Chương 44: Tiện nhân
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Tiểu Miêu, cô đưa tôi đến địa điểm hay chính là nơi này sao?
Diệp Thanh đi tới cửa vũ trường, thấy bên trong rất náo nhiệt, lại nhớ lại thời sinh viên.
Từ sau khi tốt nghiệp, cậu cũng chưa đến vũ trường kiểu này bao giờ.
- Đúng vậy, sao thế? Không tồi chứ?
Lý Tiểu Miêu mỉm cười, lôi Diệp Thanh đi chạy vào trong, đi qua dãy hành lang dài thườn thượt, mua vé vào cửa, rồi đi vào đại sảnh bên trong.
- Không ngờ ở thành phố Phù Liễu này còn có vũ trường, nhớ hồi mình học cấp ba ở đây KTV ( karaoke) còn rất hiếm.
Diệp Thanh cảm thán nói.
- Lúc đó KTV cũng không ít, chỉ do mình ít đến những nơi đó mà thôi.
Hai người bước vào trong đại sảnh chật kín người, tìm một chỗ ngồi.
Chỉ thấy trong đại sảnh ánh sáng mờ ảo, những đèn màu loe loét, có những âm thanh giàu tiết tấu, khiến tai mình rung lên, khiến trống ngực cũng rung theo.
Trên sàn nhảy, không ít người con gái đã cởi áo choàng ra, chỉ mặc những bọ áo mùa hè mát mẻ, mặc những chiếc quần ngắn ngủn, hiện ra đôi chân trắng muốt, nhảy múa rất xung rất kích tình.
Không chỉ trên sàn nhảy, mà bên ngoài còn có không ít thiếu nữ bị không khí đó cuốn hút, cũng bắt đầu vặn vẹo, lộ ra những đường cong gợi cảm, rất bắt mắt.
- Nhiều mỹ nhân quá à.
Hai mắt Diệp Thanh long lanh, không kịp chớp mắt.
- Ngòi ở kia vậy.
Lý Tiểu Miêu thấy chỗ có năm sau chiếc ghế liền nhau không có người ngồi, liền kéo Diệp Thanh tới đó.
- Chỗ này cũng được, chỉ có điều không khí không được tốt lắm.
Diệp Thanh ngồi xuống, mắt nhìn quanh.
- Ở đây khói thuốc nồng đặc, tôi cũng không thích lắm. Nhưng đây là vũ trường mà, đều như vậy hết, cho dù bình thường không hút, khi vào đây cũng phải thử một điếu, như muốn thể hiện vẻ đàn ông vậy. Sao nào, hay là cậu cũng thử một điếu? Tôi sẽ mua cho cậu.
Lý Tiểu Miêu vuốt vuốt mũi nói.
- Tôi không hút đâu, tôi là bác sĩ mà, không được hút thuốc.
Diệp Thanh mỉm cười nói.
Đúng lúc này, lại có sau người đi tớI, ba nam ba nữ, thấy chỗ Diệp Thanh còn nhiều chỗ trống, nên ngồi cạnh. Nhưng cũng chỉ còn bốn chỗ thôi, nên có hai người con gái phải đứng.
- Đánh tiếc quá, còn thiếu hai chỗ nữa.
Một người con gái tóc ngang vai than thở, vừa nói vừa nhìn Diệp Thanh.
- Ồ, vậy nhường mọi người vậy.
Diệp Thanh thấ bọn họ đi cùng nhau, liền mỉm cười nhường chỗ cho họ, Lý Tiểu Miêu cũng đứng lên theo.
Người con gái tóc ngang vai lập tức vui hẳn lên, ha ha cười nói:
- Anh chàng đẹp trai, cảm ơn anh nhiều lắm.
- Cảm ơn người ta, thì ôm người ta một cái.
Một người con gái tóc ngắn trêu nói.
- Đúng rồi đấy, ôm một cái đi.
Những đôi nam nữ khác đồng loạt nói.
- Ôm thì ôm.
Người con gái tóc ngang vai vuốt vuốt cằm, rồi quay người tiến đến cho Diệp Thanh mỉm cười nói:
- Anh chàng đẹp trai, tôi có thể ôm anh một cái được không?
Nói xong, liền giang rộng tay ôm chầm lấy Diệp Thanh.
Diệp Thanh vội xua tay, nói:
- Không cần đâu không cần đâu.
Rồi lôi Lý Tiểu Miêu chạy ra chỗ khác.
Phía sau vang lên những tiếng cười khoái trí.
- Tiểu Ngư, em làm người ta sợ chạy mất rồi.
- Anh chàng đẹp trai kia xấu hổ quá à, em thích rồi đấy.
- Chậc chậc, người đẹp ôm mà con không ôm, đúng là đồ ngốc.
…
Diệp Thanh và Lý Tiểu Miêu đi dọc bên ngoài sàn nhảy tìm chỗ ngồi, Lý Tiểu Miêu cười nói:
- Thế nào, hối hận rồi phải không?
- Đâu có, người ta đùa thôi mà.
Diệp Thanh cứng đầu phủ nhận. Thực ra, lúc người con gái tóc ngang vai đó đến ôm cậu, chỉ tiếc rằng, chỗ đông người, lại là chỗ công cộng, nếu mà là chỗ vắng người có hai người thì tốt biết nhường nào. Hơn nữa, Lý Tiểu Miêu cũng đang đứng đó, làm như vậy sẽ khiến cô ấy ngại.
- Ha ha, người đẹp tự nguyện còn gì nữa, cậu lại không ôm lấy, thật ngốc quá, nếu là tôi, đã ôm chặt lấy cô ấy rồi, tiện tay còn bấu víu vào bộ ngực tuyệt mỹ đó nữa ý.
Lý Tiểu Miêu cười toáng lên, còn mang chút ác ý nữa chứ.
- Thật không chịu nổi cô nữa rồi, có thể không côn đồ như vậy được không? Bình thường thấy cô rất đĩnh đạc cơ mà.
Diệp Thanh cười nói.
- Đấy mà gọi là côn đồ sao? Thế thì cậu vẫn chưa gặp côn đồ thật rồi.
- Ở góc kia có hai chỗ ngồi, chúng ta ra đó ngồi đi.
Diệp Thanh thấy bên góc có một đôi nam nữ đang ngồi đó, có vẻ như chuẩn bị đứng dậy, liền lôi Lý Tiểu Miêu chạy tới.
- Ối!
Đột nhiên, có một người đàn ông mặc bộ véc, để bộ râu , trong rất nghiêm nghị có vẻ ra dáng những người có tiền, va phải Diệp Thanh.
Diệp Thanh kêu nhẹ một tiếng, cũng không nhìn đối phương, hơn nữa dùng tay ôm lấy túi tiền của mình.
Cũng biết những tên trộm, đều giả vờ va vào người khác để đánh lạc hướng rồi lấy trộm đồ của mình.
- Nhạy bén quá.
Gã đàn ông va vào Diệp Thanh khẽ nói.
Diệp Thanh có vẻ sửng sốt nghĩ: nghe giọng nói này quen quá, anh Vương sao?
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, chỉnh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Binh.
Chỉ có điều đang đội bộ tóc giả, đeo chiếc kính, lại gắn thêm bộ râu giả nữa, lại còn mặc vộ véc trong rất lịch lãm nữa, giống như người khác vậy, không cần nói đến ánh sáng mờ ảo của vũ trường, ngay cả ban ngày chưa chắc người thân đã nhận ra. Nếu không phải lúc nãy anh ấy chủ động nói thì mình cũng khó mà nhận ra được.
Vương Binh cười với Diệp Thanh, cũng không nói gì với cậu nữa, hòa vào dòng người rồi đi mất. Diệp Thanh chú ý thì thấy đi bên cạnh cũng có một người giả dạng, trông rất giống Trình Thiết, đang vẫy tay mỉm cười với mình. Diệp Thanh đoán trong đám người này có không ít cảnh sát hình sự, mình cũng không quen bọn họ, nên không nhận ra thôi.
- Ha ha, không biết anh Vương, anh Trình thần thần bí bí như vậy làm gì nhỉ?
Diệp Thanh thầm nói, đang định tiến lên hỏi, nhưng lại sợ làm hỏng kế hoạch của bọn họ, nên cũng không tiến tới, chỉ lôi Lý Tiểu Miêu ra một góc khác.
Đây là chiếc bàn dành cho đôi tình nhân, chỉ có hai chiếc ghế. Lý Tiểu Miêu đang định ngồi xuống, không biết từ đâu một người con gái đẩy Lý Tiểu Miêu ra, rồi ngồi vào chỗ đó.
- Á!
Lý Tiểu Miêu đi dày cao gót, bị đẩy bất ngờ nên ngã nhào xuống nền, Diệp Thanh vội tiến tới kéo cô ấy lên.
- Có sao không, Tiểu Miêu? Chân có bị trẹo không?
Diệp Thanh quan tâm hỏi.
- Ừ, đâu quá!
Lý Tiểu Miêu nhíu mày lại, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, mồ hồ cũng đầm đìa trên trán.
Người con gái mà đẩy Lý Tiểu Miêu chính là y tá Mai Song Song, có thân hình bốc lửa, không một gã đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng cả, vẻ mặt có vẻ vui sướng khi thấy Lý Tiểu Miêu ngã như vậy.
Người đàn ông đi cùng với cô ấy chính là bác sĩ thực tập Phương Xạ Lỗi, ánh mắt cũng toát lên sự lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.