Chương 400: Tìm vài người, thiến hắn!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Thai nhi non mịn, yếu ớt, huyệt vị cũng chưa phát triển hoàn thiện, hơn nữa lại còn thêm đang nằm trong tử cung trong cơ thể người mẹ, còn có cả nước ói bảo vệ, khó khăn trong việc châm cứu thì không cần nói cũng biết, mức độ khó khăn trong đó, nếu không phải là Diệp Thanh, thì e rằng người bình thường cũng khó mà khống chế được, thêm nữa, trên đời còn có cao thủ nào có thể trực tiếp tiến hành châm cứu cho thai nhi trong tử cung sao?
Duy nhất chỗ không được hoàn mỹ chính là, mọi người ở đây, cũng chưa ai nhìn nhận ra chỗ ưu việt trong châm pháp của Diệp Thanh, dù cho là Mã Tiểu Linh, cũng chỉ cho rằng, Diệp Thanh đang châm cứu cho Trần Khiết, chứ không phải cho thai nhi trong bụng nàng.
Châm cứu lần này, vô cùng chậm chạp, ước chừng đã phải hao phí gần một giờ đồng hồ, không thua gì với những cuộc phẫu thuật nhỏ, dù rằng thể lực Diệp Thanh cũng khá mạnh mẽ, nhưng trên bề trán cũng hơi hơi thấy có mồ hôi, Mã Tiểu Linh thấy thế, lập tức săn sóc rất ân cần lau đi mồ hôi trên vùng trán ấy, Diệp Thanh lập tức cảm thấy ấm áp đến cực điểm, trong trí nhớ, ngoại trừ người thân, ví như người mẹ Tôn Huệ Phân, em gái Diệp Tĩnh, dường như chỉ có cô gái này đã từng giúp mình lau mồ hôi.
Diệp Thanh rút kim và dọn dẹp, Trần Khiết nằm trên giường, dường như không còn nhớ gì, cả người như ngơ ngát thừ ra, vừa rồi, một luống khí nóng đang di chảy trong cơ thể chính mình, khiến nàng cảm giác được chỗ thần kỳ.
Diệp Thanh ra hiệu nàng sẽ tiếp tục nằm lại trên giường, đợi nhịp thở trong cơ thể bình phục lại mới đứng dậy, vừa rồi, ngoại trừ chân khí mà mình đưa vào, vẫn còn có luồng khí cơ thể bị dẫn dắt trong cơ thể người bệnh. Nhưng, thường luồng khí trong cơ thể người, so với chân khí thương lê do anh ta tu luyện ra, theo khái niệm là không giống nhau, không cùng là một sự vật
- Bình thường chị có hay cảm thấy rất buồn nôn, lúc nào cũng muốn nôn mửa, không thể ăn được, tinh thần mệt mỏi không còn tí sức?
Diệp Thanh uống một ngụm nước, quay sang Trần Khiết để hỏi chuyện.
- Đúng vậy.
Trần Khiết gật đầu, trong lòng cảm giác yên tâm được phần nào, cảm giác, bác sĩ tuổi trẻ này khá là hay, vẫn rất đang tin cậy , những triệu chứng được liệt kê cũng khá chính xác.
- Chịi là do dạ dày yếu nên ‘khí thai mới bị ngăn lại’ như vậy đấy, vì hư âm nên phải biết bồi bổ thêm loại thuốc bồi dưỡng 《canh thuốc bảo sinh 》để điều tiết lại, tôi sẽ kê một toa thuốc, một lát cho người bốc thuốc cho chị.
Trước ba ngày khai trương khoa cấp cứu của Bệnh viện Ngân Hạnh, là chẩn khám miễn phí, đương nhiên cũng sẽ kiêm luôn tặng thuốc.
“Bảo sinh”, “Bảo sinh”, bảo đảm cô sinh sản thuận lợi, đó chính là một đơn thuốc cực kì nổi danh trong khao sản đấy, trong đó gồm: nhân sâm 7. 5 g, cam thảo 7. 5 g, bạch thuật 15 g, hương phụ tử 15 khắc, ô dược 15 g, trần bì 15 g, những vị thuốc trên nghiền nhỏ ra, mỗi lần dùng 10 g, nước dùng 220 ml, thêm gừng sống 5 miếng, nấu tới khi còn 180 ml, khử trừ ôn phục, hoặc không tốn nhiều thời gian, cứ nghiền thành bột uống cũng được.
- Bác sĩ, cảm ơn anh.
Trần Khiết nghĩ tới cục cưng của mình có khả năng bình phục, không khỏi vui ra mặt, sự đau khổ khôn xiết , bi thương của lúc trước đã bị tiêu tan hết rồi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Chị phải cứng rắn hơn, có chuyện gì thì cứ tìm đến bệnh viện Ngân Hạnh của chúng ta, chúng ta tuy là bệnh viện tư nhân, nhưng thường xuyên tiến hành hoạt động chữa bệnh từ thiện, hơn nữa, đối với chúng ta mà nói, việc kiếm tiền không phải là đặt ở hàng đầu đâu.
Ánh mắt Trần Khiết sáng lên, và mọi người trong bệnh viện Ngân Hạnh, trong đó bao gồm cả Diệp Thanh, cũng tự dưng nâng ưỡn ngực lên vì niềm kiêu hãnh tự hào? Đây là tự hào rằng đó là điều mà bệnh viện, thầy thuốc bình thường có thể làm được sao?
Diệp Thanh bỗng nhiên cảm thấy, thương lê chân khí trong cơ thể mình, dường như lại hùng hồn thêm nữa, không khỏi cảm thấy lạ kì, chẳng lẽ, chân khí này còn có liên quan đến y đức sao?”Thương lê chân khí”, “Thương lê chân khí”, chẳng lẽ nhất thiết phải lấy được lòng dân, thì mới có thể tu luyện thành tài?
Nhưng lại nghĩ tới bên trong có một chiêu “Thiên hạ vô bệnh”, được ghi ở trang cuối của bí kíp, bò. Không gượng ép được, đại khái là chiêu này vừa ra, bệnh tật trên khắp thiên hạ, mặc cho bệnh nặng bệnh nhẹ, lập tức được trị khỏi Diệp Thanh vẫn khâm tiện được ngay, đáng tiếc, chỉ có đoạn giới thiệu ngắn gọn, mà không có châm pháp, tâm pháp cụ thể, tất cả đều lần không ra, lúc lại mơ hồ như rằng đã nắm bắt được điều gì, nhưng rồi mất tập trung một chút thì lại mất hút.
……………………
Những gì được miễn phí thì luôn có lực hấp dẫn nhất, xem bệnh cũng không ngoại lệ, tấm biển chữa bệnh từ thiện ba ngày của bệnh viện Ngân Hạnh khi đưa ra ngoài, thì lập tức lôi cuốn được nhiều người bệnh, lúc Trần Khiết tới thời điểm còn vắng tanh, lúc rời khỏi đã nhìn thấy lối ra xếp hàng dài, bất kể là bên ngoài bệnh viện, cũng xếp cả hàng trăm người
Nhất thời cảm thấy mình có chút may mắn vì đã tới sớm, cũng có chút biết ơn tiểu Sa, khẽ thầm trong lòng, nếu không phải cô gái này lôi kéo mình đến, lại còn giới thiệu nhiệt tình, e rằng mình thật sự bỏ qua này cơ hội, hơn phân nửa là phải hối hận cả đời rồi, và đến khi cục cưng ra đời, ta cũng muốn đến bệnh viện này
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đến cửa chính bệnh viện, ra hiệu hãy bình tĩnh chớ nóng vội, từng người từng người nhé, chữa bệnh từ thiện ba ngày, quyết không nuốt lời, cũng đồng thời đại khái giới thiệu tình hình của bệnh viện, hiện có lý lịch kinh nghiệm, thiết bị …vân vân, cũng xem như là mã quảng cáo, gia tăng bệnh viện thôi
- Ay da, bác sĩ Diệp, hoá ra bệnh viện này là người mở đấy à?
Đột nhiên, trong đám người có một cô gái chạy ra phất tay, cười nói với Diệp Thanh.
- A, thì ra là cô.
Diệp Thanh nhận ra nàng, không ngờ đấy là Giang Lỵ, cũng chính là người mà lần trước quen trong hồ ngâm suối nước nóng, nhận ra cô nàng này , trên người đang mặc bikini đến cầu xin mình cứu chồng cô ta.
Mã Tiểu Linh cũng nhận ra nàng, nhìn nàng mỉm cười gật gật đầu chào
- Ừ, là tôi đây. Tôi cảm thấy hơi bị đầy bụng, vừa lúc nhìn thấy bệnh viện các anh đang chữa bệnh từ thiện, cứ tới đây mở toa thuốc.
Giang Lỵ rộng lượng nói, vốn là, Diệp Thanh là từng đánh qua chồng cô , nhưng sau lại cứu hắn một mạng, Giang Lỵ biết rõ, tuy rằng Võ Đại Dũng không nói, nhưng thật ra trong lòng cũng thừa nhận ân tình này, sự thật đã rành, chính mình gặp phải việc như vậy làm sao có thể không chào hỏi cơ chứ?
- Nếu đầy bụng thì, kê toa thuốc viên Mộc Hương Thuận thì tốt hơn đấy, hay là anh dùng trái cau 12 khắc, gạo tẻ 60 khắc, dùng lửa nhỏ nấu thành cháo, một ngày ăn một chén nhỏ, cũng có thể tiêu hóa thoáng khí.
Diệp Thanh thuận miệng nói.
Sau đó Giang Lỵ ghi nhớ lại, liền chạy ra, nói:
- Vậy thì tôi không cần xếp hàng nữa, dùng phương pháp trị liệu này cũng được rồi.
Như vậy, dường như đã phá bỏ quy tắc, ngay tại chỗ đã có người đứng lên bảo: - - Các người làm ăn như thế nào vậy, ta xếp trước cô ta, sao lại khám cho cô ta trước vậy .
- Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là người quen, mới như vậy sao? Vậy thì rất khiến người ta thất vọng rồi.
Diệp Thanh buồn bực , thật lòng muốn nói: thật ra, tôi và cô ta không quen biết chút nào cả
Mã Tiểu Linh áp tay, mỉm cười khảnh khái, lộ ra một hàm răng trắng tinh, vui vẻ nói:
- Tất cả mọi người không cần vội, chúng ta mở thêm một chiếc bàn, chia làm hai dãy, ừ thì bắt đầu chia nhánh từ anh này nhé,mọi người không ý kiến gì chứ?
Chia làm hai dãy, thời gian chờ sẽ được rút lại ngắn hơn, những người ở đằng sau đương nhiên không ý kiến gì, sau đó, Mã Tiểu Linh liền chỉ bảo đám người Âu Dương Ninh Ninh, rinh chiếc bàn, một cái ghế khác ra, dù sao thì Diệp Thanh cũng am hiểu trung y, cũng không cần đến nhiều dụng cụ phức tạp, trung y tứ chẩn, ngắm, hiểu, hỏi, kê cũng có thể đối phó được.
Bà vợ đã sắp xếp như vậy, thì đương nhiên Diệp Thanh phải ngoan ngoãn phục tùng, ngồi xuống, và nhìn Mã Tiểu Linh mỉm cười, còn nhớ đến lúc còn ở trại chữa bệnh từ thiện Cửu Long, chuyện cũ tình hình ở cốc nhà họ Mạc, khi đó, chính mình và Tiểu Linh đơn thương độc mã, đột nhập vào thôn, thuyết phục toàn bộ già trẻ trong thôn như hiện rõ mộn một ngay trước mắt.
So với y thuật ngày ấy của Diệp Thanh thì nay càng thêm nhạy, các loại bệnh chứng, nếu không tin đưa tay ra xem, kê toa kê đến mỏi cả tay, giải thích bệnh đến nước khang cả họng.
Sau đó, không mấy chốc , không biết là cô y tá nào nói ra, rằng Diệp Thanh là viện trưởng của chúng ta, cô gái tóc ngắn kế bên anh ta là phó viện trưởng, ngay lập tức lôi cuốn càng nhiều ánh mắt bàn tán và bình luận, đại khái là tuổi trẻ thế mà đã làm viện trưởng , quả thực rất tài giỏi, rất nhiều người cũng ngần tuổi này, cũng chỉ là thực tập sinh thôi, hoặc vẫn còn chưa tốt nghiệp.
………………………….
- Ha hả, không ngờ anh Lâm lại đi vào chốn đây, đến Ninh Thành đã lâu như vậy, mới đến thăm tiểu đệ đây, thật không nể tình lắm đấy?
Bờ sông Tần Hoài, trong một nhà hàng cổ kính kia, Đinh Chiêu Quân đang cùng Tông Triệu Lâm nâng cốc vui vẻ, xung quanh, có vài tên lính canh, còn có vài cô gái phong trần.
Từ trước đến nay Sông Tần Hoài đã là nơi phong. nguyệt mặc dù pháp chế xã hội hiện nay, sớm đã thủ tiêu ngành nghề, nhưng lại ngấm ngầm chứa chấp, tỷ như, phàm là khách sạn, cũng thường xuyên có những kẻ nhét một số cạc linh tinh
Những vụ việc này, cấm là cấm không dứt , có kẻ có nhu cầu thì lại có kẻ cung cấp thôi, chính là luân lý kinh nghiệm khảo sát thực tế từ kinh tế học thôi, người quân tử, như Diệp Thanh đây, mặc dù cũng có chút háo sắc, nhưng là tuyệt nhiên không tiếp xúc với loại này.
Ôi chao~
Tông Triệu Lâm khoát tay, cười nói:
- Từ sớm tôi muốn đến thăm hỏi thằng em này rồi, cách biệt Lĩnh Nam năm đó anh trai này cũng là nhớ hoài thằng em này.
Anh ta cùng với Đinh Chiêu Quân sinh tử chi giao từ năm đó, đã cùng lăn lộn ở chốn Tam Giác Vàng, chạy hàng độc, chơi gái, làm qua lính đánh thuê, có thể nói giao tình không phải là ít, hội xã đen đương nhiên cũng có tình hữu nghị của xã hội đen.
- Ta cũng vô cùng tưởng nhớ đến anh Lâm, chỉ có điều không thể ngờ là, nay anh lại nhảy ra ngoài làm ăn đàng hoàng, sao rồi? Có chăng kẻ nào mạo phạm đến anh Lâm của tôi không?
Đinh Chiêu Quân chè môi dường như có chút không đồng tình với cách làm của Tông Triệu Lâm như buôn ma túy , điển hình là muốn lập bài phong đấy, ngươi nói xem một kẻ lăn lộn chốn xã hội đen tối kia. Không ngờ lại nói rằng, đổi nghề đi làm ăn chân chính, còn đòi làm đại lý đồ trang điểm gì đó, có phải chăng cảm thấy đồ trang điểm này có nhiều phụ nữ đẹp lại còn có thể khiến phụ nữ xinh đẹp?
Thử nghĩ xem Tông Triệu Lâm năm đó khi còn ở Tam Giác Vàng đã là tên háo sắc khét tiếng thì sẽ cảm thấy điều đó là rất có khả năng
- Ha hả, không phải anh trai đây nói quá chứ, tuy rằng đã rửa tay gát kiếm, nhưng ở trên mảnh đất Lĩnh Nam một mẫu ruộng còn có hơn ba phần đất kia, còn chưa có người nào dám mạo phạm ông đây.
Bộ mặt Tông Triệu Lâm đầy sắc khái sang lạng, đầy vẻ giàu sang, nhưng lại thích ăn thịt heo quay, gắp nguyên một khối thịt béo cho vào miệng, một bên vướng đầy dầu mỡ, một bên nghinh nghinh kể lể.
- Nói như vậy, là có người ở Ninh thành đắc tội anh Lâm đây rồi?
Đinh Chiêu Quân cũng không phải là kẻ ngu dốt, gã Tông Triệu Lâm này, đến Ninh thành đã bấy lâu nay, cũng không đến chào hỏi mình, nay đột nhiên chạy tới, ắt hẳn là có chuyện muốn nhờ đấy, tuy nhiên, sau này mình đến Lĩnh Nam cũng không thể thiếu sự chiếu cố của anh ta, chỉ cần là chuyện nhỏ, vơ tay giải quyết đi cho rồi.
- Quả thật là có.
Tông Triệu Lâm mị mị cặp mắt đầy thịt kia, thần sắc mãnh liệt chợt lóe qua, trầm giọng nói, “tôi đây nhắm trúng một cô nàng, nhưng lại có một gã kia, mặt dầy dám tranh giành với ta đây, cô gái kia, lại thích cái gã hèn kia. Thật sự khiến người ta nuốt không nuốt không trôi quả nghẹn này.
- Ha hả, tôi cứ tưởng là chuyện gì lớn lao chứ.
Đinh Chiêu Quân khoát tay, cười to và nói:
- Tìm vài người, thiến hắn là được rồi, xem hắn còn làm thế nào đi gái gú nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.