Chương 22: Phần đầu
Hựu Lam
10/12/2021
Chuyện rằng, khi Vong Xuyên chẳng chứa.
Hắn đang đứng nơi địa phủ U Minh, nhìn mọi người – hẳn phải gọi là những linh hồn khác chuẩn bị đầu thai, bơi qua sông Vong Xuyên, bước lên cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, quên yêu hận sinh thời, rồi nhập vòng luân hồi.
Nhưng hắn không theo được.
Hắn chưa thể bơi qua sông Vong Xuyên, chưa kịp uống bát canh Mạnh Bà, hắn không thể khống chế cơ thể hắn, cứ như hắn chỉ là khán giả tùy ý chu du chốn địa phủ.
“Chín tháng sót hồn, Vong Xuyên chẳng chứa.” Bên tai hắn văng vẳng giọng nữ khàn khàn này suốt, tựa đang niệm một câu thần chú trong sách cổ nào đó một cách chân thành.
Hình như hắn từng nghe câu này ở đâu rồi.
Hắn mê man đứng đó, không ai giải thích gì cho hắn cả.
Hắn nhìn bao linh hồn đầu thai. Cuối cùng cũng có một tên quỷ sai chú ý đến hắn. Quỷ sai ngắc ngứ:
– Thời chưa tới đâu… Vong Xuyên chẳng chứa… cứ thế mà đi…
Rồi có người đẩy hắn thật mạnh vào vòng luân hồi. Hắn chưa kịp cảm nhận đớn đau gì thì quanh hắn tối đen như mực…
Dường như hắn mới chỉ trải qua một giấc mơ dài vậy.
Hắn mở mắt, nhìn rõ xung quanh, nhất thời không biết hắn đang ở đâu.
Cho đến khi có ai đó gọi hắn.
– A Ngân!
Lần kế tiếp Phong Vô Ngân gặp lại Thẩm Mặc Lam, ấy là năm năm sau khi hắn mở mắt, gặp trong trấn Thanh Thủy.
Chỉ là, hắn chẳng còn là “Phong Vô Ngân” nữa.
Thật không ngờ. Hắn đổi tên, đổi thân phận, và sống lại.
Thân phận mới của hắn tên là Phong Ngân, na ná tên cũ, nhưng là con trai duy nhất của một nhà nhỏ trong trấn Thanh Thủy.
Biết trấn Thanh Thủy ở đâu không? Trấn Thanh Thủy cách cái trấn mà hắn từng sinh sống đến trước năm mười sáu tuổi kia không xa lắm. Hắn còn tự hỏi, có khi nào do đời trước hắn bảo tả hộ vệ với hữu hộ vệ rải hắn về trấn cũ nên hắn mới chuyển thế vào trấn Thanh Thủy hay không.
Hắn vẫn còn nhớ, có người niệm chú bên tai hắn. Tuy nhiên, hắn chưa bơi qua sông Vong Xuyên, chưa uống canh Mạnh Bà mà, dưng bị đẩy vào vòng luân hồi. Lòng hắn nặng nề, chợt hắn hiểu cái lúc hắn đọc sách cổ, tra ra dấu hiệu của Dẫn Sót Hồn, cùng với cái cụm “Vong Xuyên chẳng chứa” mang ý gì rồi.
Sông Vong Xuyên chảy dưới cầu Nại Hà, nước Vong Xuyên hầm trong canh Mạnh Bà.
Hắn chuyến thế vào thời gian năm năm sau khi hắn ra đi. Do sông Vong Xuyên chẳng chứa hắn, hắn nhớ hết mọi chuyện kiếp trước, nhớ tình yêu cố chấp của hắn, nhớ hắn trao mọi thứ cho y. Lúc này, sau khi chuyển thế, mọi chuyện cứ như một giấc chiêm bao vậy, giờ hắn chỉ mới tỉnh thôi.
Thì ra đây mới là Dẫn Sót Hồn chân chính.
Nửa hồn nửa phách còn lại của kiếp trước chuyển thế vào kiếp này.
Trấn Thanh Thủy không được xem là một nơi phồn hoa náo nhiệt, được cái rượu hoa đào ở đây vang danh thiên hạ. Nhân sĩ giang hồ cũng thường ghé trấn Thanh Thủy chỉ để nhấp một bầu rượu. Thế nên rượu chè dồi dào, quán mọc như nấm, đáp ứng nhu cầu của khách nhân.
Nhà của Phong Ngân có mở một quán rượu nhỏ, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng. Nay hắn mười sáu rồi, trước khi nửa hồn phách kia của Phong Vô Ngân nhập vào thì Phong Ngân là một con ma ốm dặt dẹo. Năm năm trước, Phong Ngân lâm bệnh nguy kịch, suýt đi đời làm ma, thầy thuốc không cứu được. Sau đó hắn tỉnh lại, bắt đầu mạnh khỏe mà sống tiếp, năng lượng tích cực vô cùng, tục truyền hắn là kỳ tích của cái trấn Thanh Thủy này.
Chỉ mỗi Phong Vô Ngân biết, đứa nhỏ Phong Ngân kia không chịu nổi nữa, đi thật rồi.
Hắn phụ việc trong quán rượu, trang trải cuộc sống. Tuy bận rộn hơn kiếp trước, nhưng hắn rất vui lòng. Thỉnh thoảng rỗi tay, hắn còn nghe ké khách nhân bàn chuyện giang hồ, tự hòa mình vào không khí hành tẩu ấy.
Giang hồ vẫn như cũ.
Chỉ có dăm câu chuyện lạ, rằng lễ thành thân của Trần Thiếu Thanh năm đó có biến cố gì lớn lắm, tự dưng gã bị cổ nương Miêu Cương phế võ công cắt đầu lưỡi, Thẩm đại ca của gã lại chẳng giết ả giúp gã, trái lại hai người xé nhau, ầm ĩ khắp giang hồ, đến nỗi Trần gia còn thả tin ngầm rằng Thẩm Mặc Lam cho người phế Trần Thiếu Thanh.
Lạ lùng hơn là, Mặc Sát đại hiệp Thẩm Mặc Lam mai danh ẩn tích. Trần lão gia bị đả kích, thứ trưởng Trần Thiếu Vũ quản lý Trần gia, quản đến là thuận, chẳng bao lâu thì thành thân với tiểu thư Lý gia…
Song hiệp giang hồ năm ấy – Thu Diệp Khách và Mặc Sát tách nhau. Thoạt đầu mọi người còn bàn luận say sưa, về sau họ cho song hiệp vào dĩ vãng.
Phong Vô Ngân khẽ hoảng, cảm thấy hết thảy tựa bọt nước, hoặc là giang hồ, hoặc là cảm tình.
– A Ngân ca! – Chợt có ai trong quán rượu Phong gia gọi hắn, hắn sực tỉnh, nhìn người vừa gọi hắn, mỉm cười.
– Tiểu Lục đấy à?
Tiểu Lục hai tiếng tách nhau, nhỏ hơn hắn một tuổi. Hai năm trước, thiếu niên theo cha mẹ dọn đến trấn Thanh Thủy. Thuở đầu lạ nước lạ cái, nhưng tích cách đáng yêu khiến người người quý mến, lại còn dẻo miệng nữa – vừa quen hắn không lâu là gọi “A Ngân ca” ngọt xớt.
Thiếu niên hưng phấn chạy đến quán nhà hắn, thở hổn hển:
– A Ngân ca xem xiếc đi! Trên trấn có nhóm người đang biểu diễn á, có cậu kia tung dao, nhiều người vây xem lắm, ngươi đi chung nhé!
Phong Vô Ngân kéo má chính mình, nhìn đôi mắt bừng sáng của thiếu niên, bỗng hắn nhớ kiếp trước của hắn.
Hắn rủ mắt, mỉm cười:
– Chờ gì nữa? Đi thôi.
Tiểu Lục nhìn hắn cười, chợt cậu ngại, hắng giọng một tiếng, nhìn trái nhìn phải:
– Dạ… Thế còn quán rượu thì sao ạ?
Hắn khẽ búng trán cậu:
– Phụ thân với mẫu thân ta còn bận trong quán mà. Ta chỉ chạy ra ngoài một chút, sợ gì chứ?
Tiểu Lục cười vui vẻ, hưng phấn kéo tay hắn chạy lên phía trước. Chợt cậu buông tay hắn ra:
– Đi mau đi A Ngân ca!
Mắt hắn dừng nơi cổ tay cậu vừa buông, rồi nhìn gương mặt trắng nõn hơi hồng của cậu, hắn cười hiền, chiều theo cậu.
Lần này có mấy nha đầu đến tung kiếm ở trấn Thanh Thủy, các nàng mặc đồ đỏ rực, lưỡi kiếm sáng loáng khiến người xem lóa mắt, tiếng vỗ tay trầm trồ ngợi khen, chẳng bao lâu nhiều người vây lại, chén đựng xu của các nàng đầy ắp.
Tiểu Lục thích xem biểu diễn, mắt cậu nhìn chằm chằm vào lưỡi dao bay lên lại rơi xuống, chen chúc trong đám đông mà xem. Bỗng một bà thét lên:
– Ai giật túi tiền của ta! Cướp!!! Cẩn thận túi tiền!!!
…
Đám người loạn hết cả lên, mấy cô nương biểu diễn cũng ngừng lại.
Phong Vô Ngân đứng im tại chỗ. Những tưởng vụ ồn ào này sẽ qua thật lâu, mới đó mà người ta đã tóm được tên cướp túi tiền của bà. Ấy là một thanh niên nhỏ gầy và hơi dơ.
– Trả túi tiền cho bà đi.
Người đàn ông xách cổ áo thanh niên kia điềm đạm, vừa cất tiếng khiến người yên tâm.
Lòng Phong Vô Ngân dao động, y nâng mắt nhìn.
Rồi hắn thấy người kia.
Mặc Lam.
Hắn đang đứng nơi địa phủ U Minh, nhìn mọi người – hẳn phải gọi là những linh hồn khác chuẩn bị đầu thai, bơi qua sông Vong Xuyên, bước lên cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, quên yêu hận sinh thời, rồi nhập vòng luân hồi.
Nhưng hắn không theo được.
Hắn chưa thể bơi qua sông Vong Xuyên, chưa kịp uống bát canh Mạnh Bà, hắn không thể khống chế cơ thể hắn, cứ như hắn chỉ là khán giả tùy ý chu du chốn địa phủ.
“Chín tháng sót hồn, Vong Xuyên chẳng chứa.” Bên tai hắn văng vẳng giọng nữ khàn khàn này suốt, tựa đang niệm một câu thần chú trong sách cổ nào đó một cách chân thành.
Hình như hắn từng nghe câu này ở đâu rồi.
Hắn mê man đứng đó, không ai giải thích gì cho hắn cả.
Hắn nhìn bao linh hồn đầu thai. Cuối cùng cũng có một tên quỷ sai chú ý đến hắn. Quỷ sai ngắc ngứ:
– Thời chưa tới đâu… Vong Xuyên chẳng chứa… cứ thế mà đi…
Rồi có người đẩy hắn thật mạnh vào vòng luân hồi. Hắn chưa kịp cảm nhận đớn đau gì thì quanh hắn tối đen như mực…
Dường như hắn mới chỉ trải qua một giấc mơ dài vậy.
Hắn mở mắt, nhìn rõ xung quanh, nhất thời không biết hắn đang ở đâu.
Cho đến khi có ai đó gọi hắn.
– A Ngân!
Lần kế tiếp Phong Vô Ngân gặp lại Thẩm Mặc Lam, ấy là năm năm sau khi hắn mở mắt, gặp trong trấn Thanh Thủy.
Chỉ là, hắn chẳng còn là “Phong Vô Ngân” nữa.
Thật không ngờ. Hắn đổi tên, đổi thân phận, và sống lại.
Thân phận mới của hắn tên là Phong Ngân, na ná tên cũ, nhưng là con trai duy nhất của một nhà nhỏ trong trấn Thanh Thủy.
Biết trấn Thanh Thủy ở đâu không? Trấn Thanh Thủy cách cái trấn mà hắn từng sinh sống đến trước năm mười sáu tuổi kia không xa lắm. Hắn còn tự hỏi, có khi nào do đời trước hắn bảo tả hộ vệ với hữu hộ vệ rải hắn về trấn cũ nên hắn mới chuyển thế vào trấn Thanh Thủy hay không.
Hắn vẫn còn nhớ, có người niệm chú bên tai hắn. Tuy nhiên, hắn chưa bơi qua sông Vong Xuyên, chưa uống canh Mạnh Bà mà, dưng bị đẩy vào vòng luân hồi. Lòng hắn nặng nề, chợt hắn hiểu cái lúc hắn đọc sách cổ, tra ra dấu hiệu của Dẫn Sót Hồn, cùng với cái cụm “Vong Xuyên chẳng chứa” mang ý gì rồi.
Sông Vong Xuyên chảy dưới cầu Nại Hà, nước Vong Xuyên hầm trong canh Mạnh Bà.
Hắn chuyến thế vào thời gian năm năm sau khi hắn ra đi. Do sông Vong Xuyên chẳng chứa hắn, hắn nhớ hết mọi chuyện kiếp trước, nhớ tình yêu cố chấp của hắn, nhớ hắn trao mọi thứ cho y. Lúc này, sau khi chuyển thế, mọi chuyện cứ như một giấc chiêm bao vậy, giờ hắn chỉ mới tỉnh thôi.
Thì ra đây mới là Dẫn Sót Hồn chân chính.
Nửa hồn nửa phách còn lại của kiếp trước chuyển thế vào kiếp này.
Trấn Thanh Thủy không được xem là một nơi phồn hoa náo nhiệt, được cái rượu hoa đào ở đây vang danh thiên hạ. Nhân sĩ giang hồ cũng thường ghé trấn Thanh Thủy chỉ để nhấp một bầu rượu. Thế nên rượu chè dồi dào, quán mọc như nấm, đáp ứng nhu cầu của khách nhân.
Nhà của Phong Ngân có mở một quán rượu nhỏ, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng. Nay hắn mười sáu rồi, trước khi nửa hồn phách kia của Phong Vô Ngân nhập vào thì Phong Ngân là một con ma ốm dặt dẹo. Năm năm trước, Phong Ngân lâm bệnh nguy kịch, suýt đi đời làm ma, thầy thuốc không cứu được. Sau đó hắn tỉnh lại, bắt đầu mạnh khỏe mà sống tiếp, năng lượng tích cực vô cùng, tục truyền hắn là kỳ tích của cái trấn Thanh Thủy này.
Chỉ mỗi Phong Vô Ngân biết, đứa nhỏ Phong Ngân kia không chịu nổi nữa, đi thật rồi.
Hắn phụ việc trong quán rượu, trang trải cuộc sống. Tuy bận rộn hơn kiếp trước, nhưng hắn rất vui lòng. Thỉnh thoảng rỗi tay, hắn còn nghe ké khách nhân bàn chuyện giang hồ, tự hòa mình vào không khí hành tẩu ấy.
Giang hồ vẫn như cũ.
Chỉ có dăm câu chuyện lạ, rằng lễ thành thân của Trần Thiếu Thanh năm đó có biến cố gì lớn lắm, tự dưng gã bị cổ nương Miêu Cương phế võ công cắt đầu lưỡi, Thẩm đại ca của gã lại chẳng giết ả giúp gã, trái lại hai người xé nhau, ầm ĩ khắp giang hồ, đến nỗi Trần gia còn thả tin ngầm rằng Thẩm Mặc Lam cho người phế Trần Thiếu Thanh.
Lạ lùng hơn là, Mặc Sát đại hiệp Thẩm Mặc Lam mai danh ẩn tích. Trần lão gia bị đả kích, thứ trưởng Trần Thiếu Vũ quản lý Trần gia, quản đến là thuận, chẳng bao lâu thì thành thân với tiểu thư Lý gia…
Song hiệp giang hồ năm ấy – Thu Diệp Khách và Mặc Sát tách nhau. Thoạt đầu mọi người còn bàn luận say sưa, về sau họ cho song hiệp vào dĩ vãng.
Phong Vô Ngân khẽ hoảng, cảm thấy hết thảy tựa bọt nước, hoặc là giang hồ, hoặc là cảm tình.
– A Ngân ca! – Chợt có ai trong quán rượu Phong gia gọi hắn, hắn sực tỉnh, nhìn người vừa gọi hắn, mỉm cười.
– Tiểu Lục đấy à?
Tiểu Lục hai tiếng tách nhau, nhỏ hơn hắn một tuổi. Hai năm trước, thiếu niên theo cha mẹ dọn đến trấn Thanh Thủy. Thuở đầu lạ nước lạ cái, nhưng tích cách đáng yêu khiến người người quý mến, lại còn dẻo miệng nữa – vừa quen hắn không lâu là gọi “A Ngân ca” ngọt xớt.
Thiếu niên hưng phấn chạy đến quán nhà hắn, thở hổn hển:
– A Ngân ca xem xiếc đi! Trên trấn có nhóm người đang biểu diễn á, có cậu kia tung dao, nhiều người vây xem lắm, ngươi đi chung nhé!
Phong Vô Ngân kéo má chính mình, nhìn đôi mắt bừng sáng của thiếu niên, bỗng hắn nhớ kiếp trước của hắn.
Hắn rủ mắt, mỉm cười:
– Chờ gì nữa? Đi thôi.
Tiểu Lục nhìn hắn cười, chợt cậu ngại, hắng giọng một tiếng, nhìn trái nhìn phải:
– Dạ… Thế còn quán rượu thì sao ạ?
Hắn khẽ búng trán cậu:
– Phụ thân với mẫu thân ta còn bận trong quán mà. Ta chỉ chạy ra ngoài một chút, sợ gì chứ?
Tiểu Lục cười vui vẻ, hưng phấn kéo tay hắn chạy lên phía trước. Chợt cậu buông tay hắn ra:
– Đi mau đi A Ngân ca!
Mắt hắn dừng nơi cổ tay cậu vừa buông, rồi nhìn gương mặt trắng nõn hơi hồng của cậu, hắn cười hiền, chiều theo cậu.
Lần này có mấy nha đầu đến tung kiếm ở trấn Thanh Thủy, các nàng mặc đồ đỏ rực, lưỡi kiếm sáng loáng khiến người xem lóa mắt, tiếng vỗ tay trầm trồ ngợi khen, chẳng bao lâu nhiều người vây lại, chén đựng xu của các nàng đầy ắp.
Tiểu Lục thích xem biểu diễn, mắt cậu nhìn chằm chằm vào lưỡi dao bay lên lại rơi xuống, chen chúc trong đám đông mà xem. Bỗng một bà thét lên:
– Ai giật túi tiền của ta! Cướp!!! Cẩn thận túi tiền!!!
…
Đám người loạn hết cả lên, mấy cô nương biểu diễn cũng ngừng lại.
Phong Vô Ngân đứng im tại chỗ. Những tưởng vụ ồn ào này sẽ qua thật lâu, mới đó mà người ta đã tóm được tên cướp túi tiền của bà. Ấy là một thanh niên nhỏ gầy và hơi dơ.
– Trả túi tiền cho bà đi.
Người đàn ông xách cổ áo thanh niên kia điềm đạm, vừa cất tiếng khiến người yên tâm.
Lòng Phong Vô Ngân dao động, y nâng mắt nhìn.
Rồi hắn thấy người kia.
Mặc Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.