Chương 13: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa 12
Tiêu Đường Đông Qua
08/11/2020
Viên Thiển thở dài, dùng giọng điệu rất nghiêm túc: “Lâm Thâm à, danh tiếng của tôi ấy mà, chẳng tốt đẹp cho cam. Cậu qua lại thân thiết với tôi quá, anti fan sẽ bịa đặt cậu dùng thủ đoạn không vẻ vang trèo cao. Hai là, cậu cũng dễ bị giám đốc Hoàng hiểu lầm. Hiểu không?”
Sau khi dần dần thích ứng với bóng tối, Viên Thiển có thể thấy rõ mắt Lâm Thâm.
Khóe miệng chàng trai này nhoẻn cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, cảm giác đó giống như…Hễ là thứ hắn vừa ý, trời sinh thuộc về hắn.
“Anh đang bảo vệ tôi à?”
Giọng Lâm Thâm rất nhẹ, âm cuối kéo hơi dài, nghe vào tai Viên Thiển lại như một con mãnh thú bấu lấy anh làm nũng.
Nếu như anh không vuốt lông đối phương, như vậy làm nũng sẽ biến thành cắn cổ.
“Đúng thế”
“Anh vẫn nên bảo vệ mình cho tốt đi, đây mà là trong gara thật…tôi sẽ chơi chết anh”
Viên Thiển đờ ra tại chỗ.
Thằng ranh này nói cái gì cơ?
“Giờ cậu là người của công chúng rồi, nói chuyện phải chú ý chút”
Ấn đường Viên Thiển nhíu lại.
Thanh niên bây giờ nói năng đúng là không biết trên dưới!
Cho dù ở đây không phải hiện thực, nhân vật của tôi cũng là giám đốc đó!
Hai giây sau, Viên Thiển lại tức ngực.
Phải ha, cũng chỉ là giám đốc trong game thôi…
“Tôi đói rồi, mời tôi ăn khuya đi”
Lâm Thâm nhìn Viên Thiển, nói bằng giọng điệu như chuyện hiển nhiên.
“Không mời, giám đốc Hoàng không phát lương cho cậu à?”
Ánh mắt Lâm Thâm hơi khựng lại, dường như không ngờ Viên Thiển lại từ chối hắn.
Sau đó mắt hắn hơi rũ xuống.
“Là tôi muốn mời ngài ăn cơm…”
Chữ “ngài” kia không hiểu sao có cảm giác xa lánh.
Giống như hành động vô lại trước đó của tên này, chỉ là bởi hắn tin tưởng và gần gũi Viên Thiển.
Lúc Viên Thiển bày ra tư thái giám đốc, trái lại tổn thương hắn.
“Vậy cậu có thể thả tay tôi ra trước được không?”
Viên Thiển cựa quậy, thằng nhóc này khỏe thật đấy.
Lâm Thâm buông cổ tay Viên Thiển ra, lùi về sau một bước.
Khoảng cách như vậy khiến cho Viên Thiển cảm thấy hít thở thông thuận hơn rất nhiều.
“Đi thôi, cậu muốn ăn gì nào?”
Viên Thiển sờ túi áo, phát hiện mình để quên thuốc lá ở văn phòng.
Lúc này có người cầm một điếu thuốc, đưa tới trước mặt anh.
“Anh nghiện thuốc à?”
“Tàm tạm. Lúc nhiều việc mới hút…”
Viên Thiển định nhận điếu thuốc kia, nhưng không ngờ đối phương lại nhét thẳng vào miệng anh, ngón tay Lâm Thâm hình như còn sờ khe môi anh một lúc.
Lúc này Lâm Thâm cúi đầu, lấy ra một cái bật lửa nhựa từ trong túi tiền, tách một tiếng, một tay hắn che lửa, châm thuốc giúp Viên Thiển.
Điều này làm cho Viên Thiển có hơi được sủng mà sợ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh được người ta châm thuốc cho.
Ngọn lửa nhẹ nhàng lung lay, dung mạo vốn hơi sắc bén của Lâm Thâm cũng trở nên nhu hoà, giống như một mỹ nhân dịu dàng, lúc nào cũng có thể dựa vào lồng ngực Viên Thiển.
Ngay lúc Viên Thiển xuất thần, Lâm Thâm bỗng giương mắt nhìn về phía anh. Trong nháy mắt tất cả dịu dàng đều biến mất không thấy đâu, mà đôi mắt kia dường như giam giữ hô hấp của Viên Thiển.
“Giám đốc Viên, anh hút chút ít thôi, thuốc mới cháy nhanh được”
“Ừm”
“Anh biết nấu cơm không?” Lâm Thâm hỏi thêm.
“Biết chút”
“Thế anh nấu cho tôi ăn nhé, thấy sao?”
“Tôi nấu cho cậu ăn ấy hả?” Viên Thiển hỏi ngược lại, mắt mở to, anh nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
“Đúng, anh bảo tôi là người của công chúng, phải cẩn thận đấy gì. Mà giám đốc Viên cũng là mục tiêu theo dõi thường xuyên của paparazzi, không phải à?”
“Cậu đúng là được nước lấn tới”
Viên Thiển nhả ra vòng khói, lạnh lùng bảo.
Anh cũng phải hoài nghi vẻ mặt và giọng điệu khiến tim mềm nhũn ban nãy của Lâm Thâm là giả vờ mà ra.
Lâm Thâm cười nhạt, rõ ràng Viên Thiển mới là sếp, cấp bậc cao hơn hắn không chỉ một chút, nhưng lúc Lâm Thâm đưa ra yêu cầu, Viên Thiển lại không từ chối được.
Xem ra ở trong hiện thực anh bị áp bức ra nô tính, ở đây làm giám đốc cũng không phách lối được.
Viên Thiển cúi đầu, rũ mắt, nở nụ cười.
“Anh cười lên trông đẹp lắm”. Lâm Thâm nói.
Viên Thiển cười: “Cậu đang nịnh tôi đấy à? Nếu như là giám đốc Hoàng nói thì có thể là thật. Chứ cậu mà nói, thì chẳng có sức thuyết phục gì”.
“Tôi nói thế là xuất phát từ đáy lòng. Nhưng Hoàng Thử Lang nói thế, là có ý đồ bất chính với anh”
Một giây sau, miệng Lâm Thâm bị Viên Thiển bụm lại.
“Học từ ai đấy? Hoàng Thế Hoành là ông chủ của cậu, cậu phải nhớ không được nói chuyện đúng sai của gã bất kể là đứng trước mặt hay lén lút”
Bị người chơi khác nghe thấy đi mách Hoàng Thế Hoành, thì cái màn này có cậu dễ chịu thôi!
Che miệng lại, chỉ có thể thấy đôi mắt Lâm Thâm như lưu ly màu mực, bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy, làm phỏng Viên Thiển.
Cảm giác môi Lâm Thâm hình như mấp máy, có vẻ là mỉm cười.
Viên Thiển bỏ tay ra, tiếp tục bước về phía trước.
“Cẩn thận thế. Trước đây anh từng bị người ta lừa à?” Lâm Thâm đi tới bên cạnh Viên Thiển.
“Bị lừa nhiều vô kể”
“Chả trách”. Lâm Thâm mỉm cười.
Lão Vương tài xế đang chờ Viên Thiển, thấy có cậu chàng đẹp trai đi theo phía sau anh, cũng không lộ vẻ mặt gì.
Chẳng qua nếu lão Vương mà là người chơi, thì chắc trong đầu đã méo mó ra tin tức bà tám ông tổng giới showbiz bao dưỡng sao nhỏ mới debut rồi.
Viên Thiển đi tới ghế phó lái, vừa mới mở cửa ra, một chân đang định bước vào, bỗng nhiên bị người ta giữ eo lại, cả người như bị nhấc bổng ra.
“Lâm…Lâm Thâm! Cậu làm gì thế?”
“Ghế phó lái là chỗ ngồi của thư ký”. Giọng Lâm Thâm vang lên phía sau Viên Thiển.
“Tôi tặng phía sau cho cậu đấy”. Viên Thiển vỗ mu bàn tay Lâm Thâm, nhưng cái tên này vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhìn anh với nụ cười sâu xa: “Anh tặng phía sau cho tôi?”
Viên Thiển còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nói luôn: “Chân tôi tuy dài nhưng vẫn chưa tới mức không chứa nổi sếp Viên”.
Viên Thiển còn muốn nói với hắn nhỡ bị paparazzi chụp được cảnh bọn họ ngồi chung, thế nào cũng bị “nói theo ảnh”. Nhưng đôi mắt của Lâm Thâm… không có một chút ý cười nào, đôi mắt không cho từ chối.
Viên Thiển gần như là bị đối phương ấn vào chỗ ngồi phía sau xe.
Anh chật vật nằm nhoài lên ghế, cảm giác tay Lâm Thâm túm eo anh đưa vào trong. Viên Thiển cảm giác mình không phải về nhà mà là bị cái tên tân binh mới debut này bắt cóc.
Viên Thiển giãy giụa ngồi thẳng, tay lại đè phải cà vạt, suýt nữa siết chết mình. Chờ anh vất vả ngồi xong, đang định mắng Lâm Thâm, không ngờ tay đối phương lại đưa qua trước.
“Sốt ruột thế làm gì? Trông bộ dạng quần áo xốc xếch hiện tại của anh kìa, nếu mà có paparazzi thật…anh và tôi sẽ cùng lên trang nhất”
Lâm Thâm nghiêng mặt, giúp Viên Thiển bẻ cổ áo sơ mi.
Ngón tay của hắn rất dài, lúc đốt ngón tay cọ qua cằm Viên Thiển, Viên Thiển cũng không biết nhìn đi đâu, vô thức lệch về một phía: “Tôi tự làm! Tự…”
Ai ngờ Lâm Thâm bất thình lình kéo cà vạt của Viên Thiển, gò má anh đập thẳng vào mặt hắn.
Lỗ tai anh chạm vào thứ gì đó mềm mại.
Viên Thiển bỗng nhận ra, đó là môi Lâm Thâm,
Lấy lại cà vạt của mình, Viên Thiển ngồi thẳng lưng, lạnh giọng nói: “Do cậu kéo”.
Lâm Thâm không nói gì, nhìn gò má anh, cùng với vành tai đã hồng lên, vài giây sau mới nói: “Xin lỗi”.
“Lá gan của cậu cũng lớn quá nhỉ, tôi dù gì cũng cùng cấp với Hoàng Thế Hoành…Thế rốt cuộc bây giờ cậu muốn gì?”
Viên Thiển không phải kẻ ngu, anh và Lâm Thâm cũng chỉ gặp mặt mấy lần. Cho dù anh từng chắn đầu lọc thuốc lá cho hắn, nhưng hiện tại cái cách hắn tiếp cận anh cũng không giống như muốn báo đáp.
Hơn nữa hắn bẩm sinh có dục vọng khống chế, tuyệt đối là người chơi chứ không phải NPC. Viên Thiển không thể không đoán liệu hắn có phải đại thiếu gia tùy hứng ở thế giới 3D, dùng quan hệ để có tên trong danh sách closed beta không…
“Anh và Hoàng Thế Hoành cùng cấp, thì tôi không thể tiếp cận anh, đúng không? Tôi muốn ăn cơm với anh cũng không được, đúng không? Tôi muốn ID Wechat của anh, chính là không biết trời cao đất rộng, đúng không?”
Lâm Thâm khoác một tay lên ghế trước, một tay đè trên ghế dựa cạnh tai Viên Thiển, giống như khóa kín toàn bộ không gian.
Đôi mắt kia rất cố chấp mà nhìn Viên Thiển, rõ ràng có đường nét đẹp như thế, mà lại có cảm giác ngột ngạt, cứ như không chờ được Viên Thiển nói thật thì sẽ không bỏ qua.
Tra hỏi linh hồn danh xứng với thực.
“Không phải…” Viên Thiển không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào.
“Vậy thì là do tôi không đủ đẳng cấp”
Lâm Thâm quay đầu lại, mở cửa xe, không chút do dự đòi xuống.
Vào khoảnh khắc ấy, Viên Thiển cảm giác được, cái thằng nhóc kiêu ngạo này, có lẽ thật sự bị anh tổn thương.
Viên Thiển giữ vai Lâm Thâm, dằn lòng bảo: “Tiểu Thâm, không phải tôi cảm thấy cậu không đủ đẳng cấp, chẳng qua là tôi thấy…”
“Thấy cái gì?” Lâm Thâm không quay đầu lại, thế nhưng một tiếng “Tiểu Thâm” kia của Viên Thiển, rõ ràng khiến hắn dừng lại.
“Trước hết, tôi lớn tuổi hơn cậu như vậy, cậu gặp tôi không phải đè thì giả vờ cướp giật…”
“Cướp giật? Anh lại cảm thấy tôi cướp giật?” Lâm Thâm quay đầu lại, chân mày nhếch lên thật cao, ánh mắt tưởng chừng như muốn đục ra hai cái lỗ trên người Viên Thiển.
“Ban nãy cậu tập kích ở cửa thang máy, lại kéo vào trong góc, không phải cướp giật thì là gì?”
“Thế sao anh không bảo là quấy rối?”
“Đừng có nói leo, tôi còn chưa nói xong. Giờ cậu là nghệ sĩ của Khôi Khoát Entertainment rồi, dựa vào chức vị trong công ty, tôi cũng là cấp trên của cấp trên của cậu đúng không? Tôn trọng đâu?”
“Tôi châm thuốc cho anh đây? Còn chưa đủ tôn trọng à?” Lâm Thâm hỏi ngược lại.
“…”
Có vẻ rất có lý, Viên Thiển lại không biết phản bác như nào.
“Nói tóm lại, đã là người của công chúng, cậu phải…phải có chừng mực, thận trọng, hơn nữa phải nhẫn nhịn, phải hiểu…”
Miệng Viên Thiển lại bị đối phương bịt.
“Rồi rồi rồi, thầy chủ nhiệm Viên, ba ba Viên, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Sau này tôi sẽ đoan trang điềm đạm hiểu nguyên tắc, chín chắn thận trọng có sức hấp dẫn, ngài yên tâm đi ạ”
Nhìn thằng nhóc này mỉm cười, Viên Thiển cũng không so đo hắn lại che miệng mình, thực hiện hành vi “xúc phạm”.
Lâm Thâm dời tay, lại hỏi: “Không phải vì đẳng cấp của tôi không đủ thật hả?”
“Không phải”
Viên Thiển lắc đầu.
Chỉ là anh không quen với kiểu tính cách này của Lâm Thâm. Lần đầu gặp gỡ lạnh lùng người sống chớ lại gần như thế, giờ lại định khuấy đảo thế giới của Viên Thiển trời long đất lở.
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
(o^^o): Lão Viên vẫn không kí cái bản cam kết kia!
= =: Không hài lòng khoản giả bệnh hay là không hài lòng khoản giấy vệ sinh?
(o^^o): Không hài lòng khoản xem mắt!
(^^): Thôi toang rồi, giác quan thứ sáu mãnh liệt của tui tự nói với bản thân, cái đó mới là trọng điểm!
(o^^o): Lão Viên lại bị gọi vào văn phòng chủ tịch rồi!
^-^: Thế kế hoạch hôm nay là gì? Hot yoga hay là Pilates?
(o^^o): Bộ nhảy bungee trên mái nhà không được hả?
Sau khi dần dần thích ứng với bóng tối, Viên Thiển có thể thấy rõ mắt Lâm Thâm.
Khóe miệng chàng trai này nhoẻn cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, cảm giác đó giống như…Hễ là thứ hắn vừa ý, trời sinh thuộc về hắn.
“Anh đang bảo vệ tôi à?”
Giọng Lâm Thâm rất nhẹ, âm cuối kéo hơi dài, nghe vào tai Viên Thiển lại như một con mãnh thú bấu lấy anh làm nũng.
Nếu như anh không vuốt lông đối phương, như vậy làm nũng sẽ biến thành cắn cổ.
“Đúng thế”
“Anh vẫn nên bảo vệ mình cho tốt đi, đây mà là trong gara thật…tôi sẽ chơi chết anh”
Viên Thiển đờ ra tại chỗ.
Thằng ranh này nói cái gì cơ?
“Giờ cậu là người của công chúng rồi, nói chuyện phải chú ý chút”
Ấn đường Viên Thiển nhíu lại.
Thanh niên bây giờ nói năng đúng là không biết trên dưới!
Cho dù ở đây không phải hiện thực, nhân vật của tôi cũng là giám đốc đó!
Hai giây sau, Viên Thiển lại tức ngực.
Phải ha, cũng chỉ là giám đốc trong game thôi…
“Tôi đói rồi, mời tôi ăn khuya đi”
Lâm Thâm nhìn Viên Thiển, nói bằng giọng điệu như chuyện hiển nhiên.
“Không mời, giám đốc Hoàng không phát lương cho cậu à?”
Ánh mắt Lâm Thâm hơi khựng lại, dường như không ngờ Viên Thiển lại từ chối hắn.
Sau đó mắt hắn hơi rũ xuống.
“Là tôi muốn mời ngài ăn cơm…”
Chữ “ngài” kia không hiểu sao có cảm giác xa lánh.
Giống như hành động vô lại trước đó của tên này, chỉ là bởi hắn tin tưởng và gần gũi Viên Thiển.
Lúc Viên Thiển bày ra tư thái giám đốc, trái lại tổn thương hắn.
“Vậy cậu có thể thả tay tôi ra trước được không?”
Viên Thiển cựa quậy, thằng nhóc này khỏe thật đấy.
Lâm Thâm buông cổ tay Viên Thiển ra, lùi về sau một bước.
Khoảng cách như vậy khiến cho Viên Thiển cảm thấy hít thở thông thuận hơn rất nhiều.
“Đi thôi, cậu muốn ăn gì nào?”
Viên Thiển sờ túi áo, phát hiện mình để quên thuốc lá ở văn phòng.
Lúc này có người cầm một điếu thuốc, đưa tới trước mặt anh.
“Anh nghiện thuốc à?”
“Tàm tạm. Lúc nhiều việc mới hút…”
Viên Thiển định nhận điếu thuốc kia, nhưng không ngờ đối phương lại nhét thẳng vào miệng anh, ngón tay Lâm Thâm hình như còn sờ khe môi anh một lúc.
Lúc này Lâm Thâm cúi đầu, lấy ra một cái bật lửa nhựa từ trong túi tiền, tách một tiếng, một tay hắn che lửa, châm thuốc giúp Viên Thiển.
Điều này làm cho Viên Thiển có hơi được sủng mà sợ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh được người ta châm thuốc cho.
Ngọn lửa nhẹ nhàng lung lay, dung mạo vốn hơi sắc bén của Lâm Thâm cũng trở nên nhu hoà, giống như một mỹ nhân dịu dàng, lúc nào cũng có thể dựa vào lồng ngực Viên Thiển.
Ngay lúc Viên Thiển xuất thần, Lâm Thâm bỗng giương mắt nhìn về phía anh. Trong nháy mắt tất cả dịu dàng đều biến mất không thấy đâu, mà đôi mắt kia dường như giam giữ hô hấp của Viên Thiển.
“Giám đốc Viên, anh hút chút ít thôi, thuốc mới cháy nhanh được”
“Ừm”
“Anh biết nấu cơm không?” Lâm Thâm hỏi thêm.
“Biết chút”
“Thế anh nấu cho tôi ăn nhé, thấy sao?”
“Tôi nấu cho cậu ăn ấy hả?” Viên Thiển hỏi ngược lại, mắt mở to, anh nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
“Đúng, anh bảo tôi là người của công chúng, phải cẩn thận đấy gì. Mà giám đốc Viên cũng là mục tiêu theo dõi thường xuyên của paparazzi, không phải à?”
“Cậu đúng là được nước lấn tới”
Viên Thiển nhả ra vòng khói, lạnh lùng bảo.
Anh cũng phải hoài nghi vẻ mặt và giọng điệu khiến tim mềm nhũn ban nãy của Lâm Thâm là giả vờ mà ra.
Lâm Thâm cười nhạt, rõ ràng Viên Thiển mới là sếp, cấp bậc cao hơn hắn không chỉ một chút, nhưng lúc Lâm Thâm đưa ra yêu cầu, Viên Thiển lại không từ chối được.
Xem ra ở trong hiện thực anh bị áp bức ra nô tính, ở đây làm giám đốc cũng không phách lối được.
Viên Thiển cúi đầu, rũ mắt, nở nụ cười.
“Anh cười lên trông đẹp lắm”. Lâm Thâm nói.
Viên Thiển cười: “Cậu đang nịnh tôi đấy à? Nếu như là giám đốc Hoàng nói thì có thể là thật. Chứ cậu mà nói, thì chẳng có sức thuyết phục gì”.
“Tôi nói thế là xuất phát từ đáy lòng. Nhưng Hoàng Thử Lang nói thế, là có ý đồ bất chính với anh”
Một giây sau, miệng Lâm Thâm bị Viên Thiển bụm lại.
“Học từ ai đấy? Hoàng Thế Hoành là ông chủ của cậu, cậu phải nhớ không được nói chuyện đúng sai của gã bất kể là đứng trước mặt hay lén lút”
Bị người chơi khác nghe thấy đi mách Hoàng Thế Hoành, thì cái màn này có cậu dễ chịu thôi!
Che miệng lại, chỉ có thể thấy đôi mắt Lâm Thâm như lưu ly màu mực, bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy, làm phỏng Viên Thiển.
Cảm giác môi Lâm Thâm hình như mấp máy, có vẻ là mỉm cười.
Viên Thiển bỏ tay ra, tiếp tục bước về phía trước.
“Cẩn thận thế. Trước đây anh từng bị người ta lừa à?” Lâm Thâm đi tới bên cạnh Viên Thiển.
“Bị lừa nhiều vô kể”
“Chả trách”. Lâm Thâm mỉm cười.
Lão Vương tài xế đang chờ Viên Thiển, thấy có cậu chàng đẹp trai đi theo phía sau anh, cũng không lộ vẻ mặt gì.
Chẳng qua nếu lão Vương mà là người chơi, thì chắc trong đầu đã méo mó ra tin tức bà tám ông tổng giới showbiz bao dưỡng sao nhỏ mới debut rồi.
Viên Thiển đi tới ghế phó lái, vừa mới mở cửa ra, một chân đang định bước vào, bỗng nhiên bị người ta giữ eo lại, cả người như bị nhấc bổng ra.
“Lâm…Lâm Thâm! Cậu làm gì thế?”
“Ghế phó lái là chỗ ngồi của thư ký”. Giọng Lâm Thâm vang lên phía sau Viên Thiển.
“Tôi tặng phía sau cho cậu đấy”. Viên Thiển vỗ mu bàn tay Lâm Thâm, nhưng cái tên này vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhìn anh với nụ cười sâu xa: “Anh tặng phía sau cho tôi?”
Viên Thiển còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nói luôn: “Chân tôi tuy dài nhưng vẫn chưa tới mức không chứa nổi sếp Viên”.
Viên Thiển còn muốn nói với hắn nhỡ bị paparazzi chụp được cảnh bọn họ ngồi chung, thế nào cũng bị “nói theo ảnh”. Nhưng đôi mắt của Lâm Thâm… không có một chút ý cười nào, đôi mắt không cho từ chối.
Viên Thiển gần như là bị đối phương ấn vào chỗ ngồi phía sau xe.
Anh chật vật nằm nhoài lên ghế, cảm giác tay Lâm Thâm túm eo anh đưa vào trong. Viên Thiển cảm giác mình không phải về nhà mà là bị cái tên tân binh mới debut này bắt cóc.
Viên Thiển giãy giụa ngồi thẳng, tay lại đè phải cà vạt, suýt nữa siết chết mình. Chờ anh vất vả ngồi xong, đang định mắng Lâm Thâm, không ngờ tay đối phương lại đưa qua trước.
“Sốt ruột thế làm gì? Trông bộ dạng quần áo xốc xếch hiện tại của anh kìa, nếu mà có paparazzi thật…anh và tôi sẽ cùng lên trang nhất”
Lâm Thâm nghiêng mặt, giúp Viên Thiển bẻ cổ áo sơ mi.
Ngón tay của hắn rất dài, lúc đốt ngón tay cọ qua cằm Viên Thiển, Viên Thiển cũng không biết nhìn đi đâu, vô thức lệch về một phía: “Tôi tự làm! Tự…”
Ai ngờ Lâm Thâm bất thình lình kéo cà vạt của Viên Thiển, gò má anh đập thẳng vào mặt hắn.
Lỗ tai anh chạm vào thứ gì đó mềm mại.
Viên Thiển bỗng nhận ra, đó là môi Lâm Thâm,
Lấy lại cà vạt của mình, Viên Thiển ngồi thẳng lưng, lạnh giọng nói: “Do cậu kéo”.
Lâm Thâm không nói gì, nhìn gò má anh, cùng với vành tai đã hồng lên, vài giây sau mới nói: “Xin lỗi”.
“Lá gan của cậu cũng lớn quá nhỉ, tôi dù gì cũng cùng cấp với Hoàng Thế Hoành…Thế rốt cuộc bây giờ cậu muốn gì?”
Viên Thiển không phải kẻ ngu, anh và Lâm Thâm cũng chỉ gặp mặt mấy lần. Cho dù anh từng chắn đầu lọc thuốc lá cho hắn, nhưng hiện tại cái cách hắn tiếp cận anh cũng không giống như muốn báo đáp.
Hơn nữa hắn bẩm sinh có dục vọng khống chế, tuyệt đối là người chơi chứ không phải NPC. Viên Thiển không thể không đoán liệu hắn có phải đại thiếu gia tùy hứng ở thế giới 3D, dùng quan hệ để có tên trong danh sách closed beta không…
“Anh và Hoàng Thế Hoành cùng cấp, thì tôi không thể tiếp cận anh, đúng không? Tôi muốn ăn cơm với anh cũng không được, đúng không? Tôi muốn ID Wechat của anh, chính là không biết trời cao đất rộng, đúng không?”
Lâm Thâm khoác một tay lên ghế trước, một tay đè trên ghế dựa cạnh tai Viên Thiển, giống như khóa kín toàn bộ không gian.
Đôi mắt kia rất cố chấp mà nhìn Viên Thiển, rõ ràng có đường nét đẹp như thế, mà lại có cảm giác ngột ngạt, cứ như không chờ được Viên Thiển nói thật thì sẽ không bỏ qua.
Tra hỏi linh hồn danh xứng với thực.
“Không phải…” Viên Thiển không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào.
“Vậy thì là do tôi không đủ đẳng cấp”
Lâm Thâm quay đầu lại, mở cửa xe, không chút do dự đòi xuống.
Vào khoảnh khắc ấy, Viên Thiển cảm giác được, cái thằng nhóc kiêu ngạo này, có lẽ thật sự bị anh tổn thương.
Viên Thiển giữ vai Lâm Thâm, dằn lòng bảo: “Tiểu Thâm, không phải tôi cảm thấy cậu không đủ đẳng cấp, chẳng qua là tôi thấy…”
“Thấy cái gì?” Lâm Thâm không quay đầu lại, thế nhưng một tiếng “Tiểu Thâm” kia của Viên Thiển, rõ ràng khiến hắn dừng lại.
“Trước hết, tôi lớn tuổi hơn cậu như vậy, cậu gặp tôi không phải đè thì giả vờ cướp giật…”
“Cướp giật? Anh lại cảm thấy tôi cướp giật?” Lâm Thâm quay đầu lại, chân mày nhếch lên thật cao, ánh mắt tưởng chừng như muốn đục ra hai cái lỗ trên người Viên Thiển.
“Ban nãy cậu tập kích ở cửa thang máy, lại kéo vào trong góc, không phải cướp giật thì là gì?”
“Thế sao anh không bảo là quấy rối?”
“Đừng có nói leo, tôi còn chưa nói xong. Giờ cậu là nghệ sĩ của Khôi Khoát Entertainment rồi, dựa vào chức vị trong công ty, tôi cũng là cấp trên của cấp trên của cậu đúng không? Tôn trọng đâu?”
“Tôi châm thuốc cho anh đây? Còn chưa đủ tôn trọng à?” Lâm Thâm hỏi ngược lại.
“…”
Có vẻ rất có lý, Viên Thiển lại không biết phản bác như nào.
“Nói tóm lại, đã là người của công chúng, cậu phải…phải có chừng mực, thận trọng, hơn nữa phải nhẫn nhịn, phải hiểu…”
Miệng Viên Thiển lại bị đối phương bịt.
“Rồi rồi rồi, thầy chủ nhiệm Viên, ba ba Viên, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Sau này tôi sẽ đoan trang điềm đạm hiểu nguyên tắc, chín chắn thận trọng có sức hấp dẫn, ngài yên tâm đi ạ”
Nhìn thằng nhóc này mỉm cười, Viên Thiển cũng không so đo hắn lại che miệng mình, thực hiện hành vi “xúc phạm”.
Lâm Thâm dời tay, lại hỏi: “Không phải vì đẳng cấp của tôi không đủ thật hả?”
“Không phải”
Viên Thiển lắc đầu.
Chỉ là anh không quen với kiểu tính cách này của Lâm Thâm. Lần đầu gặp gỡ lạnh lùng người sống chớ lại gần như thế, giờ lại định khuấy đảo thế giới của Viên Thiển trời long đất lở.
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
(o^^o): Lão Viên vẫn không kí cái bản cam kết kia!
= =: Không hài lòng khoản giả bệnh hay là không hài lòng khoản giấy vệ sinh?
(o^^o): Không hài lòng khoản xem mắt!
(^^): Thôi toang rồi, giác quan thứ sáu mãnh liệt của tui tự nói với bản thân, cái đó mới là trọng điểm!
(o^^o): Lão Viên lại bị gọi vào văn phòng chủ tịch rồi!
^-^: Thế kế hoạch hôm nay là gì? Hot yoga hay là Pilates?
(o^^o): Bộ nhảy bungee trên mái nhà không được hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.