Chương 501: Tựa như rắn lột da, khiến cho ngươi vui sướng đến la hoảng lên!
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn, Hà Diễm Xung, Lý Quốc Đống ba người lại không ngừng cười khẩy, thầm nghĩ , cái thằng tiểu tử họ Diệp, lần này thì đi tong rùi, tự cầm đá đập vào chân rồi hả? Haha, biết sớm là chúng tao không cần ra tay, hiệp hội y sĩ của chúng mày cũng sớm mà tự tìm đường diệt vong, ba người liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tiểu Tịch cũng sợ đến ngây người.
- Diệp...~~ Thanh, cậu giải ~ thích cho tôi việc của Hâm Nhi ngay, không thì ông đây không để yên cho mày đâu!
Vương Trí Bằng tức giận bừng bừng, quay phắt đầu lại, trong ánh mắt sắp phát ra những tia lửa hung hãn, liền xông về hướng Diệp Thanh đang đứng ở một góc ở đại sảnh thét lớn.
Giờ này phút này, phong độ của Vương Trí Bằng mất hết, gân xanh trên trán giần giật, cách xa mười mấy mét liền hướng về phía Diệp Thanh gào rống lên, âm thanh vang dội, khí thế tàn ác khiến người ta rùng mình sợ hãi, quả thực như muốn sắp phát điên lên vậy.
Diệp Thanh lại vẫn thản nhiên cười, phong thái thong dong, ung dung tự tại, điềm nhiên không thèm để ý tới.
Vương Trí Bằng không khỏi càng thêm phẫn nộ, ngoạc miệng chửi ầm lên:
- Mày có phải là người không ? Hâm Nhi đã biến thành thế này rồi, mày còn cười được sao? Mẹ kiếp, mày vẫn cười được nữa hả? Bố mày đây ngày trước bị mày lừa mất trăm ngàn mà còn không thèm tính toán với mày đó!
Diệp Thanh tức khắc có chút ngại ngùng, ho khan hai tiếng, thầm nghĩ, tự dưng nhắc đến chuyện trăm ngàn ấy làm gì chứ, lại còn dùng từ “lừa” nữa chứ, nói ra làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh đây bao nhiêu, mặc dù, lúc ấy, anh đây đúng là lừa mi thật.
Tuy nhiên, nếu như còn không ra mặt, tiến hành trấn an, đoán chừng tên Vương Trí Bằng này thật sẽ tìm mình mà liều mạng một trận, nghĩ vậy liền phong độ lẫy lừng bước đến, cao giọng nói:
- Bằng thiếu gia, không cần lo lắng, lập tức sẽ tốtt ngay thôi.
- Diệp Thanh...
Nhan Tuyết Khâm lo lắng vô cùng, kéo Nhạc Tửu Tịch rẽ đám người ra, chen vào bên trong, lo lắng quan tâm hỏi Diệp Thanh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, có chắc chắn là không có chuyện không? Đương nhiên thâm tâm cô rất tin tưởng Diệp Thanh, chỉ có điều sự thật bày ra trước mắt, khiến lòng cô không thể không rối loạn.
- Á á á ~~~ đau quá, vừa đau vừa ngứa, tôi khó chịu quá!
Trần Hâm cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang cắn cô, không thể chịu đựng được nữa, giơ tay ra liền ôm lấy mặt, mọi người lập tức ồ lên kinh hãi.
Mặt đã biến thành hình dạng như vậy, lại bị gãi một cái thật mạnh, móng tay cô ta dài như thế, chẳng khiến cho gương mặt lập tức bị biến dạng sao, mặc dù, thực chất gương mặt đã sớm bị nhăn nheo biến dạng rồi.
- Đừng động, không được gãi!
Diệp Thanh xông lên lập tức nắm chắc lấy bàn tay mềm mại của cô, kêu lên:
- Cô cố chịu thêm chút nữa, đây là Trú Nhan Đan da rắn, Trú Nhan Đan, hiệu quả của thuốc có chút mạnh mẽ, nhưng cái cũ không đi thì cái mới không đến, toàn thân cô mỗi một tấc da đều sẽ bị lột xuống, giống như sinh một lớp da mới.
Nói vừa dứt câu, mọi người ai ai cũng đều thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hiệu quả lại thần kỳ đến như thế sao?
Lúc này, nhìn kỹ một lần nữa, đúng là như thế thật, lớp da trên mặt Trần Hâm, nhăn nheo dúm dó, đang dần dần tróc ra, trông giống như một mảng da người nhăn nheo khô héo, mỏng như tờ giấy, cảm giác như chỉ cẩn dùng tay miết nhẹ liền lập tức có thể kéo xuống.
Khoảng chừng một phút nữa trôi qua, dưới ánh mắt chăm chú hồi hộp theo dõi của mọi người, Diệp Thanh lúc này mới khẽ mỉm cười, đưa tay hướng lên trên mặt Trần Hâm bóc xuống.
Thời gian đã đến.
Xi xi
Cùng với tiếng bóc nhẹ nhàng, cả khuôn mặt của Trần Hâm liền được kéo xuống, phía sau, dung nhan lộ ra, thực sự là xinh đẹp tuyệt trần.
Cô vốn dĩ có gương mặt hình trái xoan xinh đẹp tuyệt vời, chỉ có điều trên mặt có một ít mụn trứng cá và mấy đốm tàn nhang nếu không chú ý thì sẽ không nhìn thấy, nhưng bây giờ, lột lớp da cũ xuống, da toàn bộ đều là mới sinh, lập tức nét mặt trông hồng hào rạng rỡ, mịn màng mọng như nước, những vết tàn nhang, mụn trứng cá đều biến mất, gương mặt cô lúc này không còn bất kỳ một khuyết điểm nào.
Hoàn mỹ như ngọc.
Khuôn mặt này, tinh tế đến mức không có cách nào có thể hình dung ra được, ít nhất so với dung mạo diễm lệ trước kia cũng phải đẹp hơn đến mười lần, cả người dường như trông trẻ hơn đến vài tuổi.
Nói cách khác, lúc trước là 20, 21 tuổi, bây giờ trông trẻ như cô gái 17, 18 tuổi. Một cô gái đương bước vào tuổi thanh xuân đầy quyến rũ giờ biến thành một bông hoa nhài trắng nõn, non nớt đến không chịu được, bất kỳ một ông chú dung tục thô bỉ nào nhìn thấy cũng muốn xông lên hung hăng giằng xé một hồi, chỉ sợ hòa thượng nhìn thấy cũng lập tức trút bỏ áo cà sa phá giới Phật mà nhảy qua tường ngắt lấy đóa Hồng Hạnh này.
Hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất nhất là, trên người Trần Hâm từng tấc từng tấc da đều được lột xuống thay bằng da mới, bao gồm cả vòng eo thon, đôi chân nuột nà, rốn, mông, núm vú ...và những bộ phận cơ mật khác, nam nhân, cái này các người đều hiểu cả!
Lần này, rất nhiều rất nhiều người đều hét rầm lên, vui mừng sung sướng, ngay cả Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tửu Tịch cũng ngưỡng mộ đến không chịu được, chỉ muốn tranh nhau chụp lại hai viên Trú Nhan Đan còn lại.
Không ai có thể cưỡng lại được.
- Oa, mình muốn điên, mình muốn điên lên mất, anh khẩn trương giúp em mua cho em viên thứ hai, không viên thứ hai và cả viên thứ ba nữa đều mua lại hết!
- Một mình em uống hai viên sao?
- Em uống một viên, giữ lại một viên không được à, đợi đến lúc em 70, 80 tuổi rồi, em lại uống viên nữa, hiệu quả không phải sẽ tốt hơn sao?
Người con trai đó lập tức nhăn nhó mặt khổ sở một lúc:
- Anh sẽ cố gắng, có điều, điều kiện gia đình mình em cũng biết rồi đấy, mặc dù có bảy tám mươi triệu tài sản lưu động nhưng chỉ sợ không đủ tiền mua!
- Em không cần biết, anh nhất định phải mua cho em.
…
- Ôi , lão nương mắt đỏ lên rồi đấy, nhân viên đấu giá, khẩn trương, tiếp tục đấu giá viên thứ hai, lão nương chuẩn bị ra tay!
Đấy là một phú bà trung niên hơn 40 tuổi – cái tuổi hổ lang, lẻ loi một mình tiến lên, không ai đi cùng, đành phải xắn ống áo, đích thân ra trận, định liều mạng đọ sức.
Dạo phố mua đồ căn bản không được gọi là tranh cướp đổ máu gì cả, hơn nữa mua mấy thứ trân châu, trang sức, quần áo thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Giỏi lắm cũng chỉ mười triệu là hết phép, nhưng hôm nay, lão nương phải liều mạng rồi, thực sự là phải đổ máu ra để mà tranh cướp, vì dung nhan, không tiếc bất cứ một sự trả giá nào, thầm nghĩ, kể cả giá tiền tỷ bất luận thế nào cũng phải mua một viên, được, tốt lắm, lão nương hôm nay không mua được thì ngủ cũng không yên.
…
Trong phòng đấu giá vô cùng rối loạn.
Có điều Vương Trí Bằng và Trần Hâm lại không quan tâm nữa, trên người Trần Hâm còn rất nhiều da vẫn chưa lột xuống hết, Vương Trí Bằng liền dắt tay cô hai người cùng đi ra ngoài, định tìm một khách sạn năm sao gần đây, chọn một phòng của tổng thống, làm trước cái uyên ương nghịch nước, chậm rãi giúp Trần Hâm lột từng tấc từng tấc da, sau đó, hihi, lại trồng lên từng tấc da mới của cô từng cây từng cây dâu tây, cái này bạn hiểu mà! Phải dùng môi, dùng lưỡi...
Ngay cả Nhạc Tửu Tịch và Nhan Tuyết Khâm cũng kích động ghê gớm.
- Chị họ, kỳ thực chúng mình hoàn toàn không cần đi đấu giá viên Trú Nhan Đan này.
Nhạc Tửu Tịch đột nhiên nhớ ra, vô cùng hưng phấn nói với Nhan Tuyết Khâm:
- Tên tiểu tử Diệp Thanh đó, nhất định vẫn còn tích trữ không ít hàng, chúng ta hoàn toàn có thể đi tìm anh ta, bảo hắn tặng chúng ta mà!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Vật quý giá như vậy, người ta..
Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tiểu Tịch cũng sợ đến ngây người.
- Diệp...~~ Thanh, cậu giải ~ thích cho tôi việc của Hâm Nhi ngay, không thì ông đây không để yên cho mày đâu!
Vương Trí Bằng tức giận bừng bừng, quay phắt đầu lại, trong ánh mắt sắp phát ra những tia lửa hung hãn, liền xông về hướng Diệp Thanh đang đứng ở một góc ở đại sảnh thét lớn.
Giờ này phút này, phong độ của Vương Trí Bằng mất hết, gân xanh trên trán giần giật, cách xa mười mấy mét liền hướng về phía Diệp Thanh gào rống lên, âm thanh vang dội, khí thế tàn ác khiến người ta rùng mình sợ hãi, quả thực như muốn sắp phát điên lên vậy.
Diệp Thanh lại vẫn thản nhiên cười, phong thái thong dong, ung dung tự tại, điềm nhiên không thèm để ý tới.
Vương Trí Bằng không khỏi càng thêm phẫn nộ, ngoạc miệng chửi ầm lên:
- Mày có phải là người không ? Hâm Nhi đã biến thành thế này rồi, mày còn cười được sao? Mẹ kiếp, mày vẫn cười được nữa hả? Bố mày đây ngày trước bị mày lừa mất trăm ngàn mà còn không thèm tính toán với mày đó!
Diệp Thanh tức khắc có chút ngại ngùng, ho khan hai tiếng, thầm nghĩ, tự dưng nhắc đến chuyện trăm ngàn ấy làm gì chứ, lại còn dùng từ “lừa” nữa chứ, nói ra làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh đây bao nhiêu, mặc dù, lúc ấy, anh đây đúng là lừa mi thật.
Tuy nhiên, nếu như còn không ra mặt, tiến hành trấn an, đoán chừng tên Vương Trí Bằng này thật sẽ tìm mình mà liều mạng một trận, nghĩ vậy liền phong độ lẫy lừng bước đến, cao giọng nói:
- Bằng thiếu gia, không cần lo lắng, lập tức sẽ tốtt ngay thôi.
- Diệp Thanh...
Nhan Tuyết Khâm lo lắng vô cùng, kéo Nhạc Tửu Tịch rẽ đám người ra, chen vào bên trong, lo lắng quan tâm hỏi Diệp Thanh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, có chắc chắn là không có chuyện không? Đương nhiên thâm tâm cô rất tin tưởng Diệp Thanh, chỉ có điều sự thật bày ra trước mắt, khiến lòng cô không thể không rối loạn.
- Á á á ~~~ đau quá, vừa đau vừa ngứa, tôi khó chịu quá!
Trần Hâm cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang cắn cô, không thể chịu đựng được nữa, giơ tay ra liền ôm lấy mặt, mọi người lập tức ồ lên kinh hãi.
Mặt đã biến thành hình dạng như vậy, lại bị gãi một cái thật mạnh, móng tay cô ta dài như thế, chẳng khiến cho gương mặt lập tức bị biến dạng sao, mặc dù, thực chất gương mặt đã sớm bị nhăn nheo biến dạng rồi.
- Đừng động, không được gãi!
Diệp Thanh xông lên lập tức nắm chắc lấy bàn tay mềm mại của cô, kêu lên:
- Cô cố chịu thêm chút nữa, đây là Trú Nhan Đan da rắn, Trú Nhan Đan, hiệu quả của thuốc có chút mạnh mẽ, nhưng cái cũ không đi thì cái mới không đến, toàn thân cô mỗi một tấc da đều sẽ bị lột xuống, giống như sinh một lớp da mới.
Nói vừa dứt câu, mọi người ai ai cũng đều thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hiệu quả lại thần kỳ đến như thế sao?
Lúc này, nhìn kỹ một lần nữa, đúng là như thế thật, lớp da trên mặt Trần Hâm, nhăn nheo dúm dó, đang dần dần tróc ra, trông giống như một mảng da người nhăn nheo khô héo, mỏng như tờ giấy, cảm giác như chỉ cẩn dùng tay miết nhẹ liền lập tức có thể kéo xuống.
Khoảng chừng một phút nữa trôi qua, dưới ánh mắt chăm chú hồi hộp theo dõi của mọi người, Diệp Thanh lúc này mới khẽ mỉm cười, đưa tay hướng lên trên mặt Trần Hâm bóc xuống.
Thời gian đã đến.
Xi xi
Cùng với tiếng bóc nhẹ nhàng, cả khuôn mặt của Trần Hâm liền được kéo xuống, phía sau, dung nhan lộ ra, thực sự là xinh đẹp tuyệt trần.
Cô vốn dĩ có gương mặt hình trái xoan xinh đẹp tuyệt vời, chỉ có điều trên mặt có một ít mụn trứng cá và mấy đốm tàn nhang nếu không chú ý thì sẽ không nhìn thấy, nhưng bây giờ, lột lớp da cũ xuống, da toàn bộ đều là mới sinh, lập tức nét mặt trông hồng hào rạng rỡ, mịn màng mọng như nước, những vết tàn nhang, mụn trứng cá đều biến mất, gương mặt cô lúc này không còn bất kỳ một khuyết điểm nào.
Hoàn mỹ như ngọc.
Khuôn mặt này, tinh tế đến mức không có cách nào có thể hình dung ra được, ít nhất so với dung mạo diễm lệ trước kia cũng phải đẹp hơn đến mười lần, cả người dường như trông trẻ hơn đến vài tuổi.
Nói cách khác, lúc trước là 20, 21 tuổi, bây giờ trông trẻ như cô gái 17, 18 tuổi. Một cô gái đương bước vào tuổi thanh xuân đầy quyến rũ giờ biến thành một bông hoa nhài trắng nõn, non nớt đến không chịu được, bất kỳ một ông chú dung tục thô bỉ nào nhìn thấy cũng muốn xông lên hung hăng giằng xé một hồi, chỉ sợ hòa thượng nhìn thấy cũng lập tức trút bỏ áo cà sa phá giới Phật mà nhảy qua tường ngắt lấy đóa Hồng Hạnh này.
Hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất nhất là, trên người Trần Hâm từng tấc từng tấc da đều được lột xuống thay bằng da mới, bao gồm cả vòng eo thon, đôi chân nuột nà, rốn, mông, núm vú ...và những bộ phận cơ mật khác, nam nhân, cái này các người đều hiểu cả!
Lần này, rất nhiều rất nhiều người đều hét rầm lên, vui mừng sung sướng, ngay cả Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tửu Tịch cũng ngưỡng mộ đến không chịu được, chỉ muốn tranh nhau chụp lại hai viên Trú Nhan Đan còn lại.
Không ai có thể cưỡng lại được.
- Oa, mình muốn điên, mình muốn điên lên mất, anh khẩn trương giúp em mua cho em viên thứ hai, không viên thứ hai và cả viên thứ ba nữa đều mua lại hết!
- Một mình em uống hai viên sao?
- Em uống một viên, giữ lại một viên không được à, đợi đến lúc em 70, 80 tuổi rồi, em lại uống viên nữa, hiệu quả không phải sẽ tốt hơn sao?
Người con trai đó lập tức nhăn nhó mặt khổ sở một lúc:
- Anh sẽ cố gắng, có điều, điều kiện gia đình mình em cũng biết rồi đấy, mặc dù có bảy tám mươi triệu tài sản lưu động nhưng chỉ sợ không đủ tiền mua!
- Em không cần biết, anh nhất định phải mua cho em.
…
- Ôi , lão nương mắt đỏ lên rồi đấy, nhân viên đấu giá, khẩn trương, tiếp tục đấu giá viên thứ hai, lão nương chuẩn bị ra tay!
Đấy là một phú bà trung niên hơn 40 tuổi – cái tuổi hổ lang, lẻ loi một mình tiến lên, không ai đi cùng, đành phải xắn ống áo, đích thân ra trận, định liều mạng đọ sức.
Dạo phố mua đồ căn bản không được gọi là tranh cướp đổ máu gì cả, hơn nữa mua mấy thứ trân châu, trang sức, quần áo thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Giỏi lắm cũng chỉ mười triệu là hết phép, nhưng hôm nay, lão nương phải liều mạng rồi, thực sự là phải đổ máu ra để mà tranh cướp, vì dung nhan, không tiếc bất cứ một sự trả giá nào, thầm nghĩ, kể cả giá tiền tỷ bất luận thế nào cũng phải mua một viên, được, tốt lắm, lão nương hôm nay không mua được thì ngủ cũng không yên.
…
Trong phòng đấu giá vô cùng rối loạn.
Có điều Vương Trí Bằng và Trần Hâm lại không quan tâm nữa, trên người Trần Hâm còn rất nhiều da vẫn chưa lột xuống hết, Vương Trí Bằng liền dắt tay cô hai người cùng đi ra ngoài, định tìm một khách sạn năm sao gần đây, chọn một phòng của tổng thống, làm trước cái uyên ương nghịch nước, chậm rãi giúp Trần Hâm lột từng tấc từng tấc da, sau đó, hihi, lại trồng lên từng tấc da mới của cô từng cây từng cây dâu tây, cái này bạn hiểu mà! Phải dùng môi, dùng lưỡi...
Ngay cả Nhạc Tửu Tịch và Nhan Tuyết Khâm cũng kích động ghê gớm.
- Chị họ, kỳ thực chúng mình hoàn toàn không cần đi đấu giá viên Trú Nhan Đan này.
Nhạc Tửu Tịch đột nhiên nhớ ra, vô cùng hưng phấn nói với Nhan Tuyết Khâm:
- Tên tiểu tử Diệp Thanh đó, nhất định vẫn còn tích trữ không ít hàng, chúng ta hoàn toàn có thể đi tìm anh ta, bảo hắn tặng chúng ta mà!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Vật quý giá như vậy, người ta..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.