Chương 432: Sai khiến vạn thú
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Trong tiết mục Trần Khiết đem cảnh ngộ chính mình gặp phải rủ rỉ nói ra, cảm động lòng người rơi lệ, người dẫn chương trình thông qua điện thoại, phỏng vấn một Ông lão 53 tuổi nghe nói đến từ Thông Hứa Bách, Thành phố Phù Châu, Tỉnh Giang Tây xa xôi, ông lão này từng bị lừa bán lưu lạc ở Ninh Thành làm hành khất chừng sáu năm, gia cảnh nghèo khó, lưng có u lớn, nổi mủ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết ở trên đường, giây phút quan trọng được Bác sĩ của Bệnh viện Ngân Hạnh không chê bẩn không sợ mệt nhọc, còn không thu tiền, miễn phí thay ông tiến hành chữa trị, và giải tỏa các khúc mắc của ông cụ, khuyên lão trở về quê.
Người dẫn chương trình nhắc đến, người khởi xướng vu cáo hãm hại chính là Thạc sĩ du học ở Đức Lý Hỏa Nhĩ , vì y đức bất lương mà bị Bệnh viện Ngân Hạnh khai trừ, vì thế mà sinh lòng hận thù cá nhân, sinh ra cực đoan, coi thường các quy định pháp luật của nhà nước…
Gần như cùng lúc, đài truyền hình, báo chí, mạng inte, radio của Ninh Thành … các phương tiện truyền thông của cạnh tranh đưa tin, tuyên truyền miễn phí quả thực ùn ùn kéo đến, Bệnh viện Ngân Hạnh nhận được ưu đãi thanh danh vang xa.
... ... ... ... ... ...
- Mọi người không cần tranh không cần đoạt, trật tự xếp hàng, chỉ cần đến Bệnh viện Ngân Hạnh chúng tôi, Bác sĩ của Bệnh viện chúng tôi sẽ tận tâm dốc hết sức khám bệnh cho mọi người.
Vừa mới buổi sáng, Y tá Tiểu Toa cười hi hi đứng ở cửa Bệnh viện duy trì trật tự, thông qua sự đưa tin mạnh mẽ của các phương tiện truyền thông, Bệnh viện Ngân Hạnh lại đắt khách, lại lần nữa đón mùa cao điểm.
Trước kia, người bệnh cũng không đông như vậy, nhưng đài truyền hình “ thổi phồng” lợi hại như vậy, lập tức thu hút lòng hiếu kỳ của rất nhiều bệnh nhân, dù là bệnh nhẹ, lúc đầu không định lại đây, lúc này không kìm nổi tò mò, muốn đến xem thử, thử xem y thuật và thái độ của Bệnh viện Ngân Hạnh thế nào.
Lần này, Bệnh viện Ngân Hạnh lập tức nhân sự không đủ, vì thế, rất nhiều bác sĩ và y tá bị gọi từ nhà lại đây, tuy nhiên mọi người không hề oán trách, dù sao, tình hình kinh doanh của Bệnh viện tốt rồi, đãi ngộ của mooin người sẽ chắc chắn phải không? Bận rộn,hơn rất nhiều hôm nhàn chám.
- Người mẹ này, con của bà chỉ hơi bị ốm, chảy nước mũi, hơi ho chưa đến một tuổi, thực ra hoàn toàn không cần đến tiêm và uống thuốc, đối với sự phát triển của trẻ con không tốt.
Trưởng khoa cấp cứu Ngô Viện Viện đích thân ngồi khám, ngồi trước mặt một hàng dài bệnh nhân ngồi, lẳng lặng chờ khám, Ngô Viện Viện liền nói với một bà mẹ trẻ vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Lý Tiểu Hổ là trợ thủ vội vội vàng vàng theo sắt, hiện nay cậu ta là y tá nam duy nhất của Bệnh viện Ngân Hạnh, nhờ sự hướng dẫn của chị gái cậu ta Lý Tiểu Miêu, lại thêm các thứ được học hồi tiểu học, công việc cùng gần như khuôn.
Người mẹ trẻ kia vùa đung đưa con mình vừa nói:
- Tôi cũng biết nhỏ như vậy tiêm và uống thuốc không được tốt lắm, nhưng trẻ con rất yếu ớt, tôi sợ chẳng may kéo dài càng nghiêm trọng thêm, cho nên tới đây.
Ngô Viện Viện cười nói:
- Sau khi về nhà, dùng một khăn sạch, đắp trên trán đứa trẻ, lại dùng tay, tay của đồng chí nam càng tốt, nhiệt lượng lớn hơn chút,đặt ở mũi chính hướng trán, lau mồ hôi chảy ra, tiếp đó chú ý giữ ấm, không nên đưa ra ngoài gió để tránh cảm lạnh hoa đống khan, uống chút mứt lê, con của bà tháng tuổi hơi nhỏ, cần dùng nước pha nhạt để uống, một ngày uống năm sáu lần, ở giữa các bữa uống thêm nước sôi để nguội.
Người mẹ trẻ kia ngạc nhiên hỏi:
- Thế là được sao?
Trong lòng thì suy nghĩ, thật sự không cần tiêm và uống thuốc sao? Xem ra Bệnh viện Ngân Hạnh này quả nhiên không giống bình thường, hoàn toàn đứng trên góc độ của bệnh nhân để nghĩ, nếu đổi là bệnh viện khác, e rằng không kê đơn hơn mấy trăm đồng tiền thuốc cũng không để bạn về, dọa đều dọa chết bạn.
- Thế là đủ rồi bảm đảm một hai ngày sẽ bình phục.
Ngô Viện Viện cười cười, tiếp tục giảng giải:
- Sở dĩ bảo bối của bà dễ dàng bị cảm là vì tháng tuổi quá nhỏ, hệ miễn dịch chưa phát triển hoàn thiện, mat xa cánh tay của bé, lòng bàn tay, đùi, bắp chân, gan bàn chân, sau lưng và vành tai của bé, sức phải nhẹ nhàng chút, mỗi lần khoảng 20 phút, ngày ba đến năm lần hệ miễn dịch của bé sẽ tăng cường, không dễ bị ốm như vậy.
- Bác sĩ , thật sự rất cảm ơn bà.
Người mẹ trẻ kia ôm đứa trẻ đã ngủ vẻ mặt vui mừng rời đi, sự lo lắng trước kia trở thành hư không.
Bên cạnh rất nhiều bệnh nhân đều thấy cảnh này, không khỏi ríu rít khen ngợi
- Người kế tiếp.
Ngô Viện Viện gọi lên.
Đúng lúc này, của phòng xôn xao, Ngô Viện Viện ngẩng đầu nhìn lại, lại có người đem cờ thi đua đến.
Chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên hơi quen mặt, dẫn một em bé, cầm một cờ thi đua hoa lệ màu đỏ đun, bên trên viết tám chữ to:
- Y đức cao thượng, y thuật tinh thâm.
Tiếp đó, Tiểu Tiêu của bộ phận hành chính đứng lên tiếp đón, mấy người thân thiết nói chuyện ở trong phòng cấp cứu lớn, không khí rất náo nhiệt.
Qua tìm hiểu, hóa ra, đứa nhỏ của cặp vợ chồng này trước kia bị ốm, nằm ở Bệnh viện Ngân Hạnh một thời gian, đối với phong cách phục vụ của Bệnh viện Ngân Hạnh rất vừa lòng, mấy ngày trước người nhà xem TV, luôn chần chừ phải chăng nên màng một cờ thi đua tặng cho Bệnh viện Ngân Hạnh thêm không khí vui mừng cũng xem như là duyên phận, cho nên chọn ngày tốt này mang lại.
Tuy nhiên, đây tuyệt đối không phải là trường hợp duy nhất, không đến một tiếng sau, lại có mấy bệnh nhân trượng nghĩa trước sau mang cờ thưởng đến có viết “Diệu thủ phù tang tử, cao y phàn phong" có viết “ trừ ốm đau bệnh tật y thuật cao siêu, bảo đảm y đức cao thượng” , có viết “ tôn lão kính lão chân tâm vì lão, y đức y thuật vì nhất lưu” có viết “ Y quán cần thủ”…
Cờ thưởng có lớn có nhỏ, kiểu dáng cũng không giống nhau, hơn nữa tuyệt đối không phải lừa gạt, đại khái vì bệnh nhân đến khám bệnh trước đây ở Bệnh viện Ngân Hạnh, hầu hết đều sống gần bệnh viện, còn hôm nay bệnh nhân có mặt rất đông, liền nhận thức mang cờ đến hôm nay, lúc nay liền giao lưu, lấy sự hiểu biết xưa nay của bọn họ, chắc chắn không thể khiến Bệnh viện Ngân Hạnh làm …
... ... ... ... ... ... ...
Văn phòng Viện trưởng Bệnh viện Hoa Đống.
Lý Quốc Đống vốn nhàn nhã thưởng thức trà đạo, đang đun Tiền vũ Long Tỉnh mà mình bỏ ra số tiền lớn mua được, vẫn là trà năm nay, nhưng lúc Viện phó Lý Quốc Lương và Trưởng khoa cấp cứu Kim Đại Lương tiến vào, trong lúc y lập tức khó chịu, nóng nảy.
- Sao rồi?
Lý Quốc Đống hỏi.
Lập tức, Kim Đại Lương lấy một chiếc máy ảnh kỹ thuật số , đưa lại, có chút chột dạ nói:
- Viện trưởng, đây là ảnh chụp hiện trường từ Bệnh viện Ngân Hạnh chụp trộm được, ngài xem xem.
- Tách.
Lý Quốc Đống thoáng nhìn, lập tức tức giận vô cùng, hai mắt trừng lên, suýt nữa ngay cả uống trà xuân Long tỉnh cũng lăng đi, không còn tâm tư thưởng thức.
Chỉ thấy trên bức ảnh, cổng của Bệnh viện Ngân Hạnh đầu người chen chúc, xôn xao nhốn nháo, tập hợp lại, bên ngoài còn như thế, đừng nói đến lượng người ở bên trong Bệnh viện, kinh doanh tốt này, ít nhất cũng gấp Bệnh viện Hoa Đống năm sáu lần.
- Cậu xem xem cậu làm được chuyện tốt gì, không xử lý được người ta ngược lại đối phương còn giúp đối phương, hai người các người thực sự có thể chết rồi.
Lý Quốc Đống tức giận vô cùng, “ bạch” các tài liệu này giận dữ ném vào mặt Kim Đại Lương.
Kim Đại Lương lập tức chán nản, thầm nói, không ngờ anh không đập vào anh trai anh, lại đập vào mặt người ngoài là ta chứ? Chẳng qua y không dám có chút phản bác, chỉ buồn bực trong lòng không dám hé răng.
Lý Quốc Lương ngượng ngùng nói:
- Chú hai, người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc lầm đường mà, lần sau nhất định làm tốt.
Dừng một lúc lại nói:
- Thật ra, lần này bệnh viện Hoa Đống chúng ta không bị liên lụy gì, đã là may mắn lớn rồi, nếu không thì trên mặt càng khó coi, chú hai bớt nóng chút?
- May mắn lớn, may mắn lớn cái khỉ gì.
Lý Quốc Đống tức giận quát:
- Còn không phải là nhờ ông đi cầu xin người Hà gia, trên dưới không biết tạo bao nhiêu quan hệ, không đề cập đến chữ Bệnh viện Hoa Đống, nếu không thì, hiện giờ sớm đã đã đường thối rồi.
- Chú hai…
- Viện trưởng…
Lý Quốc Lương và Kim Đại Lương còn muốn nói gì cũng vì mình giải vây, lẽ nào không tìm được cái cớ thích hợp.
- Hai tên vô dụng, còn không biến khỏi Bệnh viện không cần xử lý, vẫn còn ở đây khua môi múa mép.
Lý Quốc Đống có dáng vẻ như nổi trận lôi đình.
Lý Quốc Lương và Kim Đại Lương lập tức như trút được gánh nặng, chạy nhanh ra ngoài.
Cùng lúc đó Hà phủ, Đông Giao Ninh Thành.
Nhà giàu có kiểu cổ mang phong cách Trung Quốc cổ kính, Hà Minh Sơn ngồi trong thư phòng, lúc nhận được các tin như nhau, không khỏi nheo nheo mắt sắc bén.
- Thật sự việc thành chẳng ra đâu, việc xấu có thừa.
Trong lòng nghĩ ngợi, xem ra tiểu tử của Bệnh viện Ngân Hạnh này có năng lực, tuy nhiên muốn đấu với Hà gia ta còn kém xa, lúc này đảo mắt nảy ra kế hay.
- Người đâu, chuẩn bị xe, đi Tê Hà Sơn
... ... ... ... ... ...
Núi Tê Hà nằm ở Km 22 đông bắc của Ninh Thành, có tên khác “ Nhiếp sơn”, thời Nam triều vì trong núi có “ Tê Hà tinh xá”, cho nên có tên núi Tê Hà có ba ngọn núi, ngọn núi chính Tam Mao độ cao so với mặt nước biển là 286m, còn có tên là đỉnh Phượng Tường, một núi ở đông bắc, hình thế hổ nằm, tên là Long sơn, một núi ở Tây Bắc, dáng như hổ phục tên là Hổ Sơn.
Ngay tại nơi sâu của Hổ Sơn này, vết tích con người rất hiếm, không ngờ có mái cong lộ ra, một ngôi nhà hai tầng toàn bộ kết cấu bằng gỗ nằm trong rừng phong của Mãn Sơn.
Nếu là cuối mùa thu, rừng phong đỏ rực, cả núi là sắc đỏ, tuyệt đối thanh u tĩnh mịch, phong cảnh mê người.
Hà Minh Sơn đỗ xe Lincol màu đen ở chân núi, chính ở đó ba gã vệ sĩ đi theo bảo vệ, đi bộ hướng đến tinh xá “ ẩn cư sơn lầm này.
Lúc bắt đầu, vài tên vệ sĩ cảm thấy bình thường, tâm trạng thoải mái, nhưng càng đi, tinh thần của họ càng ngưng lại, chỉ thấy thỉnh thoảng có một con vẹt kim cương từ đỉnh đầu bay lại, thỉnh thoảng, có mấy con trăn to bằng miệng bát thình lình từ cỏ ẩn hiện, lại có chuột, thỏ, cáo, hươu, nai thậm chí có sói vòi hổ báo các loại động vật xuất hiện…
Vài vệ sĩ lập tức lo lắng, móc súng lục, cẩn thận phòng bị, như gặp đại địch.
Tuy nhiên, bọn họ không biết chính là đâu chỉ có các sinh vật này, ngầm trong đất còn có nhiều sinh vật nhỏ như nhện mặt người, rết ngũ sắc, kiến lửa lưng sắt… các sinh vật cực độc mắt người khó có thể phát hiện ẩn núp trong bụi cỏ, có thể nói, núi rừng này chính là vùng cấm của con người, dù bạn thân thủ mạnh mẽ tiến vào, nếu không được sự đồng ý của chủ nhân, chắc chắn không có thể đi ra, có thể nói cửu tử nhất sinh, nguy hiểm vô cùng.
- Hà tổng, sao tôi cảm thấy, các động vật kia đều như đang quan sát chúng ta vậy.
Một gã vạm vỡ đeo kính râm, hai tay cầm súng, vừa cẩn thận đi vừa quan sát xung quanh, nói.
Hà Minh Sơn khẽ mỉm cười, xua xua tay nói:
- Đây là địa bàn của chúng, chúng ta lại đây, người khác tất nhiên sẽ theo dõi chúng ta rồi.
- Hả?
Vài vệ sĩ sững người, đây, đây dùng động vật cũng có thể theo dõi? Ninh Thành này vẫn còn có loại kỳ quái này.
- Không cần ngạc nhiên, đây là người bạn của ta ngày xưa, các người hả, đều phải thu súng lại, chẳng may cướp cò, đả thương chó mèo, cho dù là một con chuột con, sẽ khiến chủ nhân nổi giận, dẫn đến đại họa.
Hà Minh Sơn cảnh cáo nói.
- Ồ.
Vài tên vệ sĩ lập tức thu súng lại, tuy nhiên bọn họ vẫn còn cảm thấy lo sợ, mỗi bước cẩn thận quan sát kĩ mới đi.
Cứ như thế, bước chân của mấy người cũng cực nhanh, không đến 20 phút, đã đến trước tịnh xá kia trong rừng phong trong núi.
- Thú vương lão huynh, vẫn còn bế quan sao?
Hà Minh Sơn thấy một người trước cửa, trong đầm, cá vàng di chuyển, không khỏi khẽ mỉm cười, cao giọng kêu lên.
Nhưng y biết, cá vàng ở đây không đơn giản như trong sơn cốc, trong mỗi một cơ thể đều có một quả bom C4 mini, chính là ám khí sắc bén.
Dù sao, lòng cảnh giác của một người còn cao, chẳng lẽ còn có thể phòng một con cá vàng nhỏ, hoặc một chú chuột con, hay là một chú thỏ con trắng lông xù mà thị trường đang rất ưa chuộng?
- Hà Minh Sơn, hôm nay sao có nhã hứng đếm thăm lão phu
Qua một lúc, trong phòng dường như có người thu công, thở hơi thật dài, mở miệng nói.
- Ha ha, Lão Thú, mỗi ngày anh đều ở trong rừng sâu núi thẳm này đều đã thành dã nhân rồi chứ, còn thói quen sao?
Hà Minh Sơn nói vọng vào trong nhà, chỉ thấy trong phòng khô ráo, chỉ là ánh sáng không tốt, sâu thẳm tối đen, trên phản một người ngồi, ngũ tâm hướng thiên, tóc dài, nhưng không phải thành dã nhân sao?
- Thời gian lâu tất nhiên quen, hơn nữa, ta có dã thú hầu hạ, cũng không cô đơn.
Người kia vỗ tay, lập tức hai con khỉ macac nhảy lên, chui vào từ cửa sổ, dâng lên đồ ăn hoa quả hoang dã.
Khóe miệng Hà Minh Sơn nhếch nhếch, y là phú hào, tất nhiên sẽ không hiếm lạ, chút quả hoang dã này, chẳng qua mình cầu xin người ta, cũng không nên cự tuyệt, hơn nữa, người ta cũng nhiệt tình đãi khách mà, lúc đó liền cầm mấy quả nhai nhai, không ngờ cảm thấy hương vị thật tươi ngon, bên ngoài thị trường làm sao bán loại quả ngon miệng này.
- Lão Thú à, đây là gì vậy? Sao ngon như vậy?
Hà Minh Sơn không khỏi hỏi.
- Phù , đầu tiên cậu không phải còn không muốn ăn sao?
Người kia không khách khí vạch trần y.
Hà Minh Sơn lập tức ngượng ngùng, cười gượng hai tiếng, chuyển hướng nói:
- Hôm nay, tôi có tin đặc biệt thông báo cho anh.
- Tin gì?
Người kia hỏi.
- Chính là tiểu hắc của ngươi, lần trước mượn Diễm Thu, người giết nó đã đến Ninh Thành.
Hà Minh Sơn lạnh lùng nói.
- Sao, tình nhân của cậu bị giết rồi, chính mình không đi báo thù, lại chạy đến tôi cầu giúp đỡ?
Người kia lạnh lùng cười ha ha.
Hà Minh Sơn sắc mặt nhăn nhó nói:
- Tôi không tiện ra tay.
Người kia thổi một cái, lông mi nhảy lên, vô cùng coi thường nói:
- Tôi cũng lười động thủ,một xà vương mắt kính đen, đối với ta mà nói căn bản không tính được gì.
- Ách…
Hà Minh Sơn ngạc nhiên, dừng một chút nói:
- Dù sao lời tôi đã đem tới rồi, ngày khác lại đến tìm Thú huynh uống rượu.
Vùng hoang vu hoang dã này, y có chút không quen, lúc này dẫn mấy vệ sĩ kia rời đi.
Hà Minh Sơn vừa đi, người kia đột nhiên sắc mặt như sương lạnh:
- Đã giết chết Tiểu Hắc mà ta yêu mến, không ngờ còn dám tới Ninh Thành? Quả thực không coi Thú Vương này ra gì, hừ hừ, vừa may Vạn thú hỗn nguyên của ta đã luyện thành, nghe nói tiểu tử kia cũng là cao thủ nội công, có thể đi tìm hắn so đấu.
Âm thanh âm vang, đột nhiên rít lên một tiếng, toàn bộ động vật đều tập trung đến tịnh xá này, như thờ phụng Vua các vạn thú.
... ... ... ... ... ... ... ...
- Diệp Thanh, cậu sờ tay của tôi, Não Nhi sẽ không ghen chứ?
Tiểu khu Thôn Nam Tú, Ninh Não Nhi và chị Trần Du ở trong phòng thuê, Trần Du vừa tắm rửa xong, chỉ quấn một khăn tắm in hoa trắng, dáng người vô cùng đẹp, thon dài, đặc biệt là hai điểm nhô rõ lên, quả nhiên dưới khăn tắm là trống không, dù không biết có mặc nội y hay không, Diệp Thanh ngồi bên cạnh cô, giúp cô bắt mạch, hương thơm tắm sạch sẽ của đối phương mạnh mẽ xuyên vào trong mũi hắn, khiến người có nảy sinh ý đồ xấu, ý nghĩ kỳ quái.
Đáng tiếc là, Ninh Não Nhi ở bên cạnh cười khanh khách nhìn, khiến Diệp Thanh muộn ngắm trộm đường cong và da thịt trắng mịn của Trần Du cũng đều ngượng ngùng.
Tình hình rất kiều diễm.
Ban đầu, Diệp Thanh có chút xấu hổ, nào ngờ, Trần Du không ngờ nói ra, giọng điệu trêu tức, có phần trêu đùa, lập tức khiến hắn càng thêm ngượng.
Ninh Não Nhi liếc nhìn Diệp Thanh một cái, cười khanh khách nói:
- Chị không nhỏ mọn như vậy đâu, chỉ sờ sờ tay sao, không sờ ngực cô chứ.
Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh lập tức toát mồ hôi hột, thầm nói, mình vừ mới giả bộ lơ đãng liếc qua bộ ngực của Trần Du vài cái, chắc không phải bị Ninh Não Nhi phát hiện rồi chứ, lập tức chột dạ vô cùng.
Nếu Ninh Não Nhi có thâm ý liếc Diệp Thanh một cái, tiếp đó nhìn Trần Du nói:
- Gần đây cô mất ngủ nhiều cũng vì việc công ty cũng quá vất vả, để tiểu nam nhân sờ sờ cô, coi như vất vả cô một chút.
Câu trước nghe rất được, câu sau lập tức khiến Diệp Thanh suýt nữa sặc.
- Khụ khụ.
Diệp Thanh kho khan hai tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài, nói:
- Cô mất ngủ, tôi xem một chút, nguyên nhân bệnh tình không ngoài hai nguyên nhân, làm lụng vất vả quá độ, tổn thương tâm tỳ, dẫn đến khí huyết suy yếu, tâm thần thất dưỡng, nhiều mộng dễ tỉnh. Hai là chế độ ăn uống không điều độ, dẫn đến dạ dày không tốt, dẫn đến choáng váng đầu óc, phiền lòng, khiến giấc ngủ không sâu.
Nói xong, có chút áy náy, chính mình làm trưởng quầy, quả thực quá nhàn hạ rồi, ngược lại để hai cô gái người ta thay mình liều mạng, nhất định phải trị khỏi bệnh cho Trần Du.
Trần Du và Ninh Não Nhi liền lắc đầu, liên thanh kêu lên:
- Nghe không hiểu, nghe không hiểu, Diệp Thanh, cậu không cần sách vở như vậy được không hả?
Diệp Thanh lại giúp cô bắt mạch, liền hỏi:
- Có phải cô uống thuốc thần kinh hay không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.