Chương 252: Tưởng mày là ai mà ra oai chứ
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh nói:
- Anh làm không đúng, tất nhiên tôi phải nói rồi, vừa nãy tên béo đầu trọc kia cậy thế, hung tợn, nếu tôi không vội vàng tới kịp, người bạn này của tôi sớm đã bị hắn làm nhục rồi!
Nói xong liền chỉ vào Tả Tiểu Thanh.
- Đừng có lắm lời! Hiện nay tôi chỉ thấy các người gây thương tích cho người khác thôi!
Cát Đại Tiêu không hài lòng, chỉ vào Diệp Thanh, vài người bên Tả Tiểu Thanh , lớn tiếng quát.
- Mấy người này toàn bộ theo ta về lấy khẩu cung, chính sách của Đảng chúng ta là thẳng thắn khoan hồng, kháng cự sẽ xử lí nghiêm, các người chỉ cần thật thà, giải thích rõ ràng tất nhiên có thể được xử lí hoan hồng!
Hừ, Diệp Thanh sẽ không đi đâu, kẻ ngốc mới đi! được hưởng khoan hồng sao? Vài người này chẳng qua là thiên vị đám côn đồ kia, có thể khoan hồng xử lí sao? xử lí khoan hồngđám người đócòn được! Mình cùng hắn đi về đồn công an, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao!
- Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian nhàn rỗi!
Diệp Thanh cười cười một tiếng, nói. Nếu làm rõ thái độ của tên cảnh sát này, Diệp Thanh tất nhiên không nhân nhượng! giằng co nhau, người chịu thiệt là chính mình thôi.
- Hảo tiểu tử, chống lại lệnh sao?
Cát Đại Tiêu lớn tiếng quát, nhảy lên trước một bước, bàn tay to tóm lấy, muốn khóa lấy Diệp Thanh!
- Chống lại lệnh? Không phải là đi lấy khẩu cung sao? Ha ha, giấu đầu cuối cùng cũng lòi đuôi rồi!
Diệp Thanh trừng mắt, giơ chân đá, lấy công đại thủ, bước tới, nhằm hướng giữa lưng đối phương!
Dù sao Cát Đại Tiêu cũng là cảnh sát lâu năm, thân thủ cũng rất phi phàm, liền nghiêng người tránh, lánh qua, cùng lúc đó, duỗi tay dò súng giữa lưng, Diệp Thanh thu chân, chuyển người, theo như hình với bóng, gần như là lúc tay đối phương sờ đến bao súng, chưa moi ra, đã bị Diệp Thanh hung hăng vặn lại đoạt súng, nhanh như chớp, đã đoạt được súng của hắn!
Ba tên cảnh sát kinh hãi hoảng sợ, đều vội móc súng ra chuẩn bị bắn, Diệp Thanh vung tay, lập tức Cát Đại Tiêu thân thể to lớn đó như bù nhìn rơm bay ra ngoài, đụng vào ba tên cảnh sát kia, ba tên cảnh sát đó liền vội vàng né tránh, đúng lúc này chỉ nghe thấy ba tiếng “phịch, phịch, phich” nhẹ vang lên, ba gã cảnh sát cầm súng trên tay phải, “ Huyệt Nội Quan” ở cổ tay, gần như đồng thời bị 3 cây ngân châm sắc bén dài 2 thốn đâm trúng!
- Bịch , bịch, bịch!
ba chiếc súng liền rơi xuống đất..
Diệp Thanh liền tiến lên ba bước, vung tay, ép ba tên cảnh sát lại, sau đó cúi người chụp tới liền thu ba khẩu súng lục vào trong túi, nhanh như chớp!
- Ngươi, ngươi dám hành hung cảnh sát?
Ba tên cảnh sát kia vô cùng kinh hãi, nhất là bọn họ đều là người mới vào nghề, mới gia nhập đội ngũ còn chưa được mấy tháng, làm sao gặp qua tên “tội phạm” hung hãn như Diệp Thanh, ngay cả đến cảnh sát cũng dám đánh, còn dám cướp súng?
Cát Đại Tiêu bà dậy, mạnh miệng la lớn:
- Tiểu, tiểu tử, nếu ngươi không muốn ngồi tù, ngoan ngoãn trả lại súng!
Nghe giọng điệu này như thế nào cũng đều không vững tâm.
- Còn dám hoành hành?
Diệp Thanh trừng mắt, uy hiếp nói.
Tả Tiểu Thanh liền vội vàng kéo Diệp Thanh:
- Thôi đi, đừng làm sự việc lớn thêm nữa!
Cô đang nghĩ, Diệp Thanh còn đánh nữa, chọc vào đám cảnh sát này, tất nhiên hậu quả sẽ không tốt.
Còn vài nhân viên làm việc cũng nhao nhao khuyên bảo, các cô vừa mới hưng phấn, lúc này cũng có chút sợ hãi, Diệp Thanh không những đả thương người, hiện nay còn hành hung cảnh sát, bọn họ đều là nữ nhi, gan nhỏ hơn rồi!
Diệp Thanh cũng khó xử, trả lại súng cho bọn họ, chẳng may đối phương trở mặt, chĩa súng vào mình phải làm sao? Mình có thể tránh được , đám người Tả Tiểu Thanh e rằng không tránh được! đạn đã lấy ra rồi? Vậy cũng không thể đảm bảo trên người đối phương không còn dự trữ! Nếu không trả, vậy so với tội danh chống người thi hành công vụ còn lớn hơn! Tóm lại, trả cũng không xong mà không trả cũng không xong.
Đang lúc suy nghĩ, một cảnh sát của đối phương lại nói lớn!
- Tôi đã thông báo với đại đội hình sự, nói với mi luôn, anh họ ta là Phó đội trưởng, đợi anh ta đến, ngươi sẽ lãnh đủ!
Tên thân hình gầy yếu nghiêng ngả, xem gương mặtvẻ rất non nớt, không quá 21 tuổi!
Cát Đại Tiêu vừa nghe thấy lời này, lập tức mắt sáng, Vương Tiểu Tinh này, tuy rằng mới đến không lâu, nhưng trong hệ thống công an có hậu thuẫn, nghe nói anh họ của gã thương pháp như thần, so với mình loại công an đường phố có thể mạnh hơn gấp hai ba lần, nhất định có thể thu phục tên ngốc không biết trời cao đất dày này.
Diệp Thanh cười nói:
- Vậy được, tôi đợi anh họ của cậu đến!
Thầm nghĩ, đại đội cảnh sát hình sự không phải là địa bàn của Vương Binh, anh họ của ngươi giỏi, có thể giỏi hơn Vương Binh sao! Cảm thấy có chút ngượng ngùng, luôn làm phiền người ta, vậy sao được, vì thế khẽ thở dài.
Ba gã cảnh sát kia thấy thế, còn tưởng rằng hắn sợ, lập túc thoải mái hẳn, Cát Đại Tiêu dữ dằn cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ cần chú trả lại súng cho bọn ta, chúng ta tuyệt đối không làm khó chú!
Trong quá trình làm việc đánh mất súng, mất mặt thì đã đành, nhưng cũng bị xử phạt!
Diệp Thanh lắc đầu cự tuyệt, sau đó ra hiệu đám người Tả Tiểu Thanh lên lầu, một mình mình ở dưới là được. nhưng các cô tuy sợ nhưng cũng nghĩa khí đều không muốn để mỗi Diệp Thanh ở dưới này.
Lực lượng hai bên giằng co, cái tên béo trọc đầu kia có đồng lõa giúp sức cũng gắng mặc quần áo vào, tất nhiên gã da dày thịt béo dù không mặc quần áo cũng không bị cóng chết, chỉ có điều khó coi thôi!
Diệp Thanh nói:
- Nếu không đưa đi bệnh viện, gã phải đau đến chết!
Gã béo đầu trọc kêu lớn như giết lợn vậy:
- Mẹ mày, đau chết trước tiên cũng muốn xem mày bị tóm đã! Ông mày chính là chứng cứ mày đả thương người! lần này không làm cho mày biết điều, ông mày không phải họ Chư!
Diệp Thanh lập tức hơi buồn cười, người này không ngờ quả thực họ Chư! “ chư” họ này tuy rất hay nhưng dùng cho gã, có chút buồn cười!
Chỉ chốc lát sau, lại một xe cảnh sát rú ầm ĩ tới, dừng ngay cửa lớn!
Vương Tiểu Tinh lập tức hưng phấn tràn trề chạy ra, hướng vào người đang đến la lớn;
- Anh, cuối cùng anh đã đến rồi! a , sao chỉ có mình anh vậy?
Người nọ liền tức giận khiển trách :
- Một người còn chưa đủ à? Chú cho rằng là đánh giặc à!
Giọng nói rất vang dội, uy thế kinh người!
- Anh, tiểu tử đó thân thủ rất lợi hại, đều đoạt súng của chúng em rồi, lát nữa anh phải vô cùng cẩn thận, tốt nhất trước hết nên khống chế người, tiến vào trước hết cho hắn một đạn hãy nói!
Vương Tiểu Tinh nhỏ tiếng dặn dò.
- Chế cái đầu ngươi! đừng để ta xấu hổ nữa!
Gã cảnh sát hình sự bỗng chốc gõ vào đầu Vương Tiểu Tinh một chút, trừng mắt nhìn mắng.
- Anh, sao anh lại đánh vào đầu em?
Vương Tiểu Tinh vô cùng hờn tủi trách móc, nhưng, người anh họ này là chỗ dựa vững chắc của gã ở đội cảnh sát, hơn nữa lại rất uy nghiêm, nên không dám tranh luận với y!
Vương Tiểu Tinh theo sau anh họ gã cùng tiến vào phòng, ánh mắt đắc ý khiến ba người Cát Đại Tiêu lập tức vui mừng khôn xiết, mẹ nó, không dễ dàng à, cuối cùng viện binh đến rồi, tuy rằng súng đã bị người cướp đi, xấu hổ một chút, may mà Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự là người một nhà, sẽ không nói ra ngoài đâu.
Hắc, nghe nói thương pháp của người này rất lợi hại, lúc này phải hung hăng xử lí tên tiểu tử kia! Hành hung cảnh sát? Chỉ cần mang về đồn, cho dù người là hảo hán sắt, cũng thành bột cho ông nhào nặn!
- Ha ha, Diệp Thanh, tiểu tử này ngày càng lợi hại!
Bất ngờ, đối phương không l rút súng tác chiến với tên tiểu tử đó, trái lại còn cười hi hi chào hỏi!
Vương Tiểu Tinh lập tức há mồm trợn mắt, tên tiểu tử này rút cuộc là ai, không ngờ ngay cả anh họ ta cũng khách khí như thế?
Trong lòng Cát Đại Tiêu kinh hãi vô cùng, trong lòng hô to, xong rồi, xong rồi, lần này đã chọc vào người không nên chọc rồi!
Còn hai gã cảnh sát còn lại và 5 tên côn đồ cũng vô cùng ngạc nhiên, dường như cổ họng đang bị nhét một viên gạch!
Đám nhân viên làm việc trong tiệm củaTả Tiểu Thanh lập tức yên tâm, may mà, người quen của Diệp Thanh đến! ha hả, tbác sĩ Diệp Thanh thật giỏi, quả thực như chị Não Nhi thường nói, quan hệ rất rộng! không ngờ, không ngờ ngay cả đại đội cảnh sát hình sự cũng có người quen, đặc biệt, còn khách khí như vậy với hắn!
Nếu để các cô biết, ngay cả Chủ tịch Thành phố, Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, Tư lệnh Khu đều rất tộ trọng Diệp Thanh, nếu biết được hết càng thêm giật mình!
- Ha ha, anh Trình, thật không ngờ là anh!
Diệp Thanh có vài phần may mắn, Trình Thiết là người quen của Vương Binh, nếu không thì, chắc cũng phiền phức lắm đây.
Vì thế khẽ mỉm cười, giao nộp 4 khẩu súng đưa cho Trình Thiết, Trình Thiết tức giận hô một tiếng:
- Còn không lại đây lĩnh súng! Thật xấu hổ thay cho các người!
Đám người Cát Đại Tiêu, Vương Tiểu Tinh lập tức vội vội vàng vàng chạy lại, thu lại súng của chính mình!
- Sự việc là thế nào vậy? sao mỗi lần gặp cậu đều là cùng người khác đánh nhau thế?
Trình Thiết nhìn 5 tên côn đồ bị thương còn có 4 cảnh sát bị đoạt súng ai cũng ủ rũ, không khỏi hiếu kì hỏi.
Diệp Thanh liền trần thuật đơn giản lại toàn bộ sự việc đã xảy ra một lần, tuy cậu nói rất giản lược, nhưng Trình Thiết là người thế nào, kinh nghiệm phá án rất phong phú, đ suy nghĩ một chút, liền thấy rõ, cảnh tưởng tỉ mỉ cũng đoán được bẩy tám phần.
- Còng mấy tên côn đồ này lại cho ta, dẫn về thẩm vấn kĩ càng.
Trình Thiết chỉ năm tên côn đồ quát đám người Vương Tiểu Tinh.
- Anh họ…
Vương Tiểu Tinh vẻ mặt ngượng ngùng,có chút không muốn.
- Sao,còn không làm?
Trình Thiết trừng mắt, tức giận quát!
- Mau mau!
Là Cát Đại Tiêu là kẻ lõi đời, nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lấy ra còng tay, gọi vài đồng nghiệp đi còng mấy tên côn đồ!
- Anh Tiêu , không phải như thế chứ!
Kim Mao Sư Vương bị ấn ngược, giãy giụa kêu lên, bộ dạng thật đáng thương!
Cát Đại Tiêu lập tức tức giận tát gã một cái, ra hiệu câm miệng! mẹ mày, đây là lúc nào rồi, còn dám gọi thân thiết như vậy? ngươi không muốn sống à!
Kim Mao Sư Vương hiểu ý, lập tức im miệng, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo đối phương, nghĩ thầm, đi vào đồn rồi còn không phải là địa bàn của mình, lập tức sẽ được thả ra?
Không ngờ, Trình Thiết lại nói:
- Thôi, đem mấy tên này đến đại đội hình cảnh đi, cậy thế làm bừa cũng là mộ chuyênt án lớn, phải nghiêm khắc xử lí!
Lần này, vốn tên béo trọc đầu bị trọng thương càng chùn hết chân, đứng vài lần đều đứng không nổi, khự hẳn xuống đất hừ hừ! cơ thể gã vốn to lớn, người khác có kéo cũng không kéo được, cuối cùng Cát Đại Tiêu và Vương Tiểu Tinh hợp lực mới nâng được hắn lên xe!
Diệp Thanh nói:
- Tên này bị trọng thương, phải nhanh đưa đến bệnh viện!
Vốn dĩ Diệp Thanh cũng muốn trị gã, nhưng mình đã đánh đập, sao có thể trị, để hắn chịu đau một hồi mới là báo ứng!
Trình Thiết gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, liếc em họ leo kheo của mình một cái, lắc đầu, thầm nghĩ, Tiểu Tinh này, ngày càng không ra gì cả, cả ngày xen lẫn với kẻ lõi đời Cát Đại Tiêu, không hư hỏng mới lạ, Ừ, tìm cơ hội tốt dạy bảo hắn, hoặc phải tìm cách dựa vào quan hệ điều hắn đi đồn công an khác tốt hơn!
- Diệp lão đệ, tôi đi đây!
Trình Thiết vẫy vẫy tay, tiến ra ngoài phòng, chỉ trong chốc lát, hai xe cảnh sát đã biến mất trong màn đêm!
Cuối cùng cửa hàng Spa cũng trở về yên lặng, các khách ở trên tầng nghe thấy động tĩnh, lũ lượt xuống dưới, hoang mang mà bỏ đi, phỏng đoán đều đã bị hoảng loạn nhất định!
Tả Tiểu Thanh chỉ huy nhân viên quét dọn cái đống hỗn độn ở đại sảnh, không ngừng oán hận:
- Hài, trải qua nhốn nháo như vậy, làm ăn của cửa hàng sẽ xuống dốc! Tôi không biết giải thích thế nào với chị Não Nhi!
Diệp Thanh nói:
- Đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn. yên tâm đi, tôi đi nói với Não Nhi, bảo đảm cô ấy sẽ không trách em!
Sau đó Diệp Thanh lưu lại số điện thoại của Vương Binh và Trình Thiết, nói với các cô về sau nếu còn kẻ nào đến quấy rối có thể tìm họ giúp đỡ.
Trấn an xong, Diệp Thanh liền cáo từ. Đi không bao xa, thấy một cửa hàng bán hoa đang mở, hoa tươi bên trong rất tươi, tọa hình rất đặc biệt, nhất thời máu trong tim trào dâng, tiến vào mua một bó hoa hồng rực rỡ, gói cẩn thận lại vô cùng động lòng người!
- Ừ, may mà Tiểu Linh vẫn chưa tan làm, cầm bó hoa đi đón cô ấy, không phải là một việc lãng mạn sao?
Trong lòng Diệp Thanh lập tức rất đắc ý, Kia kìa, ai nói anh không lãng mạn, ai nói anh không biết tặng hoa? Đó đều là trước kia thôi!
Thật ra, tính cách của hắn có chút hướng nội, trong quan hệ nam nữ luôn luôn không làm sao chủ động, nếu quan hệ hai người chưa xác định, có đánh chết hắn, hắn cũng không tặng hoa! Điều đó tương phản với cái gọi là “tình Thánh”!
Đối với “tình Thánh” mà nói, tặng hoa đã rất được, đó là “phí lãng mạn”, phải tặng cho người con gái xa lạ hoặc đang là mục tiêu tìm hiểu, đó mới gọi là “phí lãng mạn”.
......
- A , Tiểu Tĩnh, sao em lại ở đây?
Vừa mới vào phòng cấp cứu , thì đã thấy một bóng hình quen thuộc, dáng người yểu điệu, tóc đuôi ngựa, còn mặc bộ quần áo chính mình mua, không phải là em gái mình còn là ai ?
- Anh!
Diệp Tĩnh lập tức vui mừng gọi lớn, sau đó dón rén lại đón, nhưng Diệp Thanh đoán ý qua lời nói và sắc mặt cũng có vài phần lo lắng giữa lông mày của cô!
- Sao vậy, Tiểu Tĩnh?
Diệp Thanh vừa mới hỏi, ánh mắt lại một lần nữa quét đến bóng hình quen thuộc, người con gái này mắt sáng răng trắng, làn da mịn màng,dáng người cao gầy, cằm đầy, khoác một áo khoác nỉ màu đen ngắn, càng có vẻ khí chất xuất trần, phảng phất giống như tiên nữ, đúng là An Tiếu Trúc!
- Tiếu, Tiếu Trúc…
Diệp Thanh có chút nói lắp, vội vàng giấu bó hoa hồng trong tay ra sau! Không biết vì sao, hắn không ngờ lại ngượng ngùng! ở trước mặt người con gái này, dường như chột dạ!
Ái, ai bảo mình đã bắt nạt người ta chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.