Chương 324: Sợ cô bé không chịu nổi thôi
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Tiểu Tuyết xuống khỏi xe buýt, dọc theo lối đi bộ hướng về quán bar Lam Vực, đi được một đoạn lại ngoái đầu nhìn xung quanh, bây giờ sắc trời đã tối muộn, đường phố trống vắng vô cùng, ngoại trừ cứ hơn mười phút mới có một chuyến xe bus công cộng chậm rãi mà qua, dường như không người đi đường và xe cộ, thành phố Phù Liễu dù sao cũng là một thành phố nhỏ, mỗi lần nàng đi con đường này đều cảm giác hoảng hốt.
- Ôi, Diệp Tĩnh nói đúng, mình có nên đổi cái công việc khác hay không? Ừ, lần sau tới KFE hoặc MacDonald xem sao, biết đâu ở đó tuyển người làm thêm ý chứ, cũng không biết thời gian có thể vừa học, vừa làm thêm kiếm tiền hay không, cũng thật mệt...
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, một chiếc xe bảy chỗ chạy nhanh đến, dừng ở bên cạnh Tiểu Tuyết , ngay sau đó, cửa xe mở ra, nhảy xuống bốn năm người đàn ông bộ dáng hùng hổ, như hổ sói tiến về phía nàng.
- A, các ngươi muốn làm gì? Cứu mạng a...
Tiểu Tuyết biến sắc, lớn tiếng hỏi, vừa mới kêu cứu một tiếng, miệng đã bị người ta che, sau đó, không tự chủ được bị lôi lên xe , cửa xe "Pang" một tiếng rồi đóng lại, xe liền lao đi rất nhanh.
Cửa kính xe bằng thủy tinh tất cả đều gần như màu đen, mặc dù ban ngày, từ bên ngoài nhìn vào bên trong, căn bản cũng không rõ lắm, huống chi lại là ban đêm.
- A, a a …
Miệng Tiểu Tuyết bị người ta dùng băng dính che lại, cố sức quát to cũng kêu không ra tiếng, tay chân lại bị vài tên giữ lại. Sức thanh niên cưỡng ép ấn xuống, giãy dụa không thoát, nàng hoảng hốt vô cùng.
Tuy nhiên, mấy người kia vẫn chưa động tay động chân đối với nàng, Tiểu Tuyết dần dần yên tâm, con mắt trong bóng đêm nhìn loạn xạ, bắt đầu cân nhắc làm sao chạy trốn, làm sao báo cảnh sát, đáng tiếc, di động ở trong túi, vừa rồi bị mấy người kia chộp mất, bị ném ở góc xe, muốn cầm lại chỉ sợ không thể nữa rồi.
...
Ước chừng hơn mười phút sau, Tiểu Tuyết đã bị mang đến một hộp đêm xanh vàng rực rỡ, tiến vào từ cửa sau, tuy nhiên, khi nàng bị người ta khiêng đi, trộm nhìn từ hành lang ra phía ngoài một chút, cũng nhận ra được, nơi này chắc chắn là hộp đêm “ Thịnh Thế Dạ Yến” , phía sau tòa building là một phố chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, trước kia nàng và bạn học đã tới.
Ở đó xa xa có rất nhiều người , nhưng Tiểu Tuyết cũng không thể kêu cứu, trong lòng không biết có bao nhiêu lo lắng.
- Bọn họ đem ta đến nơi đây làm cái gì? Chẳng lẽ là ép ta làm chuyện kia? , đánh chết ta cũng không làm.
Trong lòng Tiểu Tuyết âm thầm thề, cùng lắm thì đến lúc đó phải chết, tuyệt đối không khuất phục, tuy nhiên tưởng tượng đến cha bệnh nặng, mẹ thất nghiệp, em trai tuổi nhỏ, liền mềm lòng, trong lòng khổ sở thật sự, nước mắt tuôn trào.
- Những kẻ trời đánh này, sao không chết hết đi, lại ức hiếp cô gái yếu ớt như ta?
Tiểu Tuyết xúc động phẫn nộ thầm nghĩ.
- Vào đi, cẩn thận hầu hạ, đến lúc đó tự nhiên sẽ thả ngươi đi.
Tiểu Tuyết được thả dây thừng trên tay chân và băng dính ngoài miệng, sau đó đã bị ném vào một gian KTV được bao nguyên phòng, trong phòng rải thảm thật dày, bị quẳng xuống dưới đất nhưng cũng không bị đau đớn gì.
- Này, các ngươi thả ta ra đi.
Tiểu Tuyết đứng lên, liền lao ra cửa, nhưng, đối phương bật người lao tới tóm lại, chỉ dựa vào sức nàng cũng không làm nên chuyện gì.
Trong phòng bao này, cách âm rất hiệu quả, bên trong cho dù giết người phóng hỏa, bên ngoài cũng là không nghe được , càng không nói đến tiếng kêu cứu nhu nhược này của Tiểu Tuyết?
- Ha hả, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tiểu Tuyết nghe thấy một tiếng cười, lập tức sợ hãi xoay người lại, lúc này mới phát hiện, trong phòng có chừng mười mấy người, trong đó năm sáu người đàn ông, bảy tám cô gái trẻ xinh đẹp, những cô gái này mỗi người hóa trang đậm, mặc hở hang, eo nhỏ mông cong, xinh đẹp vô hạn, chỉ nhìn bề ngoài này, đủ biết là gái bao.
Trong phòng riêng tiếng nhạc rung trời, khói thuốc mù mịt, tràn ngập mùi rượu..
- Ngươi, các ngươi là ai, vì sao đem ta đến nơi đây?
Tiểu Tuyết đánh bạo hỏi. Tuy nhiên giọng điệu sợ hãi, hiển nhiên không thể không sợ được, nơi này kêu trời, kêu đất chẳng ai hay.
- Sao thế, không nhận ra anh sao?
Một gã đàn ông trung niên dáng người hơi béo cười nói, nghe thanh âm, chính là người vừa rồi nói.
- A, là anh sao.
Tiểu Tuyết lập tức biến sắc, người này, không phải là trước vài ngày ở quán rượu cố gạ gẫm mình sao? Bọn họ như thế nào mà to gan như vậy, ngang nhiên cường đoạt con gái?
- Ha ha, nhận ra anh là tốt rồi, chúng ta coi như là hữu duyên, cùng anh hợp xướng một khúc tình ca.
Dương Lâm cười ha hả, nói.
- Ta ỉa vào.
Tiểu Tuyết không kìm nổi nói tục.
- Ha ha, rất thú vị, cùng anh uống chén rượu trước.
Dương Lâm lấy ra một chén rượu, rất đầy, ra hiệu Tiểu Tuyết lại đây uống, Tiểu Tuyết tấtnhiên không chịu lại rồi, chỉ có điều đứng co ro ở cạnh cửa, giống như con cừu nhỏ bất lực.
Cao Tiểu Cường nháy mắt, lập tức, còn có ba cô gái đang hầu hạ đứng dậy đi đến chỗ Tiểu Tuyết, ba người vừa lôi vừa túm, đem Tiểu Tuyết kéo lại đây.
Tiểu Tuyết bất kể giãy dụa như thế nào, quát to, cũng không ai để ý tới, họ đều cười ha ha.
-Ngoan ngoãn như vậy có phải là hay không nào, nào, uống một cốc nào.
Dương Lâm nắm cằm Tiểu Tuyết, cầm lấy chén rượu liền đổ vào miệng nàng.
- Khụ khụ.
Tiểu Tuyết bị ép vài hụm rượu, hơi sặc , không kìm nổi ho khan kịch liệt, đột nhiên thoáng nhìn trong túi Dương Lâm có cái di động, đột nhiên nảy ra ý hay, một bên ho khụ, một bên hét lớn:
- Đừng, đừng ép, ta uống, ta uống còn không được sao?
- Vậy là được rồi .
Dương Lâm mừng rỡ, ha hả cười to, giơ tay ngăn, vài cô gái bao lập tức buông Tiểu Tuyết ra.
- Dương thiếu gia để em, em cùng anh uống, anh không cần ép em là được.
Tiểu Tuyết đáng thương dịu dàng nói, sau đó liền lại gần Dương Lâm.
-Ha ha, đầy vào, đầy vào.
Dương Lâm mừng rỡ, sờ soạng một lượt khuôn mặt thanh lịch của Tiểu Tuyết, đắc ý nháy mắt với Cao Tiểu Cường, Hà Diễm Xung, ý tứ là nói, nhìn thấy không, anh đây sức hấp dẫn lớn, người ta tiểu cô nương chủ động nhào vào ôm lấy đấy!
Cao Tiểu Cường trề miệng, thầm nói, tên mập mạp này thực đê tiện, nếu không phải ngươi có cái ông bố quyền thế ngang trời vậy, ai thèm để ý tới ngươi, một cô bé non nớt, sẽ bị tên mập mạp này ăn hiếp, bé con non nớt như vậy, nhẽ ra phải thuộc về mình mới đúng.
- Dương thiếu gia, đến đây, em kính anh .
Tiểu Tuyết đánh bạo, kinh hãi tham chiến, chạm cốc cùng Dương Lâm, Dương Lâm nâng chén lên, Tiểu Tuyết cũng bưng chén rượu nhẹ nhàng mà uống, con mắt thì nhìn ngó chung quanh, thấy tất cả mọi người không chú ý, tay phía dưới liền vụng trộm luồn vào túi Dương Lâm, luồn tay móc lấy di động, giấu ở sau mông.
Sau lưng bọn họ là ghế sa-lon, ngọn đèn trong phòng lại u ám, cũng là đáng sợ mà không có nguy hiểm, không bị người ta phát hiện.
- Em tên là gì a?
Dương Lâm vuốt bàn tay mềm Tiểu Tuyết, như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật vậy, khiến cả người Tiểu Tuyết nổi da gà.
-Ha hả, ha hả, anh gọi em tiểu Cầm là được rồi.
Tiểu Tuyết đương nhiên sẽ không nói cho hắn tên thật, chỉ có điều giả ngu ngơ, ngốc ngếch cười nói.
-Tiểu Cầm? Tên rất hay, hát cùng anh bài Thuyền Yêu nào.
Dương Lâm thuận thế ôm thắt lưng Tiểu Tuyết, muốn kéo nàng vào trong lòng hát một bài tình ca.
Cao Tiểu Cường thiếu chút nữa lảo đảo ngã từ salon xuống, thầm nói, bài hát nhạc xưa này, cũng chỉ có những lão già sinh đầu năm 80 mới có thể hát, có buồn nôn hay không.
Dương Lâm liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến hắn cười nhạo , trên mặt lập tức hiện ra vẻ khinh thường, oán thầm nói, ngươi cái đồ vắt mũi còn chưa sạch, biết cái gì a? Anh đây là nhân sĩ xã hội thượng lưu, làm sao vừa thích đã làm cài trò kia được, dù sao cũng phải tạo chút không khí lãng mạn, điều chỉnh một chút tình cảm đã, nếu trong lúc ca hát, tiểu cô nương này đột nhiên coi trọng chính mình, chủ động yêu cầu, không phải càng hăng hái sao? Ha ha.
Hà Diễm Xung và Điền Uy Uy ồn ào nói:
- Được, anh hát một bài .
Lập tức, liền có một công chúa dịu dàng, gợi cảm cười ngọt ngào, chọn bài cho Dương Lâm .
-Tiểu Tuyết, đến đây, không phải sợ, bạo hơn một chút, vui thôi mà, cứ tự nhiên thoải mái một chút.
Dương Lâm vỗ vỗ bả vai Tiểu Tuyết đang cứng ngắc, dùng giọng điệu cổ vũ nói.
-Ha hả, ha hả, em muốn đi nhà vệ sinh một chút, không biết được không?
Tiểu Tuyết ngây ngô cười, dung nhan thanh lịch, gương mặt non nớt, thanh âm dịu dàng giống như con thỏ nhỏ, có vài phần cầu xin nói.
Dương Lâm tâm thần rung động, ôi, mẹ ơi, người con gái gì mà thanh khiết gợi cảm làm sao, ta sắp không chịu được rồi, thú vị thật!
-Được rồi, em đi, em đi đi, nhanh lên rồi vào đây, anh chờ em.
Dương Lâm hào phóng xua tay nói.
Tiểu Tuyết lập tức như trút được gánh nặng, che tay, bỏ chạy về phía buồng vệ sinh, loại phòng riêng thế này, có một buồng vệ sinh riêng là tự nhiên, thậm chí còn có bồn tắm lớn cho hai ngừơi, cung cấp cho những khách uyên ương dùng.
Tuy nhiên, Dương Lâm cũng không phải thằng ngốc, lúc này liền nhìn phía Cao Tiểu Cường, Cao Tiểu Cường gật gật đầu, cười nói:
- Anh cứ yên tâm đi, di động của cô bé và túi xách đều bị khống chế, nàng không có cách nào khác là chạy trốn hoặc là kêu cứu.
Hà Diễm Xung cười lớn nói:
- Lát nữa xem anh biểu diễn, xem anh oai phong thế nào nhé.
-Ha ha, được, sẽ trình diễn cái sức sống xuân cho các ngươi mở mắt.
Dương Lâm nóng lòng muốn thử, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn vô tận, dường như cực kỳ tin tưởng khả năng của mình.
Cao Tiểu Cường sờ soạng bên cạnh đùi trắng mịn của một người cô gái tuổi còn trẻ, có chút chịu không nổi , lúc này liền lôi kéo cô gái kia đi ra góc salon, chỉ chốc lát sau, hai người liền vừa lên vừa xuống, trùng điệp, phập phồng vận động, như rong ruổi phóng ngựa, thân, ngực hòa quện, phiêu đãng ở góc phòng.
Dương Lâm cười mắng:
- Tiểu tử này, đúng là con khỉ nóng vội.
Quay đầu lại hỏi Hà Diễm Xung và Điền Uy Uy, nói:
-Đợi lát nữa có muốn làm trận tập thể không?
Hà Diễm Xung cười nói:
- Có gì không dám? Tuy nhiên chỉ anh hạnh phúc nhất, cái cô bé kia vẫn còn thanh thuần như vậy.
-Ha ha, nếu ngươi muốn, chờ anh làm cái đầu,rồi chú tiếp theo.
Điền Uy Uy liền cười trừ nói:
- Chỉ sợ người ta tiểu cô nương chịu không nổi.
- Chịu không nổi cũng phải chịu.
Dương Lâm cười to, đột nhiên sờ túi, sắc mặt liền thay đổi, kêu lên,
- Này cưng, di động không thấy đâu . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.