Chương 229: Rắn độc trả thù
Hành Xích Đạo
21/03/2013
-Đừng có vờ không biết. Chính mắt tôi nhìn thấy cô nhặt lấy vỏ chuối, chính là ở hành lang bên kia kìa. Đó. Vốn tưởng cô sẽ ném nó vào thùng rác, còn đang mừng thầm cho cô, ai ngờ mới chớp mắt đã thấy cô dùng nó hại người.
Diệp Thanh phẫn nộ nói.
-Hứ, chẳng hiểu gì cả!
Đàm Sảnh Sảnh bị người ta nói trúng tim thì trong lòng hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn tiếp tục bĩu môi phủ nhận. Bụng thầm nghĩ, mày làm gì có bằng chứng mà buộc tội tao. Đúng là tao muốn con kia ngã chết đấy.
-Chết cũng không chịu nhận phải không!
Diệp Thanh chỉ thẳng mặt con bé kia, muôn đánh nó lắm.
Đứa con gái này thật là quá độc ác, thật thâm độc, dám làm cái trò này. Nếu như hôm nay không phải gặp mình có lẽ Chu Vi chỉ còn nước bỏ cuộc thi về nhà dưỡng thương thôi. Khỏi phải nói nhất định là Chu Vi gây áp lực cho Đàm Sảnh Sảnh khiến nó đố kị. Ai dà, tại sao con gái cứ phải làm khó nhau thế?
Đàm Sảnh Sảnh tức giận nói:
-Không thừa nhận cái gì, vốn dĩ đây chẳng làm gì cả sao phải thừa nhận. Xí, đây chẳng thừa thời gian gây chuyện với mấy người, đây còn đang chờ tham gia thi đây.
Nói rồi nó quay đầu bỏ đi.
-Đứng lại cho tao.
Diệp Thanh hét lên một tiếng , nhảy bật người lên, không biết làm thế nào mà giữ được Đàm Sảnh Sảnh lại, nói:
-Hôm nay mà không xin lỗi, thì đừng mong được đi.
-Muốn, muốn làm gì hả, cướp sao, sàm sỡ sao, còn không tránh ra đây kêu lên cho mà biết.
Đàm Sảnh Sảnh cười thầm, rồi ngoác mồm ra kêu:
-Sàm....
Đáng tiếc, còn chưa hét xong đã câm ngay lại, miệng đau lắm, cúi gập người xuống.
-Đau, đau quá
Vẻ mặt Đàm Sảnh Sảnh trông rất đớn, trông như một bà cô già.
-Đứa con gái này, mày thật là thối tha.
Thì ra vừa nãy, lúc Đàm Sảnh Sảnh đang định hét lên thì Diệp Thanh đã túm lấy tay nó như túm một con rắn rồi đút thẳng cổ tay vào miệng, à không là đút miệng vào tay mới phải.
Huyệt Dương Cốc, huyệt Ngũ Thâu, ngũ hành chúc hỏa đều nằm tại cổ tay, chính là cái chỗ thụt vào giữa xương cổ tay với xương khủy tay. Mấy huyệt này của Đàm Sảnh Sảnh bị Diệp Thanh dùng thuật hỏa long thoan ấn mạnh, nên đau quá khóc như cha khóc con gái đi lấy chồng.
-Tha, tha cho tôi đi. Tôi không dám thế nữa.
Đàm Sảnh Sảnh khóc lóc nói với Diệp Thanh. Tên Diệp Thanh này cũng thật phũ phàng, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm con gái người khóc lóc thảm thiết thế.
-Xin lỗi đi!
Diệp Thanh lạnh lùng nói.
Chu Vi dù gì vẫn là người tâm địa lương thiện, nhìn thấy cảnh đó cũng có chút không thoải mái, nên cô liền bước tới nói:
-Anh Diệp Thanh, thôi bỏ qua đi. Dù sao em cũng không sao nữa rồi không phải sao?
Diệp Thanh nói:
-Lần này không sao không có nghĩa là lần khác cũng không sao. Loại người này không dọa cho nó sợ đi, lần sau nó sẽ lại hại em nữa đấy.
-Á, tôi đau quá, anh tha cho tôi đi mà.
Đàm Sảnh Sảnh đau đớn van xin, tay túm lấy chân Diệp Thanh.
-Xin lỗi đi.
Diệp Thanh vẫn nói nguyên câu đó.
-Xin, xin lỗi
Đàm Sảnh Sanh cúi đầu, nói nghe vẻ rất oan ức, trong ánh mắt, nỗi uất hận không hề giảm mà có vẻ còn tăng thêm.
-Nói to lên.
-Anh Diệp Thanh, thôi bỏ đi.
Thấy Chu Vi dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn mình, Diệp Thanh cũng đành, trong bụng thở dài. Cô bé Chu Vi này, đúng thật là quá lương thiện. Nhưng nghĩ theo cách khác, hai người họ tốt xấu gì cũng là bạn học, giờ phá vỡ mỗi quan hệ này, e là sau này không thể sống tốt với nhau. Nghĩ thế nên hắn thôi, buông tay con bé kia ra.
Đàm Sảnh Sảnh lắc lắc cánh tay, rồi chạy chối chết, trọng bụng căm hận lắm
-Chu Vi thối tha, đồ les, đồ chó cái. Kiếm đâu ra cái thằng người rừng kia đến hiếp đáp bà. Hứ, bà sẽ cho mày phải hối hận cả đời.
...
-Diệp Thanh, cảm ơn anh.
Chu Vi cười nói, mắt lấp lánh như nước, biết ơn vô hạn.
-Ha ha, sắp tới giờ rồi, em mau về chuẩn bị đi.
-Vâng, em đi đây.
-Ừ, anh sẽ ở dưới cổ vũ cho em.
Tiếp đó, Diệp Thanh quay về trường quay số một, ngồi đúng vị trí lúc trước, cạnh Ninh Não Nhi.
-Sao anh đi lâu vậy?
Ninh Não Nhi đưa mắt nhìn Diệp Thanh, hỏi.
-À, vừa rồi bị lạc đường, sau đó lại đứng ngoài hít thở một chút.
Trường quay này rộng thì có rộng nhưng không khí thì không được thoáng cho lắm.
-Trời ạ, đúng là cái đồ mù đường.
...
Chỉ một lát sau, cuộc thi bắt đầu. Ngồi trên là ba vị giám khảo, nghe nói đều là những người có tiếng trong giới. Nhưng Diệp Thanh chẳng biết người nào cả, nghe danh còn chưa nghe qua. Đầu tiên là một cô gái, trước ngực mang theo đàn ghita, vừa đàn vừa hát bài Đồng Niên. Dựa vào các loại tiêu chí, cuối cùng ban giám khảo cho cô bé đó một con tám.
Cô gái tiếp theo, hát bài của Vương Phi, “Hồng Đậu”. Ninh Não Nhi nghe rất say sưa, nói cô gái này hát giống Vương Phi được năm sáu phần, tuy không có được cao trào nhưng nghe mãi, dần dần người nghe cũng có thể cảm nhận được phần nội tâm sâu thẳm nhất của cô.
Diệp Thanh không có gì để nói. Nếu nói đến y thuật đương nhiên hắn có thể tranh luận ra đầu ra cuối. Nhưng đây lại là âm nhạc, thật lòng hắn nghe chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy người nào hát cũng xêm xêm như nhau, làm cho Trần Di trêu hắn là đồ đàn gảy tai trâu.
Tiếp đến là phần biểu diễn của Đàm Sảnh Sảnh. Đứa con gái này, âm vực bậc trung, giọng hát hơi thô, không có sức truyền cảm, nhưng khi đã lên sàn diễn thì sẽ tung hết các màn vũ đạo bốc lửa. Vừa nhảy vừa cởi, cuối cùng đồ trên người bị cởi sạch, chỉ còn lại sót lại chiếc váy dài có họa tiết da báo ôm sát lấy đường cong cơ thể, và đang ướt đẫm mồ hôi. Nhưng đó không phải là cái hôm trước bị Diệp Thanh hất nước quả lên, có lẽ là đã mua cái khác rồi.
Con bé này sao lại thích mặc đồ da báo thế nhỉ. Đúng là một đứa lẳng lơ.
Hát cái bài gì “hot summer” ấy, giọng thì cũng bình thường, còn lâu đã bằng cô hát “Hồng đậu”, nhưng nhảy thì được, hợp với âm nhạc rộn ràng của bài, đúng là khuấy động được trường quay, thu hút người nghe.
Nhất là còn có màn cong người lắc hông. Ả tựa vào ghế, hông lắc nhẹ qua tráu qua phải, rồi nhanh dần nhanh dần, đến cuối cùng lắc giật nhanh như động cơ điện. Nếu có thể làm được động tác này, sau khi làm xong nhất định sẽ thấy sảng khoái lắm. Vẫn là Diệp Thanh đã quen nhìn gái đẹp cho nên ngồi im không phản ứng gì, chứ có lẽ không ít đàn ông trong trường quay, cơ thể đã có phản ứng rồi đó.
Chứ còn gì nữa, có vẻ giám khảo cũng có phản ứng rồi kìa, kết quả hai vị giám khảo nam cho 9.2 và 9.1, vị giám khảo nữ duy nhất cũng không cho điểm thấp quá, 8.6 điểm trung bình 8.96. Có thể nói đêm diễn tối nay là đêm diễn gây sốc nhất.
Bên dưới đám fan cuồng gào thét “Sảnh Sảnh”, cổ vũ cho cái đứa con gái thối vừa nhảy bốc lửa.
Diệp Thanh bĩu muôi, trong bụng rất khinh bỉ, có đẹp thế chứ đẹp nữa, nhảy hay thế chứ hay nữa mà tâm địa không lương thiện, cái loại rắn độc như mày, anh đây cũng cóc hứng thúc. Nghĩ vậy “tiểu Diệp Thanh” lại xốn xang trở lại.
Tiếp tới là đến Chu Vi biểu diễn. Cô ngồi trên một chiếc xích đi, hát bài “Truyền kì”, giọng hát ngọt và trong, lúc ngân vang để lộ ra giọng cao vút chỉ có ở thiếu nữ. Màn hình phía sau là khung cảnh bầu trời xanh thẳm, rất nhiều bướm trắng đang bay múa, phối cùng dung mạo thuần khiết của Chu Vi, giọng hát du dương tự nhiên thật sự là đẹp đẽ vô cùng, khiến người nghe có một cảm giác như của một tiên nữ không vướng bụi trần.
Kết quả không có gì đáng nghi ngờ, cao áp đảo Đàm Sảnh Sảnh, 9.8 điểm.
...
Lúc cô gái cuối cùng lên biểu diễn, mới hát được một nửa, bên dưới phát ra tiếng ồn ào.
-Mau gọi 120 đi, Chu Vi không nói được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.