Chương 160: Sướng thế còn ngượng cái gì nữa
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Em sắp nghẹt thở rồi.
Khuôn mặt Mã Tiểu Linh ửng đỏ lên, thở hổn hển, nũng nịu nói.
- Anh cũng là lần đầu mà.
Diệp Thanh mặt dặn mày dày nói. Trong lòng thầm nghĩ, lần ấy ấy cùng An Tiếu Trúc coi như không tính, lần đó mình ăn nhầm phải thuốc kích dục, căn bản không có cảm giác gì. Cho dù lần đó rất có cảm giác đi chăng nữa, bây giờ cũng không nhớ nổi nữa rồi.
- Ai mà tin chứ, lần đầu tiên mà thành thục thế này sao?
Đôi mắt của Mã Tiểu Linh lung linh, vẻ rất hạnh phúc và đang hưởng thụ.
- Ừ, lần đầu tiên thực tiễn mà, trước kia có rất nhiều lý luận, cũng không có cách gì, anh cường tráng mà, không cần học cũng biết thôi.
Diệp Thanh vẻ không ngần ngại gì tự biên tự diễn, tự cho mình mạnh mẽ về khoản này.
- Vậy anh chính là tên háo sắc trời sinh rồi.
Mã Tiểu Linh ôm chầm lấy cổ cậu, khẽ cắn vào cổ một cái rồi nói.
- Lại lần nữa sao?
Diệp Thanh ôm chiếc eo nhỏ của Mã Tiểu Linh, cảm thấy rất mềm mại, nhìn đôi môi đở ửng và rất quyến rũ của nàng, không kìm nổi, lại lần nữa cắn lấy cái môi của nàng, rồi lại dùng lưỡi đá lưỡi nàng.
- Thôi mà.
Diệp Thanh ngại ngùng quay đầu đi, trong lòng lại tự trách bản thân, sao tự nhiên lại hỏi người ta như vậy chứ? Chẳng qua mình không biết hôn người ta mà thôi, đồng thời, trong lòng cũng rất đang mong chờ một cái gì đó, rất muốn thưởng thức lại cảm giác kì diệu đó một lần nữa.
Diệp Thanh cười ha hả, cũng cảm thấy mình hỏi vẻ hơi ngốc nghếch, lại một lần nữa lấy toàn miệng của mình bao chọn đôi môi của nàng.
- Ư.
Mã Tiểu Linh như muốn trốn tránh, lập tức lưỡi của Diệp Thanh lại đưa vào miệng nàng, hai chiếc lưỡi lại quấn lấy nhau, như một đôi rắn quấn không muốn rời nhau ra vậy, như đang vần nhau vậy, cùng theo với nó là những tiếng khẽ rên rỉ và những tiếng thở hổn hển.
Bên ngoài, mọi người nghe thấy cũng thấy đê mê, cuối cùng cũng không kìm nổi liền có những tiếng nghị luận lớn nhỏ.
- Lại bắt đầu rồi đó, lại bắt đầu rồi đó.
- Hừ, yên lặng, yên lặng nào, đừng để cho người ta phát hiện chứ.
- Không đâu, những lời nói của chúng ta rất nhỏ, tôi chỉ nhìn thấy miệng cậu đang nói gì thôi, không nghe thấy tiếng đâu.
- Anh đang nói gì thế.
- Tôi nói chủ nhiệm Diệp và bác sĩ Mã, không biết lần này có làm thật không hay chỉ sờ soạn bên ngoài thôi.
- Chắc sẽ làm tới bến đó, thấy tư thế hai người họ thế kia, có lẽ là nụ hôn đầu đó.
- Mẹ kiếp, nụ hôn đầu mà hôn tận nửa tiếng sao? Định phá kỷ lục thế giới chắc.
- Tôi dám cá rằng, lần này chắc chắn chủ nhiệm Diệp sẽ không kìm nổi đâu, thể nào súng ống cũng đã lên đạn rồi.
- Tôi đã bật tiếng trong điện thoại to nhất rồi, chỉ sợ âm thanh nhỏ quả, ghi vào lại nghe không rõ.
- Đừng ồn ào nữa nào, yên lặng để nghe nào.
...
Trong phòng, Diệp Thanh mà Mã Tiểu Linh đang ôm ấp nhau, đang hòa vào những cảm giác sung sướng nên không biết bên ngoài đã có rất nhiều người đang nghe trộm rồi, hơn nữa đây còn là thanh thiên bạch nhật nữa chứ.
Thời gian trôi qua, những y bác sĩ đứng nghe trộm ngoài cửa càng ngày càng nhiều, thậm chí có một bệnh nhân vừa bị tai nạn gãy xương cũng chống quải đến để nghe.
...
- Tiểu Linh, anh phải từ chức rồi.
Diệp Thanh dùng tay ôm lấy chiếc mông mền mại của Mã Tiểu Linh rồi ôm chầm lại, đặt nàng ngồi trên chiếc bàn trong phòng làm việc, bản thân thì đứng giữa hai chân của nàng, rồi nói.
- Em đã biết rồi.
Mã Tiểu Linh nũng nịu lườm cậu một cái, rồi hỏi:
- Khi nào thì anh đi.
Bố cô ấy với Trương Hạo Bác là bạn lâu năm, bản thân cô với Trương Hạo Bác cũng rất thân thiết, sau khi xem tin tức thời sự tối qua, liền gọi điện thoải hỏi Trương Hạo Bác về tình hình, cảm thấy không có chút kinh ngạc nào.
- Chiều nay!
Diệp Thanh không kìm nỏi lại cắn vào đôi môi đỏ hồng của nàng, rồi đưa người áp sát lấy người nàng.
- Sao nhanh thế?
Mã Tiểu Linh ôm lấy cổ Diệp Thanh, dùng hai chân quặt lấy người Diệp Thanh, nói.
- Ừ, em không lỡ rời xa anh phải không?
Diệp Thanh bóp véo chiếc mông của nàng rồi dịu dàng hỏi.
- Không lỡ rời xa anh.
Mã Tiểu Linh nhìn đắm duối Diệp Thanh, nói.
Diệp Thanh lần nữa ôm hôn nàng, lần này hôn vào mặt rồi cổ, rồi tai nàng..., hai mắt của Mã Tiểu Linh nhắm nghiền lại, lông mày hơi động đậy, như muốn Diệp Thanh cứ nhấm nháp bản thân mình vậy.
Bàn tay Diệp Thanh cũng không thể kìm nổi liền thò vào trong quần áo của nàng, nàng định ngăn lại, nhưng bản thân không còn chút sức lực nào nữa, mà tay chân không làm theo mệnh lệnh của bộ não nữa, đôi tay của Diệp Thanh vuốt ve ngực và lưng của nàng, khiến toàn thân nàng nóng rực lên, quần lót cũng đã bắt đầu ướt ướt rồi.
Dựa vào tác dụng của Ngũ Kỳ Thủy Dữu Đan của Diệp Thanh mà ngực của Mã Tiểu Linh cũng đã trở lên nguy nga lắm rồi, tay của Diệp Thanh cũng rất to, mà còn không ôm trọn được bầu ngực của nàng, chỉ đàng vừa ôm vừa vuốt ve, vần vò, trong đó cảm giác ở tay cũng rất khó tỏ, cảm thấy không biết nói lời nào để miêu tả nữa
- Đừng... đừng...
Đầu óc của Mã Tiểu Linh như uống phải thuốc mê vậy, cảm thấy không được nhưng vẫn không thể nào ngăn cản nổi, cái cảm giác sung sướng ngấm vào tận sương cốt, hai chân nàng theo phản ứng kẹp chặt người Diệp Thanh lại, như muốn kẹp chặt cậu vậy, muốn hòa vào lòng cậu vậy.
- A!
Mã Tiểu Linh cảm thấy có vật gì cứng cứng đang ngáng giữa chỗ ấy của nàng, mặc dù còn cách lớp quần áo mà vẫn cảm thấy cứng và nóng bỏng, giống như một thanh sắt nung đỏ vậy, bản thân là bác sĩ phụ sản, làm sao mà không biết, chính cái đó là vũ khí chứng tỏ sức mạnh giường chiếu của cánh đàn ông, lúc này thân thể của cô mềm nhũn ra, cảm thấy cơ thể mình như muốn hòa tan vậy.
Đôi tay của Diệp Thanh bắt đầu luồn luồn xuống dưới lưng của Mã Tiểu Linh, khẽ tháo cái khua buộc áo ngực của Mã Tiểu Linh ra, chiếc áo ngực được cởi ra, hai gò núi trắng toát của Mã Tiểu Linh lồ lộ trước mặt Diệp Thanh, Diệp Thanh dùng tay vân vê đôi gò bồng khiến Mã Tiểu Linh rên lên từng tiếng sung sướng trong phòng.
Ngay sao đó, hai tay Diệp Thanh bắt đầu vân vê đôi gò bồng của nàng mạnh hơn.
- Á!
Lúc này Mã Tiểu Linh như bị điện giật, như tỉnh táo lại, không biết lấy lực ở đâu, đẩy mạnh Diệp Thanh ra.
- Anh quá đáng quá.
Mã Tiểu Linh nhép nhép miệng, vội mặc chiếc áo ngực vào, có chút ủy khuất nói.
- Tiểu Linh, anh...
Diệp Thanh ngượng ngùng, bản thân vừa nãy cũng là cuốn theo bản tính, không thể khống chế nổi, mà đàn ông cơ mà, làm sao mà kiềm chế nổi trong hoàn cảnh này chứ.
Đấy anh xem, Diệp Thanh nhà ta trong chốc lát đã có được lý do đường đường chính chính, đây cũng là bản tính của tất cả đàn ông mà, cũng chẳng riêng gì Diệp Thanh mới làm vậy.
- Bây giờ là thời gian làm việc mà.
Mã Tiểu Linh vốn đinh mắng cậu, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của cậu, cũng biết nhận lỗi, nên trái tim mềm yếu cũng chỉ hừ một tiếng thôi.
Diệp Thanh nghĩ, bây giờ là giờ làm, đợi tan ca thì có thể... hí hí, hiểu rồi.
- Anh đang nghĩ gì thế?
Mã Tiểu Linh mắng yêu, chỉ một câu nói đã làm vụt tắt tất cả những suy nghĩ sung sướng của Diệp Thanh, nói:
- Thực ra, em là một người con gái rất truyền thống, không tới hôm cưới thì nhất định không thể trao thân cho người khác được.
- Ừ!
Diệp Thanh gật đầu, nói:
- Thực ra, anh cũng rất truyền thống!
Những người bên ngoài nghe thấy, suýt nữa thì ngã lăn xuống, cũng may, người đông thế này, cũng có những gã khỏe mạnh, khiến những người yếu tim không ngã vật xuống.
- Chủ nhiệm Diệp thật vô sỉ, như này mà gọi là truyền thống sao? Thanh thiên bạch nhật thế này làm cái đó còn...
- Bác sĩ Mã vẫn là người thuần khiết nhất, không tới ngày kết hôn thì tuyệt đối không trao thân cho người khác, đúng là thuần khiết như ngọc bích vậy, đó cũng là người con gái trong mộng của tôi đó, đáng tiếc, bị tên tiểu tử Diệp Thanh cướp mất rồi, thật đáng thương.
- Đừng có tự trách mình nữa, người bực tức không chỉ có mỗi một mình anh đâu, trước kia tôi cũng đã từng thầm yêu trộm nhớ bác sĩ Mã đó.
- Ý, không tên Diệp Thanh này đã dập tắt bao nhiêu giấc mộng của đàn ông, đêm không ngủ, chỉ ôm gối mà khóc than thôi.
- Hừ, đừng ầm ĩ nữa, mọi người yên lặng để nghe nào, không biết chừng lát nữa sẽ có màn kịch hấp dẫn hơn nữa đó.
Đúng lúc này, cửa phòng của Diệp Thanh liền mở toang ra.
“..”
“...”
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ngẩn người ra.
Những người đứng ngoài cửa vẫn giữ nguyên tư thế, lần này đúng là hóa đá thật rồi, mở cửa mà không nói một lời nào, bao nhiêu người đang nghe mà không nghe thấy bước chân hai người họ đi ra cửa chứ?
“...”
“...”
- Các người làm gì vậy? Bây giờ là lúc làm việc cơ mà.
Vẫn là Diệp Thanh suy nghĩ mau lẹ, cũng phản ứng kịp thời, quát lớn.
Giọng nói như tiếng chuông vậy, có thể vang rất xa, không chỉ cả tòa lầu khoa cấp cứu này, e rằng những người đi ngoài đường cũng nghe thấy.
Lập tức, bên ngoài lầu cấp cứu, rất nhiều người nhìn về phía này.
- Bệnh viện Ngô Đồng làm sao vậy?
Một người cầm làn rau cảm thấy khó hiểu tự lẩm nhẩm một mình.
Trong lầu cấp cứu, trước phòng làm việc của Diệp Thanh, những người đứng nghe trộm này suýt nữa thì ngã nhào xuống đất vì câu quát này.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi đang tìm bút dưới đất, bây giờ tìm thấy rồi, lập tức đi liền.
Âu Dương Ninh Ninh, tự đánh rơi bút xuống rồi kiếm cứ nhặt bút lên rồi chạy mất.
- Á, nghĩ ra rồi, tôi vẫn còn một ca phẫu thuật nhỏ, cũng sắp phải tiến hành rồi, chủ nhiệm Diệp, tôi đi trước đây, sau này sẽ lĩnh giáo kinh nghiệm của cậu sau.
Dương Hiên Lâm vỗ vỗ vào trán mình, rồi cũng kiếm cớ rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng khâm phục Diệp Thanh, ngay như một bông hoa tuyệt trần như Mã Tiểu Linh mà cậu cũng hái được, phải nói là giỏi đấy.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi đi tiêm cho bệnh nhân đây.
Y tá Ngô Viện Viện mặt mày đỏ ửng chạy đi, thầm nghĩ, anh cũng biết là trong giờ làm việc sao? Lại còn hỏi chúng tôi làm gì nữa, sao anh không tự hỏi mình đi, bản thân vừa làm cái gì vậy, nhưng, cũng thật kích thích đó, suyt nữa bác sĩ Mã bị hắn chén rồi, nếu bạn trai mình cũng langx mạn như vậy thì tốt biết bao.
...
Không tới năm giây sau, mười bảy mười tám người đứng nghe trộm đều đồng loạt giải tán, ai nấy đều kiếm cớ, ngay cả bệnh viện chống quải kia lúc này cũng đi như bây vậy, dường như không hề bị gãy xương vậy.
- Mất mắt mất mặt quá.
Mã Tiểu Linh dậm dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhíu mày thầm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.