Chương 80: Thắng lợi trong loạn thế, bản sắc anh hùng
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh ngẩng đầu dậy lập tức bất động tự nhiên luôn!
Chuyện , cầm một con dao kề lên cổ bạn xem sao, bạn còn dám độn đậy không? Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách oanh liệt chứ, bị một thằng côn đồ giết chết, thế thì quả thật là vàng mà đem bán với giá ráu cải, đúng là chết tiệt nó không đáng!
- chung bay muốn thế nào?
Diệp Thanh hỏi. Mặc dù tim thì đập bình bịch rồi nhưng sắc mặt không đổi, nói chuyện vẫn không run sợ.
- Ắ à, thằng chó, to gan nhể! Nhãn lực lợi hại,nhanh, chuẩn, một kim chúng mắt ngao tạng, nếu mà mài dùng súng thì chắc là cao thủ đây!
Cường Quỷ trong mắt có chút hào quang tán dương nói.
- Cám ơn đã khen!
Diệp Thanh cười gượng nói.
- Nhưng mà tôi vẫn còn chưa dùng qua súng đến chạm cũng chưa được chạm vào...
- Đừng có làm trò với tao!
Dứt lời, “ầm” một cái, tức thì bị đánh ngã xuống mặt đất, Cường Quỷ dùng chân dẵm lên mặt Diệp Thanh, gằn giọng lên hỏi:
- Nói, mày lén lén lút lút vào công xưởng của tao có việc gì?
Diệp Thanh lúc đỏ mặt đỏ tía tai, nổi cả gân xanh lên, bị người khác dẵm vào mặt, quả thức là một sự nhục nhã! Lúc đó Diệp Thanh cũng bĩu môi không thèm trả lời, trong bụng rủa thầm:
- Má mày, biến thái vãi chưởng vậy, lật mặt nhanh thế, vừa nãy còn thấy khen tao mà!
- Đi đem nó đi gặp ông chủ!
Cường Quỷ tương đối nghĩa khí, nên cũng có vài phần khâm phục, gọi Đại Lực và Tam Đao một trái một phải túm chặt Diệp Thanh, vác Diệp thanh lên, đoàn người hướng về phía căn phòng chủ tịch mà đi!
…
- Ha a , Thằng ngốc, không ngờ là mày! Đúng là oan gia ngõ hẹp à!
Lôi Tam hổ thấy Diệp Thanh tức thì “ khặc khặc” cười một cách quái dị.
Ả đàn bà kia càng thêm bức xúc, đi đến tát liền một lúc mấy cái tát choáng váng vào mặt Diệp Thanh, đồng thời cất giọng lanh lảnh chửi:
- Cái thằng chết tiệt, tao kêu mày lợi dụng tao này thì lợi dụng tao này!
Diệp thanh bị đánh hộc máu mồn, không nhịn được:
- Con mẹ mày, bố mày ngần này tuổi rồi, từ trước đến giờ chưa có con nào dám oánh bố mày! Con đĩ mất nết, lẳng lơ !
Vì bị cái thằng côn đồ tên là “Tam Đao” bẻ oặt tay ra sau, giãy giụa không thoát, nên chỉ dùng miệng nhổ cả máu lẫn nước bọt vào mặt ả kia!
- Ắ~
ả nọ sửng sốt, lập tức đanh dá hét lên, db cao đến 120, qủa thật giống như là giết heo vậy! Những người khác cũng đều ù hết cả tai, không nghĩ được rằng, cái thằng nhỏ Diệp Thanh dũng mãnh vậy, bị người khác túm chặt lại như cầm tù mà vẫn còn dùng nước miếng tấn công người khác được!
Cũng chẳng có bị thương chứ? Bị thương mà ả đó con kêu to vậy được sao, như bị người khác cướng hiếp không bằng vậy?
Chỉ thấy ả dùng tay lau cái mặt đầy bọt máu với nước miếng, lau luôn cả cái mặt mà ả đã trang điểm một cách tỉ mỉ, dần dà, mặt ả nhem nhuốc như cái mặt con mèo hoa vậy, cảm nhận thấy bộ mặt mình dị dạng, liền lúc đó chẳng còn hi vọng gì cứu vãn gương mặt mình nữa! Ả chạy vội về phía Lôi Tam Hổ, kéo tay hắn bĩu bĩu môi vừa khóc vừa nói:
- Ông xã~, người ta ứ muốn sống nữa, hu hu, ứ sống nữa!
- Vậy mày đi chết đi được rồi đấy!
Lôi Tam hổ thấy cái bọ mặt xấu như ma của ả, trong lòng không cầm được khó chịu , một tay đẩy ả ra.
Ả nọ suýt nữa ngã bệt ra, ngay lúc đó liền làm ầm lên:
- Được cái thằng họ Lôi chết tiệt kia, mày chết không có lương tâm! Đến lúc này mày lại ghét bỏ bà à? Bà liều với mày!
Nước mắt, nước mũi, văng ra, vừa kêu vừa khóc lao tới Lôi Tam Hổ đánh trả, móng tay mụ vừa dài vừa nhọ, như một con mèo cái , mãnh liệt cào vào mặt Lôi Tam Hổ , để lại trên mặt hắn năm vết rạch đầy máu!
- Cái con đàn bà này mày điên thật rồi!
Lôi Tam Hổ Tức điên lên, lập tức đánh trả lại ả, chỉ tiếc rằng , hắn quá béo, không nhanh nhẹn linh hoạt bằng ả kia, nhưng mà lại thắng ở chỗ cân nặng, trong chiêu phát đều vững chắc ổn định, thế là đánh nhau ở thế kẻ tám lạng người nửa cân luôn!
Trong phòng mọi người đều không có dám đến giúp đỡ hay hòa giả, nên biết, hai người này đều là cấp trên, giúp ai cũng đều không có lợi, giúp ông chủ đi, thì ả kia không chắc chỉ mấy ngày nữa lại được sủng ái mạnh, đến lúc đó thì, ả kia lại ngáng chân cho một phát, bên cái gối ông chủ hót vài ba câu, thế là cũng đủ đứt rồi, trước đây cũng không phải là chưa từng có tiền lệ! Giúp ả đi,vậy càng không thể! Như vậy thì phải lôi ả ra, mà nó mà giãy rụa thì, không phải là tiếp xúc thân mật rồi sao? Đến ghẹ của ông chủ mà mày còn dám động vào sao? Thật chán sống rồi nhở?
Thế là, “Cường Quỷ”, “Đại Lực”, “Tam Đao” và những người khác đều lộn xộn quay đầu bỏ đi, cố nhịn cười! Mấy thằng cấp dưới lợi dụng cơ hội đều chuồn đi hết, tránh khỏi không nhịn được cười, cái chuyện ồn ào cử ông chủ mà mày cũng dám cười sao? Chán sống luôn!
Diệp Thanh đảo mắt, lập tức nghĩ cách!
Đứng lúc Lôi Tam Hổ cuối cùng cũng đánh chúng được một đòn vào ngực ả, ả dính trưởng ngã thẳng về hướng của Diệp Thanh.
- Cô hội tốt!
Ánh mắt của Diệp Thanh chợt sáng lên, húc mạnh, giãy mạnh một cái, liền thoát ra khỏi tay Tam Đao, hướng về phía trước bồi thêm một phát , túm chặt lấy ả kia, cùng lúc, trong tay nhanh nhẹn như làm ảo thuật, dùng một cây ngân kim điểm vào huyệt thái dương của ả!
- Ắ cái thằng kia mày làm gì thế?
- Thằng chó mau thà bà mày ra!
- Choáng , thằng này sao mà nhiều kim thế, vừa mới khám hết người nó lấy ra một bao rồi mà?
…
Di chuyển liên tục, thay đổi tư thế, mọi người xung quanh lộ xộn kêu thất thanh, Dại Lực, Cường Quỷ, Tam Đao lộ xộn vừa hô vừa lao lên, nhưng thấy Diệp Thanh hét lớn bọn chúng lại co lại như chuột vậy, không dám tiến lên, chỉ dám ở xa vây lại, chửi bới uy hiếp!
Mắt Diệp Thanh long sòng sọc, nói:
- Chúng mày dám tiến thêm một bước tao lập tức một kim cho nó đi luôn, tao chết thì cũng có đứa theo!
- Đừng đừng, Anh tên là Diệp Thanh phải không? Diệp tiên sinh, ngàn lần xin anh bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, mọi chuyện đều có thể thương lượng được mà!
Lôi Tam hổ lau cái mặt đầy mồ hôi của hắn, liền lập tức rối lên, trong lòng lão vẫn còn rất thích con yêu tinh kia, tạm chưa nói đến tình cảm với ả, chỉ đến chuyện lên giường với ả cũng đủ cho lao thấy thèm rồi, lại thêm trong đám bạn tình của hắn thì ả là số một, không ai sánh bằng! Mặc dù vừa rồi đánh mụ hơi mạnh tay nhưng đáy là hắn đánh, chư người đàn bà của mình thằng khác đụng vào đâu có được, mà đặc biệt là lại rơi vào tay kẻ thù thì càng không được!
Cùng lúc đó, mấy thằng đệ đang chốn bên ngoài cũng chạy vào, cầm ống sắt, dao, ... Vây chặt lấy Diệp Thanh.
Diệp Thanh được lắm, một cây kim khống chế ả, đứng đực ở đó mặt không biến sắc, nói:
Bọn mày để tao đi, ra khỏi cửa tao lập tức thả nó ra! Nếu không một kim là mất mạng!
Trong bụng anh ta nghĩ, chỉ cần lên được xe của Tiểu Linh , thì tất nhiên là chạy thoát, quân tử mười năm báo thù chưa muộn, không, phải báo ngay trong ngày, chỉ cần đem bằng chứng cho Vương Binh, phong tỏa cái công xương đen này lại!
Ả kia bị ghì chặt cổ, lại còn bị Diệp Thanh điểm cho một kim vào huyệt thái dương, mụ biết về khả năng dụng kim mãnh liệt và các chiến tích của Diệp Thanh, nên cũng không nghi ngờ Diệp Thanh có thể giết mình, nên lúc đó cũng chẳng dám nói năng gì, chỉ rên rên không lên tiếng, trong lòng vô cùng hối hận, nghĩ bản thân mình sao đen đủi, cử gặp phải cái sao quả tạ này?
- Ông , ông chủ. Hay là chúng ta làm theo lời hắn!
Đại Lực vóc dáng to lớn, gương mặt hiền lành, mặc dù có một thân hình cứng chắc, nhưng tính cách thì nhút nhát, gặp Diệp Thanh giọng cương quyết, thì nhút nhát lùi lại, mồm lắp bắp nói.
“Tam Đao” lập tức vỗ một phát vào lưng hắn quát:
- Cái thằng óc lợn này, làm thế không phải là chúng ta thiệt sao? Để mặt ông chủ vào chỗ nào hả?
Tội nghiệp Lôi Tam Hổ, vừa mới nghe Đại Lực nói xong đang mở cờ trong bụng thì lại được Tam Đao bồi cho một câu làm cho nghẹn luôn không biết nói gì ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.