Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ (16+)
Chương 46
duyphuongitaly
01/12/2016
Ly caocao nóng khiến tâm trạng tôi vơi đi chút buồn, vị ngọt vị đắng tựa như chocolate tình yêu
Ngồi nghe vài bản nhạc bất hủ Westlife vừa nhìn ra đường phố nhìn xe cộ qua lại, từng chiếc xe đi qua tưởng chừng như dòng đời trôi quá nhanh
Tôi lại đi về bệnh viện
Rose vẫn nằm ngủ đó, tô cháo trên bàn đã vơi đi phần nào
Tôi hỏi chị Ngọc y tá về tình hình sức khoẻ
-"Sức khoẻ con bé chuyển biến rất tốt, chiều nay có thể xuất viện"
-"Vậy à? Chị có thể cho em số điện thoại không, rảnh em sẽ gọi"
Tôi chìa chiếc điện thoại ra cho chị, chị bấm số xong thì đưa lại cho tôi
-"Đây là số điện thoại tạm thời chị lưu số này vào nhé 0033..."
Chị lấy điện thoại ra lưu số rồi chào tôi đi qua phòng bệnh khác
Cầm chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm con bé ngủ cho đến khi tôi gục ngủ bên giường bệnh
Tỉnh dậy khi trời đã gần tối, con bé vẫn say sưa giấc ngủ trên giường
Tôi vào nhà bếp hâm nóng lại nồi cháo rồi múc ra cẩn thận đem về phòng bệnh. Đặt nhẹ bát cháo lên bàn ngồi chờ con bé tỉnh dậy
Ngồi chờ khoảng ba mươi phút thì con bé tỉnh dậy, tôi lại gần cầm bát cháo vẫn còn nóng
-"Ăn đi em, chiều nay chúng ta có thể xuất viện"
Đợi con bé ngồi dậy, tôi múc muỗng cháo đưa lên gần môi con bé ra hiệu
Con bé ngoảnh mặt đi, đưa tay che
-"Không cần, tôi tự ăn được"
Tôi chỉ mỉm cười rồi đưa con bé tô cháo
Trong lúc con bé ăn, tôi dọn dẹp lại tất cả mọi thứ chuẩn bị xuất viện
Ra quầy thanh toán xong thì bước về phòng bệnh
Con bé đã thay áo quần xong
-"Giờ chúng ta về quê nhé"
-"Anh muốn đi đâu thì đi đi, tôi ở lại đây chơi vài bữa rồi về nước sau"
Em tuyệt tình vậy sao, chán thằng này rồi chứ gì? Hay là ở lại tình tứ với James?
Tôi lắc đầu rồi xách hành lý bước ra khỏi cửa. Trước khi ra khỏi phòng bệnh tôi ngoảnh mặt lại nói
-"Em muốn sao cũng được, nhưng nhớ giữ gìn sức khoẻ"
Con bé chẳng nói một lời nào chỉ cầm điện thoại gọi ai đó
-"Tối nay em xuất viện, tối đón em nhé"
Tôi thở dài bước đi với tâm trạng buồn sâu thẳm. Tôi thua thật rồi
Tôi chất đồ đạc lên xe, chuẩn bị về quê
Lái xe trong đêm tối, tôi chẳng thấy sợ ma hay gì nữa chỉ mong có một con ma xuất hiện cạnh bên để trút bầu tâm sự
Lái xe suốt đêm thì tôi đã đến Huế vào rạng sáng. Ban đêm ít xe cộ, tôi chạy tốc độ cao nên chẳng mấy chốc là đến nơi.
Tôi cũng chẳng buồn ở lại Huế mà chạy thẳng về Quảng Trị
Đi theo đường Phá Tam Giang thì gần hơn, vắng vẻ thanh bình
Thực ra ba mẹ tôi chỉ biết quê mình ở Quảng Trị, trước đây khi mai táng tôi đã dành hết số tiền để đưa hài cốt họ về đây, đó là nguyên nhân tôi không còn vốn để kinh doanh. Còn về giấy tờ nhà đất bị mất trộm, nếu vậy tôi có thể lấy được nhưng bọn giang hồ lại bắt tôi kí, một thân một mình biết nhờ ai bảo kê, tôi bắt buộc phải kí vào
Đường Phá Tam Giang có lẽ là gần nhất. Chạy thêm hai tiếng đồng hồ tôi đã đến cầu Hội Yên, chỉ vài cây số nữa tôi đã đến nơi
Dừng xe lại bên bờ sông Vĩnh Định, tôi bước lên cầu ngắm từng dòng nước trôi, từng bãi bèo trôi lênh, gió thổi mát rượu. Về quê lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy sảng khoái đó là nguyên nhân khi về già tôi sẽ về quê sống
Tôi lên xe thêm đi thêm một cây số thì đến nghĩa trang
Nói thì nghĩa trang nhưng thực ra không phải, đây là một cánh rừng, bất kì ai mai táng cũng lên đây đắp mộ
Xuống xe lấy thêm một chai rượu, lư hương và ít trái cây rồi đi bộ thêm một quảng đường tôi đã thấy hai ngôi mộ đã xanh cỏ ở đằng kia
Hai ngôi mộ nằm dưới những tán cây um tùm
Tôi bước nhẹ lại gần hai ngôi mộ quỳ xuống. Nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào
-"Con bất hiếu đã về. Ở dưới đó ba mẹ sống có tốt không, có cô đơn không"
Tôi ngồi quỳ nhắm mắt cả tiếng đồng hồ cho đến khi thấy tiếng bên cạnh
-"Rose"
Tôi có bị hoa mắt không
-"Tôi đang mơ phải không"
Tự tát mình một cái, mê sảng chắc
-"Anh điên à" - Rose nhìn tôi cười
Là thật chứ không phải ảo tưởng
-"Sao em lại ở đây? Chẳng lẽ"
-"Đúng vậy. Em đi theo anh cả đêm qua đấy"
Tôi thực sự bất ngờ, từ dáng vẻ lạnh lùng con bé đã trở về Rose thường ngày
Tôi đứng dậy bày trái cây trái cây ra hai chiếc đĩa, rót rượu ra hai chiếc ly đặt cẩn thận lên trước hai bia mộ
-"Con chỉ có vậy thôi"
Tôi thắp mấy nén nhang rồi đưa cho Rose một nửa
-"Đây là ba mẹ anh, em hãy chào họ đi"
Rose cầm lấy mấy nén nhang rồi quỳ xuống lẩm nhẩm gì đó
Sau một hồi con bé đứng dậy thắp nhang trước hai bia mộ
Tôi cầm lấy chai rượu đã vơi đi phần nào rót cho hai chúng tôi
-"Uống với ba mẹ anh nhé"
Rose cười rồi đón lấy ly rượu uống với nhau
Chúng tôi uống với nhau chẳng nói lời nào chỉ cười nhìn nhau
Khi chai rượu đã vơi tôi chào ba mẹ đi về
Trước đây tôi đã từng về quê rất nhiều lần, nói là về quê nhưng làm gì có họ hàng, ba mẹ tôi chỉ dẫn về rồi đi lượn chỗ này đến chỗ khác
Tôi vẫn nhớ đường về nhà nghỉ quen mà gia đình tôi đã thuê mỗi khi về quê
Tôi chạy xe vào sân nhà nghỉ
Nhà nghỉ này của cô Bảy, dù kinh doanh nhà nghỉ nhưng vẫn như bao người khác trong sóm, nhưng vẫn làm nông và nuôi gia súc
Tôi xuống xe rồi vào nhận phòng
Thằng An đang trực ở bàn tiếp tân, nó ngồi chống tay ngủ gà ngủ gật trông thảm thiết
-"Chào An, nhớ tao không?" - Tôi đập vai nó
Nó giật mình tỉnh dậy
-"Thằng nào đánh bố?"
Nó nhìn tôi một hồi, rồi vòng tay ôm cổ tôi
-"Thằng P đây mà, về thăm ba mẹ à?"
-"Ừ, cho tao một phòng
Tôi mai táng ba mẹ cách đây ba tháng nên đã gặp nó cách đây không lâu
-"Đù, gái tây, người yêu à? Còn ở chung phòng nữa, sướng thế"
-"Em gái tao, tao con nuôi nhà con bé"
-"Anh em còn ở chung phòng, thể loại gì đây?"
-"Mày hỏi nhiều quá, nhanh tao lên ngủ, chạy xe cả đêm qua mệt vờ lờ" - Tôi dứ nắm đấm
-"Thôi em xin" - Nó đưa chìa khoá cho tôi
Tôi nhận lấy chìa khoá
-"Mà làm gì mà nằm ngủ gật vậy?"
Nó làm mặt thảm ra trông thấy
-"Mấy đứa thanh niên ngày này dẫn gấu ra vào nhà nghỉ bất chấp ngày đêm, tao phải trực. Má thích có gấu vãi"
-"Kiếm một em đi"
Thằng An nó cao to đẹp trai chỉ tội hơi đen vì nhà nó làm nông
-"Thằng Tuấn Nhão Mặt Ngựa vẫn luật cũ mày ạ"
-"Luật vẫn còn hiệu lực à, chiều tao giải quyết cho"
Tôi vẫy tay chào nó rồi dẫn Rose lên phòng
Ngả lưng xuống tôi ngủ luôn, con bé cũng mệt mỏi nằm bên cạnh ngủ luôn
Ngồi nghe vài bản nhạc bất hủ Westlife vừa nhìn ra đường phố nhìn xe cộ qua lại, từng chiếc xe đi qua tưởng chừng như dòng đời trôi quá nhanh
Tôi lại đi về bệnh viện
Rose vẫn nằm ngủ đó, tô cháo trên bàn đã vơi đi phần nào
Tôi hỏi chị Ngọc y tá về tình hình sức khoẻ
-"Sức khoẻ con bé chuyển biến rất tốt, chiều nay có thể xuất viện"
-"Vậy à? Chị có thể cho em số điện thoại không, rảnh em sẽ gọi"
Tôi chìa chiếc điện thoại ra cho chị, chị bấm số xong thì đưa lại cho tôi
-"Đây là số điện thoại tạm thời chị lưu số này vào nhé 0033..."
Chị lấy điện thoại ra lưu số rồi chào tôi đi qua phòng bệnh khác
Cầm chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm con bé ngủ cho đến khi tôi gục ngủ bên giường bệnh
Tỉnh dậy khi trời đã gần tối, con bé vẫn say sưa giấc ngủ trên giường
Tôi vào nhà bếp hâm nóng lại nồi cháo rồi múc ra cẩn thận đem về phòng bệnh. Đặt nhẹ bát cháo lên bàn ngồi chờ con bé tỉnh dậy
Ngồi chờ khoảng ba mươi phút thì con bé tỉnh dậy, tôi lại gần cầm bát cháo vẫn còn nóng
-"Ăn đi em, chiều nay chúng ta có thể xuất viện"
Đợi con bé ngồi dậy, tôi múc muỗng cháo đưa lên gần môi con bé ra hiệu
Con bé ngoảnh mặt đi, đưa tay che
-"Không cần, tôi tự ăn được"
Tôi chỉ mỉm cười rồi đưa con bé tô cháo
Trong lúc con bé ăn, tôi dọn dẹp lại tất cả mọi thứ chuẩn bị xuất viện
Ra quầy thanh toán xong thì bước về phòng bệnh
Con bé đã thay áo quần xong
-"Giờ chúng ta về quê nhé"
-"Anh muốn đi đâu thì đi đi, tôi ở lại đây chơi vài bữa rồi về nước sau"
Em tuyệt tình vậy sao, chán thằng này rồi chứ gì? Hay là ở lại tình tứ với James?
Tôi lắc đầu rồi xách hành lý bước ra khỏi cửa. Trước khi ra khỏi phòng bệnh tôi ngoảnh mặt lại nói
-"Em muốn sao cũng được, nhưng nhớ giữ gìn sức khoẻ"
Con bé chẳng nói một lời nào chỉ cầm điện thoại gọi ai đó
-"Tối nay em xuất viện, tối đón em nhé"
Tôi thở dài bước đi với tâm trạng buồn sâu thẳm. Tôi thua thật rồi
Tôi chất đồ đạc lên xe, chuẩn bị về quê
Lái xe trong đêm tối, tôi chẳng thấy sợ ma hay gì nữa chỉ mong có một con ma xuất hiện cạnh bên để trút bầu tâm sự
Lái xe suốt đêm thì tôi đã đến Huế vào rạng sáng. Ban đêm ít xe cộ, tôi chạy tốc độ cao nên chẳng mấy chốc là đến nơi.
Tôi cũng chẳng buồn ở lại Huế mà chạy thẳng về Quảng Trị
Đi theo đường Phá Tam Giang thì gần hơn, vắng vẻ thanh bình
Thực ra ba mẹ tôi chỉ biết quê mình ở Quảng Trị, trước đây khi mai táng tôi đã dành hết số tiền để đưa hài cốt họ về đây, đó là nguyên nhân tôi không còn vốn để kinh doanh. Còn về giấy tờ nhà đất bị mất trộm, nếu vậy tôi có thể lấy được nhưng bọn giang hồ lại bắt tôi kí, một thân một mình biết nhờ ai bảo kê, tôi bắt buộc phải kí vào
Đường Phá Tam Giang có lẽ là gần nhất. Chạy thêm hai tiếng đồng hồ tôi đã đến cầu Hội Yên, chỉ vài cây số nữa tôi đã đến nơi
Dừng xe lại bên bờ sông Vĩnh Định, tôi bước lên cầu ngắm từng dòng nước trôi, từng bãi bèo trôi lênh, gió thổi mát rượu. Về quê lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy sảng khoái đó là nguyên nhân khi về già tôi sẽ về quê sống
Tôi lên xe thêm đi thêm một cây số thì đến nghĩa trang
Nói thì nghĩa trang nhưng thực ra không phải, đây là một cánh rừng, bất kì ai mai táng cũng lên đây đắp mộ
Xuống xe lấy thêm một chai rượu, lư hương và ít trái cây rồi đi bộ thêm một quảng đường tôi đã thấy hai ngôi mộ đã xanh cỏ ở đằng kia
Hai ngôi mộ nằm dưới những tán cây um tùm
Tôi bước nhẹ lại gần hai ngôi mộ quỳ xuống. Nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào
-"Con bất hiếu đã về. Ở dưới đó ba mẹ sống có tốt không, có cô đơn không"
Tôi ngồi quỳ nhắm mắt cả tiếng đồng hồ cho đến khi thấy tiếng bên cạnh
-"Rose"
Tôi có bị hoa mắt không
-"Tôi đang mơ phải không"
Tự tát mình một cái, mê sảng chắc
-"Anh điên à" - Rose nhìn tôi cười
Là thật chứ không phải ảo tưởng
-"Sao em lại ở đây? Chẳng lẽ"
-"Đúng vậy. Em đi theo anh cả đêm qua đấy"
Tôi thực sự bất ngờ, từ dáng vẻ lạnh lùng con bé đã trở về Rose thường ngày
Tôi đứng dậy bày trái cây trái cây ra hai chiếc đĩa, rót rượu ra hai chiếc ly đặt cẩn thận lên trước hai bia mộ
-"Con chỉ có vậy thôi"
Tôi thắp mấy nén nhang rồi đưa cho Rose một nửa
-"Đây là ba mẹ anh, em hãy chào họ đi"
Rose cầm lấy mấy nén nhang rồi quỳ xuống lẩm nhẩm gì đó
Sau một hồi con bé đứng dậy thắp nhang trước hai bia mộ
Tôi cầm lấy chai rượu đã vơi đi phần nào rót cho hai chúng tôi
-"Uống với ba mẹ anh nhé"
Rose cười rồi đón lấy ly rượu uống với nhau
Chúng tôi uống với nhau chẳng nói lời nào chỉ cười nhìn nhau
Khi chai rượu đã vơi tôi chào ba mẹ đi về
Trước đây tôi đã từng về quê rất nhiều lần, nói là về quê nhưng làm gì có họ hàng, ba mẹ tôi chỉ dẫn về rồi đi lượn chỗ này đến chỗ khác
Tôi vẫn nhớ đường về nhà nghỉ quen mà gia đình tôi đã thuê mỗi khi về quê
Tôi chạy xe vào sân nhà nghỉ
Nhà nghỉ này của cô Bảy, dù kinh doanh nhà nghỉ nhưng vẫn như bao người khác trong sóm, nhưng vẫn làm nông và nuôi gia súc
Tôi xuống xe rồi vào nhận phòng
Thằng An đang trực ở bàn tiếp tân, nó ngồi chống tay ngủ gà ngủ gật trông thảm thiết
-"Chào An, nhớ tao không?" - Tôi đập vai nó
Nó giật mình tỉnh dậy
-"Thằng nào đánh bố?"
Nó nhìn tôi một hồi, rồi vòng tay ôm cổ tôi
-"Thằng P đây mà, về thăm ba mẹ à?"
-"Ừ, cho tao một phòng
Tôi mai táng ba mẹ cách đây ba tháng nên đã gặp nó cách đây không lâu
-"Đù, gái tây, người yêu à? Còn ở chung phòng nữa, sướng thế"
-"Em gái tao, tao con nuôi nhà con bé"
-"Anh em còn ở chung phòng, thể loại gì đây?"
-"Mày hỏi nhiều quá, nhanh tao lên ngủ, chạy xe cả đêm qua mệt vờ lờ" - Tôi dứ nắm đấm
-"Thôi em xin" - Nó đưa chìa khoá cho tôi
Tôi nhận lấy chìa khoá
-"Mà làm gì mà nằm ngủ gật vậy?"
Nó làm mặt thảm ra trông thấy
-"Mấy đứa thanh niên ngày này dẫn gấu ra vào nhà nghỉ bất chấp ngày đêm, tao phải trực. Má thích có gấu vãi"
-"Kiếm một em đi"
Thằng An nó cao to đẹp trai chỉ tội hơi đen vì nhà nó làm nông
-"Thằng Tuấn Nhão Mặt Ngựa vẫn luật cũ mày ạ"
-"Luật vẫn còn hiệu lực à, chiều tao giải quyết cho"
Tôi vẫy tay chào nó rồi dẫn Rose lên phòng
Ngả lưng xuống tôi ngủ luôn, con bé cũng mệt mỏi nằm bên cạnh ngủ luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.