Chương 468: Thái Sơn Bắc Đẩu của giới y thuật Ninh Thành
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Kiến trúc theo phong cách cổ điển, giống như là rượu lâu năm, số năm càng dài, hương vị càng mặn nồng, càng đáng để thưởng thức, đối với trường học loại hình đơn vị mang tính chất phi lợi nhuận này mà nói, so với những kiến trúc chạy theo mốt, xây dựng những kiểu hình mới lạ, nhưng qua đi vài năm lại trở nên khó coi, phải dỡ đi xây lại, hoặc phải sửa chữa lại từ đầu, thế thì kinh phí hao tổn quá lớn! Hoàn toàn không thực tế bằng với việc xây dựng những kiến trúc cổ điển với rương cột trạm trổ, cầu nhỏ, nước chảy, mái cong
Chỉ cần chất lượng tốt, không cần nói tới việc có thể lưu truyền tới trăm năm sau, chỉ cần được đến hai mươi ba mươi năm, quay lại xem, những kiến trúc này đã có vẻ vô cùng cũ kỹ, những người bình thường không có con mắt tinh tường sẽ không phân biệt nổi đây là kiến trúc hai mươi năm, bảy mươi tám mươi năm, hay là hơn một trăm năm, nói tóm lại, trông sẽ vô cùng cổ kính!
Diệp Thanh cũng đến đại học Ninh Thành vài lần, còn đã từng đứng trên lầu Bắc Đại – khu kiến trúc mang tính biểu tượng cho ngôi trường này, bên trên leo đầy những dây tường xuân xanh mướt, mà quyết chiến cùng hai tên sát thủ lợi hại, kỷ niệm đó quả thật tương đối sâu sắc, lúc này liền làm người dẫn đường, giới thiệu cho Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc một số cảnh vật, lịch sử nhân văn của trường, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, trước mặt hai cô bé quen thuộc này cũng khá thoải mái, tài ăn nói siêu cấp lại có cơ hội được phát huy, nhưng mà cũng khá có dáng dấp của một hướng dẫn viên, không thua kém gì những hướng dẫn viên hạng nhất cả!
- Hai, Diệp Thanh!
Đột nhiên, từ trong tòa giảng đường đối diện bước ra hai tiểu cô nương, trong đó một cô có đôi mắt sắc bén như cơn xoáy với hàng lông mi nhỏ dài mỹ miều, trong chớp mắt đã phát hiện ra mấy người Diệp Thanh, liền vẫy vẫy cánh tay chào hỏi, một cô gái khác tóc dài bồng bềnh, thanh lịch tuyệt trần, trông tựa như làn nước khoáng chốn sơn tuyền trong suốt tới mức không thể thuần khiết được nữa,quần áo cách ăn mặc lại rất thời thượng, rất có khí chất của một minh tinh.
- Ái chà, đúng là trùng hợp quá!
Diệp Thanh vội vàng dẫn hai nha đầu Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc bước lên tiếp đón, hai cô nương đó chính là đôi bạn thân Lạc Tửu Tịch và Chu Vy!
- A, Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc, hai người cũng đến đây à?
Lạc Tửu Tịch cười hi hi hỏi, má núm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Chu Vay cũng gật đầu mỉm cười với hai cô, nhất là Diệp Tĩnh, gì thì cũng là em gái của Diệp Thanh đấy, cô bé cũng khá là có cảm tình! Đây là cái mà người ta vẫn gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về đây mà!
Sau đó, Diệp Thanh liền nói rõ tình hình:
- Anh đang muốn đi tìm bọn em đây, muốn thỉnh giáo các em một chút đại học y của học viện Ninh Thành thế nào?
Chu Vay ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Được thì cũng được, nhưng nếu học khoa lâm sàng thực tiễn lại nghiêng về nghiên cứu tính lý luận làm chủ đạo, thì có khả năng là không bằng trường đại học y khoa Ninh Thành, cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, anh cũng biết, em không phải học chuyên ngành đấy mà!
Lạc Tửu Tịch nói:
- Không bằng anh đi tìm chị họ em, chị em giao du rộng với rất nhiều giáo sư trong trường, rất nhiều thầy cô cũng rất nể chị ấy, bảo chị ấy giới thiệu giúp anh một hai vị giáo sư của học viện y, chỉ cần hỏi là biết liền ý mà!
- Uhm, anh cũng nghĩ như thế.
- Chị họ em đâu, bây giờ đang ở chỗ nào thế?
Diệp Thanh hỏi.
- Chị em còn đang ở lầu ba làm giám thị cơ, kiểm tra cuối kỳ tới rồi!
Lạc Tửu Tịch chỉ chỉ giảng đường phía sau, cười nói.
Diệp Thanh giật mình nói:
- Chẳng trách mấy ngày hôm nay đều không thấy các em, hóa ra là đang chuẩn bị thi à!
An Tiếu Trúc liền nghĩ: “ sao cơ, thằng cha Diệp Thanh này lại thường xuyên đến tìm mấy cô gái này ư? Đúng là cái đồ lăng nhăng, phụ khối tình si mà mình với chị Tiểu Linh một lòng dành cho hắn!
Sau đó, Lạc Tửu Tịch cùng Chu Vay vội vàng quay về ôn tập bài vở, liền rời đi, Diệp Thanh lại đưa Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc tiếp tục đi lang thang trong trường, trên đường đi, bởi vì bên cạnh hắn có hai cô gái xinh đẹp trắng nõn nà tới mức búng ra nước, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn hâm mộ của các nam nhi!
Đợi đến lúc Nhan Tuyết Khâm coi thi xong, bốn người gặp mặt, hàn huyên vài câu nói rõ lý do đến đây, Nhan Tuyết Khâm liền đưa bọn họ đến gặp một vị giáo sư lão thành của học viện y!
- Vị giáo sư này gọi là Chương Ngọc Tân, năm nay chừng bảy mươi sáu tuổi rồi, kinh nghiệm vô cùng uyên thâm, những luận văn phát biểu về y thuật của ông cả đời này chắc phải trên nghìn bản, những công trình nghiên cứu đạt được thành quả phải có hơn trăm trở lên, có thể nói là một nhân vật đẳng cấp, một ngôi sao sáng của đại học y Ninh Thành!
Nhan Tuyết Khâm phong thái yểu điệu, mái tóc bay lượn, đeo một đôi kính cực đại gọng đen, trông rất có phong thái của dân trí thức, hơn nữa cô dung mạo trẻ trung, đi trong trường, người khác hoàn toàn không coi cô là giáo viên, mà coi cô là một chị thạc sỹ hoặc tiến sỹ hơi lớn tuổi một chút!
- Phát biểu nhiều luận văn như thế cơ à?
Diệp Thanh chậc chậc lưỡi, hắn cũng đã từng nghe qua, hiện nay trong giới y thuật , giở thói lừa đảo rất nhiều, nhưng thực sự lại có một người một năm có thể phát biểu được mấy nghìn bài thuyết trình, hơn nữa, không có cái nào là không phải là nội dung trung tâm của tập san, từ thiên văn, đến địa lý, rồi lại đến nhân văn, lịch sử, y học, sinh vật, vật lý, hóa học, quả thực là lĩnh vực nào cũng vô cùng tinh thông, hoành tráng tới mức không thể hoành tráng thêm được nữa!
Đương nhiên, loại người này bình thường như giọt nước giữa biển cả, rất hiếm hoi, hơn nữa cũng không dễ dàng kiểm nghiệm, đắn đo cân nhắc, bởi trên thế giới này căn bản hoàn toàn không có siêu nhân nào lại có thể tinh thông được nhiều lĩnh vực khoa học như thế, rồi trong một năm lại có thể phát biểu được nhiều luận văn “ có chất lượng cao” như này! Cho dù là Einstein, cũng không có nhiều tinh lực để nghiên cứu nhiều chuyên ngành như vậy! Cái gọi là “khác nghề như cách núi”, trong một mỏm núi lại cách hàng chục núi nhỏ, muốn cái nào cũng hiểu đến tinh thông, không phải chuyện dễ dàng như thế! Trừ phi là siêu nhân, nhân sĩ dị năng, hoặc là, thần tiên!
- Anh đừng có nghĩ hiểu sai lệch, giáo sư Chương là hàng thật giá thật đó, không giống với mấy kẻ giở trò bịp bợm, sao chép số liệu của người khác đâu, ông là một trong số các chuyên gia khoa học thuộc đợt đầu tiên về nước sau thời giải phóng đấy! Hơn nữa làị có nổi tiếng là thần đồng tốt nghiệp đại học Yale năm 18 tuổi đó!
Dường như nhìn thấy được suy nghĩ trong đầu Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm liền cười nói.
- Dũng mãnh như thế cơ à?
Diệp Thanh, Diệp Tĩnh, cùng An Tiếu Trúc ba người đồng thời đều sinh ra một lòng ngưỡng mộ! Những tiền bối như thế này, không biết đã cống hiến bao nhiêu cho Hoa Hạ Quốc, xứng đáng với sự tôn kính xuất phát từ đáy lòng mỗi thế hệ đi sau!
- Hơn nữa, giáo sư Chương còn có một chức vụ, đó chính là hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, ông đã liên nhiệm rất nhiều kỳ rồi!
Nhan Tuyết Khâm cười nói.
- ồ, Hiệp hội này anh đã từng nghe qua, chỉ là gần đây hình như cũng chẳng có hoạt động gì, bị một tổ chức nhân dân mới nổi, Y Minh Tần Hoài, đánh tới mức không còn sức để phản công lại nữa!
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, hội trưởng của cái Hiệp hội y sỹ này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của mình, không ngờ lại là một người thực sự có tài cán, chẳng qua là do tuổi tác đã quá lớn, cho nên với không có bao nhiêu tinh lực để chấn chỉnh lại hiệp hội thôi!
Quả nhiên, Nhan Tuyết Khâm liền nói:
- Giáo sư Chương tuổi tác hơi cao một chút, sức khỏe cũng không được như trước kia nữa, mấy hôm trước em đến thăm ông, hình như ông cũng đang muốn tìm một cốt cán trẻ tuổi tài cao, để thay vào chức hội trưởng của ông đấy!
Lúc nói, liền có một hàm ý thâm sâu rồi liếc nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh liền cười cười, mơ hồ có chút ngại ngùng!
Diệp Tĩnh liền nói:
- Anh, với trình độ và năng lực của anh, hoàn toàn có thể nắm hạ được chức hội trưởng đó đấy!
Cô tuy không biết cái chức “ hội trưởng” của hiệp hội y sỹ là như thế nào, nhưng chỉ mới nghe đến cái tên thôi, đã biết là địa vị rất cao rồi, bởi thế mới động lòng như thế!
An Tiếu Trúc kinh ngạc nhìn Nhan Tuyết Khâm một cái, thầm nói, cái cô Nhan Tuyết Khâm xinh đẹp như vậy sao lại quan tâm thằng cha thối Diệp Thanh này thế nhỉ/ không phải là bị cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn cám dỗ rồi đấy chứ? Chỉ là không biết đã đi đến mức độ nào rồi thôi! Hôn chưa? Có điều, lập tức lại cảm thấy đắc ý, không cần biết tên khốn mi có bao nhiêu người con gái, tóm lại, lần đầu tiên của mi là bị chị đây tước mất, ha ha!
Nói chuyện một chốc, bốn người đã bước vào một biệt viện nhỏ.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Chỗ này là trường học cấp riêng cho giáo sư Chương, đây là căn phòng từ rất lâu rồi, là từ thời dân quốc đó, khá có ý lịch sử, ở trong trường có thể thưởng thức được những đãi ngộ kiểu này không phải nhiều đâu!
Phải biết rằng, đại học Ninh Thành tọa lạc ở trung tâm thành phố, cũng là nơi tấc đất tấc vàng, có thể trong khuôn viên trường phong cảnh đẹp như tranh vẽ này, mà một mình ở trong một căn biệt thự nhỏ, thế là vô cùng lợi hại! những chỗ đại loại kiểu này, ở trong khu vực của trường đại học Ninh Thành, tổng cộng cũng không vượt quá năm chỗ!
Còn về phân hiệu khu ngoại ô, hoang vắng thưa thớt, thì không nói làm gì!
Vừa mới bước vào cửa, bên trong liền truyền đến một âm thanh quát mắng tức giận của một vị trưởng lão:
- anh còn dám vác mặt đến đây gặp tao à?! anh cái đồ con cháu bất hiếu, chỉ có mỗi ý đồ tư lợi, không ngờ chỉ vì một số tiền cỏn con cám dỗ, mà phản bội lại hiệp hội y sĩ, phản bội lại thầy giáo của anh! Cái bọn Y Minh Tần Hoài kia cho mày bao nhiêu lợi ích, mày cút ngay cho tôi!
Sau đó, liền truyền đến tiếng nói của một người đàn ông trung niên, chứa trong đó rất nhiều sự hối lỗi, áy náy, nói:
- Thầy, thầy nghe con nói, con thâm nhập vào tổ chức của đối phương, cũng là để phục vụ tốt hơn cho các đồng nghiệp trong giới y thuật của Ninh Thành mà, nói một cách tương đối, Y MinhTần Hoài so với Hiệp hội y sỹ của chúng ta càng có lực tiến thủ!
- Có lực tiến thủ cái gì !
Vị trưởng lão đó càng thêm tức giận, quát mắng:
- Có lực tiến thủ mạnh thế nào đi chăng nữa, mà không có đạo đức nghề nghiệp, không có kiến thiết y đức tốt thì cũng chỉ là cái bình hoa, chỉ biết đi làm hại càng nhiều người thôi!
- Thầy, người cũng chưa từng tiếp xúc qua với Tần Hoài Y Minh, làm sao biết được họ không có đạo đức nghề nghiệp!
Tên đàn ông trung niên biện hộ.
- Ha ha, thật buồn cười thật buồn cười, một người có thể vì tiền mà phản bội lại hiệp hội, một tổ chức y sỹ chỉ vì lôi kéo người mà không từ thủ đoạn, lại còn dám đứng trước mặt lão phu đây mà bàn đến đạo đức, đức y, tao mửa! Cút ngay cho ông, sau này ta không muốn nhìn thấy mặt anhmột lần nào nữa, lão phu coi như chưa bao giờ thu nhận anh làm đồ đệ! Khụ khụ ~~ khụ khụ~~
Vị trưởng lão đó nói xong, liền không nhịn được ho một trận dữ dội, hơn nữa âm thanh lại khàn khàn, rõ ràng là sức khỏe không được tốt!
- Khụ khụ~~
- Thầy, để em đỡ thầy!
- Đỡ cái dắm, cút cho tao! Á!
Bất thình lình, vị trưởng lão giọng nói như bị tắc nghẽn, phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó cả người dường như ngã đổ xuống dưới!
- Thầy...
Ông nội …
Trong phòng, tức khắc liền truyền đên tiếng kinh hô của hai người, một là của tên đàn ông trung niên lúc trước, một tiếng còn lại lại là tiếng của một tên tiểu tử trẻ tuổi, căng thẳng không ngừng, vội vàng chạy đến nâng ông nội của cậu ta lên!
Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm nhìn nhau một cái, lập tức chạy nhanh vào bên trong! Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc cũng vội vã chạy theo, hai cô cũng đoán ra, vừa nãy ông lão tức giân đó, tám phần chính là hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, là nhân vật đẳng cấp Thái Sơn Bắc Đẩu của học viện y đại học Ninh Thành, giáo sư Chương Ngọc Tân!
- Không cần gọi 120 đâu, để tôi!
Diệp Thanh vừa bước vào, liền nhìn thấy ông lão dáng người cao gầy, tóc bạc trắng xóa, đang đeo một cặp kính lão, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự, đang được một tên thanh niên trẻ tuổi và một tên nam tử trung niên hợp sức đỡ dậy, đặt lên trên ghế sô pha, sau đó, tên thanh niên trẻ tuổi thấy ông nội hắn bất tỉnh, liền mặt mày vô cùng lo lắng khẩn trương đi gọi điện thoại!
Chỉ cần chất lượng tốt, không cần nói tới việc có thể lưu truyền tới trăm năm sau, chỉ cần được đến hai mươi ba mươi năm, quay lại xem, những kiến trúc này đã có vẻ vô cùng cũ kỹ, những người bình thường không có con mắt tinh tường sẽ không phân biệt nổi đây là kiến trúc hai mươi năm, bảy mươi tám mươi năm, hay là hơn một trăm năm, nói tóm lại, trông sẽ vô cùng cổ kính!
Diệp Thanh cũng đến đại học Ninh Thành vài lần, còn đã từng đứng trên lầu Bắc Đại – khu kiến trúc mang tính biểu tượng cho ngôi trường này, bên trên leo đầy những dây tường xuân xanh mướt, mà quyết chiến cùng hai tên sát thủ lợi hại, kỷ niệm đó quả thật tương đối sâu sắc, lúc này liền làm người dẫn đường, giới thiệu cho Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc một số cảnh vật, lịch sử nhân văn của trường, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, trước mặt hai cô bé quen thuộc này cũng khá thoải mái, tài ăn nói siêu cấp lại có cơ hội được phát huy, nhưng mà cũng khá có dáng dấp của một hướng dẫn viên, không thua kém gì những hướng dẫn viên hạng nhất cả!
- Hai, Diệp Thanh!
Đột nhiên, từ trong tòa giảng đường đối diện bước ra hai tiểu cô nương, trong đó một cô có đôi mắt sắc bén như cơn xoáy với hàng lông mi nhỏ dài mỹ miều, trong chớp mắt đã phát hiện ra mấy người Diệp Thanh, liền vẫy vẫy cánh tay chào hỏi, một cô gái khác tóc dài bồng bềnh, thanh lịch tuyệt trần, trông tựa như làn nước khoáng chốn sơn tuyền trong suốt tới mức không thể thuần khiết được nữa,quần áo cách ăn mặc lại rất thời thượng, rất có khí chất của một minh tinh.
- Ái chà, đúng là trùng hợp quá!
Diệp Thanh vội vàng dẫn hai nha đầu Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc bước lên tiếp đón, hai cô nương đó chính là đôi bạn thân Lạc Tửu Tịch và Chu Vy!
- A, Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc, hai người cũng đến đây à?
Lạc Tửu Tịch cười hi hi hỏi, má núm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Chu Vay cũng gật đầu mỉm cười với hai cô, nhất là Diệp Tĩnh, gì thì cũng là em gái của Diệp Thanh đấy, cô bé cũng khá là có cảm tình! Đây là cái mà người ta vẫn gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về đây mà!
Sau đó, Diệp Thanh liền nói rõ tình hình:
- Anh đang muốn đi tìm bọn em đây, muốn thỉnh giáo các em một chút đại học y của học viện Ninh Thành thế nào?
Chu Vay ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Được thì cũng được, nhưng nếu học khoa lâm sàng thực tiễn lại nghiêng về nghiên cứu tính lý luận làm chủ đạo, thì có khả năng là không bằng trường đại học y khoa Ninh Thành, cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, anh cũng biết, em không phải học chuyên ngành đấy mà!
Lạc Tửu Tịch nói:
- Không bằng anh đi tìm chị họ em, chị em giao du rộng với rất nhiều giáo sư trong trường, rất nhiều thầy cô cũng rất nể chị ấy, bảo chị ấy giới thiệu giúp anh một hai vị giáo sư của học viện y, chỉ cần hỏi là biết liền ý mà!
- Uhm, anh cũng nghĩ như thế.
- Chị họ em đâu, bây giờ đang ở chỗ nào thế?
Diệp Thanh hỏi.
- Chị em còn đang ở lầu ba làm giám thị cơ, kiểm tra cuối kỳ tới rồi!
Lạc Tửu Tịch chỉ chỉ giảng đường phía sau, cười nói.
Diệp Thanh giật mình nói:
- Chẳng trách mấy ngày hôm nay đều không thấy các em, hóa ra là đang chuẩn bị thi à!
An Tiếu Trúc liền nghĩ: “ sao cơ, thằng cha Diệp Thanh này lại thường xuyên đến tìm mấy cô gái này ư? Đúng là cái đồ lăng nhăng, phụ khối tình si mà mình với chị Tiểu Linh một lòng dành cho hắn!
Sau đó, Lạc Tửu Tịch cùng Chu Vay vội vàng quay về ôn tập bài vở, liền rời đi, Diệp Thanh lại đưa Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc tiếp tục đi lang thang trong trường, trên đường đi, bởi vì bên cạnh hắn có hai cô gái xinh đẹp trắng nõn nà tới mức búng ra nước, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn hâm mộ của các nam nhi!
Đợi đến lúc Nhan Tuyết Khâm coi thi xong, bốn người gặp mặt, hàn huyên vài câu nói rõ lý do đến đây, Nhan Tuyết Khâm liền đưa bọn họ đến gặp một vị giáo sư lão thành của học viện y!
- Vị giáo sư này gọi là Chương Ngọc Tân, năm nay chừng bảy mươi sáu tuổi rồi, kinh nghiệm vô cùng uyên thâm, những luận văn phát biểu về y thuật của ông cả đời này chắc phải trên nghìn bản, những công trình nghiên cứu đạt được thành quả phải có hơn trăm trở lên, có thể nói là một nhân vật đẳng cấp, một ngôi sao sáng của đại học y Ninh Thành!
Nhan Tuyết Khâm phong thái yểu điệu, mái tóc bay lượn, đeo một đôi kính cực đại gọng đen, trông rất có phong thái của dân trí thức, hơn nữa cô dung mạo trẻ trung, đi trong trường, người khác hoàn toàn không coi cô là giáo viên, mà coi cô là một chị thạc sỹ hoặc tiến sỹ hơi lớn tuổi một chút!
- Phát biểu nhiều luận văn như thế cơ à?
Diệp Thanh chậc chậc lưỡi, hắn cũng đã từng nghe qua, hiện nay trong giới y thuật , giở thói lừa đảo rất nhiều, nhưng thực sự lại có một người một năm có thể phát biểu được mấy nghìn bài thuyết trình, hơn nữa, không có cái nào là không phải là nội dung trung tâm của tập san, từ thiên văn, đến địa lý, rồi lại đến nhân văn, lịch sử, y học, sinh vật, vật lý, hóa học, quả thực là lĩnh vực nào cũng vô cùng tinh thông, hoành tráng tới mức không thể hoành tráng thêm được nữa!
Đương nhiên, loại người này bình thường như giọt nước giữa biển cả, rất hiếm hoi, hơn nữa cũng không dễ dàng kiểm nghiệm, đắn đo cân nhắc, bởi trên thế giới này căn bản hoàn toàn không có siêu nhân nào lại có thể tinh thông được nhiều lĩnh vực khoa học như thế, rồi trong một năm lại có thể phát biểu được nhiều luận văn “ có chất lượng cao” như này! Cho dù là Einstein, cũng không có nhiều tinh lực để nghiên cứu nhiều chuyên ngành như vậy! Cái gọi là “khác nghề như cách núi”, trong một mỏm núi lại cách hàng chục núi nhỏ, muốn cái nào cũng hiểu đến tinh thông, không phải chuyện dễ dàng như thế! Trừ phi là siêu nhân, nhân sĩ dị năng, hoặc là, thần tiên!
- Anh đừng có nghĩ hiểu sai lệch, giáo sư Chương là hàng thật giá thật đó, không giống với mấy kẻ giở trò bịp bợm, sao chép số liệu của người khác đâu, ông là một trong số các chuyên gia khoa học thuộc đợt đầu tiên về nước sau thời giải phóng đấy! Hơn nữa làị có nổi tiếng là thần đồng tốt nghiệp đại học Yale năm 18 tuổi đó!
Dường như nhìn thấy được suy nghĩ trong đầu Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm liền cười nói.
- Dũng mãnh như thế cơ à?
Diệp Thanh, Diệp Tĩnh, cùng An Tiếu Trúc ba người đồng thời đều sinh ra một lòng ngưỡng mộ! Những tiền bối như thế này, không biết đã cống hiến bao nhiêu cho Hoa Hạ Quốc, xứng đáng với sự tôn kính xuất phát từ đáy lòng mỗi thế hệ đi sau!
- Hơn nữa, giáo sư Chương còn có một chức vụ, đó chính là hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, ông đã liên nhiệm rất nhiều kỳ rồi!
Nhan Tuyết Khâm cười nói.
- ồ, Hiệp hội này anh đã từng nghe qua, chỉ là gần đây hình như cũng chẳng có hoạt động gì, bị một tổ chức nhân dân mới nổi, Y Minh Tần Hoài, đánh tới mức không còn sức để phản công lại nữa!
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, hội trưởng của cái Hiệp hội y sỹ này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của mình, không ngờ lại là một người thực sự có tài cán, chẳng qua là do tuổi tác đã quá lớn, cho nên với không có bao nhiêu tinh lực để chấn chỉnh lại hiệp hội thôi!
Quả nhiên, Nhan Tuyết Khâm liền nói:
- Giáo sư Chương tuổi tác hơi cao một chút, sức khỏe cũng không được như trước kia nữa, mấy hôm trước em đến thăm ông, hình như ông cũng đang muốn tìm một cốt cán trẻ tuổi tài cao, để thay vào chức hội trưởng của ông đấy!
Lúc nói, liền có một hàm ý thâm sâu rồi liếc nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh liền cười cười, mơ hồ có chút ngại ngùng!
Diệp Tĩnh liền nói:
- Anh, với trình độ và năng lực của anh, hoàn toàn có thể nắm hạ được chức hội trưởng đó đấy!
Cô tuy không biết cái chức “ hội trưởng” của hiệp hội y sỹ là như thế nào, nhưng chỉ mới nghe đến cái tên thôi, đã biết là địa vị rất cao rồi, bởi thế mới động lòng như thế!
An Tiếu Trúc kinh ngạc nhìn Nhan Tuyết Khâm một cái, thầm nói, cái cô Nhan Tuyết Khâm xinh đẹp như vậy sao lại quan tâm thằng cha thối Diệp Thanh này thế nhỉ/ không phải là bị cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn cám dỗ rồi đấy chứ? Chỉ là không biết đã đi đến mức độ nào rồi thôi! Hôn chưa? Có điều, lập tức lại cảm thấy đắc ý, không cần biết tên khốn mi có bao nhiêu người con gái, tóm lại, lần đầu tiên của mi là bị chị đây tước mất, ha ha!
Nói chuyện một chốc, bốn người đã bước vào một biệt viện nhỏ.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Chỗ này là trường học cấp riêng cho giáo sư Chương, đây là căn phòng từ rất lâu rồi, là từ thời dân quốc đó, khá có ý lịch sử, ở trong trường có thể thưởng thức được những đãi ngộ kiểu này không phải nhiều đâu!
Phải biết rằng, đại học Ninh Thành tọa lạc ở trung tâm thành phố, cũng là nơi tấc đất tấc vàng, có thể trong khuôn viên trường phong cảnh đẹp như tranh vẽ này, mà một mình ở trong một căn biệt thự nhỏ, thế là vô cùng lợi hại! những chỗ đại loại kiểu này, ở trong khu vực của trường đại học Ninh Thành, tổng cộng cũng không vượt quá năm chỗ!
Còn về phân hiệu khu ngoại ô, hoang vắng thưa thớt, thì không nói làm gì!
Vừa mới bước vào cửa, bên trong liền truyền đến một âm thanh quát mắng tức giận của một vị trưởng lão:
- anh còn dám vác mặt đến đây gặp tao à?! anh cái đồ con cháu bất hiếu, chỉ có mỗi ý đồ tư lợi, không ngờ chỉ vì một số tiền cỏn con cám dỗ, mà phản bội lại hiệp hội y sĩ, phản bội lại thầy giáo của anh! Cái bọn Y Minh Tần Hoài kia cho mày bao nhiêu lợi ích, mày cút ngay cho tôi!
Sau đó, liền truyền đến tiếng nói của một người đàn ông trung niên, chứa trong đó rất nhiều sự hối lỗi, áy náy, nói:
- Thầy, thầy nghe con nói, con thâm nhập vào tổ chức của đối phương, cũng là để phục vụ tốt hơn cho các đồng nghiệp trong giới y thuật của Ninh Thành mà, nói một cách tương đối, Y MinhTần Hoài so với Hiệp hội y sỹ của chúng ta càng có lực tiến thủ!
- Có lực tiến thủ cái gì !
Vị trưởng lão đó càng thêm tức giận, quát mắng:
- Có lực tiến thủ mạnh thế nào đi chăng nữa, mà không có đạo đức nghề nghiệp, không có kiến thiết y đức tốt thì cũng chỉ là cái bình hoa, chỉ biết đi làm hại càng nhiều người thôi!
- Thầy, người cũng chưa từng tiếp xúc qua với Tần Hoài Y Minh, làm sao biết được họ không có đạo đức nghề nghiệp!
Tên đàn ông trung niên biện hộ.
- Ha ha, thật buồn cười thật buồn cười, một người có thể vì tiền mà phản bội lại hiệp hội, một tổ chức y sỹ chỉ vì lôi kéo người mà không từ thủ đoạn, lại còn dám đứng trước mặt lão phu đây mà bàn đến đạo đức, đức y, tao mửa! Cút ngay cho ông, sau này ta không muốn nhìn thấy mặt anhmột lần nào nữa, lão phu coi như chưa bao giờ thu nhận anh làm đồ đệ! Khụ khụ ~~ khụ khụ~~
Vị trưởng lão đó nói xong, liền không nhịn được ho một trận dữ dội, hơn nữa âm thanh lại khàn khàn, rõ ràng là sức khỏe không được tốt!
- Khụ khụ~~
- Thầy, để em đỡ thầy!
- Đỡ cái dắm, cút cho tao! Á!
Bất thình lình, vị trưởng lão giọng nói như bị tắc nghẽn, phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó cả người dường như ngã đổ xuống dưới!
- Thầy...
Ông nội …
Trong phòng, tức khắc liền truyền đên tiếng kinh hô của hai người, một là của tên đàn ông trung niên lúc trước, một tiếng còn lại lại là tiếng của một tên tiểu tử trẻ tuổi, căng thẳng không ngừng, vội vàng chạy đến nâng ông nội của cậu ta lên!
Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm nhìn nhau một cái, lập tức chạy nhanh vào bên trong! Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc cũng vội vã chạy theo, hai cô cũng đoán ra, vừa nãy ông lão tức giân đó, tám phần chính là hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, là nhân vật đẳng cấp Thái Sơn Bắc Đẩu của học viện y đại học Ninh Thành, giáo sư Chương Ngọc Tân!
- Không cần gọi 120 đâu, để tôi!
Diệp Thanh vừa bước vào, liền nhìn thấy ông lão dáng người cao gầy, tóc bạc trắng xóa, đang đeo một cặp kính lão, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự, đang được một tên thanh niên trẻ tuổi và một tên nam tử trung niên hợp sức đỡ dậy, đặt lên trên ghế sô pha, sau đó, tên thanh niên trẻ tuổi thấy ông nội hắn bất tỉnh, liền mặt mày vô cùng lo lắng khẩn trương đi gọi điện thoại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.