Chương 510: Song tu, song tu
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thể lực của Nhan Tuyết Khâm, sớm đã bị ngọn lửa dục vọng mãnh liệt thiêu đốt đến khô cạn, tựa như tàn nến trong trận gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt phụt đi, đi về phía cuối của con đường sinh mệnh.
Diệp Thanh chau mày, nhanh chóng ra tay, lại lần nữa đổi ra một viên “Linh đơn Thanh tâm quả ngọc”, vận dụng chân khí thương lê giúp cô nuốt vào, đáng tiếc không chút tác dụng.
Những sợi tình tơ hổng nhạt quỷ dị đó đã hòa tan vào trong cốt tủy, trong tử cung, rồi nơi sâu thẳm trong nhụy hoa của cô, hoàn toàn không thể loại bỏ ra ngoài, hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, sức mạnh của viên “ linh đơn Thanh tâm quả ngọc” so với loại năng lượng kỳ lạ của tơ tình lại kém xa rất nhiều, bởi vì, không hoàn toàn đối chứng, thì không thể tiến hành khắc chế một cách hiệu quả tuyệt đối.
Diệp Thanh là do uống sớm, thể chất lại mạnh mẽ, thêm nữa lại có sự giúp đỡ của chân khí thương lê thần diệu, nên mới may mắn thoát chết.
- Chủ nhân ca ca, vẫn còn một cách nữa.
Diệp Thanh đang lo lắng tới mức đầu óc choáng váng, trong đầu liền truyền lại tiếng của Tiểu Vũ Nhi, vô cùng thẹn thùng nói.
- Cách gì?
Diệp Thanh lập tức truy hỏi, lại không hề chú ý đến sự mờ ám và ngượng ngùng trong lời nói của Tiểu Vũ Nhi.
- Vừa rồi tôi có lục tìm trong hệ thống, phát hiện một loại công pháp song tu độc đáo, gọi là “Bí kíp phiêu phiêu dục tiên” thuộc mọ loại linh thuật bậc trung, anh chỉ cần cùng vị tiểu thư này cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng, phỏng chừng có thể từ từ loại bỏ được mấy cái tình tơ này đấy.
- Cái gì? Song tu công pháp? “ bí kíp phiêu phiêu dục tiên”?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, cái tên này, vừa nghe đã thấy dâm đãng vô cùng, có điều, bây giờ hắn hoàn toàn không có thời gian để do dự, lập tức nhanh chóng trả lời:
- Mau mau, trừ của ta bao nhiêu giá trị linh y, ngươi xem mà xử lý.
Đây hẳn không phải là trong lòng hắn chứa đựng sự dung tục hay tà niệm, mà nóng lòng muốn đạt được loại công pháp lưu manh này, mà là mạng người quan trọng, không thể không khẩn trương!
Nói thật lòng, hắn có được Y linh bảo tháp lâu như vậy, cũng không phải chưa nhìn thấy công pháp song tu ở bên trong, thậm chí là thuật dùng âm bổ dương, hoản toàn đều lấy phụ nữ ra làm lò luyện, nhưng hắn chưa từng động lòng qua.
Một là cảm thấy không cần thiết, hắn tu luyệt pháp công chính tông, chẳng hạn như thương lê Thần Châm, quy rắn bí đẩy, huyền linh y kinh... đều là đường đường chính chính, nâng cao thực lực càng nhanh, hơn nữa y võ kết hợp, võ đạo và y thuật cùng lĩnh ngộ, cùng lúc tiến bộ, hỗ trợ lẫn nhau, huyền diệu khó lường.
Hai là, cũng là bởi rằng, phàm là song tu, thì đều sẽ có một bên hoặc ít hoặc nhiều đối tu sẽ kém, bị tổn thương, bản thân hắn, công lực sớm đã cao đến vô biên, nếu như phải dùng người con gái của mình để song tu, thì có đánh chết hắn cũng không chịu làm, cho dù, sẽ càng sảng khoái hơn một chút, nhưng bất luận là người con gái nào, hắn đều không muốn làm họ tổn thương.
Nhưng cái bí quyết phiêu phiêu dục tiên này, hình như đối với cả nam và nữ, đều không có chút tác dụng phụ nào, chỉ có tác dụng tốt vô tận, nói cho cùng, nó là một loại linh thuật bậc trung mà.
Lậu tức, sau khi trừ đi mấy trăm giá trị linh y, Diệp Thanh liền biết được khẩu quyết và tư thế tu luyện của bộ pháp công này, lập tức ôm lấy Nhan Tuyết Khâm chui vào hàng ghế phía sau xe, đồng thời hạ tấm tựa lưng của ghế xuống.
Ghế sau không gian rộng, không giống ghế bên trên vướng vô lăng hay bàn điều khiển đại loại mấy thứ linh tinh này, càng thích hợp trở thành chiến trường mà.
Vốn dĩ, Nhan Tuyết Khâm cũng có xe riêng, là một chiếc Lexus màu trắng có hai toa xe, rất đẹp, có điều hôm nay đi chơi cùng Lạc Tỉu Tịch, thì không lái đi, hơn nữa chiếc xe lái đi lại là một chiếc Lạc Tỉu Tịch mới mua, Infiniti, số lượng có hạn trên toàn cầu.
Chiếc xe này, vừa là sự kết hợp của xe việt dã và xe lữ hành, không gian rất rộng, ghế ngồi chỉ cần buông xuống, thì thực sự sẽ tương đương với một chiếc giường nhỏ, có điều, dáng người của Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm đều rất cao, nên vẫn thấy có chút chật trội, nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác, chỉ đạnh chấp nhận thông qua.
Trong xe thì vẫn tốt hơn so với dã chiến bên ngoài rừng cây lộ thiên, có cảm giác an toàn.
Thực ra, cũng có một nơi khác an toàn hơn, thuận tiện cho bọn họ lăn đi lăn lại, đó chính là Tế thế cảnh, tòa thành băng tuyết, ngoài hành tinh , địa bàn tuyệt đối thuộc về bản thân, khổ nỗi chỗ có có một tiểu Tinh linh đang sinh sống, chính là Tiểu Vũ Nhi, trước mặt một cô bé mà làm việc này, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Cho dù, cô chẳng qua chỉ là một sinh mệnh hư cấu chức năng, nhưng Diệp Thanh trước nay chưa bao giờ coi cô là một thứ đồ vật, mà luôn coi cô là một người đang sống sờ sờ, không máu không thịt nhưng lại có tình cảm, có suy nghĩ của riêng mình, là một sinh mạng đang sống, một cô bé tinh linh đáng yêu.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Tiểu Vũ Nhi tình nguyện theo hắn.
Diệp Thanh ôm thân thể mềm nhũn của Nhan Tuyết Khâm, trong nháy mắt nằm ngã xuống, đè lên người cô, một người vốn bình tĩnh như hắn, cũng lập tức trở nên kích động.
Hắn cũng không phải là người gỗ đúng không? Vừa nãy lo lắng tình hình bị thương của Nhan Tuyết Khâm, cái này mới đáng lo, bản năng mách bảo hắn phải tập trung sự chú ý, không những tìm được phương pháp chữa bệnh, lại còn có thể làm chuyện đó, thực sự là một việc vẹn cả đôi đường, không thể tự chủ được thú huyết trong hắn lại tuôn trào.
Lúng túng cởi sạch quần áo của Nhan Tuyết Khâm, rồi lại trút sạch số quần áo đang mặc trên người xuống, thế mới tiết kiệm sức lực, bên ngoài ánh trăng chiếu sáng như ban ngày, ở cái nơi ngoại ô hoang vu này, lại đang lúc đêm hôm khuya khoắt, bình thường cũng chẳng có ai qua lại, nhưng chẳng may bị người khác nhìn thấy thì sao? Thế chẳng phải là lỗ to rồi à?
Lập tức, lấy quần áo của hai người treo lên cửa xe, mặc dù vẫn còn vài góc vẫn không hoàn toàn che kín được, nhưng ít nhiều, cũng không “phơi bày” như ban nãy.
Làm xong mấy việc này, Diệp Thanh lại nhớ ra, Nhan Tuyết Khâm có thích sạch sẽ, hắn lại vừa thay lốp xe song, lúc này mà dùng tay để ôm cô, sau khi tỉnh dậy, cô nhất định sẽ không vui, nhìn thấy trong xe có thùng nước khoáng, liền cầm lấy hai chai, vặn mở nắp, mở cửa xe ra một chút chỉ nhỏ như khe hở, trút nước rửa tay thật sạch.
Đóng cửa xe, khóa vào, lúc này Diệp Thanh mới trầm lặng, tha hồ thưởng thức phong cảnh trước mắt, bộ ngực mềm mại to lớn, cho dù là nằm ngửa trông hình dạng vẫn rất hoàn mỹ, tựa như một viên ngọc lộ đầy tính thẩm mỹ, trên đỉnh nhô ra một nụ hoa đỏ hồng, mọng mọng như nước, trong suốt óng ánh như quả nho màu tím, làm người ta thực sự muốn cắn cho một cái.
Cái bụng phẳng thuần khiết như ngọc, trắng trẻo lạ thường, từ đỉnh núi đến bụng, đường cong mượt mà lưu loát, mỹ miều không tả xiết, chiếc rốn ngọt ngào sexy, lưng eo rất nhỏ, bộ mông đầy ắp sự dịu dàng, đôi chân ngọc, thon dài thẳng tắp, không chút cảm giác sương sảu, mà rất tròn, tinh tế, hoàn mỹ tới mức không có cách nào diễn tả được....
Ánh trăng truy đã bị che phủ, trong xe cũng không bật đèn, nhưng với thị lực nhạy bén của Diệp Thanh, đương nhiên vẫn nhìn thấy thân thể da thịt của Nhan Tuyết Khâm một cách vô cùng rõ ràng, thình lình “phụt” một cái, tiểu Diệp Thanh vốn đã mập mạp khỏe mạnh, đang sẵn sàng chờ tấn công, tức thì vô cớ lại dài thêm ra một đoạn, càng to hơn, ngay cả như mấy thanh nhiên cường tráng Châu Âu hay Châu Mỹ da đen vẫn thường hay kiêu ngạo vì cơ quan này, e rằng cũng không thể nào mà so bì với hắn được.
Diệp Thanh rẽ đôi chân ngọc của Nhan Tuyết Khâm ra, mềm mại như không xương, khe suối đang tràn nước lập tức xuất hiện, lập tức chậm rãi đâm vào.
Tức khắc, một thứ cảm giác ấm áp, mềm mại, ướt át, căng sít, mở mang bờ cõi, đột kích toàn thân Diệp Thanh, khiến cho từng cái lông tơ trên người đều thoải mái đến vô cực, cảm giác còn tuyệt vời hơn gấp vạn lần so với việc ăn quả nhân sâm.
Hơn nữa, điều kỳ diệu nhất nhất chính là, dọc theo khe hở hẹp, khai phá, kéo dài đến một giai đoạn nhất định, không ngờ lại rộng mở thông suốt, đi vào thắng cảnh mà không có loại ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Quả giống như tiến vào trong Thái Nguyên, cái người Võ Lăng bắt cá đó, khi tiến vào vùng đất của hoa đào, gặp phải một cái miệng nhỏ, từ miệng chui vào trong, lúc đầu rất hẹp phải ép sát người thì mới chui qua được, thế nhưng đi hơn mười bước, bên trong liền rộng mở thông suốt.
Diệp Thanh lúc này, cũng không kém là bao, lúc mới đẩy vào, còn có chút cố sức, nhưng đi sau khi qua một đoạn đường thon dài nhỏ hẹp, ước chừng phải hết hai phần ba thứ đó, thì đột nhiên, xông vào một thế giới rộng rãi khoáng đạt.
Trong cơ thể Nhan Tuyết Khâm, sau khi đi qua đoạn đường nhỏ hẹp, không ngờ lại có cửa Càn Khôn khác, tựa như biển rộng, tràn ngập thứ chất lỏng ấm áp đến tột cùng, dìm trọn cái đầu của tiểu Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh cảm thấy như đang được đặt mình trong thứ dịch tiên, lập tức cảm thấy sảng khoái, dễ chịu đến không chịu nổi, lúc này không kìm nổi liền rên lên một tiếng, chiếc xe bắt đầu run rẩy, ngay sau đó, khẩn trương sử dụng bí quyết tâm pháp của bí kíp Phiêu phiêu dục tiên, rong ruổi qua lại, hung hăng, dũng mãnh như đang cày ruộng.
…
….
Diệp Thanh đương nhiên không phải là lần đầu tiên, nhưng, mặc dù hắn đã trải nghiệm qua vài người con gái, cũng tận mấy lần quấy rối lần đầu tiên của người con gái, nhưng, lúc này, cũng đang cảm thấy một cảm giác trước nay chưa từng có, không giống như hương vị tuyệt vời bình thường, tuyệt không thể tả.
Nói cho cùng, mỗi người con gái đều là độc nhất vô nhị.
Nam nhân sở dĩ không kìm nổi thói lăng nhăng, muốn có hậu cung, sự kích thích khám phá điều mới mẻ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho Diệp Thanh – con người này, tuy là một người đàn ông tốt, có không biết bao nhiêu ưu điểm, nhưng lại cũng là một kẻ “tục nhân” thất tình lục dục, đặc biệt là, trong việc giữa đàn ông và đàn bà, lại thể hiện càng rõ ràng, có một cái mà đàn ông không mấy ai có được, cũng chính là cái được gọi là háo sắc.
Bởi vì háo sắc mà yêu thích mỹ nữ, nhưng hắn lại là một kẻ tình sâu nghĩa nặng, yêu thích một người con gái, thì sẽ rất chân tình, cho nên sẽ không tránh được việc lăng nhăng, mà sự lăng nhăng của hắn, không giống với việc lăng nhăng của lũ đàn ông tầm thường chỉ chơi đùa cho vui, nó vẫn là một thói lăng nhăng thuộc hàng đẳng cấp, đối với mỗi người con gái đều có chung một sự lăng nhăng chân tình, cái kiểu lăng nhăng cấp số này, chắc chỉ có ở những kẻ si tình trong tiểu thuyết, mới có được.
Diệp Thanh liên tục tiến lên rồi lại lui xuống, váo sâu tới mức không thể sâu được nữa, mặc sức hưởng thụ, đôi tay lớn, lại càng không ngừng nghỉ, nếu không bóp nắn ở hai đỉnh núi ngọc lê, thì lại ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ, kéo cô về phía mình, nếu không lại luồn xuống phía dưới, vân vê, bóp nặn hai cánh hoa tròn trĩnh cong vút, đỏ bừng bừng.
Đỉnh nũi mềm mại, năm ngón tay vừa nắm vào, vùng thịt mỡ màng mềm mại như muốn nứt tràn ra, nhẹ buông tay, hai viên ngọc lê lại sung mãn đạn tính, trong chớp mắt liền hồi phục lại hình dạng hoàn mỹ trước đó, chỉ cần thứ cảm nhận bằng mắt như thế này thôi, đã có dư sức mạnh tấn công, nó khiến cho cánh đàn ông điên cuồng, càng không phải nói, xúc cảm tuyệt vời trong đó, nêu không tự thân trải nghiện thì hoàn toàn không thể lý giải một cách triệt để.
Thứ xúc cảm này, cho dù không ngừng bóp nặn, hưởng thụ cả đời, cũng không chút nhàm chán, thân thể của phụ nữ tựa như một liều thuốc độc, đàn ông càng chơi lạo càng nghiện, đặc biệt lại là người con gái mang tai họa cấp số nhân như Nhan Tuyết Khâm này.
Thắt lưng mảnh mai, nhẹ nhàng nắm lấy, mềm mại tựa không xương, dường như chỉ hơi chút dùng lực, đã có thể xé rách, khiến cho Diệp Thanh không khỏi thương tiếc, có điều, hắn rất giỏi xoa bóp, tuy mặc ý hưởng thụ, nhưng lực đạo tuyệt đối vẫn giữ chừng mực, nhẹ mà không mạnh, mạnh mà không nhẹ, tuyệt diệu đến đỉnh.
Cái xúc cảm dưới đôi mông không mảy may thua kém cảm giác khi đặt tay trên ngực, hơn ở chỗ thịt nhiều hơn, bóp nắn lại càng sảng khoái, hơn nữa, chỗ đó không phải càng gần với tiểu Diệp Thanh sao, bàn tay to lớn nắm chắc đôi mông cong mềm mại đến không cưỡng lại được, hung hăng đâm vào, Diệp Thanh quả thực không kìm nổi khẽ gầm lên.
Chiếc xe lay động, không trung một đám mây bay qua, mặt trặng nhân cơ hội né đi, có lẽ là đang xấu hổ tới mức không dám xem thêm nữa.
Có thể là âm dương điều hòa, cũng có khả năng là pháp công song tu phát huy tác dụng, thể lực của Nhan Tuyết Khâm không ngờ đang dần dần hồi phục lại một chút, ít nhất, cũng có thể phối hợp với Diệp Thanh vặn vẹo vòng eo, nhẹ giọng rên rỉ, đôi mắt quyến rũ khẽ mở, bày ra một trạng thái mơ màng cực độ, Nhan Tuyết Khâm của lúc này, kỳ thật vẫn chưa thức tỉnh, chỉ là đang rơi vào một trạng thái ngẩn ngơ, giống như là đang nằm mơ một giấc mơ ướt vậy.
Mộng xuân không vết tích.
Đúng vậy, tư duy của Nhan Tuyết Khâm trở lên sinh động, trong đầu đang tiếp xúc một cách rõ ràng với cảnh tượng trong xe, Diệp Thanh ra sức làm việc ở trên người cô, đang xung phong liều chết, còn không ngừng bóp nặn cơ thể cô, đủ các loại tư thế, ngực mềm và bộ mông, dưới bàn tay to lớn đang nắn bóp của tên tiểu tử đó, không ngừn thay đổi các kiểu hình dáng.
Có điều, cô tưởng rằng, bản thân mình đang nằm mơ, rất tin tưởng rằng, giấc mơ này, quá là chân thực, nhưng nếu là mơ, làm sao có thể sung sướng như vậy? Cảm giác mê muội tựa như đang nằm trên mây vậy?
Nếu đã là mơ, thì cứ mặc sức mà hưởng thụ đi, chị đây cũng phóng túng một phen.
Không chỉ một lần, cô đã từng mơ thấy Diệp Thanh và cô như thế này, nhưng không có lần nào, lại tuyệt vời như lần này, đó là bởi vì, Nhan Tuyết Khâm thấy Diệp Thanh bình thường gầy yếu, văn nho nhã nhặn, khi làm việc ðó nhất ðịnh cũng sẽ nhã nhặn nhẹ nhàng, bởi vậy mỗi lần có xuân mộng Diệp Thanh đều cực kỳ dịu dàng, săn sóc đến không chịu nổi, nào giống như bây giờ, hung hăng va đập, tần số cao liên tục, điên cuồng tới mức quả thực giống như là một con rồng thô bạo.
Không biết kéo dài bao lâu, có lẽ là một tiếng, có lẽ là hai tiếng, cũng có thể là ba tiếng, tóm lại mặt trăng cũng xuống núi rồi mặc dù có sự chống đỡ của pháp công song tu, Diệp Thanh cũng không thể nào kìm nén được nữa “phụp phụp ~~”, “ầm ầm...”, cùng với cuồn cuộn tiếng sấm gầm, tựa như vỡ đê Hoàng hà, nước lũ tràn ra không thể khống chế được, còn Nhan Tuyết Khâm, ban đầu đã giống như một chiếc thuyền ba lá đang rơi vào sóng to gió lớn, bị trận tấn công bất ngờ này, càng không chịu nổi, quả thực như gặp phải trận sóng thần trăm năm có một, kêu dài một tiếng, thần trí vốn dĩ vẫn còn chưa tỉnh táo, liền ngất lịm tại chỗ.
Diệp Thanh hoảng sợ, vội vàng bắt mạch, sờ ngực, ồ, không là sờ vùng ngực, kiểm tra trạng thái nhịp tim, lập tức, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Tuyết Khâm tuy là hôn mê, nhưng chỉ là rơi vào trạng thái ngủ say, thân thể tuy mềm nhuyễn không chút sức lực, nhưng lại hoàn toàn không giống so với trạng thái hôn mê sâu lúc trúng độc, hoặc là nói lúc trước là ngọn nến trong gió, tính mệnh dần dần tiêu tan, nhưng lúc này, thân thể của cô lại là một sự thỏa mãn cực độ, thuộc trong cảnh giới vô cùng hoan lạc, trong cơ thể âm dương điều tiết, ngũ hành cân bằng, hơn nữa trong kinh mạch, một dòng chân khí đang âm ỷ di chuyển, dường như đã hình thành một đường về cực kỳ lạ, Diệp Thanh hơi quan sát, hoảng sợ phát hiện, đó chính là con đường pháp công trong bí kíp Phiêu phiêu dục tiên, đang tự phát vận chuyển.
Diệp Thanh chau mày, nhanh chóng ra tay, lại lần nữa đổi ra một viên “Linh đơn Thanh tâm quả ngọc”, vận dụng chân khí thương lê giúp cô nuốt vào, đáng tiếc không chút tác dụng.
Những sợi tình tơ hổng nhạt quỷ dị đó đã hòa tan vào trong cốt tủy, trong tử cung, rồi nơi sâu thẳm trong nhụy hoa của cô, hoàn toàn không thể loại bỏ ra ngoài, hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, sức mạnh của viên “ linh đơn Thanh tâm quả ngọc” so với loại năng lượng kỳ lạ của tơ tình lại kém xa rất nhiều, bởi vì, không hoàn toàn đối chứng, thì không thể tiến hành khắc chế một cách hiệu quả tuyệt đối.
Diệp Thanh là do uống sớm, thể chất lại mạnh mẽ, thêm nữa lại có sự giúp đỡ của chân khí thương lê thần diệu, nên mới may mắn thoát chết.
- Chủ nhân ca ca, vẫn còn một cách nữa.
Diệp Thanh đang lo lắng tới mức đầu óc choáng váng, trong đầu liền truyền lại tiếng của Tiểu Vũ Nhi, vô cùng thẹn thùng nói.
- Cách gì?
Diệp Thanh lập tức truy hỏi, lại không hề chú ý đến sự mờ ám và ngượng ngùng trong lời nói của Tiểu Vũ Nhi.
- Vừa rồi tôi có lục tìm trong hệ thống, phát hiện một loại công pháp song tu độc đáo, gọi là “Bí kíp phiêu phiêu dục tiên” thuộc mọ loại linh thuật bậc trung, anh chỉ cần cùng vị tiểu thư này cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng, phỏng chừng có thể từ từ loại bỏ được mấy cái tình tơ này đấy.
- Cái gì? Song tu công pháp? “ bí kíp phiêu phiêu dục tiên”?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, cái tên này, vừa nghe đã thấy dâm đãng vô cùng, có điều, bây giờ hắn hoàn toàn không có thời gian để do dự, lập tức nhanh chóng trả lời:
- Mau mau, trừ của ta bao nhiêu giá trị linh y, ngươi xem mà xử lý.
Đây hẳn không phải là trong lòng hắn chứa đựng sự dung tục hay tà niệm, mà nóng lòng muốn đạt được loại công pháp lưu manh này, mà là mạng người quan trọng, không thể không khẩn trương!
Nói thật lòng, hắn có được Y linh bảo tháp lâu như vậy, cũng không phải chưa nhìn thấy công pháp song tu ở bên trong, thậm chí là thuật dùng âm bổ dương, hoản toàn đều lấy phụ nữ ra làm lò luyện, nhưng hắn chưa từng động lòng qua.
Một là cảm thấy không cần thiết, hắn tu luyệt pháp công chính tông, chẳng hạn như thương lê Thần Châm, quy rắn bí đẩy, huyền linh y kinh... đều là đường đường chính chính, nâng cao thực lực càng nhanh, hơn nữa y võ kết hợp, võ đạo và y thuật cùng lĩnh ngộ, cùng lúc tiến bộ, hỗ trợ lẫn nhau, huyền diệu khó lường.
Hai là, cũng là bởi rằng, phàm là song tu, thì đều sẽ có một bên hoặc ít hoặc nhiều đối tu sẽ kém, bị tổn thương, bản thân hắn, công lực sớm đã cao đến vô biên, nếu như phải dùng người con gái của mình để song tu, thì có đánh chết hắn cũng không chịu làm, cho dù, sẽ càng sảng khoái hơn một chút, nhưng bất luận là người con gái nào, hắn đều không muốn làm họ tổn thương.
Nhưng cái bí quyết phiêu phiêu dục tiên này, hình như đối với cả nam và nữ, đều không có chút tác dụng phụ nào, chỉ có tác dụng tốt vô tận, nói cho cùng, nó là một loại linh thuật bậc trung mà.
Lậu tức, sau khi trừ đi mấy trăm giá trị linh y, Diệp Thanh liền biết được khẩu quyết và tư thế tu luyện của bộ pháp công này, lập tức ôm lấy Nhan Tuyết Khâm chui vào hàng ghế phía sau xe, đồng thời hạ tấm tựa lưng của ghế xuống.
Ghế sau không gian rộng, không giống ghế bên trên vướng vô lăng hay bàn điều khiển đại loại mấy thứ linh tinh này, càng thích hợp trở thành chiến trường mà.
Vốn dĩ, Nhan Tuyết Khâm cũng có xe riêng, là một chiếc Lexus màu trắng có hai toa xe, rất đẹp, có điều hôm nay đi chơi cùng Lạc Tỉu Tịch, thì không lái đi, hơn nữa chiếc xe lái đi lại là một chiếc Lạc Tỉu Tịch mới mua, Infiniti, số lượng có hạn trên toàn cầu.
Chiếc xe này, vừa là sự kết hợp của xe việt dã và xe lữ hành, không gian rất rộng, ghế ngồi chỉ cần buông xuống, thì thực sự sẽ tương đương với một chiếc giường nhỏ, có điều, dáng người của Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm đều rất cao, nên vẫn thấy có chút chật trội, nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác, chỉ đạnh chấp nhận thông qua.
Trong xe thì vẫn tốt hơn so với dã chiến bên ngoài rừng cây lộ thiên, có cảm giác an toàn.
Thực ra, cũng có một nơi khác an toàn hơn, thuận tiện cho bọn họ lăn đi lăn lại, đó chính là Tế thế cảnh, tòa thành băng tuyết, ngoài hành tinh , địa bàn tuyệt đối thuộc về bản thân, khổ nỗi chỗ có có một tiểu Tinh linh đang sinh sống, chính là Tiểu Vũ Nhi, trước mặt một cô bé mà làm việc này, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Cho dù, cô chẳng qua chỉ là một sinh mệnh hư cấu chức năng, nhưng Diệp Thanh trước nay chưa bao giờ coi cô là một thứ đồ vật, mà luôn coi cô là một người đang sống sờ sờ, không máu không thịt nhưng lại có tình cảm, có suy nghĩ của riêng mình, là một sinh mạng đang sống, một cô bé tinh linh đáng yêu.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Tiểu Vũ Nhi tình nguyện theo hắn.
Diệp Thanh ôm thân thể mềm nhũn của Nhan Tuyết Khâm, trong nháy mắt nằm ngã xuống, đè lên người cô, một người vốn bình tĩnh như hắn, cũng lập tức trở nên kích động.
Hắn cũng không phải là người gỗ đúng không? Vừa nãy lo lắng tình hình bị thương của Nhan Tuyết Khâm, cái này mới đáng lo, bản năng mách bảo hắn phải tập trung sự chú ý, không những tìm được phương pháp chữa bệnh, lại còn có thể làm chuyện đó, thực sự là một việc vẹn cả đôi đường, không thể tự chủ được thú huyết trong hắn lại tuôn trào.
Lúng túng cởi sạch quần áo của Nhan Tuyết Khâm, rồi lại trút sạch số quần áo đang mặc trên người xuống, thế mới tiết kiệm sức lực, bên ngoài ánh trăng chiếu sáng như ban ngày, ở cái nơi ngoại ô hoang vu này, lại đang lúc đêm hôm khuya khoắt, bình thường cũng chẳng có ai qua lại, nhưng chẳng may bị người khác nhìn thấy thì sao? Thế chẳng phải là lỗ to rồi à?
Lập tức, lấy quần áo của hai người treo lên cửa xe, mặc dù vẫn còn vài góc vẫn không hoàn toàn che kín được, nhưng ít nhiều, cũng không “phơi bày” như ban nãy.
Làm xong mấy việc này, Diệp Thanh lại nhớ ra, Nhan Tuyết Khâm có thích sạch sẽ, hắn lại vừa thay lốp xe song, lúc này mà dùng tay để ôm cô, sau khi tỉnh dậy, cô nhất định sẽ không vui, nhìn thấy trong xe có thùng nước khoáng, liền cầm lấy hai chai, vặn mở nắp, mở cửa xe ra một chút chỉ nhỏ như khe hở, trút nước rửa tay thật sạch.
Đóng cửa xe, khóa vào, lúc này Diệp Thanh mới trầm lặng, tha hồ thưởng thức phong cảnh trước mắt, bộ ngực mềm mại to lớn, cho dù là nằm ngửa trông hình dạng vẫn rất hoàn mỹ, tựa như một viên ngọc lộ đầy tính thẩm mỹ, trên đỉnh nhô ra một nụ hoa đỏ hồng, mọng mọng như nước, trong suốt óng ánh như quả nho màu tím, làm người ta thực sự muốn cắn cho một cái.
Cái bụng phẳng thuần khiết như ngọc, trắng trẻo lạ thường, từ đỉnh núi đến bụng, đường cong mượt mà lưu loát, mỹ miều không tả xiết, chiếc rốn ngọt ngào sexy, lưng eo rất nhỏ, bộ mông đầy ắp sự dịu dàng, đôi chân ngọc, thon dài thẳng tắp, không chút cảm giác sương sảu, mà rất tròn, tinh tế, hoàn mỹ tới mức không có cách nào diễn tả được....
Ánh trăng truy đã bị che phủ, trong xe cũng không bật đèn, nhưng với thị lực nhạy bén của Diệp Thanh, đương nhiên vẫn nhìn thấy thân thể da thịt của Nhan Tuyết Khâm một cách vô cùng rõ ràng, thình lình “phụt” một cái, tiểu Diệp Thanh vốn đã mập mạp khỏe mạnh, đang sẵn sàng chờ tấn công, tức thì vô cớ lại dài thêm ra một đoạn, càng to hơn, ngay cả như mấy thanh nhiên cường tráng Châu Âu hay Châu Mỹ da đen vẫn thường hay kiêu ngạo vì cơ quan này, e rằng cũng không thể nào mà so bì với hắn được.
Diệp Thanh rẽ đôi chân ngọc của Nhan Tuyết Khâm ra, mềm mại như không xương, khe suối đang tràn nước lập tức xuất hiện, lập tức chậm rãi đâm vào.
Tức khắc, một thứ cảm giác ấm áp, mềm mại, ướt át, căng sít, mở mang bờ cõi, đột kích toàn thân Diệp Thanh, khiến cho từng cái lông tơ trên người đều thoải mái đến vô cực, cảm giác còn tuyệt vời hơn gấp vạn lần so với việc ăn quả nhân sâm.
Hơn nữa, điều kỳ diệu nhất nhất chính là, dọc theo khe hở hẹp, khai phá, kéo dài đến một giai đoạn nhất định, không ngờ lại rộng mở thông suốt, đi vào thắng cảnh mà không có loại ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Quả giống như tiến vào trong Thái Nguyên, cái người Võ Lăng bắt cá đó, khi tiến vào vùng đất của hoa đào, gặp phải một cái miệng nhỏ, từ miệng chui vào trong, lúc đầu rất hẹp phải ép sát người thì mới chui qua được, thế nhưng đi hơn mười bước, bên trong liền rộng mở thông suốt.
Diệp Thanh lúc này, cũng không kém là bao, lúc mới đẩy vào, còn có chút cố sức, nhưng đi sau khi qua một đoạn đường thon dài nhỏ hẹp, ước chừng phải hết hai phần ba thứ đó, thì đột nhiên, xông vào một thế giới rộng rãi khoáng đạt.
Trong cơ thể Nhan Tuyết Khâm, sau khi đi qua đoạn đường nhỏ hẹp, không ngờ lại có cửa Càn Khôn khác, tựa như biển rộng, tràn ngập thứ chất lỏng ấm áp đến tột cùng, dìm trọn cái đầu của tiểu Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh cảm thấy như đang được đặt mình trong thứ dịch tiên, lập tức cảm thấy sảng khoái, dễ chịu đến không chịu nổi, lúc này không kìm nổi liền rên lên một tiếng, chiếc xe bắt đầu run rẩy, ngay sau đó, khẩn trương sử dụng bí quyết tâm pháp của bí kíp Phiêu phiêu dục tiên, rong ruổi qua lại, hung hăng, dũng mãnh như đang cày ruộng.
…
….
Diệp Thanh đương nhiên không phải là lần đầu tiên, nhưng, mặc dù hắn đã trải nghiệm qua vài người con gái, cũng tận mấy lần quấy rối lần đầu tiên của người con gái, nhưng, lúc này, cũng đang cảm thấy một cảm giác trước nay chưa từng có, không giống như hương vị tuyệt vời bình thường, tuyệt không thể tả.
Nói cho cùng, mỗi người con gái đều là độc nhất vô nhị.
Nam nhân sở dĩ không kìm nổi thói lăng nhăng, muốn có hậu cung, sự kích thích khám phá điều mới mẻ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho Diệp Thanh – con người này, tuy là một người đàn ông tốt, có không biết bao nhiêu ưu điểm, nhưng lại cũng là một kẻ “tục nhân” thất tình lục dục, đặc biệt là, trong việc giữa đàn ông và đàn bà, lại thể hiện càng rõ ràng, có một cái mà đàn ông không mấy ai có được, cũng chính là cái được gọi là háo sắc.
Bởi vì háo sắc mà yêu thích mỹ nữ, nhưng hắn lại là một kẻ tình sâu nghĩa nặng, yêu thích một người con gái, thì sẽ rất chân tình, cho nên sẽ không tránh được việc lăng nhăng, mà sự lăng nhăng của hắn, không giống với việc lăng nhăng của lũ đàn ông tầm thường chỉ chơi đùa cho vui, nó vẫn là một thói lăng nhăng thuộc hàng đẳng cấp, đối với mỗi người con gái đều có chung một sự lăng nhăng chân tình, cái kiểu lăng nhăng cấp số này, chắc chỉ có ở những kẻ si tình trong tiểu thuyết, mới có được.
Diệp Thanh liên tục tiến lên rồi lại lui xuống, váo sâu tới mức không thể sâu được nữa, mặc sức hưởng thụ, đôi tay lớn, lại càng không ngừng nghỉ, nếu không bóp nắn ở hai đỉnh núi ngọc lê, thì lại ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ, kéo cô về phía mình, nếu không lại luồn xuống phía dưới, vân vê, bóp nặn hai cánh hoa tròn trĩnh cong vút, đỏ bừng bừng.
Đỉnh nũi mềm mại, năm ngón tay vừa nắm vào, vùng thịt mỡ màng mềm mại như muốn nứt tràn ra, nhẹ buông tay, hai viên ngọc lê lại sung mãn đạn tính, trong chớp mắt liền hồi phục lại hình dạng hoàn mỹ trước đó, chỉ cần thứ cảm nhận bằng mắt như thế này thôi, đã có dư sức mạnh tấn công, nó khiến cho cánh đàn ông điên cuồng, càng không phải nói, xúc cảm tuyệt vời trong đó, nêu không tự thân trải nghiện thì hoàn toàn không thể lý giải một cách triệt để.
Thứ xúc cảm này, cho dù không ngừng bóp nặn, hưởng thụ cả đời, cũng không chút nhàm chán, thân thể của phụ nữ tựa như một liều thuốc độc, đàn ông càng chơi lạo càng nghiện, đặc biệt lại là người con gái mang tai họa cấp số nhân như Nhan Tuyết Khâm này.
Thắt lưng mảnh mai, nhẹ nhàng nắm lấy, mềm mại tựa không xương, dường như chỉ hơi chút dùng lực, đã có thể xé rách, khiến cho Diệp Thanh không khỏi thương tiếc, có điều, hắn rất giỏi xoa bóp, tuy mặc ý hưởng thụ, nhưng lực đạo tuyệt đối vẫn giữ chừng mực, nhẹ mà không mạnh, mạnh mà không nhẹ, tuyệt diệu đến đỉnh.
Cái xúc cảm dưới đôi mông không mảy may thua kém cảm giác khi đặt tay trên ngực, hơn ở chỗ thịt nhiều hơn, bóp nắn lại càng sảng khoái, hơn nữa, chỗ đó không phải càng gần với tiểu Diệp Thanh sao, bàn tay to lớn nắm chắc đôi mông cong mềm mại đến không cưỡng lại được, hung hăng đâm vào, Diệp Thanh quả thực không kìm nổi khẽ gầm lên.
Chiếc xe lay động, không trung một đám mây bay qua, mặt trặng nhân cơ hội né đi, có lẽ là đang xấu hổ tới mức không dám xem thêm nữa.
Có thể là âm dương điều hòa, cũng có khả năng là pháp công song tu phát huy tác dụng, thể lực của Nhan Tuyết Khâm không ngờ đang dần dần hồi phục lại một chút, ít nhất, cũng có thể phối hợp với Diệp Thanh vặn vẹo vòng eo, nhẹ giọng rên rỉ, đôi mắt quyến rũ khẽ mở, bày ra một trạng thái mơ màng cực độ, Nhan Tuyết Khâm của lúc này, kỳ thật vẫn chưa thức tỉnh, chỉ là đang rơi vào một trạng thái ngẩn ngơ, giống như là đang nằm mơ một giấc mơ ướt vậy.
Mộng xuân không vết tích.
Đúng vậy, tư duy của Nhan Tuyết Khâm trở lên sinh động, trong đầu đang tiếp xúc một cách rõ ràng với cảnh tượng trong xe, Diệp Thanh ra sức làm việc ở trên người cô, đang xung phong liều chết, còn không ngừng bóp nặn cơ thể cô, đủ các loại tư thế, ngực mềm và bộ mông, dưới bàn tay to lớn đang nắn bóp của tên tiểu tử đó, không ngừn thay đổi các kiểu hình dáng.
Có điều, cô tưởng rằng, bản thân mình đang nằm mơ, rất tin tưởng rằng, giấc mơ này, quá là chân thực, nhưng nếu là mơ, làm sao có thể sung sướng như vậy? Cảm giác mê muội tựa như đang nằm trên mây vậy?
Nếu đã là mơ, thì cứ mặc sức mà hưởng thụ đi, chị đây cũng phóng túng một phen.
Không chỉ một lần, cô đã từng mơ thấy Diệp Thanh và cô như thế này, nhưng không có lần nào, lại tuyệt vời như lần này, đó là bởi vì, Nhan Tuyết Khâm thấy Diệp Thanh bình thường gầy yếu, văn nho nhã nhặn, khi làm việc ðó nhất ðịnh cũng sẽ nhã nhặn nhẹ nhàng, bởi vậy mỗi lần có xuân mộng Diệp Thanh đều cực kỳ dịu dàng, săn sóc đến không chịu nổi, nào giống như bây giờ, hung hăng va đập, tần số cao liên tục, điên cuồng tới mức quả thực giống như là một con rồng thô bạo.
Không biết kéo dài bao lâu, có lẽ là một tiếng, có lẽ là hai tiếng, cũng có thể là ba tiếng, tóm lại mặt trăng cũng xuống núi rồi mặc dù có sự chống đỡ của pháp công song tu, Diệp Thanh cũng không thể nào kìm nén được nữa “phụp phụp ~~”, “ầm ầm...”, cùng với cuồn cuộn tiếng sấm gầm, tựa như vỡ đê Hoàng hà, nước lũ tràn ra không thể khống chế được, còn Nhan Tuyết Khâm, ban đầu đã giống như một chiếc thuyền ba lá đang rơi vào sóng to gió lớn, bị trận tấn công bất ngờ này, càng không chịu nổi, quả thực như gặp phải trận sóng thần trăm năm có một, kêu dài một tiếng, thần trí vốn dĩ vẫn còn chưa tỉnh táo, liền ngất lịm tại chỗ.
Diệp Thanh hoảng sợ, vội vàng bắt mạch, sờ ngực, ồ, không là sờ vùng ngực, kiểm tra trạng thái nhịp tim, lập tức, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Tuyết Khâm tuy là hôn mê, nhưng chỉ là rơi vào trạng thái ngủ say, thân thể tuy mềm nhuyễn không chút sức lực, nhưng lại hoàn toàn không giống so với trạng thái hôn mê sâu lúc trúng độc, hoặc là nói lúc trước là ngọn nến trong gió, tính mệnh dần dần tiêu tan, nhưng lúc này, thân thể của cô lại là một sự thỏa mãn cực độ, thuộc trong cảnh giới vô cùng hoan lạc, trong cơ thể âm dương điều tiết, ngũ hành cân bằng, hơn nữa trong kinh mạch, một dòng chân khí đang âm ỷ di chuyển, dường như đã hình thành một đường về cực kỳ lạ, Diệp Thanh hơi quan sát, hoảng sợ phát hiện, đó chính là con đường pháp công trong bí kíp Phiêu phiêu dục tiên, đang tự phát vận chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.