậy.
Cha đứa bé bị vẻ ngoài chân thành của thằng cha này mê hoặc, không khỏi cảm kích nắm lấy tay Hoàng Húc Quân nói:
-Chủ nhiệm Hoàng, anh là người tốt. Nếu không phải anh lén nói cho chúng tôi nghe sự tình, chúng tôi còn bị che mắt. Chúng tôi nhất định sẽ không để lộ anh ra. Còn cái lũ lang băm giết người kia, ông nhất định phải tố cáo cho chúng nó ngồi tù hết.
... ... ... ... ... ... ... ...
Trong phòng bệnh, Diệp Thanh vẫn đang dốc sức chữa trị, một mặt truyền thuốc tây, một mặt truyền Thương Lê thần khí, dùng châm pháp thần bí nhẹ nhàng châm vào các huyệt lớn trên người đứa bé, hi vọng có thể giảm nhẹ triệu chứng cho nó.
-Chủ nhiệm Diệp, anh nghỉ ngơi chút đi.
Cô y tá Tiểu Tiêu thấy trên trán Diệp Thanh đẫm mồ hồi hột, trong lòng xót lắm, nghĩ chủ nhiệm Diệp châm cứu trông thì nhẹ nhàng thật ra lại là việc phải dùng đến thể lực, phải hao phí nhiều tâm sức.
-Cảm ơn.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu nói:
-Không thể nghỉ được. Đứa bé này chừng nào còn chưa hết nguy hiểm thì chừng đó tôi còn chưa nghỉ được.
Thêm một lần châm cứu mười phút nữa, vẫn không có hiệu quả. Diệp Thanh buộc lòng phải dùng đến chiêu cuối cùng: linh đan cứu mạng cấp thấp.
Ngày trước cũng có một đứa trẻ mới sinh, bệnh tình nguy cấp, suy tim cấp tính, cũng cho uống một viên linh đan cứu mạng thế này, thuốc vừa vào tới người, bệnh tình lập tức ngừng tiến triển.
Nhưng bệnh của đứa bé này khá là phức tạp, vẫn là một loại bệnh vô cùng ác tính, có thể gọi là loại ung thư trong các bệnh về máu. Diệp Thanh hắn cũng chưa nắm chắc. Linh đan cứu mạng có thể cứu mạng nên lúc trước hắn vẫn chưa ra tay.
Sợ là sợ đã dùng hết cách, bản thân sẽ đánh mất sự tự tin, nhưng đến giờ phút này thì không thể không dùng nữa rồi.
-Linh đan cứu mạng bậc thấp, đổi.
Lập tức, trong tay Diệp Thanh xuất hiện thêm một viên thuốc màu xanh, tròn, trong như ngọc, hương thơm ngào ngạt. Cho đứa bé uống xong hắn liền dùng Thương Lê thần khí để thúc cho thuốc đi nhanh hơn.
Các nhân viên y tế xung quanh đứng nhìn rất lo lắng, Diệp Thanh tim cũng đập không ngừng.
-Nhất định phải có hiệu quả, nhất định phải có hiệu quả đấy.
Diệp Thanh thầm cầu nguyện.
Cuối cùng dược lực của thuốc cũng đã được mở hết, tim Diệp Thanh thắt lại.
Linh đan cứu mạng lần đầu tiên không có công hiệu với trẻ mới sinh, cũng không giảm được chút gì sự tiến triển của bệnh.
-Chủ nhiệm Diệp, thế nào rồi?
Tiểu Tiêu nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thanh tiêu điều, không khỏi lo lắng hỏi.
-Hãy báo với gia đình để họ chuẩn bị tốt tâm lí đi.
Diệp Thanh vẫy tay nói.
-Dạ?
Tiểu Tiêu kinh ngạc, cùng lúc một không khí lạnh lẽo bi thương bao trùm lấy phòng bệnh.
-Chủ nhiệm Diệp, anh đi nghỉ ngơi chút đi.
Một vị bác sĩ nhìn thấy Diệp Thanh mệt mỏi vô cùng thì ân cần nói.
-Không, tôi vẫn muốn tiếp tục. Đứa bé còn chưa tắt thở. Tôi muốn tiếp tục làm việc, mọi người đi nghỉ trước đi.
Diệp Thanh biết, những bác sĩ này có người đã làm việc liên tục mười mấy tiếng đồng hồ.
Nói rồi tiếp tục vận khí, dùng Thương Lê châm pháp châm vào các huyệt lớn của đứa trẻ, không tới phút cuối hắn còn chưa bỏ cuộc.
-Chủ nhiệm Diệp không đi, chúng ta cũng không đi.
Các nhân viên y tế đều ở lại, tiếp tục phối hợp với Diệp Thanh, kiểm tra đủ các loại triệu chứng như huyết áp, nhịp tim vân vân.
Y tá Tiểu Tiêu thì đứng im, suy nghĩ xem nên nói gì với gia đình đứa bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.