Thần Y

Chương 257: Tranh đoạt cung thể tim.

Hành Xích Đạo

21/03/2013



Ngân châm đó vừa nhỏ vừa dài, gần như đều cắm hơn phân nửa, An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh trông thấy kinh hãi hoảng sợ.

- Diệp Thanh, anh…

Hàn Nhạn Băng còn chưa kịp phản kháng thì hai mắt đột nhiên thất thần, biến thành một tên ngốc ngây ngây ngô ngô rồi.

Diệp Thanh nói:

- Đây là phương pháp châm cứu thôi miên, cưỡng ép thôi miên, mạnh vô cùng, nhưng không cần cậu phối hợp.

Thủ pháp này cũng thoát tự Thương lê thần châm, vẫn là lúc hắn châm cứu cho Lý Tiểu Hổ đột nhiên nghĩ ra tuyệt kĩ dẫn xuất, nhưng chưa từng sử dụng cho người ngoài, không ngờ hôm nay lần đầu ra tay, bất ngờ sử dụng , trong lòng cũng có cảm giác thành tựu.

- Nói, tại sao không muốn làm phẫu thuật cấy ghép tim?

Diệp Thanh như phán quan hỏi.

Hàn Nhạn Băng lập tức như người máy trả lời:

- Em yêu Diệp Tĩnh nếu như dùng con tim người khác để yêu cô ấy, em sợ em không làm được.



Lời này tuy từng chữ từng chữ một bật ra, không có nhịp điệu không có một chút vần luật nhưng không có gì nào có thể áp đảo được phiến tình cảm sắc nhọn.

- Đồ ngốc…, cậu thật ngốc.

Diệp Tĩnh lập tức cảm động, nghẹn ngào quả thực cũng muốn khóc.

Diệp Thanh thực sự sốc cái tên ngốc này, có chủ ý thật muốn tán em gái mình, bao nhiêu tuổi à, đã yêu với đương, Diệp Thanh bỗng chốc run run, lông tơ dựng thẳng, chỉ cảm thấy khắp người đều nổi da gà, nhưng lập tức vui vẻ, nói chung tên ngốc này có lương tâm, ừ , đối với em gái mình rất tốt, ít nhất một mảnh chân tình ?

An Tiếu Trúc chớp chớp mắt, không kìm nổi che miệng cười ha ha, lần này ngươi ngốc rồi, em gái ngươi rơi vào tay giặc rồi, sau này trừng mắt lên mà nhìn cô ấy bị em họ mình bắt nạt, hừm, ai bảo ngươi bắt nạt ta chứ, lần này nói chung là đáng đời, nhưng Hàn Nhạn Băng cũng rất được, những lời ngu ngốc như vậy cũng có thể nói ra, rõ ràng là lúc tên xấu xa đó thôi miên nói ra chân thành cũng không thể chân thành hơn.

- Được rồi, cậu có thể tỉnh rồi.

Diệp Thanh rút ngân châm, dùng bông cồn sát trùng, tức giận quát Hàn Nhạn Băng. Bất kì một thằng con trai nào thấy tiểu tử khác chủ ý dám tán em gái mình, ít nhiều đều không thoải mái, đặc biệt là hai đứa trẻ này còn là học sinh trung học, còn là tình yêu chị em, một đứa lớp 12, một đứa lớp 11, có thể thành được cái gì, để ba mẹ, anh trai và chị dâu biết, vậy còn gì nữa.

An Tiếu Trúc tiếp túc hé miệng lén cười, cô xem dáng vẻ bại hoại nhớn nhác của Diệp Thanh.

Diệp Tĩnh tiếp tục đỏ mặt, như quả táo đỏ, một câu cũng không dám nói chỉ thì thầm trong lòng , anh, anh đừng có mắng em, em nhất định sẽ không bỏ bê học hành, em nhất định thi được Đại Học Ninh Thành gì đó mà anh nói.

Hàn Nhạn Băng mở to hai mắt nhất thời không phản ứng gì.

Diệp Thanh tức giận trừng mắt nhìn gã.

Sau đó, Hàn Nhạn Băng đột nhiên nhớ lại, vừa nãy không phải bị anh vợ tương lai này thôi miên sao, chết rồi, đã nói ra những lời thầm kín trong lòng bất giác liếc Diệp Tĩnh một cái, sau đó chột dạ nhìn Diệp Thanh.

Diệp Thanh nói:

- Cậu thật sự không làm phẫu thuật sao? Cậu chết rồi, em gái ta có thể bị người khác cướp đi.

Hàn Nhạn Băng hét lên không được

Diệp Tĩnh cũng hét lên không được



Sau một hồi lâu, Hàn Nhạn Băng mới ngập ngừng nói:

- Em , em dùng điện thoại lên mạng tìm tài liệu, nước ngoài có nghiên cứu, nói là cơ quan quan trọng của cơ thể con người có một “ tế bào kí ức” thần bí, đặc biệt là tim, càng rõ ràng hơn, sau khi nó được cấy ghép đến cơ thể người khác, hồi ức của khí quan sẽ từ người chuyển đến người cơ thể người khác… Em không muốn dùng tim của người khác để , để…

Diệp Thanh gật đầu, quả thực tình huống này, trong Y linh bảo tháp có xác thực bệnh, có vài thậm chí là vài bệnh đến từ tương lai.

- Anh, thật sự có tình huống này sao? Diệp Tĩnh cũng có chút lo lắng hỏi, Chẳng may Hàn Nhạn Băng biến thành người khác, mình làm sao đối mặt đây? Chẳng may, chẳng may, tính tình hắn thay đổi, không còn thích mình nữa?

Diệp Thanh nói :

- Quả thực là có, từng có một lái xe vận tải hơn 40 tuổi, người thô thiển, từ trước đến nay đều không phải là người đa sầu đa cảm, hắn chưa từng viết một bức thư tình cho vợ hiền, vì hắn 14 tuổi đã bỏ học, trình độ viết văn rất kém, sau đó , sau phẫu thuật cấy ghép tim, có một ngày, người này đột nhiên ngồi trước bàn,bắt đầu viết từng hàng từng hàng thơ tình cho vợ tình cảm trầm bổng véo von, quả thực ngay cả chính hắn cũng không tin được.

Còn có một người, là ông chủ của cửa hàng Fast Food ở London William Corey, trình độ hội họa của hắn cực kém, chỉ bằng với trình độ của đứa trẻ bẩy tám tuổi thôi, nhưng từ sau khi làm phẫu thuật ghép tim xong, kĩ thuật hội họa của hắn nâng lên rất cao, bởi vì, người hiến tim cho hắn là một nghệ thuật gia nghiệp dư say mê nghệ thuật.

- Vậy, làm sao bây giờ?

- Anh Diệp Thanh, em không muốn làm phẫu thuật ghép tim.

Diệp Tĩnh và Hàn Nhạn Băng đều vô cùng lo lắng, rõ ràng đã bị câu chuyện của Diệp Thanh dọa rồi, An Tiếu Trúc cũng bị sửng sốt.

- Ba người ngốc các người biết hay không biết, tính khả năng loại này cực nhỏ.

Sau đó, Diệp Thanh liền kiên trì từ các tầng mặt khoa học, đặc biệt là tầng mặt sinh vật học tế bào, sinh vật học phân tử… Cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho ba người này

Hắn đang suy nghĩ, dù tiểu tử này chủ ý tán em gái mình, cũng không thể thấy chết mà không cứu? Hơn nữa, tình cảm của đôi thiếu nam thiếu nữ này rất trong sáng, hai đứa nhóc này, chắc là ngay cả tay cũng chưa cầm bao giờ, không như mình, động hay không động thì ma thủ di chuyển, vào đến bên trong quần áo của người ta.

Nghĩ đến đây, vô tình liếc An Tiếu Trúc một cái, cô nàng này ngày càng đẹp, dáng người càng thêm mượt mà, chậc chậc, dư vị của đêm đó tuy không nhớ rõ, nhưng cũng hồn bay phách tán

Còn nhìn? còn nhìn? còn nhìn ta móc con ngươi của anh, An Tiếu Trúc khẽ gắt một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Thanh thầm nghĩ, em không nhìn sao biết ta đang nhìn em.

- Em biết, nhưng , tính khả năng nhỏ không có nghĩa là không có, ngộ nhỡ rơi vào em thì sao? Quả thực không dám tưởng tượng.

Hàn Nhạn Băng như từng trải qua thật , trong lòng còn có vẻ sợ hãi.

Diệp Thanh nói:



- Yên tâm, ta đảm bảo, cậu nhất định sẽ không xảy ra tình huống như thế.

- Thật không?

Hàn Nhạn Băng không tin, anh vợ này sẽ lừa người, không đáng tin.

- Tất nhiên là thật rồi.

Diệp Thanh rút dao phẫu thuật ra, phong cách cổ mà đẹp đẽ, sắc bén mà thanh tú, dao hình lá liễu, hoàn toàn không có ánh sáng, nhẹ run , bất ngờ tiếng run rẩy “ vù ”, ngay sau đó, cạnh dao sắc lẹm lóe ra, nhả ra nuốt vào không định, không ngờ dài ra vài tấc ánh hào quang sắc bén màu trắng bạc.

- A

- A

- A

Ba người đồng thời kinh ngạc hô lên

- Anh vợ, anh đang biến ma thuật sao?

Hàn Nhạn Băng sửng sốt, trong chốc lát không biết nói sao, bất ngờ xưng hô trong lòng với Diệp Thanh hô lên.

Diệp Thanh chép miệng, không nói gì.

Diệp Tĩnh xấu hổ đỏ mặt, may mà lúc này bị ánh dao của Diệp Thanh thu hút, không có ai chú ý đến sự thay đổi trong xưng hô của gã, cô tự cho rằng.

- Anh , đây là cái gì? sức mạnh, sao chưa thấy anh thi triển qua.

- Đúng vậy, quả thực sức mạnh là ta nghiên cứu y thuật cổ, vô tình lĩnh ngộ được, ngay cả ba mẹ và đại ca cũng không biết. Loại chân khí này vừa cương vừa nhu, vừa rồi cưỡng ép thôi miên Tiểu Băng cũng là sử dụng thủ pháp này, ta có lòng tin có thể dùng nó để tinh lọc tế bào kí ức của tim của người cung cấp, Tiểu Băng, không nên lo lắng nữa?

- Ồ, ồ

Hàn Nhạn Băng như tên ngốc liên tục gật đầu, càng thêm khâm phục Diệp Thanh, thầm nghĩ, đại cửu ca này thật giỏi, không ngờ có thể từ trong y thuật cổ lĩnh ngộ được công phu thần kì như vậy, quả thực là quá giỏi.

Con ngươi sáng ngời của An Tiếu Trúc nhìn chằm chằm Diệp Thanh, hào quang kì lạ lóe ra, như hắc bảo thạch rực rỡ phát sáng, đáy lòng bình thản vô cùng, tên xấu xa này, nhiều bí mật thật, đêm đó ta cùng hắn điên loan đảo phượng, không gian của chỗ kì quái đó cũng không biết là gì… , trong đầu đang nghĩ đang nghĩ , không kìm nổi hồi ức lại cảnh kiều diễm tạm biệt lần đầu tiên của mình, lập tức trong lòng vừa e thẹn vừa tức giận, răng nghiến kèn kẹt vang lên.

Thấy ba người đều bị mình thuyết phục, trong lòng Diệp Thanh mừng thầm, lại cùng nói lời thấm thía với Hàn Nhạn Băng:

- Về phần chú nói không muốn dùng tim của người khác, xong rồi, xong rồi thích Diệp Tĩnh, đó thuần túy là lời ngu ngốc, thích một người, não không thay não, chú sợ cái gì? Hơn nữa , em gái ta cũng sẽ không để ý, Diệp Tĩnh ?

- Anh

Một tiếng này của Diệp Tĩnh vô cùng hờn dỗi e thẹn, Hàn Nhạn Băng lập tức nghe thấy sững sờ, linh hồn nhỏ bé như cũng bị câu đi rồi.

An Tiếu Trúc vô cùng ghen tị. Ôi, nếu tên xấu xa này đối với mình tốt như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc, hắn là của chị Tiểu Linh.

- Bây giờ, cậu có muốn làm phẫu thuật nữa không ?

Diệp Thanh hỏi

- Em muốn

Hàn Nhạn Băng nhìn Diệp Thanh, nói

- Anh Diệp Thanh, mọi việc đều nhờ anh cả.

Diệp Thanh nói:

- Ta vẫn còn tin tốt muốn nói với chú, cung thể tim đã có rồi, người quyên tặng là một người mắc ung thư giai đoạn cuối của Viện cảnh sát vũ trang thành phố, nhóm máu và các chỉ tiêu khác đều rất hợp với chú.

- Vậy, thực sự quá tốt rồi.

- Tiểu Băng, em được cứu rồi.

Khà khà.

Sau đó, An Tiếu Trúc liền ra cửa gọi Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di lại, mọi người vô cùng vui mừng, cả phòng tràn ngập mừng vui.

- Nè , nghe nói chưa? Nghe nói chưa? Diệp Thanh lại lập được kì công.

- Kì công gì vậy?

- Đứa nhỏ phòng bệnh số 36 biết không ?

- Đương nhiên biết, đến để làm phẫu thuật ghép tim mà, hình như còn là học sinh lớp 11 của trường Nhất Trung Phù Liễu.

- Đúng vậy, trẻ tuổi như thế đã mắc phải bệnh tim, phải làm đổi tim, thật là đau xót.

- Nghe nói chưa, chính là đứa nhỏ này đột nhiên không biết sao, sống chết không muốn làm phẫu thuật ghép tim, ai khuyên cũng không nghe, còn cãi nhau với ba mẹ gã, sau đó Bác sĩ Diệp vừa đến, liền thuyết phục được, các người nói xem Bác sĩ Diệp có giỏi không?

- Ừ, thực rất giỏi, giỏi không thể nhìn ra, Bác sĩ Diệp không những y thuật cao minh, độ hiểu biết cũng cực cao.

- Cũng không phải là, người ta là nhân tài toàn năng.

- Ôi, xem ra, là một bác sĩ đủ tư cách, không những phải hiểu y thuật còn phải hiểu biết các tri thức tâm lí học mới được.

- Ừ, tôi quyết định rồi, đi đăng kí học lớp buổi tối chuyên học Tâm lí học.

Khoa ngoại tim ngực, văn phòng Phó trưởng khoa .

- Mẹ kiếp , đều bị hắn hóa giải rồi.

Bạch Tinh vô cùng căm phẫn nổi giận đùng đùng.

Phan Quảng Tự nói:

- Tiểu tử này thật tài, không thể coi thường được.



Trong lòng càng hận không được Diệp Thanh, mẹ kiếp , cướp đi Mã Tiểu Linh người trong mộng của ta, lúc này lại làm hỏng việc tốt của ông, ông ba của ta hơn 70 tuổi rồi, bệnh động mạch vành vô cùng nghiêm trọng, đợi phẫu thuật ghép tim, không dễ dàng đợi được cung thể tim có nhóm máu phù hợp, điều tốt đẹp này lại bị Hàn Nhạn Băng cướp trước, không được không được, ta phải nghĩ cách mới được.

Bệnh tình Hàn Nhạn Băng càng nghiêm trọng, bất kì lúc nào cũng có khả năng tử vong, trong danh sách người ghép tim tất nhiên xếp số 1, không cũng ngoại trừ Viện trưởng Thịnh Triều Cẩm biết quan hệ của An gia và Hàn gia mà có khả năng cố ý sắp đặt.

- Tên thối tha này sau này sớm muộn cũng có cơ hội xử tử ngươi.

Bạch Tinh nghiến răng, mặt dữ tợn, hung hăng thầm nghĩ, ngay cả Viện trưởng cũng muốn xử lí ngươi, ta không tin, mỗi lần ngươi đều có may mắn như vậy, hắn cũng tra rõ, hóa ra Diệp Thanh quen với bệnh nhân, không trách để hắn giúp làm phẫu thuật ghép tim.

Tên này đúng là chó ngáp phải ruồi, bị hắn nhặt đi cái tiện nghi nhất.

- Phan Quảng Tự cũng tức giận bất bình.

- Ông ba, sức khỏe ông đỡ hơn chút nào chưa?

Phòng bệnh số 31, Phan Quảng Tự đến trước mặt một ông cụ tóc hoa râm, rất thân thiết hỏi han.

- Vẫn thế, làm khó cháu rồi, Tiểu Tự nhi.

Phan Đức Bình tựa vẹo vào thành giường, có vài phần hờn dỗi thở gấp nói với Phan Quảng Tự.

Ông già này, năm nay 72 tuổi, chính là ông ba của Phan Quảng Tự, lúc Phan Quảng Tự còn nhỏ rất yêu mến gã, vì bệnh động mạch vành mà nằm viện, đã ở viện hơn ba tháng rồi, do không thể còn làm thuật thông huyết quản, lại thêm ác tính, tâm thất thất thường, Phan Quảng Tự đã dùng hết cách, dùng các thuốc trị liệu tiên tiến của trong và ngoài nước, cùng với phẫu thuật trị liệu ngoại khoa và ống dẫn tim, nhưng bệnh tình vẫn chưa thuyên giảm.

Bất đắc dĩ Phan Quảng Tự mới tiến hành làm phẫu thuật ghép tim cho ông ba, đợi liền hơn một tháng thật vất vả, cuối cùng cũng trông mong được một cung thể tim, kết quả lại bị bệnh nhân của Diệp Thanh đoạt mất, hơn nữa đối phương còn đến sau, gã làm sao nuốt trôi được ?

- Ông ba, hôm nay cháu tiêm một loại thuốc mới cho người, là hàng nhập khẩu, nhưng sau khi tiêm loại thuốc này, người ông có khả năng khó chịu đôi chút, hơn nữa còn liên tục mấy ngày, ông cố gắng chịu đựng một chút.

Phan Quảng Tự vừa dùng xi lanh rút dịch thuốc vừa mỉm cười như thường nói, nhưng, nếu quan sát kĩ, ánh mắt của gã không yên, không bình tĩnh như ngoài mặt, có cảm giác lo ngay ngáy khi làm việc xấu thậm chí tay rút dịch thuốc cũng bất ngờ run run.

- Ha ha, Tiểu Tự nhi, ta đem toàn bộ xương cốt này giao cho con, tùy con làm gì cũng được, dù con có điều trị ta bị chết ngay tại chỗ ta cũng không trách con đâu.

Phan Đức Bình cười mắng, sau đó không kìm nổi ho khan lên.

- Vậy, con tiêm nhé.

Phan Quảng Tự vén tay áo của ông ba lên, lộ ra cánh tay, sau đó cầm một miếng bông sát trùng, ở cánh tay sát trùng từ từ đẩy thuốc từ xi lanh vào.

Lúc đẩy, tim của hắn nhảy “ thình thịch thình thịch”

Đây là hỗn hợp dung dịch propranolol và verapamil, hai loại này là thuốc chống lại thất thường tâm luật, nhưng nếu cùng lúc sử dụng sẽ ức chế tim mạnh mẽ, hiệu ứng càng mạnh, bất kì lúc nào cũng có rủi ro ngưng tim.

- Cũng không phải là, người ta là nhân tài toàn năng.

- Ôi, xem ra, là một bác sĩ đủ tư cách, không những phải hiểu y thuật còn phải hiểu biết các tri thức tâm lí học mới được.

- Ừ, tôi quyết định rồi, đi đăng kí học lớp buổi tối chuyên học Tâm lí học.

Khoa ngoại tim não, văn phòng Phó trưởng khoa .

- Mẹ nó, đều bị hắn hóa giải rồi.

Bạch Tinh vô cùng căm phẫn nổi giận đùng đùng.

Phan Quảng Tự nói:

- Tiểu tử này thật tài vậy, không thể khinh thường được.

Trong lòng càng hận không được Diệp Thanh, mẹ nó, cướp đi Mã Tiểu Linh người trong mộng của ta, lúc này lại làm hỏng việc tốt của ông, ông ba của ta hơn 70 tuổi rồi, bệnh động mạch vành vô cùng nghiêm trọng, đợi phẫu thuật ghép tim, không dễ dàng đợi được cung thể tim có nhóm máu phù hợp, điều tốt đẹp này lại bị Hàn Nhạn Băng cướp trước, không được không được, ta phải nghĩ cách mới được.

Bệnh tình Hàn Nhạn Băng càng nghiêm trọng, bất kì lúc nào cũng có khả năng tử vong, trong danh sách người ghép tim tất nhiên xếp số 1, không cũng ngoại trừ Viện trưởng Thịnh Triều Cẩm biết quan hệ của An gia và Hàn gia mà có khả năng cố ý sắp đặt.

- Tên thối tha này sau này sớm muộn cũng có cơ hội xử tử ngươi.

Bạch Tinh nghiến răng, mặt dữ tợn, hung hăng thầm nghĩ, ngay cả Viện trưởng cũng muốn xử lí ngươi, ta không tin, mỗi lần ngươi đều có may mắn như vậy, hắn cũng tra rõ, hóa ra Diệp Thanh quen với bệnh nhân, không trách để hắn giúp làm phẫu thuật ghép tim.

Tên này đúng là chó ngáp phải ruồi, bị hắn nhặt đi cái tiện nghi nhất.

- Phan Quảng Tự cũng tức giận bất bình.

- Ông ba, sức khỏe ông đỡ hơn chút nào chưa?

Phòng bệnh số 31, Phan Quảng Tự đến trước mặt một ông cụ tóc hoa râm, rất thân thiết hỏi han.

- Vẫn thế, làm khó cháu rồi, Tiểu Tự nhi.

Phan Đức Bình tựa vẹo vào thành giường, có vài phần hờn dỗi thở gấp nói với Phan Quảng Tự.

Ông già này, năm nay 72 tuổi, chính là ông ba của Phan Quảng Tự, lúc Phan Quảng Tự còn nhỏ rất yêu mến gã, vì bệnh động mạch vành mà nằm viện, đã ở viện hơn ba tháng rồi, do không thể còn làm thuật thông huyết quản, lại thêm ác tính, tâm thất thất thường, Phan Quảng Tự đã dùng hết cách, dùng các thuốc trị liệu tiên tiến của trong và ngoài nước, cùng với phẫu thuật trị liệu ngoại khoa và ống dẫn tim, nhưng bệnh tình vẫn chưa thuyên giảm.

Bất đắc dĩ Phan Quảng Tự mới tiến hành làm phẫu thuật ghép tim cho ông ba, đợi liền hơn một tháng thật vất vả, cuối cùng cũng trông mong được một cung thể tim, kết quả lại bị bệnh nhân của Diệp Thanh đoạt mất, hơn nữa đối phương còn đến sau, gã làm sao nuốt trôi được ?

- Ông ba, hôm nay cháu tiêm một loại thuốc mới cho người, là hàng nhập khẩu, nhưng sau khi tiêm loại thuốc này, người ông có khả năng khó chịu đôi chút, hơn nữa còn liên tục mấy ngày, ông cố gắng chịu đựng một chút.

Phan Quảng Tự vừa dùng xi lanh rút dịch thuốc vừa mỉm cười như thường nói, nhưng, nếu quan sát kĩ, ánh mắt của gã không yên, không bình tĩnh như ngoài mặt, có cảm giác lo ngay ngáy khi làm việc xấu thậm chí tay rút dịch thuốc cũng bất ngờ run run.

- Ha ha, Tiểu Tự nhi, ta đem toàn bộ xương cốt này giao cho con, tùy con làm gì cũng được, dù con có điều trị ta bị chết ngay tại chỗ ta cũng không trách con đâu.

Phan Đức Bình cười mắng, sau đó không kìm nổi ho khan lên.

- Vậy, con tiêm nhé.

Phan Quảng Tự vén tay áo của ông ba lên, lộ ra cánh tay, sau đó cầm một miếng bông sát trùng, ở cánh tay sát trùng từ từ đẩy thuốc từ xi lanh vào.

Lúc đẩy, tim của hắn nhảy “ bụp bụp”

Đây là hỗn hợp dung dịch propranolol và verapamil, hai loại này là thuốc chống lại sự thất thường tâm luật, nhưng nếu cùng lúc sử dụng sẽ ức chế tim mạnh mẽ, hiệu ứng càng mạnh, bất kì lúc nào cũng có rủi ro ngừng tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook