Chương 246: Thần! Thần kỳ!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Chủ nhiệm mà đi làm bác sĩ thực tập thì ai muốn chứ, đi làm chủ trị y sư còn miễn cưỡng chấp nhận, cũng không nên ép Diệp Thanh quá đáng như vậy chứ!
- Đúng đó, Diệp Thanh là người thế nào chứ, thời khắc quan trọng nhất còn cần cậu ấy dốc sức chủ đạo cơ, đằng này lại...
- Thịnh Triều Cẩm này thật sự làm cho mù quáng, người ngoài nghề lãnh đạo người trong nghề, thật sự là hại chết người rồi! Cho dù muốn học tập Tây y, cũng không thể làm như vậy chứ, đây không phải lấy sinh mạng người bệnh để đùa giỡn sao!
- Theo tôi ý à, đây làviện trưởng Thịnh cố ý dìm người đấy mà, người ta có ngu si đến đâu cũng sẽ không phạm nhưng sai lầm nghiêm trọng thế này !
- Ừ, nếu thật sự có thành ý, gửi Diệp Thanh đến một trường chuyên môn nào đó học thêm chuyên tu nữa là ổn.
- Đấy nhé, đây là kết cục của người nào đã đắc tội với lãnh đạo, cậu đừng tưởng người ta cười hì hì như vậy, chỉ cần một cái gì không vừa lòng là có thể cho cậu đi tong ngay.
- Mọi người nói xem, Diệp Thanh có thể lập tức từ chức hay không vậy ?
- Chắc là không rồi! Nghe nói trước kia Diệp Thanh tìm viêc mà không tìm được, chính là do viện trưởng Trương hảo tâm thu nhận và giúp đỡ thôi! Tìm được một công việc tốt như này đâu có dễ, làm sao mà dễ dàng từ chức được chứ.
- Hừ, người ta có tài có danh thực thj, tìm đâu chẳng được công việc ngon lành chứ?
- Diệp Thanh nhìn thì nhã nhặn, kỳ thật tính tình khá nóng nảy , anh nói bọn họ có thể nào đánh nhau ở đó không vậy? Người này nham hiểm lắm cả buổi sáng không thấy Diệp Thanh đâu, có vẻ thấy người ta gặp họa là vui sướng lắm ý..
- Suỵt, mau nhìn kìa, Diệp Thanh chuẩn bị nói gì kìa.
Miệng Diệp Thanh khẽ động đậy, trong chốc lát hàng trăm ánh mắt đang dõi theo những cử chỉ dù nhỏ nhất của cậu.
- Oạch...
Lúc này Diệp Thanh cười vẻ rất khắc khổ, không ngờ mình chỉ là một người bình thường mà nhất cử nhất động đều có bao nhiêu con mắt hướng vào.
Mã Tiểu Linh cũng đang nhìn chằm chằm để quan sát cậu, sợ cậu không chịu nổi sự đả kích này, đôi tay của cô nắm chặt lấy cánh tay của cậu.
Không chờ cậu nói, Tương Xuân Yến liền nói trước:
- Viện trưởng Thịnh, Diệp Thanh rất thông thạo ở khoa cấp cứu, mới đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa chưa được bao lâu, công việc vẫn chưa tiến hành được nhiều, anh xem, chờ cậu ấy có những năm tháng rèn luyện ở khoa cấp cứu có lẽ sẽ vững về tây y hơn đó.
Hàn Hưng Dân cũng nói:
- Đúng đó, cho dù là học tây y, học ở khoa cấp cứu cũng được mà, vừa làm chủ nhiệm vừa học chẳng phải là một công đôi việc sao.
Hai người này có mối quan hệ rất tốt với Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, thời khắc quyết định chắc chắn là sẽ đứng về phía cậu rồi.
Thịnh Triều Cẩm vẻ mặt đăm chiêu nói:
- Chính là vì mới nhậm chức chủ nhiệm được vài bữa, nên cần phải đi tới khoa ngoại tim ngực học tập, nếu không thì, sau này làm lãnh đạo quen rồi, những công việc cơ bản ở đó làm sao mà làm được. Chủ nhiệm Tương, chủ nhiệm Hàn, điều cậu ấy tới khoa ngoại tim ngực là vì ở khoa đó đang thiếu nhân tài, nhất là những phẫu thuật tim, nghe nói bác sĩ Diệp là một nhân tài toàn năng, thế nên mới để cơ hội tốt này dành cho cậu ấy, nếu đổi một người khác thì tôi không yêm tâm lắm.
Rồi lại quay đầu nói với Diệp Thanh:
- Diệp Thanh à, cậu cũng không nên quá tiêu cực, đây là bệnh viện tín nhiệm cậu, hi vọng cậu có thể hiểu cho, nghiêm túc học hỏi những kinh nghiệm của tây y, để một ngày nào đó là một chuyên gia đầu ngành của bệnh viện Ngô Đồng chúng ta.
Diệp Thanh bĩu bĩu môi, anh mày đã là một chuyên gia từ lâu rồi, lẽ nào bệnh viện Ngô Đồng còn có ai cao minh hơn anh không nào? Nhưng, bây giờ tình hình là thiếu người tài, nên mới tới lượt mình thôi, thế là thản nhiên cười một tiếng rồi nói:
- Được thôi, tôi cũng đã muốn tới những khoa khác để nâng cao chuyên môn rồi.
Nói thật, Y Linh bảo tháp, y thuật vô song, những y thuật nào mà ở đó không có chứ? Những phẫu thuật tim sao? Nghe thì có vẻ rất cao siêu, có vẻ khủng bố lắm, lẽ nào anh phải sợ sao? Muốn mình tự thấy nhục mà xin từ chức sao? Đừng hòng nhé, anh đã đồng ý với viện trưởng Trương rồi, phải ở bệnh viện Ngô Đồng để đợi ông ý trở về.
Hàn Hưng Dân giơ ngón tay cái vẻ tán thưởng Diệp Thanh.
Tưởng Xuân Yến gật gật đầu:
- Cậu Diệp Thanh này đúng là rộng lượng, nếu mà là người khác, e rằng đã to tiếng từ lâu rồi. Nhưng, kỳ thực tây y của cậu ấy cũng hơi kém thật, tới khoa ngoại tim ngực để rèn luyện cũng tốt.
Những người khác cũng đều tỏ ra kinh ngạc, không thể ngờ được rằng, Diệp Thanh lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
- Hài, sao mà không đánh nhau chứ? Diệp Thanh đúng là kém.
Một người đang đợi Diệp Thanh và viện trưởng Thịnh động thủ thấy vậy có vẻ thất vọng.
Thịnh Triều Cẩm nói:
- Như vậy đi, sau khi họp xong, thì có thể tới khoa ngoại tim ngực để báo danh rồi.
Diệp Thanh nói:
- Tôi về khoa cấp cứu bàn giao một số công việc đã, ngày mai tới đó đi.
Thịnh Triều Cẩm khẽ gật đầu, mắt híp lại, với kinh nghiệm lâu năm của hắn mà nói, tên Diệp Thanh này cũng không phải vừa đâu, cũng không dễ dàng gì chịu khuất phục đâu. Nhưng, cho dù y thuật của mi có cao thế nào đi chăng nữa, đã nằm dưới chướng của ông mày thì cũng phải ngoan ngoãn mà phục vụ thôi.
Viện phó Chư Quốc Bình vô cùng tức giận, tên tiểu tử Diệp Thanh không hề khách khí với ông mày, mà nói chuyện với Thịnh Triều Cẩm lại ngoan ngoãn như vậy, đúng là chẳng coi mình ra cái chó gì cả.
Sau đó, Thịnh Triều Cẩm còn nói một chút về việc bố trí công việc sau này, khoa cấp cứu thiếu Diệp Thanh thì tạm thời để Mã Tiểu Linh phụ trách, dù sao, trước kia chẳng phải thời gian dài cô ấy nắm giữ đó sao, mọi người cũng không có dị nghị gì.
Trong cuộc họp, tất nhiên không thiếu những kẻ chỉ biết nịnh nọt rồi nói những câu để lấy lòng viện trưởng mới, như Bach Tinh, Hoàng Húc Quân..., đều là những người mới lên được chức phó chủ nhiệm, hơn nữa còn dựa vào hơi của Diệp Thanh nữa, lần trước khám chữa bệnh ở Cửu Long Trại, lập được công mới được thăng chức thôi.
Nhưng có một số người cũng không thích nịnh bợ, không thích sự náo nhiệt nhảm nhí này, chỉ lẳng lặng ngồi đó thôi, thầm nghĩ, cho dù cấp lãnh đạo có biến động thế nào đi chăng nữa, mình cứ làm tốt công việc của mình là được.
Cuộc họp diễn ra trong hai tiếng đồng hồ mới tuyên bố kết thúc.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh trở về khoa cấp cứ, tin tức vừa truyền đi, tự nhiên không tránh khỏi những lời bàn tán xôn xao, nhưng Diệp Thanh vốn có uy vọng, cậu chỉ cần an ủi vài câu, tâm trạng của những người đó lại bình thản trở lại
Lão Trịnh và những người khác đều vỗ vỗ vai cậu, thở dài rồi ai nấy đi làm việc của người đó.
Lý Tiểu Miêu nước mắt ngắn nước mắt dài, cầm tay Diệp Thanh, không muốn rời đi nói:
- Diệp Thanh, không ngờ chúng ta bị phân khai rồi.
Diệp Thanh thấy Mã Tiểu Linh đứng bên cạnh nên có vẻ trêu tức nói:
- Cô nói như vậy sẽ có người ghen đó.
Lý Tiểu Miêu liền mỉm cười, ngượng ngùng buông tay Diệp Thanh ra, sẵng giọng nói:
- Tôi đâu có ý đó, cậu chỉ được cái...
Nói xong, có vẻ chột dại nhìn Mã Tiểu Linh một cái.
Mã Tiểu Linh ha hả cười nói:
- Tôi đâu có ghen chứ, Tiểu Miêu là người thuần khiết nhất, chỉ có tên Diệp Thanh này nghĩ ngợi linh tinh thôi.
... ... ... ... ... ... ... ...
- Ái dà, Tiểu Diệp tới rồi, mau ngồi xuống đi.
- Tiểu Diệp à, nào, uống cốc trà đi.
Tan ca, Diệp Thanh liền đi cùng Lý Tiểu Miêu về nhà cô, chỉ yếu là giúp Lý Tiểu Hổ chẩn bệnh, lần này, vừa mới bước vào cửa, liền được Lý Đại Trung và Phương Ngọc Liên nhiệt tình tiếp đãi.
Ngoài phòng khách, Diệp Thanh và Lý Đại Trung nói những chuyện nhà cửa sinh hoạt, rồi hỏi tình hình của Lý Tiểu Hổ, Phương Ngọc Liên liền lôi Lý Tiểu Miêu ra một bên.
- Mẹ, có chuyện gì thế ạ?
Lý Tiểu Miêu hỏi.
Phương Ngọc Liên liếc nhìn trong phòng một cái rồi khẽ nói:
- Tiêu Miêu, con nói thật cho mẹ biết, con đang yêu bác sĩ Diệp Thanh phải không?
- Mẹ, mẹ nghĩ linh tinh gì thế? con và bác sĩ Diệp chỉ là những đồng sự bình thường mà thôi, nói bao nhiêu lần rồi mà mẹ cứ không tin vậy.
Lý Tiểu Miêu vẻ tức giận nói, nhưng, cũng cố nén nhỏ giọng, sợ Diệp Thanh nghe thấy, nhỡ cậu ấy nghe thấy thì đúng là ngượng chết mất.
- Thật sao?
Phương Ngọc Liên không tin, cứ hỏi mãi. Không yêu nhau thì bác sĩ Diệp làm sao lại đối sử tốt với con thế chứ, lại cũng rất tốt với Tiểu Hổ nữa chứ, vừa chẩn bệnh vừa cho thuốc, bây giờ còn tới khám lại nữa.
- Đương nhiên rồi, Diệp Thanh có người yêu rồi, con nói rồi, mẹ đường nghĩ linh tinh nữa.
Mã Tiểu Linh vẫn vẻ tức giận, còn mẹ cô nhìn Diệp Thanh như mẹ vợ nhìn con rể vậy, càng nhìn càng thấy kết, nếu Diệp Thanh mà không có chị Tiểu Linh, thì cô còn có cơ hội, nhưng bây giờ, rõ ràng là không còn cơ hội nữa rồi.
- Hài, con ý à, cũng không còn trẻ trung gì nữa đâu, lịa còn không biết nắm bắt thời cơ, bác sĩ Diệp là người tốt như vậy mà.
Phương Ngọc Liên có vẻ tiếc nuối nói.
Lý Tiểu Miêu có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Được rồi được rồi, mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi nữa.
Nói xong, rồi vào phòng nói chuyện với Diệp Thanh, Phương Ngọc Liên nhìn Diệp Thanh và Lý Tiểu Miêu đang ngồi trong phòng khách, càng cảm thấy hai đứa hợp đôi, không khỏi lắc đầu, rồi đi vào bếp, người ta còn chưa ăn cơm, đã tới đây khám bệnh rồi, mình cũng phải chuẩn bị cái gì đó thiết đãi người ta chứ.
- Anh Diệp Thanh, lần trước em uống thuốc của anh cho, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lý Tiểu Hổ thấy Diệp Thanh, vô cùng vui mừng, cười hi hí nói. Cậu không có bạn bè, từ trước tới giờ chỉ có người nhà làm bạn với cậu thôi, ngoài chị gái, cũng chỉ có Diệp Thanh mới chơi với cậu thôi. Nên cậu rất thân thiết với Diệp Thanh.
Diệp Thanh cười nói:
- Bản thân em cũng thấy khỏe ra rồi sao?
Lý tiểu Hổ nói:
- Đúng ạ, em cảm thấy ngủ ngon lắm rồi.
- Ha ha!
Diệp Thanh sờ đầu cậu, cười nói:
- Tiểu Hổ, em ngồi xuống đi, nhắm mắt lại, không được động đậy, anh lại châm cứu cho em một lát.
- Dạ dạ!
Lý Tiểu Hổ nói xong, liền ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Diệp Thanh, rồi nhắm mắt lại, không dám động đậy gì, vẻ rất nghiêm túc, khiến ba người không khỏi phì cười.
Diệp Thanh lấy ra một chiếc châm dài chừng 3 thốn 6, dùng bông gạc và cồn sát trùng, rồi đưa kim lên châm vào, châm vào huyệt Ấn đường của cậu, tiếp theo lại vận dụng chân khí Thương Lê để vận kim.
Diệp Thanh nhắm mặt lại cẩn thận kiểm tra lại, lập tức, phát hiện trong đầu của Lý Tiểu Hổ có rất nhiều tế bào bị hủy hoại, nhìn cũng thấy khiếp rồi.
Những tế bào này, lúc này cậu cũng không có cách nào hóa giải cả, lần này tới đây, chủ yếu đến khám lại cho Lý Tiểu Miêu thôi, đồng thời dùng Thương Lê chân khí để kích thích những tế bào hoại tử đó, chỉ có thể từng bước từng bước chữa trị thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.