Thần Y

Chương 466: Trước mặt bao nhiêu là thức ăn thơm ngon, sao lạm không ăn?

Hành Xích Đạo

04/09/2013

-Ôi cái đầu của ngươi!Theo ta thấy,là Diệp viện trưởng qua mương lật thuyền ,không có phòng bị gì mới bị người đánh!

-Đúng thế,đúng thế,người có lúc lỡ tay,ngựa có lúc lạc đường!Lập tức,những người vây xem ở đây liền nhao nhao tán thành sự thật đó!

Cùng lúc ấy,lão bá kia cũng nghe thấy được những lời bàn tán ấy,liền thấy hơi h sốc,nghĩ thầm rằng,mình đến khám bệnh,thế mà lại đánh cả viện trưởng?Kể ra cũng hơi quá đáng,liền hừ một tiếng,lúc này chuồn là thượng sách!

Nghĩ đến đây,lão bá liền khua mạnh đôi cánh tay rắn chắc “thiết quyền” của mình một cái,phát ra tiếng cực kỳ hung dữ:

-Còn dám trù ông mày trúng gió,ông gặp mày lần nào đánh lần đó!Hắc điếm,rác rưởi!Ông không không thèm!

Nói xong,dãn đám đông ra và bước đi!

Diệp Thanh nhún nhún vai,cười khổ một tiếng,anh ấy không né,thứ nhất là không hề phòng bị,thứ hai phía sau có Mã Tiểu Linh,mặt sau nữa lại là bức tường và cái bàn,nếu như anh nghiêng đầu tránh đi,người bị đánh chắc chắn là Mã Tiểu Linh,anh ấy sao nỡ được !

Bị đánh đòn rồi biết làm sao bây giờ?Dù sao vẫn không thể quay lại,một lão già tám mươi tuổi còn ức hiếp người khác?Nói ra chắc sẽ bị mọi người cười chết mất!Tới bạn học của Diệp Thanh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt,trong lòng thật ra rất ức chế,sóng to biển rộng như thế nào đều đã từng trải qua rồi,không ngờ lại qua mương lật thuyền!

Nhìn bóng dáng lão bá miệng hùm gan sứa kia dời đi,dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống,Diệp Thanh thở dài một tiếng,chớp chớp bên mắt trái bị thương,không khỏi ở phía sau nói với theo:

-Lão bá,nhớ rõ phải uống thuốc đúng giờ,ngày mốt nhất định phải tới khám lại nhé!

Viện trưởng Diệp này không phải luôn mạnh mẽ cứng rắn sao,nghe nói trước kia ở bệnh viện Ngô Đồng thường đánh người,gần như là chỉ cần ai đó trêu hắn,hắn sẽ đánh ngay!Tại sao lần này lại sợ hãi như vậy?

Đồng thời,mọi người nhìn thấy mắt gấu mèo của viện trưởng lại có chút không nhịn được cười,chỉ có điều đều che miệng,không dám cười ra tiếng!

-Nhìn cái gì,còn không đi làm việc hết cho tôi đi!Đối mặt với những ánh mắt khác thường đó,dù là tiểu Diệp

viện trưởng luôn luôn bình tĩnhlúc này cũng không thể kiềm chế nổi mà lớn tiếng quát!

Mọi người tự nhiên lập tức giải tán,giống như tên trộm tháo chạy vậy!Tuy nhiên rất rõ ràng, bọn họ đều đang rất hưng phấn,quay đầu bước đi, sau lưng,không chừng vẫn còn giễu cợt viện trưởng Diệp của chúng ta!

Cười nhạo lãnh đạo,nói ra việc đáng xấu hổ của lãnh đạo,là những việc làm ưa thích của họ!

Trong phòng khám,lập tức chỉ còn lại có Mã Tiểu Linh và Hoàng Minh Hà!

- Cái đó,tôi

Diệp Thanh quay đầu lại,muốn giải thích một chút,đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ!

-Anh à,hóa ra anh ở tỉnh lị oai phong như vậy à?

Tiếng nói này,nhấn mạnh hai từ “như vậy” và “uy phong”,ý chế nhạo rất rõ ràng!

Diệp Thanh quay đầu nhìn,không ngờ là hai cô bé Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc,đều mang trên mặt nụ cười thoải mái,vui cười hớn hở dò xét anh!Diệp Thanh càng thêm khó chịu không chịu được!

-Sao lại như vậy,anh của em bị người đánh,một chút thông cảm cũng không có,lại còn giễu cợt!

Diệp Thanh nghĩ mà tức hộc máu,đây là em tôi sao,hai cô bé này muốn tạo phản à!

Vừa nãydám mở miệng cười hắn đúng là Diệp Tĩnh rồi!

An Tiếu Trúc vui sướng chạy đến,đấm vào vai Diệp Thanh một cái,nói:

-Còn tưởng rằng anh ở thành phố lăn lộn hoành tráng lắm,cứ nghĩ là đã có chút hiểu biết,rút cuộc thì,ôi,không ngờ anh lại bi thảm như vậy,lại còn ngày ngày bị người đánh!

Diệp Thanh:

-Cái gì mà ngày ngày bị người đánh,một ngày như hôm nay cũng đủ lắm rồi!



Chẳng buồn nói thêm với hai tiểu quỷ này nữa,hai người sao lại đến đây?

Diệp Thanh trách móc

Diệp Tĩnh nhanh miệng nói:

-Có đúng là anh của em không đây,một chút cũng không quan tâm tới chúng em,đợt thi đại học của chúng em đã kết thúc rồi đấy!

An Tiếu Trúc nói:

-Chúng em thi xong đại học rồi,muốn tới tỉnh thành du ngoạn một chút, thoải mái một chút,chẳng lẽ không được sao!

-Hả?

Diệp Thanh lập tức cảm thấy xấu hổ,mấy ngày này bận quá,lúc nào cũng suy nghĩ kế sách chữa bệnh cho bà nội của Nhan Tuyết Khâm,hơn nữa lại mới thăng cấp lên cảnh giới cứu tế thế nhân,tới hành tinh ngoài trái đất chơi đùa một vòng,không ngờ quên mất chuyện quan trọng như vậy của hai cô bé này,thời gian thi đại học còn không gọi nổi một cuộc điện thoại động viên một chút!Hai cô bé không biết sẽ trách mình như thế nào đây!

Nhìn lại lần nữa,quả nhiên,trong ánh mắt An Tiếu Trúc còn có chút bất mãn và u oán!Diệp Thanh liền chột dạ,không dám đối diện với với ánh mắt ấy!

Mã Tiểu Linh tiến lên nói:

-Được rồi,được rồi,em đã biết là bọn nó muốn đến đây rồi mà,tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm đi,còn bây giờ đem cái tên mắt gấu mèo kia đi xử lý một chút!

Mã Tiểu Linh nhìn bộ dạng chật vật của anh,cũng “xì” một cái,không kìm nổi liền bật cười!

-Sao thế này!Tiểu Linh,ngay cả em cũng cười anh sao?

Diệp Thanh liền tủi thân không chịu được,dường như đang bị mấy người phụ nữ này ức hiếp vậy!

-Cười anh là vì thấy anh đáng yêu mà!Mã Tiểu Linh cười sang sảng,lộ ra hàm răng trắng tinh,đưa tay véo lên mặt Diệp Thanh một cái!

Bác sỹ Hoàng khẩn trương quay lưng đi,sắp xếp lại bệnh án,làm bộ như không nghe thấy gì!

Diệp Tĩnh cười dịu dàng,nhìn anh trai và chị dâu tương lại đang liếc mắt đưa tình,hâm mộ không chịu được,nhưng An Tiếu Trúc không khỏi mím mím môi, trong lòng có dâng lên một cảm giác chua xót!

Sau đó,Mã Tiểu Linh đích thân đưa cho Diệp Thanh một ít thuốcchống viêm sưng,lúc này mới an ủi nỗi “oan ức” của hắn, tốt xấu gì Diệp Thanh cũng là vì người bệnh nên mới bị đánh ra nông nỗi này.

-Tiểu Tĩnh,An Tiếu Trúc,các em đến đây như thế nào?Đã nói với người trong nhà chưa?

Diệp Thanh nhìn hai cô bé,đang không ngừng cười trộm,không khỏi sa sầm mặt hỏi.

-Nói rồi,nói rồi,ba mẹ đều đồng ý cho em tới!Đương nhiên là ngồi xe của Tiếu Trúc!

Bím tóc đuôi ngựa của Diệp Tĩnh vung vẩy,hết sức dí dỏm nói.

-Cái gì?hai đứa lái xe tới?Hai đứacon gái,thật nguy hiểm!

Diệp Thanh không khỏi lo lắng hỏi han,đường dài như vậy,lại là đường cao tốc,nếu chẳng may xảy ra tai nạn xe cộ gì thì làm thế nào.

-Không được sao?Kỹ thuật của bổn cô nương đã đạt tiêu chuẩn rồi,có thể làm một tay đua xe được rồi,không hề

Thua kém chị Tiểu Linh,chị Tiểu Linh chị nói là đúng không chứ!

Trong lòng An Tiếu Trúc vui sướng,người này cuối cùng cũng biết quan tâm mình!

-Đúng vậy,đúng vậy,tuy nhiên,Tiếu Trúc,từ sau cố gắng không lái nhanh như vậy nữa nhé,rất nguy hiểm đấy!Mã Tiểu Linh khuyên bảo.

Diệp Thanh lập tức tiếp lời “bắn tiếng đe dọa” nói:



-Khoa cấp cứu của bệnh viện chúng ta,mỗi ngày có không ít người bị đưa vào đây vì tai nạn giao thông!

-Biết rồi,biết rồi,lái xe nguy hiểm,nên cần cẩn thận mà!Em thấy hai người,sao mà giống ba mẹ của em vậy!

An Tiếu Trúc tuy rằng trong lòng đã nghe lọt rồi,nhưng ngoài miệng hãy còn tỏ ra không phục.Người này,toàn coi mình là một đứa trẻ thôi,sao không thấy anh dặn dò chị Tiểu Linh ấy?Thật muốn nói lại, khoản lái xe nhanh ,em còn phải học chị Tiểu Linh nữa đấy!

-Được rồi,được rồi,không nói nữa!Cũng đến giờ ăn cơm rồi,hai đứa chẳng mấy khi tới đây,lại vừa thi đại học xong,hôm nay ca ca tôi mời mấy người ăn ngon một chút!

-Ăn hải sản,phải đắt tiền!

An Tiếu Trúc kêu lên,thầm nghĩ,ai bảo anh thiên vị chị Tiểu Linh,hôm nay em sẽ xử lý anh một trận!

Diệp Tĩnh cũng nói:

-Phải đắt tiền,phải xa xỉ,phải xa xỉ!

-Đi!sao lại lại có người em gái như vậy chứ,không muốn tiết kiệm tiền cho anh mình,toàn theo người ngoài quấy rối!

Diệp Thanh trừng mắt tức giận nhìn cô ,nói đùa.Đối với An Tiếu Trúc,hắn bình thường cũng không dám nhìn thẳng vảo ánh mắt đó,cảm thấy bên trong ẩn chứa một nỗi u oán,làm cho người ta phải thấy sợ!

-Cái gì,lại còn nói em là người ngoài?

Cái này,làm An Tiếu Trúc mất hứng!Miệng lẩm bẩm,nhìn về phía Diệp Thanh,ánh mắt càng thêm sắc bén và u oán,tên khốn này,bản thân đã làm gì chẳng lẽ đã quên rồi sao,lại còn nói em là người ngoài!Em đã sớm là vợ của anh được rồi!Cũng đã bị anh nhập vào rồi!

Mã Tiểu Linh chú ý tới ánh mắt khác thường của An Tiếu Trúc,không khỏi thấy lạ,đảo mắt,nhìn sang Diệp Thanh!

Hào khách đến đại tửu lầu hải sản!

Một phòng riêng trên lầu ba,trang hoàng lộng lẫy,có một cái bàn tròn lớn,một phòng vệ sinh riêng,trên tường treo một màn hình tinh thể lỏnglớn,tranh chữ,đồ cổ,các loại trang trí phong thủy,cảnh vật cực kỳ tao nhã!

Diệp Thanh,Mã Tiểu Linh,An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh bốn người ngồi vây quanh thành một vòng,chọn rất nhiều đồ ăn ngon,tất nhiên toàn bộ là hải sản!

Có điều đồ ăn vẫn chưa mang lên,bốn người trong phòng,vừa vui vẻ ăn quả cây hương phỉ,hạnh nhân,cây điều và đồ ăn vặt,vừa uống trà,nói chuyện phiếm!

Mã Tiểu Linh hỏi Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc thi đại học cảm thấy thế nào,dự định đăng ký vào chuyên ngành nào!

Diệp Tĩnh liền cười cười khiêm tốn *balabala*,trả lời:

-Cảm thấy cũng được ạ,có điều chưa có điểm,chưa biết có đủ điểm vào đại học Ninh Thànhhay không,nhưng mà loại khoa thấp nhất hẳn là không có vấn đề gì!Còn về chuyên ngành,bọn emcòn chưa nghĩ xong,lần này tới đây cũng là định thỉnh giáo hai người,nếu có thể tới trường học khảo sát thực tế một chút,tìm một số giáo viên hiểu về cụ thể tình hình các chuyên ngành và nội dung cơ bản thì tốt!Bây giờ bọn em hoàn toàn vẫn chưa có ý niệm gì cả!

An Tiếu Trúc vừa nãy bị Diệp Thanh chọc tức là “người ngoài”,lúc này đang hờn dỗi,cầm điều khiển từ xa bấm loạn lên.

Bỗng ấn tới một tin tức,ngay tức khắc thu hút sự chú ý của Diệp Thanh!

-Đợi đã,xem cái này đi!Diệp Thanh vội vàng giơ tay lên nói.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh,đồ khốn”An Tiếu Trúc lẩm bẩm,nghĩ thầm trong lòng,tuy nhiên vẫn buông điều khiển từ xa xuống,đặt xuống bàn!

Lúc này,cả Mã Tiểu Linh và Diệp Tĩnh cùng ngừng nói chuyện,dồn hết chú ý vào đấy!

Chỉ thấy một người dẫn chương trình xinh đẹp trên kênh thời sự Ninh Thành,trước kia đã tới bệnh viện Ngân Hạnh phỏng vấn,đang nói tiếng phổ thông cực trơn tru,giới thiệu một đoạn tin tức!

“Xin chào các các bạn xem truyền hình,tôi là Hải Đồng,vừa mới nhận được một tin tức từ phóng viên ngoại tuyến,trên cầu Tần Hoài vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng,một chiếc xe khách đường dài khi vận chuyển hành khách qua cầu dẫn phía nam,cầu dẫn đột nhiên sụp xuống,xe quay cuồng rơi xuống,số người chết chưa xác định,sau đây mời xem hiện trường đưa tin”

Lúc này,từng đĩa hải sản to đã được bưng lên,có tôm hùm hấp,cua hương, trai hấp, sò biển, , tôm hùm Úc, nước sốt nấm chiên rouge trai, dưa chuột biển Liriodendron , nấu biển cặp nấm tre tươi, thịt kho tàu vàng lập cảng,trứng chim bồ câu nướng,hương vị gì cũng đủ cả!

Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc liền thấy hương thơm ngào ngạt mà ăn luôn,Diệp Thanh do dự một chút lại khôngđộng đũa,Mã Tiểu Linh nhìn anh một cái,rồi cũng không động đũa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook