Chương 376: Thơm lắm, hôi đâu mà hôi? (1,2)
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Xà Tư Na nghĩ như vậy, lúc này càng thêm nhiệt tình, liên miệng mời An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh gắp thức ăn, còn nói trong thôn không có thứ gì ngon, tay nghề nấu nướng của mình cũng chỉ bình thường, thực sự không biết có hợp khẩu vị của hai người không.
Mặc dù trải qua vài ngày thích ứng, Diệp Thanh và mấy người cũng dần dần quen với thái độ thay đổi chóng mặt của Xà Tư Na, nhưng lúc này vẫn có chút ăn không tiêu.
Có điều thế này chẳng phải cũng tốt hay sao? Gia đình hòa thuận, vạn sự như ý mà!
Diệp Đại Đông liên tục lắc đầu, song lập tức thản nhiên, con người ai chẳng có khuyết điểm? Vợ mình, cũng là có chút thiếu sót, nhưng xét tổng thể thì cũng không phải là người xấu, nếu không mình cũng đã chẳng lấy cô ấy làm vợ rồi không đúng sao?
Cơm nước xong, Diệp Thanh cùng Diệp Tĩnh hai anh em bèn cùng Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, bốn người quây quanh một chiếc bàn đánh mạt chược, tất nhiên là chơi vui thôi chứ không phải kiểu đánh bạc lấy tiền.
Vốn dĩ, Diệp Thanh đề nghị chơi mạt chược bằng bài tú lơ khơ, nào ngờ, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc nhất định phản đối, An Tiếu Trúc thậm chí còn hào hứng nói bản thân từ trước tới nay chưa chơi mạt chược bao giờ, hôm nay nhân cơ hội học tập một chút.
Diệp Thanh đột nhiên thẹn mướt mồ hôi, bé này, khó mà tưởng tượng nổi nếu đến lúc tuổi già, nếu chơi mạt chược cả ngày từ sáng tới tối thì không biết bộ dạng sẽ trông như thế nào nữa? Nhưng đột nhiên liền mỉm cười, người ta chỉ là học một chút thôi mà, cũng chẳng nói là nhất định sẽ mê đánh mạt chược, hay sau này sẽ thường xuyên đánh mạt chược, đúng là mình nghĩ nhiều quá rồi đấy!
Hơn nữa, cứ coi là chơi mạt chược, thì cũng có gì to tát chứ? Cũng chẳng phải là giết người phóng hỏa, hay việc gì tàn bạo vô nhân đạo!
Người ta thường nói, người nào lần đầu tiên đánh mạt chược thường rất hên, quả đúng như vậy, chơi cả buổi chiều, An Tiếu Trúc tuy là người mới nhập môn mà số lần thắng lại là nhiều nhất, còn Diệp Tĩnh, Diệp Thanh với Mã Tiểu Linh trước kia ít nhiều cũng đánh qua vài lần, cho là có chút kinh nghiệm thì lại chẳng thắng được mấy lần, coi như không tranh được “ chỗ” rồi!
Bữa tối vẫn ăn tại nhà, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc vốn định về luôn trong tối nay, nhưng Tôn Tuệ Phân và Xà Tư Na nhất quyết giữ hai cô ở lại, mấy người đàn ông lại còn Cây Táo Nhỏ cũng cực lực mời các cô ở lại, Mã Tiểu Linh đành ngượng ngùng ở lại.
Từ ngày quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ngủ tại nhà bạn trai, hic, không biết họ sẽ sắp xếp thế nào? nghe nói, có vài nhà trong thôn, khi con dâu tương lai về nhà diện khiến, sẽ sắp xếp cho con dâu tương lai ngủ luôn với con trai mình? Mã Tiểu Linh nghĩ đến đây mặt liền đỏ ửng lên, cái gì chứ, làm người ta ngại chết đi được!
- Nếu như họ mà sắp xếp như thế thật, mình cũng kệ, mình muốn ngủ cùng An Tiếu Trúc.
Mã Tiểu Linh lúc này đã chuẩn bị sẵn tinh thần để từ chối, đấy không phải là cô không muốn ngủ cùng Diệp Thanh, mà là vấn đề thể diện, muốn bảo vệ hình tượng của mình trước mặt bố mẹ chồng tương lai, mình còn lâu mới là loại con gái tùy tiện như thế!!
- Chị Tiểu Linh, đang nghĩ cái gì thể?
An Tiếu Trúc kéo kéo ống tay áo của cô, hiếu kỳ hỏi, trong lòng thầm nghĩ, sao một người cởi mở hào phóng như Mã Tiểu Linh lại biết đỏ mặt nhỉ? Chẳng nhẽ... là muốn làm chuyện đó với tên khốn nạn Diệp Thanh? Ôi giời, mắc cỡ chết đi được, mình chỉ cần nhớ lại lúc xảy ra chuyện đó với Diệp Thanh, là mặt không kìm được đỏ ửng lên... chắc chắn đúng rồi, bọn họ qua lại lâu như vậy, còn không biết là đã từng cái đó bao nhiêu lần, hừ , tên dâm dê...
- Không có gì, không có gì, chị đang nghĩ, tối nay hai chị em mình ngủ cùng nhau.
Mã Tiểu Linh cười toét, sự ngượng ngùng rất nhanh cũng biến mất, kéo tay An Tiếu Trúc nói.
- Được đó, được đó.
An Tiếu Trúc vô cùng tự nhiên, vui vẻ nhận lời.
Trong thôn chẳng có trò gì giải trí, An Tiếu Trúc cùng Mã Tiểu Linh xem ti vi một lúc, liền quay về phòng, căn phòng này, vốn dĩ là phòng ngủ của Diệp Thanh, không còn cách nào khác tối nay Diệp Thanh đành phải qua đêm tại phòng khám nhỏ, trong nhà không đủ phòng, Diệp Thanh đành phải chịu thiệt một chút vậy, lại nói, phòng của mình được dành cho hai người đẹp ngủ, thâm tâm hắn sung sướng còn không kịp nữa là, mới nghĩ đến cảnh hai người đẹp trên người không một mảnh vải nằm trên giường của mình, là đã suy tư không dứt, trí tưởng tượng bay cao chín tầng mây rồi, tuy rằng, hắn không có trên giường, haizz, quả là đáng tiếc.
- Điều kiện đơn sơ một chút, hai cháu chịu khó nhé.
Tôn Tuệ Phân đã thay cả bộ giường mới, khăn trải giường mới cho Diệp Thanh, lại còn thêm một chiếc chăn rất dày, cười ha hả nói.
Mã Tiều Thanh lập tức cảm thấy yên lòng, xem ra bố mẹ Diệp Thanh cũng không phải là không thông tình đạt lý, sớm đã an bài đâu ra đấy, hơn nữa cũng rất chu đáo nữa, chẳng hạn như : khăn tay, thùng rác, khăn rửa mặt mới, các loại đồ dùng để rửa mặt vv, bất kể việc to hay nhỏ, đều đã chuẩn bị đủ mọi thứ, ngay cả việc đi tiểu ban đêm cũng được liệt vào danh sách chuẩn bị phục vụ cao cấp này.
- Bác gái, tất cả mọi thứ đều rất tốt rồi ạ, bác mau đi nghỉ sớm đi.
Mã Tiểu Linh cười tươi, lộ ra hàm răng trong suốt lóng lánh.
- Được, được, Diệp à, Tĩnh à, các con ở đây nói chuyện phiếm với hai đứa, mẹ ra ngoài trước nhé.
Tôn Tuệ Phân hướng về Diệp Thanh liên tục nháy mắt, ra hiệu bảo hắn phải thể hiện ân cần hơn chút nữa, sau đó nhìn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cười cười, lòng cảm thấy như được an ủi rồi bước ra ngoài.
Vừa đi, vừa cười, ngày hôm nay, có thể nói là ngày vui nhất trong một năm trở lại đây của bà, cuối cùng cũng được nhìn thấy con dâu tương lai, hơn nữa bà còn khá vừa lòng nữa chứ!
- Bác gái đi thong thả ạ.
- Cám ơn bác ạ.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu trúc vô cùng lễ phép tiễn bà, mãi đến khi ra ngoài cửa, mới cùng nhau quay vào phòng.
- Diệp Thanh, phòng của anh loạn thật đó!
An Tiếu Trúc quan sát căn phòng một lúc, nhăn chiếc mũi ngọc vào, giễu cợt nói.
Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh liền cười, phòng của con trai mà, làm sao có thể so sánh được với khuê phòng của thiếu nữ chứ!
- Thế em giúp anh dọn dẹp một chút đi.
Diệp Thanh buột miệng, trêu chọc nói, trong lòng nói thầm, căn phòng ở thành phố Phù Liễu, cô cũng không phải chưa từng ở qua, cái phòng này so với cái ở thành phố Phù Liễu vẫn còn tốt chán biết không hả?
- Xì, muốn dọn dẹp thì cũng là chị tiểu Linh dọn, liên quái quan gì tới tôi chứ?
Gương mặt xinh xắn của An Tú Trúc hồng lên như quả vải mới chín, giận dữ mắng.
Thực ra, tuy thân là thiên kim tiểu thư, nhưng tuyệt không phải là cái kiểu được nuông chiều hư thân õng ẹo từ bé, từ nhỏ cô đã không còn nhận sự yêu thương của mẹ, bố An Đông Phóng lại là một đại nam nhân, thêm vào đó là công việc rất bận rộn, cũng chẳng có nhiều thời gian để chăm sóc cô, bởi thế từ nhỏ An Tú Trúc đã rất độc lập, thậm chí còn thường xuyên ở lại trường, còn tận dụng thời gian nghỉ hè và nghỉ đông đến những vùng núi nghèo khó, thí dụ như đến Cửu Long làm điều tra thực tiễn nông thôn, điều kiện của gia đình Diệp Thanh để so sánh mà nói, thì vẫn là khá tốt rồi, lại thêm là căn phòng của người đàn ông mà mình thích, cô đương nhiên không chút chê bai.
Sở dĩ nói như vậy, là không muốn thể hiện quá rõ ràng, trước mặt Mã Tiểu Linh phải thể hiện thái độ có chút chán ghét đối với Diệp Thanh.
- Gì thế, sớm như vậy, cũng không ngủ được, không bằng bốn người chúng ta chơi tú lơ khơ ở trên giường đi.
Diệp Thanh ngượng ngùng đề nghị.
Tức khắc, liền gặp phải sự phản đối của ba cô con gái.
Diệp Tĩnh liền quay đầu bước đi, nói:
- Mấy người chơi đi, ba người vừa vặn đấu địa chủ, em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây!
Vừa đi, trong lòng vừa cười thầm, không ngừng chửi thầm: anh đúng là anh trai giỏi, anh muốn ở chung với chị Tiểu Linh và Tiếu Trúc nhiều hơn, thì cũng không cần phải lôi em vào như thế này, tối sẩm tối sờ, bắt người ta làm kỳ đà cản mũi ngại chết đi được, ban ngày thì còn không sao.
Không phải là em không giúp anh, em quả thực là thấy ngượng mà, anh bắt cá hai tay, phận làm em, còn không chấp nhận được nữa là!
Hì hì, anh trai yếu quý, em đi nhé, vừa hay cho anh toại nguyện, còn về hai cô gái đó, anh đối phó nổi, hay không nổi thì lại không phải là việc mà em cần bận tâm nha.
Mã Tiểu Linh tức giận lườm hắn một cái, trợn mắt mắng:
- Anh nghĩ ngon nhỉ, ba người đẹp phục vụ một mình anh con trai, đừng có nằm mơ giữa ban ngày!
An Tiếu Trúc cũng cười đùa mắng:
- Haha, còn không mau cút đi!
Ngay tức thì, cầm gối đầu lên đập vào người hắn, tên tiểu tử này, gan lại to thế, không ngờ lại lớn mật như thế, muốn cùng lúc ve vãn mình với chị tiểu Linh? Đúng là xấu xa mà, chẳng may bị chị Linh phát hiện, thì còn phải nói! Hơn nữa, chị Tiểu Linh với Diệp Tĩnh cũng đều phản đối rồi, mình lại đồng ý, thế chẳng phải quá lộ liễu sao?
- Lòng tốt của người ta, lại bị coi là lòng lang dạ thú, thế mấy người đi ngủ đi, không ngủ được thì đừng có oán trách tôi đấy nhá!
Diệp Thanh bị ba người trách mắng, vừa chột dạ vừa buồn bực, vội vã đi ra ngoài, ỉu xìu chạy mất!
Trong lòng lại cứ than oán, giở trò lưu manh không phải chuyện người bình thường có thể làm được, mình cũng chỉ đề nghi đánh mấy ván bài trên giường mà tim đã nhảy loi choi, đập đến lợi hại, người ta mới hơi chút từ chối, mình đã bại trận thảm hại, haizz, đúng là khâm phục mấy tên mặt dày mày dạn, sống chết cũng quyết làm tới cùng, mặt mình vẫn mỏng lắm!
Sau đó, An Tiếu Trúc liền cời dày, váy, trèo lên giường quấn mình trong ổ chăn, từ túi xách tay rút ra iPad2, bắt đầu ngồi chơi đánh sao, còn Mã Tiểu Linh lại lôi iPhone4S ra, lên mạng xem tiểu thuyết, khoảng 10 phút sau, hai cô gái liền tắt đèn đi ngủ.
- Chị Linh, em ôm chị ngủ nhé, được không?
An Tiếu Trúc chui vào trong chăn của Mã Tiểu Linh, ôm lấy cô, cười he he nói.
Bà Tôn Tuệ Phân mẹ của Diệp Thanh vốn đã chuẩn bị hai chiếc chăn sạch, mỗi người đắp một chiếc.
- Em đừng có giở trò lưu manh nhé.
Mã Tiểu Linh cười nói.
- Chị coi em là dân biến thái chắc, lại còn giở trò lưu manh nữa.
An Tiếu Trúc bĩu môi cười, miệng thì nói không giở trò lưu manh, nhưng đôi tay trắng nõn như ngà voi lại không thật thà chút nào, lúc đầu sờ loạn lên trên người Mã Tiểu Linh, đến nỗi, không cẩn thận lại chạm phải hai nhụy hoa mai trên đỉnh núi trước ngực của Tiểu Linh.
- Em làm gì thế?
Thân thể Mã Tiểu Linh dường như chạm phải điện, vội vàng đẩy cô ra.
An Tiếu Trúc liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng lại không buông tay, ôm chặt lấy Mã Tiểu Linh ngủ, còn dụi chán vào trong lòng cô.
- Oa, ấm quá, mềm mại quá.
An Tiếu Trúc mở miêng khen, Mã Tiểu Linh đang muốn nổi cơn tam bành thì lại nghe thấy An Tiếu Trúc lại nói thêm một câu nữa:
- Cảm giác giống như hổi bé được mẹ ôm vào lòng vậy.
Giữa các câu nói, đủ khiến cho người ta mê muôi và ngây ngất.
- Cái con tiểu nha đầu này!
Mã Tiểu Linh cũng là nghe ra sự bịn rịn đối với mình trong giọng nói của cô, không khỏi nhất thời mềm lòng, tình mẫu tử trong cô trào dâng, chỉ cảm thấy con nha đầu đang nằm trong lòng giống như con gái mà chính mình sinh ra, xoa xoa đầu An Tiếu Trúc,dịu dàng nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm đi.
An Tiếu Trúc ngập ngừng một tiếng, không lâu sau đã thở đều từng nhịp từng nhịp dài, ngủ say giấc nồng.
- Con tiểu nha đầu này
Mã Tiểu Linh giúp cô vuốt vuốt lại mái tóc mềm mại, còn giúp cô đắp lại chăn, ôm lấy thân hình mảnh mai của An Tiếu Trúc, trong lòng không khỏi thầm than thở:
- Em thích Diệp Thanh, chẳng nhẽ em tưởng chị không biết sao?
Tuy nhiên, bảo cô nổi nóng với con nha đầu vừa giống như em vừa giống như con đang nằm trong lòng này, thì cô làm sao cũng không tức giận được.
Hì hì
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh thức dậy, đánh xong mấy lượt thái cực quyền, liền đến phòng của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, đang định gõ cửa, lại đột nhiên cười một cách xấu xa, nhẹ nhàng đẩy cửa lẻn vào.
Cửa không khóa, trong thôn của Diệp Thanh an ninh rất tốt, cực kỳ an toàn, hơn nữa bên ngoài còn có cổng, cửa lớn vẫn đóng, bình thường hắn đi ngủ cũng không đóng cửa.
- Tiểu Linh, Tiếu Trúc?
Diệp Thanh bước vào trong phòng, khẽ khàng gọi hai người, thây hai cô gái không phản ứng gì, liền rón rén bước gần lại, thò đầu vào xem, không khỏi mê tít mắt.
Chỉ thấy, trên chiếc giường rộng rãi, hai mỹ nhân một lớn một bé, kiềm diễm như hoa, ôm nhau mà ngủ, khuôn mặt tươi đẹp cùng khuôn mặt nhỏ xinh thuần khiết dựa sát, hòa lẫn vào nhau, mái tóc ngắn, dài quấn quanh nhau, đều đen nhánh, bóng mượt, bồng bềnh, có lẽ là do chăn quá dày, quá to, hai người cảm thấy hơi nóng, mà vô ý đạp một chút chăn ra, xương đòn tinh tế của Mã Tiểu Linh, và một nửa vai thon, đều lộ ra bên ngoài, tuyết phải nhường hương phải thẹn, trắng lóa, chói mắt vô cùng.
Thâm chí, hương thơm anh đào tỏa ra từ miệng của hai người còn phả vào cùng một chỗ, giống như là vừa mới hôn nhau vậy, quả là làm người ta rung động đến không thốt ra lời.
- Oa, trời à.
Diệp Thanh hoảng sợ kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy thân dưới đột nhiên dâng lên, “phựt” một tiếng, cả chiếc quần bò cũng dựng lên một cột buồm lớn.
- Quá khủng khiếp, quá cám dỗ người ta rồi.
Diệp Thanh có chút không kiềm chế được, thực sự rất muốn lập tức vồ lên, cảnh tượng như thế này, kích thích người ta đến cỡ nào, khiến cho người ta huyết mạch sôi sùng sục đến thế nào chứ!
Có điều, nói cho cùng hắn cũng không phải loại cầm thú, bình thường vẫn còn tự xưng là chính nhân quân tử, lúc này làm sao có thể làm những chuyện như thế chứ? Vả lại, hoàn cảnh cũng không thích hợp đúng không? Mới sáng sớm, người trong nhà có lẽ đều dậy hết rồi, chẳng hạn như bố mẹ ở trong sân đang phơi quần áo, phơi cá khô, thịt khô.
- Này, hai con sâu lớn sâu bé lười biếng kia, dậy thôi!
Ánh mắt dục vọng biến mất trong chớp nhoáng, lập tức lại trở lên trong veo, ho khan lên mấy tiếng, liền nhẹ giọng gọi hai nàng dậy. Cùng lúc, lại giúp hai cô kéo chăn lên, đắp kín đôi vai trần lộ ra, khiến người ta mơ màng đến ánh xuân vô hạn, khuôn mặt nhẹ nhàng mỉm cười.
- Mấy giờ rồi?
Mã Tiểu Linh mở mắt trước tiên, nhìn Diệp Thanh hỏi.
- Tám giờ hơn rồi đấy.
Diệp Thanh nói.
- Ồ, thế thì không sớm nữa rồi.
Mã Tiểu Linh cười cười, lúc nãy cô đã quên mất, cứ tưởng vẫn đang ở nhà mình cơ, bình thường nếu không phải đi làm, lúc này, cô tuyệt đối vẫn đang vi vu trong mộng đẹp, ít nhất cũng phải ngủ đến 12 giờ mới dậy, tuy nhiên hôm nay thì, ở nhà Diệp Thanh, với tư cách là một thành viên tương lai trong gia đình này, thì tuyệt không được tạo ấn tượng nào không đẹp cho bố mẹ chồng, lập tức liền vùng dậy.
- Hì hì, thực ra, em có thể ngủ thêm một lúc nữa, mẹ anh cũng không nói gì đâu, anh chỉ là muốn đến xem các em thế nào, chứ không có ý giục các em dậy đâu.
Diệp Thanh cưởi.
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không tốt.
Mã Tiểu Linh lắc đầu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tối qua, lần đẩu tiên ngủ tại nhà bạn trai, cảm giác đó, kỳ kỳ, khiến người ta không nói rõ được.
Diệp Thanh nhìn khuôn măt thanh tú của Mã Tiểu Linh, đôi môi mềm mại tựa cánh hoa, kịp nghĩ đã lâu rồi không cùng nàng điên loan đảo phượng, trong người không khỏi nóng lên, tiểu Diệp Thanh từ nãy vẫn chưa kịp hoàn toàn ngoan ngoãn nằm yên xuống bây giờ lại mạnh mẽ dựng lên.
- Anh làm gì thế?
Mã Tiểu Linh đi guốc trong bụng hắn, chỉ cần nhìn ánh mắt quen thuộc đó thay đổi, là liền biết được sự thay đổi trên thân thể hắn, không khỏi ngượng ngùng, nhẹ giọng cười nhẹ mắng.
- Nhớ em rồi.
- Nhớ cái gì chứ?
Mã Tiểu Linh cười nói.
- Chỗ nào cũng nhớ.
Diệp Thanh trả lời, sau đó, cúi đầu xuống, cái miệng nhanh chóng hướng về phía đôi môi đỏ mọng của Mã Tiểu Linh thăm dò.
- ứ.
Mã Tiểu Linh mắc cỡ chết được, người đàn ông này, sao lại háo sắc như vậy chứ, trong lòng hắn rõ ràng vẫn còn một cô Tiểu Tiếu Trúc cơ mà, lại còn dám hôn mình trước mặt cô ấy chứ?
Đương muốn dãy dụa, liền bị đầu lưỡi của Diệp Thanh như sông cuộn biển gầm, từng dòng từng dòng điện truyền đến, khiến cho bản thân vốn vẫn chưa tỉnh ngủ lại càng thêm lười biếng, muốn kêu lên, lại sợ làm An Tiếu Trúc thức giấc, hơn nữa, kể cả muốn kêu, cũng không thể nào phát ra âm thanh được, lúc này, hơi thở mùi đàn hương của cô đã bị Diệp Thanh đánh chiếm, sớm đã mất đi quyền chủ đạo rồi!
Trong lòng Mã Tiểu Linh, hai hàng lông mi của An Tiếu Trúc run rẩy, thân thể mềm mại ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, thậm chí cũng không dám cả hít thở mạnh, trong lòng chửi mắng không ngớt:
- Tên Diệp Thanh đáng chết, lại dám làm việc đó với Mã Tiểu Linh trước mặt mình? Anh không sợ em ghen sao, không sợ bão tố nổi lên sao?
Mà nàng hoàn toàn không biết, bản thân vở ngủ lại khiến Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh tưởng rằng cô thực sự vẫn đang ngủ say!
Chừng hai phút sau, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh rời nhau ra.
- Cái đồ xấu xa này, em vẫn còn chưa đánh răng đấy, anh không chê miệng hôi sao?
Mã Tiểu Linh giận dỗi vươn hai cánh tay ra, búng một cái vào chán Diệp Thanh, hờn dỗi vô cùng.
- Thơm lắm, hôi đâu mà hôi?
Diệp Thanh kề miệng sát vào tai nàng thủ thỉ, thầm nghĩ, lúc làm việc ấy, vội điên được, làm gì mà nghĩ được nhiều như thế chứ?
- Đi chết đi
Mã Tiểu Linh đẩy hắn ra, có chút ngại ngùng nói:
- Anh đi ra ngoài kia mau, em phải thay quần áo rồi!
- Hì hì, hai người tối qua không mặc gì đi ngủ à?
Ý nghĩ thô tục của Diệp Thanh lại lanh lẹ nổi lên, cợt nhả hỏi.
Mã Tiểu Linh tức khắc giận sôi lên, trừng mắt nhìn hắn, nhỏ tiếng nói:
- Anh đừng có cái gì cũng phát ngôn linh tinh được không, Tiếu Trúc vẫn ở đây đó.
Lời nói này, khi chỉ có hai đứa với nhau, anh nói gì cũng không sao cả, chẳng may bị Tiếu Trúc cô bé này nghe thấy, thì kẻ làm chị đây còn mặt mũi nào mà nhìn người ta chứ?
- Cô bé còn chưa ngủ dậy mà!
- Anh làm sao mà biết được con bé ngủ dậy chưa, nói không chừng cô nhỏ này còn đang giả vờ ngủ ấy chứ?
Mã Tiểu Linh vừa nói dứt câu, trong lòng đã bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ, Tiếu Trúc có lẽ không phải thực sự giả vờ ngủ chứ? Nhìn thấy mình với Diệp Thanh mới sáng ra đã hôn nhau, ngoài giả vờ ngủ ra cô ấy còn có thể làm gì chứ? Chỉ thấy càng nghĩ càng có khả năng.
Diệp Thanh cũng giật mình sợ hãi, vừa nãy chỉ quan tâm đến ham muốn dung tục, lại quên mất điều này, vội vàng chuẩn bị tinh thần, vốn định đưa tay vào bên trong vuốt ve hai viên ngọc lê, cánh tay cũng ngừng lại, cuống quýt đi ra cửa:
- Thế em thay quần áo đi, anh ra ngoài kia giúp các em chuần bị nước rửa mặt.
Quả nhiên, Diệp Thanh vừa ra khỏi cửa, An Tiếu Trúc nghe được động tĩnh, tức khắc mở mắt, Mã Tiểu Linh xấu hổ ngây ngô ngô, đột nhiên khuôn mặt “đùng” một cái đỏ ửng lên, vội vàng chui tuột vào trong chăn vùi đầu thật sâu vào bên trong.
- Chị Tiểu Linh, dậy đi.
An Tiếu Trúc gọi lên.
- Em dậy trước đi, chị tẹo nữa mới dậy.
Mã Tiểu Linh vừa nghĩ đến âm thanh phát ra từ màn hôn say đắm của cô và Diệp Thanh bị An Tiếu Trúc nghe thấy, thậm chí cảnh nóng mắt ấy lại bị An Tiếu Trúc nhìn thấy, không ghìm nổi thấy mất mặt vô cùng, mặt nóng đến mức có thể rán được cả bánh trứng.
- Thế em cũng ngủ thêm chút nữa.
An Tiếu Trúc vốn dĩ muốn bò dậy, vừa nghe được lời này, lập tức lại chui vào chăn, ôm lấy cổ Mã Tiếu Trúc, kề miệng bên tai cô, nói thầm:
- Thơm lắm, có hôi đâu mà hôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.