Chương 214: Thèm phát điên
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh hô to một tiếng, cả ba người chạy như điên.
Chạy ra xa khoảng ba bốn mét, Diệp Thanh sợ chiếc xe phát nổ bất ngờ, liền dang tay ra, kéo lấy hai người kia, ôm vào lòng, rồi đạp chân, bắn xa như tên rời khỏi cung, cuối cùng đáp xuống thảm cỏ mềm mại.
-Bụp
Ninh Não Nhi và Trần Du bị ẩn xuống đất, đầu óc choáng váng, phía trên, Diệp Thanh đè mạnh xuống hai người họ.
Ba người cúi thấp đầu xuống đất, sợ áp lực từ vụ nổi làm tổn thương đầu. Nhìn hình dạng họ lúc ấy trông như con đà điểu bị dọa vậy.
...
...
-Sao còn chưa nổ?
Đời mười mấy giây, vẫn chưa nghe thấy tiếng động, Diệp Thanh không chờ nổi lẩm bẩm, rồi ngóc đầu dậy nhìn. Ôi trời, cái xe vẫn nằm im, lộn ngửa lên trời, tiếc tí tách của dầu vẫn tiếp tục phát ra.
-Hừ, ai nói xe cứ lộn thì nhất định sẽ nổ!
Diệp Thanh nhất thời tức giận, mắng chửi mấy kẻ làm phim, làm ông mày sợ nhảy bắn ra ngoài.
-Diệp Thanh...!
Ninh Não Nhi hơn dỗi, đẩy tay Diệp Thanh ra. Rõ ràng hắn nhân cơ hội đây mà, xem kìa xem kía, cái tay kia kìa, đút vào tận trong áo Trần Du rồi kìa. Sao anh có thể háo sắc thế được chứ. Dù có muốn đút thì phải đút của tôi đây này. Lẽ nào tôi không bằng con nhỏ Ngư Nhi đó?
-Hihi, tôi cũng không biết, tôi cứ nghĩ là sẽ nổ cơ.
Diệp Thanh cười ngượng, giải thích. Đột nhiên, hắn giật mình nói:
-Vừa nãy tình thế nguy cấp, chúng ta có động chạm phải nhau cũng là việc bắt buộc, không phải tôi cố ý đâu.
-Hừ
Ninh Não Nhi hắng nhẹ một tiếng, đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Trần Du cũng bò dậy, chỉ tay về phía xe, than thở:
-Ai, tội nghiệp Não Nhi, chiếc xe yêu thích của cô.
Chiếc xe trông đến là thảm, không biết có thể sửa được không nữa.
Diệp Thanh lại cảm thấy cơ thể đau nhức. Hắn nghiến răng, hít thở.
-Anh sao rồi?
Ninh Não Nhi mềm lòng, trong bụng nghĩ nể mặt anh đứng trước lúc sinh tử bảo vệ hai chúng tôi, nên tôi tha cho anh lần này. Haiz, đàn ông, người nào cũng vậy, lúc nào cũng chăm chăm thừa nước đục thả câu. Mà chưa chắc đã phải vậy, nói không chừng lúc nãy anh ấy là sơ ý thật.
-Diệp Thanh, người anh chảy nhiều máu quá. Anh thấy chóng mặt không?
Trần Du nhớ tới hàng tháng đến ngày mình đều chóng mặt, nên nghĩ người ta chắc cũng vậy, quan tâm hỏi han.
-Có một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu.
Diệp Thanh đáp, hồn đã nhập vào Y Linh bảo tháp.
-Tiểu Vũ Nhi, mau lên, đổi cho ta một bình Kim Sang, chủ nhân của ngươi bị thương rồi.
Rất nhanh chóng, sau khi trừ tám điểm Y Linh, trong túi Diệp Thanh đã có thêm một bình thuốc bột đặc hiệu bằng sứ Thanh Hoa.
-Não Nhi, cô giúp tôi rắc thuốc lên vết thương.
Diệp Thanh đưa bình thuốc cho Ninh Não Nhi, vừa cởi áo ra, vừa nghiến răng chịu đau.
-Được thôi!
Ninh Não Nhi xót lắm. Ôi, anh chàng đáng thương, viết thương trên vai sâu thế kia cơ mà.
Diệp Thanh cởi sạch áo ngoài và áo sơ mi đã bị thủy tinh cứa rách nham nhở, để lộ ra thân hình vạm vỡ. Tuy khắp người chi chít những vết thương và vết máu, nhưng những chỗ không bị thương vẫn hiện ra một nước da trắng ngần.
Trần Du mắt sáng lên:
-Hay lắm công tử Diệp Thanh. Đúng là nhìn không ra. Bình thường trông anh văn sinh nho nhã là thế, không ngờ lại cơ bắp cuồn cuộn thế này. Đã thế còn trắng trẻo, cân đối nữa chứ. Chẹp chẹp, bụng sáu múi kìa, trông thật hấp dẫn, ôi muốn cắn một miếng quá.
Ninh Não Nhi thì không nghĩ nhiều như vậy, cô ả chỉ thấy đáng thương, liều rút ra một tập khăn giấy, vừa lau sạch máu cho Diệp Thanh, vừa rắc thuốc lên vết thương.
Trần Du đứng nhìn, cảm thấy mình hơi vô dụng, bèn đi về phía chiếc xe, mở cốp, lôi hành lí của mấy người họ ra. Lần này đi công tác, ước tính phải đi mấy ngày, nên họ mang theo quần áo để thay.
-Ở đây không có băng gạc, hay dùng áo băng lại cho anh nhé.
Ninh Não Nhi nói rồi, mở vali của mình, lấy ra một chiếc áo trắng vừa sạch vừa thơm, rồi dùng kéo cắt thành từng dài nhỏ, dịu dàng giúp Diệp Thanh băng bó vết thương.
Trần Du ở một bên cười nói:
-Diệp Thanh này, chiếc áo này Não Nhi mới mua năm nay đấy nhé, đắt lắm đó, vì anh mà cô ấy cắt tung rồi nhé. Trên đó còn có mùi của cô ấy nữa đó. Không tin anh ngửi mà xem.
Nói rồi, ả dí mảnh vải vào mũi Diệp Thanh.
Quả nhiên, Diệp Thanh ngửi ngay thấy một mùi nhè nhẹ giống hệt với mùi tỏa ra từ trên người Ninh Não Nhi, thật tuyệt vời. Đó tuyệt nhiên không phải mùi của nước giặt hay mĩ phẩm còn sót lại, khiến tim hắn đột nhiên xốn xang.
-Con bé Ngư Nhi dâm đãng này, sao cậu xấu thế!
Ninh Não Nhi mặt hồng hồng, nong nóng, nhìn Trần Du, mắng một tiếng.
Trần Du bĩu môi, cười bảo:
-Xấu chỗ nào? Tớ nói thật đấy chứ, vốn dĩ là như vậy mà. Cậu xem, Diệp Thanh ngửi kĩ chưa kìa.
-Khụ khụ
Vừa nghe xong câu ấy, Diệp Thanh sặc, ho gay gắt, mặt mũi đỏ rực.
Ả Trần Du này, thật là. Ta vừa mới ngửi có một lát, thế mà ả đã nói toẹt hết ra.
-Được rồi được rồi, đừng nói chuyện linh tinh nữa, mau gọi người đến cứu đi.
Ninh Não Nhi trong lòng vui vui, nhưng vẫn chuyển đề tài.
-Ừ, đi ngay đây.
Trần Du tủm tỉm nhìn Ninh Não Nhi, rồi đi về phía xe, tìm điện thoại và số cấp cứu rồi gọi.
Ninh Não Nhi tiếp tục giúp Diệp Thanh băng bó. Thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào da thịt Diệp Thanh, khiến cả hai người cảm thấy xốn xang, cứ như có điện phát ra. Mùi vị này, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu.
-Diệp Thanh, cảm ơn anh.
Ninh Não Nhi nhớ lại chuyện xảy ra trên xe, Diệp Thanh không màng tới bản thân, bảo vệ cho cô, nên cô rất cảm động, giọng dịu dàng nói.
-Không cần phải cảm ơn, đây là việc tôi nên làm mà.
-Có đau không?
Ninh Não Nhi xót thương vô hạn. Nhớ lại lúc nằm dưới bụng Diệp Thanh, xe lộn vòng vòng, mình và Trần Du vô tình để môi chạm vào “tiểu Diệp Thanh” thì cảm thấy ngượng vô cùng.
-Không đau.
Diệp Thanh lấy lại tinh thần, đứng dậy. Lấy từ vali ra một bộ áo mới, mặc vào. Trong bụng nghĩ, mình là con trái, lúc này mà cũng thút thít như mấy cô gái thì còn ra gì nữa, chẳng phải mất mặt lắm sao. Não Nhi sẽ không tôn trọng mình nữa. Ừ, tuy ta trông giống công tử bột, nhưng ta hoàn toàn không phải là công tử bột đâu nhé.
Lúc này Trần Du cũng đã gọi xong điện thoại, chạy lại báo:
-Trạm 4s gần đây nhất là ở thành phố Cửu Hà, cách đây khoảng trăm hai mươi hay trăm ba mươi cây gì đó. Người ta nói, nhiều nhất 2h nữa sẽ tới nơi.
Tiếp đó, ba người lôi hết các thứ trong xe ra, đặt xuống đất. Cũng may là cps mang theo nhiều đồ ăn, đồ uống, cả khăn giấy nữa, cho nên phải lo chuyện đói khát, vì thế họ vừa ăn vừa nói chuyện.
Diệp Thanh ngồi trên bãi cõ, căm giận chửi mắng:
-Bố nhà nó, mấy cái thằng khốn. Lần sau để tôi nhìn thấy, không đập nát xe nó ra không hả.
Trần Du giơ nắm đấm, hùa theo:
-Đập nát xe nó vẫn chưa hả, tốt xấu gì cũng phải đập cho nó một trận tơi bời mới xứng.
Ninh Não Nhi cười nói:
-Vậy cho cô dẫn đầu đấy.
Trần Du cười mắng:
-Gì cơ, sao lại cho tôi dẫn đầu, nói gì mà khó nghe thế hả. Nếu có dẫn đầu cũng phải để Diệp Thanh chứ. Còn nữa, tôi xinh đẹp hấp dẫn thế này, đi đánh người không khéo bị người ta ăn mất ấy chứ, lúc đấy không phải Diệp Thanh hố lớn rồi sao?
Diệp Thanh nói:
-Sao tôi lại thiệt lớn?
Trần Du đáp:
-Bồ của anh bị người ta ăn mất không phải là thiệt lớn sao?
-Cô là bồ của Não Nhi, không phải của tôi.
Diệp Thanh không còn lời gì để nói. Ả Trần Du này, trước mặt mọi người thì ra dáng thục nữ, thế mà những lúc riêng tư nói chuyện được vài ba câu là kiểu gì cũng nói đến chuyện dâm tục.
Ninh Não Nhi cười mỉm, nhìn Diệp Thanh nói:
-Ngư Nhi muốn làm bồ của anh đến phát điên rồi. Anh phải miễn cưỡng chấp nhận nó đi thôi.
Nghe xong, Trần Du không do dự, lao đến kéo ôm chặt lấy Ninh Não Nhi, cù cù chọc chọc, nói:
-Ai muốn đến phát điên hả, cô mới muốn đến phát điên ấy, nào nào, tại chỗ này này, để Diệp Thanh nhận cô đi này!
Nói rồi, ả đẩy Ninh Não Nhi vào người Diệp Thanh.
Diệp Thanh vội chạy ra:
-Tôi qua bên đường xem thế nào, xem chỗ nào có thể trèo lên được.
Nhìn dáng vẻ hắn hoảng hốt, đau đớn lắm.
Hai ả con gái cười ầm lên. Ninh Não Nhi đẩy tay Trần Du ra, trách yêu:
-Cô xem cô kìa, lại dọa Diệp Thanh sợ phải bỏ đi rồi đấy.
Trần Du bĩu môi nói:
-Xời, ghê thật đấy. Đưa đến tận miệng rồi mà cũng không cần. Nếu là tôi á, tôi cứ ỡm ờ rồi sẽ nhận luôn.
Ninh Não Nhi mắt long lanh, nhìn theo Diệp Thanh, trong lòng thích thí lắm, đáp:
-Người ta trong sáng thuần khiết thế chứ ai lưu manh như cô.
Ả cũng biết, nếu như lúc nãy Diệp Thanh thừa nước đục thả câu, không chỉ ả mà cả Trần Du sẽ mắng, sẽ chửi, sẽ khinh bỉ hắn.
...
Đợi một mạch, ba tiếng đồng hồ trôi qua, đội cứu hộ đã tới muộn. Có xe cẩu, xe kéo, còn có cả cảnh sát giao thông nữa.
Đầu tiên cảnh sát giao thông lấy lời khai rất tỉ mỉ, chụp ảnh các thứ. Rồi đến đội cứu hộ cẩu xe lại mặt đường, dùng xe kéo kéo đi. Ba người Ninh Não Nhi, Trần Du, Diệp Thanh ôm hành lí, đứng sau xe kéo hướng tới thành phố Cửu Hà, nom dáng vẻ rõ đáng thương.
-Ai, xem ra hôm nay không tới được Ninh Thành rồi.
Trần Du than thở.
-Nào, nếu mệt hãy dựa vào vai tôi đâu này.
Diệp Thanh cố cười tươi, đưa người sang mời gọi hai cô gái.
-Xì, nghĩ hay quá nhỉ.
Hai cô nàng không hẹn mà cùng nhìn hắn khinh bỉ. Nhưng chẳng được bao lâu thì đúng là không chịu nổi. Đầu tiên là Trần Du, gối đầu vào vai Diệp Thanh, rồi tiếp đó là Ninh Não Nhi, ho một tiếng rồi cũng gối đầu lên vai Diệp Thanh.
Chiếc xe lắc lư, chỉ một lát, hai nàng đã ngủ say, tư thế bắt đầu thay đổi. Cả người Trần Du nằm hẳn xuống, gối đầu lên chân trái của Diệp Thanh, thậm chí còn để đầu vào giữa hai chân Diệp Thanh. Ninh Não Nhi vẫn nằm trong lòng Diệp Thanh, ôm chặt lấy hắn, đè lên người Trần Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.